Chương 40
Sáng sớm, Kim Thái Hanh bị những tia nắng ngoài cửa sổ len lỏi vào phòng đánh thức, hắn vô thức đưa tay sang bên cạnh muốn ôm người vào lòng, sờ sờ nửa ngày, mới thấy vị trí bên cạnh trống không, hắn bừng tỉnh ngồi bật dậy, không thấy Điền Chính Quốc đâu.
Không lẽ, hết thảy những sự tình ngọt ngào vừa qua đều là mơ? Hắn có cảm giác thật nhanh muốn chạy ra ngoài kiểm chứng điều này, vội vàng bước xuống giường, đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, thân ảnh Điền Chính Quốc tinh khôi xuất hiện trước mặt hắn.
Kim Thái Hanh ngây ngốc đứng tại chỗ, hắn như bị mũi tên của thần tình yêu bắn trúng tim, hạnh phúc ấm áp từ trái tim nổi lên từng gợn sóng, lan đến tận ruột gan, rồi đi vào từng mạch máu.
Cả đời này cuộc sống của hắn chính là cậu, hắn có chết cũng sẽ không buông tay.
Hắn từng bước một tiến lên, đi đến trước mặt Điền Chính Quốc, ức chế cảm giác muốn hôn cậu lại, hướng cổ cậu dựa vào, sau đó lấy tay hung hăng xoa xoa đầu cậu.
"Ừ." Điền Chính Quốc không hề phòng bị, tóc lập tức đã bị xoa đến loạn, cậu nhanh tay bắt lấy bàn tay to không an phận kia "Đủ rồi, tóc đều bị cậu làm rối hết rồi, cậu đi đánh răng rửa mặt đi, rồi thay quần áo xuống dùng bữa sáng, lúc đấy vừa lúc bớt nóng có thể ăn rồi."
Kim Thái Hanh ngừng tay, nhưng đầu vẫn dựa trên vai cậu, âm thanh vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn "Sáng sớm rời giường là vì làm bữa sáng cho tôi sao, hửm?"
Điền Chính Quốc sáng sớm liền tỉnh giấc, lúc mở mắt lại thấy cả người mình đang ở trong lòng ngực rắn chắc khiêu gợi của Kim Thái Hanh, rõ ràng đã ngăn cách bằng gối đầu, như thế nào vẫn lăn vào lòng người ta, may là Kim Thái Hanh lúc này còn chưa có tỉnh.
Thật cẩn thận đem tay khoát trên eo mình bỏ ra, rồi nhẹ nhàng rút hai chân mình đang bị kẹp ra, sau đó mới nhẹ nhàng bước xuống giường, lúc này mới phát hiện hai cái gối đầu đều yên vị trên sàn nhà. Điền Chính Quốc nhặt hai cái gối, phủi bụi, có chút buồn bực, tư thế ngủ của mình tệ đến vậy sao?
Đem hai cái gối đặt lại lên giường, Điền Chính Quốc nhẹ nhàng đến phòng tắm rửa mặt, đi ra phát hiện người trên giường vẫn còn ngủ, nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, còn rất sớm, cứ để cho Kim Thái Hanh ngủ thêm một hồi, mấy ngày nay hắn vì chuyện của mình mà cũng hao tổn tâm sức rất nhiều.
Cậu đi xuống lầu, vào phòng bếp đã thấy đầu bếp nữ của Thiệu gia bắt đầu bận rộn làm bữa sáng.
Cậu đi vào, nói muốn giúp một tay, trước kia mỗi ngày cậu cũng đều vì người trong nhà mà chuẩn bị từng bữa ăn, hiện tại cậu cũng muốn vì Kim Thái Hanh mà làm một bữa sáng ngon lành, tâm trạng cậu vô cùng tốt.
Cậu nhờ cô đầu bếp chỉ cho mình cách dùng các vật dụng trong nhà bếp, nghĩ Kim Thái Hanh là người phương bắc, hẳn là thích ăn bánh, nhưng cậu rất ít khi làm bánh, liền nhờ đầu bếp dạy cho.
Cũng may nữ đầu bếp không có ý nghĩ giữ nghề linh tinh, huống hồ đối phương lại là tiểu thiếu gia mới tới, tự nhiên là rất sẵn lòng chỉ dạy, nghĩ đến thời tiết nóng bức, làm loại bánh có nhiều dầu mỡ sẽ không tốt, liền dạy cậu cách làm bánh trứng chim mà người phương bắc hay ăn.
Cậu vừa đem bánh đã làm xong bày ra, vừa lúc Kim Thái Hanh đi xuống lầu.
Kim Thái Hanh nhìn bánh nóng hổi, cũng không ngại dùng tay không cầm lấy, kết quả bị Điền Chính Quốc đánh nhẹ một cái vào tay, đẩy hắn ra khỏi nhà ăn, đuổi hắn lên lầu: "Cậu không sợ nóng thì thôi đi, nhưng không đánh răng thì không cho ăn."
Kim Thái Hanh nhìn bộ dáng vợ nhỏ nhà mình kiên quyết, bất đắc dĩ nhún vai, lên lầu đánh răng rửa mặt, thay đồng phục rồi cầm luôn balo của hai người xuống lầu.
Hai người dùng bữa sáng xong, Kim Thái Hanh vào gara lấy xe đạp ra chỗ Điền Chính Quốc đang ôm balo chờ, để Điền Chính Quốc ngồi ổn định trên xe, Kim Thái Hanh mới vững vàng xuất phát.
Kim Thái Hanh vì không muốn Điền Chính Quốc phải đeo balo, liền gắn thêm vào cái xe đạp hào nhoáng này một cái giỏ, đem balo hai người đều để vào đó.
Hai người bọn họ xin nghỉ đã một tuần, buổi sáng lúc bước vào phòng học, không ít bạn học đều tò mò nhìn hai người, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ rất ngạc nhiên, thế nào mà hai người đồng thời xin nghỉ phép rồi lại đồng thời đi học lại, nhưng thấy cử chỉ Điền Chính Quốc vẫn bình thường, không giống như đã xảy ra chuyện gì, nhìn Kim Thái Hanh mặt không biểu tình kia, bọn họ lại không dám đến gần hỏi, chỉ có thể nghẹn lại trong họng.
Lưu Thanh Thanh đi vào phòng học, nhìn đến vị trí suốt một tuần không ai ngồi rốt cuộc nay có người, rất là vui mừng, không về chỗ ngồi của mình, mà mặt mày hớn hở đi qua, không chút nào để ý Kim Thái Hanh mặt lạnh, cùng Điền Chính Quốc nói chuyện với nhau: "Chào buổi sáng, Điền Chính Quốc."
Điền Chính Quốc ôn nhuận cười với cô "Chào!"
Lưu Thanh Thanh nghe cô giáo nói Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đồng thời nghỉ phép, hơn nữa thời gian nghỉ phép lại không ngắn, rất lo lắng cho hai người, tưởng lại bị lũ người trước kia gây phiền toái, may là cô giáo nói không phải, chỉ là trong nhà có chuyện.
Cô còn thấy kì quái làm sao mà hai nhà lại cùng có việc, bất quá cũng không đi hỏi chuyện nhà người ta: "Các cậu không có việc gì chứ, thấy các cậu nghỉ lâu như vậy tôi còn có chút lo lắng nha."
Biết Lưu Thanh Thanh có ý quan tâm bọn họ, Điền Chính Quốc lắc đầu, cười cười đáp: "Kỳ thật trong nhà cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ có chút phiền toái nhỏ, hiện tại cũng ổn rồi."
Lưu Thanh Thanh biết được đáp án, thuận tay định vỗ vai Kim Thái Hanh, muốn hỏi hắn thế nào. Kết quả Kim Thái Hanh lấy tốc độ phi thường, cầm quyển sách trên bàn hất tay Lưu Thanh Thanh ra.
Lưu Thanh Thanh tức giận, tay chống nạnh, ồn ào: "Kim Thái Hanh, cậu keo kiệt quá đi, không phải chỉ vỗ vai cậu một chút thôi sao, còn sợ tôi vuốt mất vài miếng thịt chắc?!"
Kim Thái Hanh ngoại trừ Điền Chính Quốc, hắn đều không thích bất cứ ai chạm vào hắn, chỉ qua loa giải thích: "Cảm ơn quan tâm, tôi ổn, tôi có khiết phích, thứ lỗi."
"Lưu Thanh Thanh, cậu đừng giận, cậu ấy thật sự khiết phích, đừng trách cậu ấy, cậu ấy luôn vậy mà." Điền Chính Quốc cũng vội vàng làm giảm bầu không khí căng thẳng.
Cũng may Lưu Thanh Thanh mau giận mà cũng mau quên, ngạo kiều ngẩng đầu: "Hừ, bổn tiểu thư đây rộng lượng, Chính Quốc, cậu nên nghiêm túc dạy dỗ lại cậu ta, giúp cậu ta bỏ cái tật xấu này đi."
Nói xong, Lưu Thanh Thanh cao ngạo xoay người, trở lại bàn mình, nằm bò lên bàn, may có chồng sách dày che chắn khuôn mặt buồn bực của cô, nhưng ngẫm lại thấy hắn đối với ai cũng vậy nên trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Điền Chính Quốc có chút lo lắng Lưu Thanh Thanh sẽ buồn, bất đắc dĩ nhìn Kim Thái Hanh, thở dài, Kim Thái Hanh thật sự không thích người khác động chạm, bất quá chỉ cần quen thuộc thì về sau sẽ ổn, giống như cậu vậy.
Điền Chính Quốc không biết địa vị của mình trong lòng Kim Thái Hanh, cũng không biết rằng không phải cứ người quen là có thể chạm vào hắn, huống chi là tình địch tiềm tàng.
Lưu Thanh Thanh nếu biết Kim Thái Hanh đem cô làm tình địch, nhất định cô sẽ tức hộc máu thăng thiên, mắng hắn không có mắt.
Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc cũng coi như theo kịp bài vở, mà hôm nay đúng ngay ngày công bố thành tích.
Tuy rằng là ban mũi nhọn, mọi người vẫn khẩn trương, vì dù sao nơi nào cũng sẽ có người học yếu hơn, bởi vì cuộc thi thành tích nên mọi người đều xao động bất an, bình tĩnh nhất chính là Kim Thái Hanh và cả Phạm Hiểu Đan luôn tự tin thắng lợi.
Điền Chính Quốc cũng hơi khẩn trương, bất quá cậu là vì Kim Thái Hanh mà khẩn trương, thật đúng là hoàng đế không vội thái giám đã gấp, Phạm Hiểu Đan thu vào mắt biểu tình đó thì rất là đắc ý.
Rốt cuộc sau một hồi chờ đợi không yên, Giản Phỉ bước vào lớp công bố điểm cho cả lớp.
Trước hết điểm nhìn chung có chút thấp, nhưng đều trong top 100, càng nói về sau, cô giáo lại càng vui mừng.
Khi nhìn đến thành tích Kim Thái Hanh, Giản Phỉ có chút giật mình, tạm dừng một chút "Kim Thái Hanh, thứ hạng 45, 780 điểm."
Hắn thành tích ở lớp không được tốt lắm, nhưng điểm thi này coi như đã đứng top, hơn nữa còn rất đối lập với hồ sơ chuyển trường tràn ngập điểm số thất bại, có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.
Kim Thái Hanh đối với thành tích của mình cũng không để ý, hắn cảm thấy với suy đoán của mình không sai biệt lắm, cho nên rất bình tĩnh.
Nhưng Điền Chính Quốc khi nghe đến điểm của hắn, ánh mắt lập tức tỏa sáng, rất vui mừng, Kim Thái Hanh làm bài so với mình nghĩ vẫn tốt hơn nhiều, kìm lòng không đậu giơ ngón tay cái lên chúc mừng hắn.
Vốn người nào đó thực bình tĩnh lại được vợ yêu khích lệ, khóe miệng giương lên, chớp chớp mi, thành tích quá kém làm sao xứng với vợ nhỏ thiên tài được.
Còn lại một hai cái tên với Điền Chính Quốc chưa được nhắc đến, mọi người không cần đoán cũng đều biết cậu chắc chắn đứng nhất.
Giản Phỉ nhìn tờ ghi điểm, chậm rãi mở miệng: "Phạm Hiểu Đan, Điền Chính Quốc đồng hạng nhất."
Bạn học bên dưới một mảnh ồn ào, bọn họ kinh ngạc vì Phạm Hiểu Đan đứng nhất, bình thường cô ta cao nhất cũng chỉ hạng mười, tiến bộ này cũng vô cùng lớn đi.
Nhưng trong lòng Phạm Hiểu Đan lại không vì điểm số tốt mà vui lên, vốn là vẻ mặt đắc ý dào dạt khoe khoang liền đánh rớt, cô ta quay đầu nhìn Điền Chính Quốc, như thế nào lại có thể cùng đứng nhất chứ, chẳng lẽ Điền Chính Quốc cũng biết trước đáp án?
Cô tuy rằng đứng nhất nhưng lại không như ý nguyện kéo Điền Chính Quốc tụt hạng, một chút cũng chẳng vui.
Càng làm cho cô ta tức giận chính là Giản Phỉ còn nhìn Điền Chính Quốc cười cười, trước mặt cả lớp khen ngợi cậu: "Điền Chính Quốc viết văn rất rất hay, vô cùng hàm súc, để tan học cô sẽ đưa bài văn của Điền Chính Quốc cho các em cùng xem, mọi người cố gắng học tập."
Mọi người lại càng huyên náo, nhìn về phía Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc thật quá lợi hại, vị trí thứ nhất ở trung học Lâm Thành không thể dao động.
Điền Chính Quốc nghe được cô giáo khen ngợi cũng không có tự cao, không quan tâm hơn thua, chỉ khẽ cười cười.
Kim Thái Hanh bên cạnh cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng truyền đến chăm chú nhìn vợ hắn, cực kì khó chịu, khuôn mặt càng lạnh, cố ý hướng ra ngoài, đem người che chở sau lưng, ngăn cách tầm mắt người khác.
Tuyên bố thành tích xong, cô giáo liền khen ngợi những người có thành tích tiến bộ, nhận xét những bạn bị thụt lùi, rồi điểm qua tên trong top 20, sau đó mới phát lại bài thi cho cả lớp, bắt đầu chữa đề.
Điền Chính Quốc chỉ có hai môn Tiếng anh và Ngữ văn là không đạt điểm tuyệt đối, còn lại các môn đều là điểm tuyệt đối. Nhưng với từng nhận xét của giáo viên vẫn ghi chú lại vào sổ để xem xét. Còn Kim Thái Hanh chỉ sai một chút, về sau cậu thường xuyên ôn luyện, tranh thủ nâng điểm cuối kì của hắn lên.
Kim Thái Hanh hiện tại vô cùng 'dính' Điền Chính Quốc, tuy rằng người khác không để ý, bất quá Điền Chính Quốc thật sâu sắc cảm nhận được, đi toilet cũng kéo cậu đi cùng, khi thấy nữ sinh đến gần, hắn còn tay trong tay lôi cậu ra chỗ khác.
Cậu chỉ biết đứng ở toilet chờ mà thấy xấu hổ vô cùng.
Đi toilet xong cũng chưa đến giờ vào lớp, hai người liền sóng vai đứng tựa lan can nhìn ngắm cây cỏ, thư giãn mắt.
Phía sau lưng bọn họ có mấy nam sinh, phỏng chừng không thấy được bọn họ, thế là xì xầm bàn tán.
"Này, mày biết không, lớp tao có một tên đẹp trai mới chuyển đến thi liền đứng luôn hạng 45."
"Oa, thật bất công, lớn lên thì đẹp trai, thành tích cũng không tồi, làm sao người khác sống được đây."
Thật sự là làm cho người khác hâm mộ lẫn ghen tị!
Kết quả người kia nói cũng rất khinh thường: "Ha, mày cho là hắn lợi hại như vậy thật sao, nghe nói thành tích ở trường trước rất thảm, khảo sát lần này là vì động tay động chân mới có điểm cao như vậy."
"Thì ra là thế à, bảo sao, làm gì có chuyện ưu điểm nhảy hết lên cùng một người, tao khinh thường cái loại gian lận như vậy."
Điền Chính Quốc thính lực rất tốt, trên hành lang ồn ào, nhưng cậu lại nghe rất rõ ràng, tự nhiên vô cùng phẫn nộ, mạnh mẽ khụ khụ hai cái.
Người kia nghe thấy âm thanh, quay lại hóa ra là Điền Chính Quốc, bên cạnh chính là người bọn họ đang thảo luận, liền hoảng sợ, thật là không thể tùy tiện nói bậy sau lưng người ta.
Kim Thái Hanh không hề tức giận, mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ, hai người kia nghị luận sau lưng người khác bị bắt tại trận, liền cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Kim Thái Hanh thật dọa người, lại xấu hổ chạy nhanh đi.
Không biết vì cái gì lại có đồn đại như vậy, Điền Chính Quốc thật nghĩ không ra, Kim Thái Hanh cố gắng biết bao mới có thành tích như vậy, làm sao lại để cho kẻ khác ghen tị mà nói xấu. Mặc dù có chút bực mình nhưng vẫn bình tĩnh an ủi: "Cậu đừng để ý, bọn họ đều ghen tị nên mới nói hươu nói vượn."
Nhìn Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh thu lại vẻ lạnh lùng, thản nhiên cười nhìn cậu, vẻ mặt thoải mái, ngữ khí cũng không thèm để ý: "Cậu không cần lo lắng, thanh giả tự thanh[1], tôi sẽ không ảnh hưởng."
[1] "Thanh giả tự thanh" (清者自清) có nghĩa là người trong sạch, có phẩm hạnh tốt sẽ tự khắc chứng minh được sự trong sáng của mình, dù có bị nghi ngờ hay vu oan. Câu này nhấn mạnh rằng sự thật sẽ tự lộ ra, không cần phải giải thích nhiều.
Nhìn sắp vào giờ học, hai người quay lại lớp, tiết cuối là tiết tự học, có Điền Chính Quốc giám sát Kim Thái Hanh cũng thành thật làm bài.
Nhưng ngồi chưa được bao lâu, bọn họ chợt nghe ở cửa có người kêu: "Kim Thái Hanh, ra ngoài một chút, có việc tìm cậu."
Điền Chính Quốc nghe tiếng liền ngẩng đầu, người đứng ở cửa kêu là cô Cao, giáo viên bộ môn, cùng cô Giản ở phía sau, sắc mặt đều không tốt lắm.
.
p/s: vừa đăng xong chương 39, còn chưa kịp đăng tiếp chương 40 thì sầm sét ầm mụt cái cúp cmn điện luôn ạ ㅠㅠ sợ vcđ bây giờ mới có mạng để tải chương lên đây huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro