Chương 41
Nhìn các giáo viên bày ra bộ dáng như vậy, Điền Chính Quốc dự cảm có chuyện không tốt, lo lắng nhìn Kim Thái Hanh, còn cái người cần lo lắng thì lại tỏ ra bình tĩnh, trái lại còn an ủi cậu: "Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì, tôi sẽ mau chóng quay lại."
Kim Thái Hanh đứng dậy đi ra ngoài, đi theo giáo viên vào văn phòng.
Điền Chính Quốc nhìn người kia cho đến khi không còn thấy thân ảnh, tuy rằng kêu cậu đừng lo lắng, nhưng cậu sao có thể làm được, cố cưỡng chế tâm tình ổn định, nhưng cầm bút một chữ cũng không viết được, dứt khoát đem bút vở đặt sang một bên, ngồi tại chỗ chờ.
Trong lớp mọi người đều to nhỏ nghị luận, Phạm Hiểu Đan cũng hùa vào nghị luận cùng người ta hai ba câu, xong mới bắt đầu làm bài tập, trên mặt kì thật vô cùng đắc ý, thật nhìn không ra cô là người khởi xướng trò này.
Phạm Hiểu Đan cúi đầu cười đắc ý, bọn họ không vui thì cô mới vui, trò hay còn ở phía sau.
Kim Thái Hanh trong lòng đã sớm hiểu rõ, trên mặt không nổi một gợn biểu tình, Giản Phỉ đứng bên cạnh lại thay hắn sốt ruột.
Chủ nhiệm Giáo Dục cân nhắc một chút, gõ gõ bàn, giọng điệu nghiêm nghị: "Học trò Kim, em cảm thấy thành tích của mình thế nào?"
Kim Thái Hanh đơn giản trả lời: "Hài lòng."
Chủ nhiệm Giáo Dục cười nhạt hai tiếng: "Tôi thấy là vô cùng hài lòng đó chứ, trái với thành tích ở trường trước, đây có thể gọi là tiến bộ vượt bậc."
"Đó là do thầy cô chỉ dạy tốt, Điền Chính Quốc ngồi cùng bàn với em cũng giảng bài rất nhiệt tình." Kim Thái Hanh trả lời mạch lạc, cũng rất lễ phép.
Chủ nhiệm Giáo Dục không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, bà đều không thể phản bác được, những lời định tuôn ra đều mắc trong cổ, "Nhưng có người nặc danh tố cáo em gian lận trong kì thi."
"Cho nên có chứng cứ sao?" Kim Thái Hanh vẫn bình tĩnh.
"Kim Thái Hanh, ý của chủ nhiệm Giáo Dục không phải bảo em gian lận, chỉ muốn nói với em là có chuyện như vậy, người nặc danh này nhà trường sẽ thận trọng điều tra." Vẫn luôn không nói gì, Giản Phỉ giành trước một bước mở miệng, sau đó hướng về phía chủ nhiệm hỏi: "Đúng không chủ nhiệm!"
Chủ nhiệm Giáo Dục bĩu môi, bà đối với Kim Thái Hanh gian lận vẫn rất hoài nghi, đặc biệt khi biết thành tích trước kia, hơn nữa mới ngày đầu tiên gặp đã thấy hắn không chịu nghe giảng, nằm ngủ ngon lành.
"Ha, em cũng tin trường học sẽ điều tra rõ ràng, không có việc gì nữa em xin về lớp học, còn rất nhiều bài tập." Kim Thái Hanh cũng không đợi chủ nhiệm Giáo Dục gật đầu, hướng hai bọn họ lễ phép chào sau đó liền xoay người rời đi.
Chủ nhiệm Giáo Dục đứng đó mặt đỏ lên.
Điền Chính Quốc đang lo lắng cho Kim Thái Hanh liền nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc ngoài cửa.
Chờ Kim Thái Hanh ngồi xuống, Điền Chính Quốc nhỏ giọng hỏi: "Không có việc gì chứ?!"
"Không có gì, yên tâm!" Kim Thái Hanh trả lời chắc chắn.
Thấy hắn nói như vậy, Điền Chính Quốc yên tâm không ít, chẳng qua không nghĩ tới lời đồn ngày càng trở nên nghiêm trọng, rồi còn liên lụy cậu, nói cậu giúp đỡ Kim Thái Hanh gian lận, nguyên nhân là vào ngày bố trí phòng thi trước hôm thi, có người nhìn thấy cậu cùng Kim Thái Hanh đã muộn vẫn còn ở lại khu dạy học.
Điền Chính Quốc từ nhỏ đến lớn đều tuân thủ kỉ luật , là học sinh ngoan ngoãn, thế mà lần này lại bị người ta nói cậu hợp tác cùng Kim Thái Hanh gian lận kì thi.
Điền Chính Quốc cũng không buồn bực người khác đổ oan cậu gian lận, cậu tức giận chính là lời đồn nói Kim Thái Hanh dạy hư cậu, trừ bố mẹ sinh ra cậu, Kim Thái Hanh chính là người tốt nhất với cậu trên đời này.
Trong lúc nhất thời, hai người liền trở thành tâm bão, bên ngoài gió thổi mây phun, nhưng thật ra giữa hai bọn họ đều sóng êm gió lặng, giống như những việc đó không phải nói hai người.
Tránh ở một góc âm u xem bọn họ như vậy thật không cam lòng, liền có người sốt ruột hành động.
Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh ra nhà ăn xếp hàng. Cậu lấy cơm xong liền về chỗ ngồi trước chờ Kim Thái Hanh.
Hai tên từ hàng khác bưng đồ ăn ra, thấy Điền Chính Quốc đứng kia, liền dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu, một tên quẹt miệng nói: "Này, đây là thủ khoa của trường đúng không ta, thầy cô thường xuyên khen ngợi cơ mà."
"Học trò ngoan? Không phải nói cậu ta cùng người khác gian lận sao? Không nghĩ tới lại làm ra chuyện như vậy!"
"Cái này kêu tri nhân, tri diện, bất tri tâm, ai kêu chúng ta không đẹp trai, làm sao nó đến nịnh bợ chúng ta được?"
"Chậc chậc."
Hai người không hề kiêng dè, cố tình lớn giọng, Điền Chính Quốc tự nhiên nghe rõ từng chữ, bất quá cậu không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ người khác nói, cũng không thèm để ý những người này, chỉ nhìn lướt qua một cách bình tĩnh.
Nào biết lúc hai người đi ngang qua, cố tình làm bộ vấp ngã, va vào Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc không phòng bị, suất cơm trên tay rơi xuống đất.
Cũng may Điền Chính Quốc phản ứng nhanh, lui một bước, không bị đồ ăn bắn lên người, giày thì bị dính một chút, Điền Chính Quốc nhìn thấy thật đau lòng.
Hai người kia lại xui xẻo, trên quần áo đều dính bẩn, gầm to lên: "Mày cố ý hả, mày có biết một thân quần áo đắt tiền của bọn tao bị mày làm cho bẩn hết rồi không, mày đền đi."
Điền Chính Quốc nhíu mày, không thèm để ý lời dọa, vẫn phân rõ phải trái: "Là cậu đụng vào tôi, suất cơm năm đồng bị rơi mất, phiền cậu đền một phần khác cho tôi."
Một tên tức đến bốc hỏa, hung hăng nói: "Một phần ăn chứ gì? Tao liền cho mày ăn thử nắm đấm!"
Kết quả còn chưa kịp ra tay, cánh tay đã bị nắm, hơn nữa lực đạo rất lớn, lại mạnh một chút nữa chắc là nát xương, hắn a a kêu đau, trên mặt ngũ quan vặn vẹo khổ sở.
"Mày muốn cho cậu ta ăn gì, tao trả lại gấp đôi." Kim Thái Hanh một tay cầm khay cơm, trong mắt mang theo lửa giận, âm thanh càng thêm lạnh lẽo.
Hai tên quay đầu xem, thấy Kim Thái Hanh liền bị dọa cho mất hồn.
Điền Chính Quốc cau mày, chỉ rõ hành vi hai người kia: "Bọn họ cố tình xô tớ làm rớt khay đồ ăn, còn làm dơ giày mới, tớ mới kêu bọn họ đền phần ăn khác."
"Bọn tao cũng bị bẩn thôi, toàn là đồ đắt tiền, mày nghèo kiết xác thì biết cái quỷ gì?" Một tên khác căng da đầu cãi cố.
Kim Thái Hanh cười lạnh một tiếng: "Phải không? Mày có biết giày cậu ấy đi bao nhiêu tiền, đây là giày thiết kế riêng của nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, mày có thể thử đi tìm hiểu xem, giày này dính đồ ăn mà không rửa sạch, phiền mày đền lại một đôi."
Đừng nói là hai tên tìm phiền toái kia, ngay cả Điền Chính Quốc cũng mở to mắt, nhìn đôi giày trân quý trên chân mình, Điền Chính Quốc cảm thấy cậu không dám đi ra ngoài đường luôn, nhưng cậu cũng không thể bỏ qua cho hai người kia, chỉ chỉ góc trần nhà phòng ăn: "Chỗ đó có gắn camera theo dõi, khẳng định có thể nhìn rõ chỗ này, chúng ta đi phòng trực nhà ăn, có thể xem ghi hình."
Hai tên ăn vạ nhìn về phía Điền Chính Quốc chỉ tay, thấy một camera đối diện chỗ này liền hoảng loạn: "Cái kia... bạn Điền hiểu lầm hiểu lầm thôi mà, tôi nhớ ra rồi, vừa rồi chân tôi vướng vào bàn mới va phải cậu, bây giờ tôi lập tức giúp cậu lấy phần cơm khác."
Kim Thái Hanh lạnh lùng quét mắt qua hắn, tên kia liền không dám nhúc nhích, Kim Thái Hanh đem phần cơm trong tay đưa cho Điền Chính Quốc: "Cậu đi trước tìm chỗ ngồi, tôi giúp cậu đi lấy cơm, để bọn nó lấy chỉ sợ lại hạ độc."
Điền Chính Quốc gật đầu, buông tha hai người kia: "Phiền đưa tôi năm đồng, sau đó dọn sạch nơi này, không thì tôi sẽ lên lầu tìm chủ nhiệm, giờ này bọn họ đều ở lầu ba đó."
Nhân viên dọn dẹp nhà ăn rất bận rộn, lại còn đống đồ ăn trên sàn này, cậu sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ dám làm hỏng đồ ăn của người khác như vậy.
Hai người vốn tưởng rằng Điền Chính Quốc là quả hồng mềm, ai dè đá phải mới biết ván sắt.
Hai tên vốn định chuồn êm nhưng lại sợ chủ nhiệm Giáo Dục, càng sợ Kim Thái Hanh, chỉ có thể không tình nguyện đưa năm đồng cho cậu, sau đó mượn dụng cụ tới thu dọn chỗ này.
Lúc này Điền Chính Quốc mới bưng đồ ăn đi tìm vị trí, cùng Kim Thái Hanh ngồi đối diện ăn trưa, ở một góc khác, đội ngũ được Phạm Hiểu Đan an bài đều khó nuốt trôi cơm.
Phạm Hiểu Đan chờ hai người ăn xong rời đi, mới lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại, hung hăng nói: "Nhanh chóng đem đoạn ghi hình tung ra, đem sự tình làm lớn khắp trường đi."
Cô không tin lần này không chỉnh được Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc, cô muốn thấy hai người bọn họ mất mặt, bị toàn trường phê bình, rồi cô sẽ ở trước mặt ba khóc lóc vài câu, làm bọn họ thôi học cũng không thành vấn đề.
Kim Thái Hanh không sợ những kẻ nhắm vào hắn, nhưng lại dám động vào Điền Chính Quốc, làm hắn tức giận, nếu những người này muốn chơi, vậy thì đùa chết bọn chúng.
Buổi tối, Phạm Hiểu Đan mở máy tính ra, soát trên diễn đàn trường học, đã tới giờ cao điểm mà cô cũng chưa thấy bài đăng mình cần, vì thế tức giận gọi điện thoại đi chất vấn.
Người nhận điện thoại cũng bất đắc dĩ, hắn nói với Phạm Hiểu Đan là đã sớm phát, chậm chạp chính là bên admin, chưa xét duyệt thông qua.
Ngay lúc Phạm Hiểu Đan gọi điện thoại, trên diễn đàn liền xuất hiện một bài đăng: "Nữ sinh vì vị trí hạng nhất, không từ thủ đoạn, bức bách người khác buổi đêm vào trường trộm bài thi."
Lầu chủ: không nói nhiều, chân tướng đều ở trong video.
Lầu một: vây xem
Lầu hai: sô pha
Lầu ba: dụi dụi mắt
Lầu bốn: dám a!
....
Bài đăng lập tức lên đầu trang của diễn đàn, càng ngày càng nhiều người vào xem.
Hình ảnh video vừa vặn chiếu tới chỗ có đèn đường sáng, một người nam, lén lút cạy cửa sổ đi vào, sau đó chính là bóng dáng tìm kiếm đồ vật, qua một lúc lại chui ra từ cửa sổ, phòng kia là văn phòng chủ nhiệm, ở lầu hai, tên trộm đồ theo đường ống nước trượt xuống, sau đó ở góc đèn đường, có mấy người đi lên, kéo hắn tới một chỗ, phỏng chừng là bị đánh một trận, người nam kia giống như đem thứ gì cho một người ngay từ đầu không thấy rõ mặt, người kia di chuyển một chút, vừa vặn lộ ra thân ảnh ở dưới ánh đèn, khuôn mặt lộ rõ, một khuôn mặt xinh đẹp mà rất nhiều người quen thuộc, ban mũi nhọn - Phạm Hiểu Đan.
Ở biệt thự, Kim Thái Hanh đang làm bài tập, Điền Chính Quốc phá lệ không giám sát hắn, cậu lúc này đang ở trong phòng tắm nỗ lực giặt giày mới Kim Thái Hanh cho cậu, cậu lúc đầu còn cho rằng chỉ là giày vải bình thường, nhưng đi vào thực sự rất thoải mái, không nghĩ tới lại quý đến vậy, nhìn trên giày bị dính nước sốt thật đau lòng, nhất định phải giặt sạch sẽ.
Kim Thái Hanh bảo cậu đưa cho mấy cô giúp việc là được rồi, cùng lắm không sạch thì đổi đôi khác, nhưng Điền Chính Quốc không thích hắn phô trương lãng phí như vậy, giao một đống bài tập cho hắn xong liền đi vào phòng tắm, bắt đầu giặt giày.
Bên kia Phạm Hiểu Đan thấy việc đối phó với Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc không thuận lợi, liền sinh hờn dỗi, cố ý đập phá, mắng chửi bảo mẫu trong nhà một trận, đem tức giận trút hết mới trở về phòng. Cô nhìn điện thoại trước máy tính vang lên nhiều lần, mới tiếp điện thoại hỏi: "Mày làm xong việc chưa, chưa được thì đừng làm phiền tao."
Người bên kia lại nói lắp nói có việc lớn không hay rồi, kêu cô nàng nhanh chóng mở diễn đàn ra nhìn xem.
Phạm Hiểu Đan đổi mới trang web, liền nhìn cái tên tiêu đề bài viết ngay đầu, cau mày bấm vào, mở video ra nhìn thấy hình ảnh bên trong, hai mắt trừng lớn, lui về phía sau ngồi phịch trên ghế, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro