Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

II : Loi The Tai Mieu Nu Oa 5.1

5.1

Sau giờ ngọ,ánh sáng rực rỡ dịu dàng len lỏi vào.

Cao Trường Cung sau khi ra ngoài một đêm không về,Hộc Luật Tu Đạt ở lại trong doanh trướng lo sợ bất an đi dạo chung quanh,cảm thấy khẩn trương tại sao Cao Trường Cung vẫn chưa trở về doanh trại .

Hộc Luật Tu Đạt là tướng lãnh Tề quốc,được người trong Tề quốc gọi là”Lạc Điêu Đại tướng quân” con thứ Hộc Luật Quang,thuở nhỏ cùng lớn lên với Cao Trường Cung,hai người tình như thủ túc,tình nghĩa sâu đậm.

Hộc Luật Tu Đạt bỗng dưng cầm lấy trường kiếm,xoay người muốn đi ra,An Đức Vương kịp thời kéo hắn lại,nói gì cũng không cho hắn ra khỏi quân doanh,nhưng Tu Đạt bất chấp An Đức Vương ngăn cản,không thấy Cao Trường Cung an toàn trở lại hắn không thể an tâm.

An Đức Vương vốn tên là Cao Duyên Tông,là thái tử thứ năm Văn tương đế Tề quốc,cũng là bào đệ ruột thịt với Cao Trường Cung.An Đức Vương và Hộc Luật Tu Đạt tình như anh em,trước khi Tứ ca còn chưa  trở lại nói gì cũng không thể để cho Tu Đạt dấn thân vào nguy hiểm.

Chỉ tiếc An Đức Vương căn bản không thể ngăn cản Tu Đạt.Tu đạt ngay sau đó giục ngựa rời đi,rất nhanh cưởi ra khỏi cửa khẩu,hắn một thân chiến bào lập tức hấp dẫn Chu quân đang ẩn núp chú ý.Không bao lâu,phía sau liền tới bốn tên Chu quân đuổi theo.Tu Đạt vừa đánh vừa phóng tới,từ trước đến giờ dũng mãnh thiện chiến hắn một mình đối phó với mấy tên Chu quân vẫn dư dả.

Không lâu sau phía sau Tu Đạt phóng tới một nam tử mang mặt nạ đáng sợ,nam tử rút kiếm tàn nhẫn giết mấy tên Chu quân đuổi theo bọn họ.

Tu đạt vừa quay đầu,cho rằng là Cao Trường Cung đã về,vui vẻ giục ngựa tiến đến.

“Tứ ca!Huynh trắng đêm không về,ta. . . . . .”

Tu Đạt còn chưa nói dứt lời,trường kiếm trong tay nam tử đã thẳng tắp đâm vào trong cơ thể Tu Đạt,sau đó nhanh rút ra thanh kiếm thấm đẫm máu tươi.Tu Đạt kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt,máu trong người chảy ra đầm đìa,trước mắt đột nhiên tối sầm ngã xuống mặt đất.

Nam tử lấy ra mặt nạ giống như Cao Trường Cung ,Tu Đạt thế mới biết người này là cừu gia Chu quốc Đại Tướng Uất Trì Quýnh!

“Hộc Luật Tu Đạt,chết trong tay huynh đệ mình cảm giác thế nào?” Uất Trì Quýnh cười lạnh,ngay sau đó vung tay lên sai binh lính đem cơ thể Tu Đạt còn sống kéo đi,hoàn toàn không nhìn vết thương trên người Tu Đạt không ngừng chảy máu.

Mãi cho đến mặt trời lặn xuống phía tây,Cao Trường Cung và bọn người An Đức Vương mới tìm được đến nơi,nhưng đã không thấy tung tích Tu Đạt,chỉ thấy trên mặt đất loang lổ vết máu nhìn thấy mà giật mình.

Cao Trường Cung thấy còn sót lại trường  kiếm của Tu Đạt,hắn biết thanh kiếm này trước giờ không rời khỏi người Tu Đạt,nhất thời trong lòng nổi lên dự cảm xấu.

“Tứ gia,bốn phía cũng không có tung tích Tu Đạt,nhưng có một vết máu kéo dài mười mấy bước đột nhiên mất dấu vết,tình huống tệ nhất chính là Tu Đạt có thể gặp mai phục,thậm chí đã trọng thương,bị quân địch bắt đi. . . . . .”

“Tại sao để hắn tự tiện rời khỏi quân doanh hả? Ta không phải đã nói không có mệnh lệnh của ta không thể tự tiện ra doanh?” Hắn níu lấy cổ áo Dương Sĩ Thâm,lớn tiếng gầm hét,trời mới biết giờ phút này hắn lo lắng an nguy Tu Đạt đến cỡ nào!

“Tứ ca!Huynh cũng biết cá tính Tu Đạt,trừ huynh ra hắn ai cũng không nghe!” An Đức Vương giải thích .

Cao Trường Cung bất đắc dĩ,đành phải buông ra Dương Sĩ Thâm.Hắn thở sâu một hơi,lấy kiếm Tu Đạt đeo bên hông chuẩn bị trở về,nhưng tình cờ thấy đai lưng vẫn thắt chặt bên hông.

Dương Tuyết Vũ . . . . . Không biết nàng có khỏe không?

Hiazz. . . . . .

5.2

Đêm khuya tại Bạch Sơn thôn,mọi âm thanh đều tĩnh mịch.

Tuyết Vũ vẫn còn chưa ngủ.Nàng ngồi một mình ở góc tường ngơ ngác nhìn phía trước.Mặc dù trong phòng bày đầy rất nhiều tác phẩm nàng đắc ý nhưng tìm không được người chia xẻ,trong lòng cảm thấy vô cùng trống trải.

Không biết giờ phút này Tứ gia đang làm gì ? Có thể huynh ấy cũng ngồi ở một góc khác,ngẩng đầu nhìn bầu trời nghĩ tới nàng.

Hồi tưởng lại khoảng thời gian quen biết hắn Tuyết Vũ không khỏi cười thành tiếng.Nàng lúc ấy không biết lấy đâu ra dũng khí nói muốn cùng hắn tắm Ôn Tuyền ?Nghĩ đến lúc đó nàng cười không thể ngừng được,hít thật sâu muốn mình ngừng lại suy nghĩ,vừa lúc ngẩng  đầu lên thấy được mặt nạ đáng sợ treo bên cạnh.

“Đây. . . . . . đây không phải mặt nạ rất quan trọng với Tứ gia sao,không có nó làm sao ra chiến trường?” Tuyết Vũ cầm lấy mặt nạ,trong lòng bắt đầu suốt ruột thay hắn.

Tuyết Vũ chăm chú nhìn mặt nạ,ngẫm nghĩ hồi lâu.”Ta. . . . . . Ta chẳng qua . . . . . chẳng qua mang mặt nạ huynh ấy quên mang đi trả lại cho huynh ấy thôi,cảm ơn huynh ấy xong,nói lời từ biệt. . . . . . không hơn. . . . . . ta sẽ trở lại. . . . . .” Tuyết Vũ chột dạ nói,hiển nhiên nàng đang tìm thay mình một lý do để có thể gặp mặt.

“Không thể thay đổi vận mệnh Tứ gia,ít nhất phải bảo vệ được huynh ấy trên chiến trường.” Tuyết Vũ nắm chặc mặt nạ,trong lòng đã quyết định.Nàng bắt đầu động thủ thu dọn y phục tính trời vừa sáng liền xuất phát.

5.3

Sáng sớm hôm sau.

Nãi nãi đang ngủ say bỗng dưng giật mình tỉnh lại,đầu đầy mồ hôi ngồi trên giường gạch,hít thở dồn dập.

Bà biết chuyện mà bà lo lắng ngày đêm nhiều năm qua,vô luận bà làm sao ngăn cản rốt cục vẫn phải xảy ra. . . . . .

“Tổ tiên vu tộc,ta vô lực thay đổi thiên mạng của Tuyết Vũ,thiên nữ  vu tộc có thể thay đổi loạn thế lần này không. . . . . .”

Nãi nãi vẻ mặt chán nản nhìn về phương xa,mênh mông không biết điểm đích.

Tuyết Vũ từng nghe các trưởng bối trong thôn nói,ra khỏi Bạch Sơn thôn chỉ cần đi theo hướng mặt trời mọc là có thể đến một nơi gọi là “Nam phần Châu Thành”  .Cho nên nàng chiếu theo cách nói của người trong thôn đi về phía trước,không biết đi bộ bao nhiêu dặm đường cho đến mặt trời ngã về phía Tây,rốt cục đi tới một nơi gọi là Đại Thành.

“Woa. . . . . . Một thành lũy tráng lệ như vậy,từ lúc ra đời đến nay mới lần đầu nhìn thấy,quả thật đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.” Nàng than thở xong,vui vẻ chạy vào đường phố phồn hoa.Nơi này đủ loại xạp bán hàng rong,bán đầy những món đồ trước đó nàng chưa từng thấy trong thôn,đúng là mới lạ.

“Ai da không đúng,ta tới đây để tìm người!Ta phải vội hỏi thăm tin tức Tứ gia.” Nàng đột nhiên nghĩ đến nàng còn một chuyện ngiêm túc phải làm,bắt đầu đi chung quanh hỏi thăm tung tích Tứ gia,nhưng nàng đi một ngày đường còn chưa ăn cơm,nhất thời đói bụng,mà lúc này bên cạnh vừa vừa lúc bay tới mùi sữa thơm nứt bánh nướng,chỉ ngửi thôi đã đủ khiến nàng đói bụng hơn.

“Bánh này là gì? Thơm như vậy a. . . . . .”

Tuyết Vũ men theo mùi thơm bay đến đi tới,ai ngờ không cẩn thận đầu đụng vào một nam nhân thô lỗ.Nam nhân thô lỗ gương mặt dữ tợn,cánh tay cường tráng nhấc lên cổ áo Tuyết Vũ,giọng như chuông lớn lên tiếng tiếng quát: “Đụng vào người ta rồi muốn chuồn hả?”

Tiếp theo nam nhân thô lỗ dao động tay,Tuyết Vũ vẻ mặt buồn bực: “Đây là. . . . . . Có ý gì?”

“Phí thuốc thang!Cô nương đụng phải ngực lão tử ta hiện thời khó chịu,cho chút chi phí để lão tử mua thuốc dưỡng thương!”

“Ngực . . . . . khó chịu? Không thể nào?” Tuyết Vũ vẻ mặt không tin,còn đưa tay bắt mạch cho nam nhân thô lỗ,hoàn toàn không biết mình đang đụng phải tên bắt chẹt.

“Ta thấy huynh trung khí mười phần,một chút cũng không cần dưỡng thương!” Nàng khẽ chớp hai mắt,thật tình nói.

“Nhanh lên một chút,đưa tiền đây!”Nam nhân thô lỗ đã mất hết tính nhẫn nại,càng lớn tiếng gầm thét,trợn mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Tuyết Vũ.Lúc này nàng mới cảm thấy sợ.

“Ta thật không có ngân lượng,ở Bạch Sơn thôn chúng ta đều không cần dùng ngân lượng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: