
C8: Cho nên mày mới có thể làm bạn với cậu ta
Chương 8
"Cảm ơn Đoàn Đoàn."
Tần Ý An ngơ ngác trong một lúc rất nhanh đã phản ứng lại.
Cậu chưa bao giờ uống loại sữa đóng gói rẻ tiền như thế này, ngay cả trong trường hợp bọn trẻ đều rất thích các món ăn vặt ngọt ngào và mới lạ, cậu cũng sẽ không thử.
Lần trước cậu đưa sữa cho Tịch Bối uống, đó đều là hàng được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về, dù nghe có vẻ khó tin, nhưng... thực sự là vậy.
Tất cả mọi người.
Bao gồm cả quản gia Cố, đều nghĩ rằng Tần Ý An sẽ không đưa tay ra nhận.
Nhưng Tần Ý An đã nhận.
Cậu nhận lấy hộp sữa dâu từ tay Tịch Bối, sau đó không buông tay, tiếp tục nắm lấy tay Tịch Bối.
Đoàn Đoàn mềm mại chớp chớp mắt nhìn cậu.
Khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Tần Ý An ngay lập tức tan chảy, không để ý tới những người xung quanh đang nhìn gì, chỉ tự mình kéo ghế bên cạnh ra, ẩn chứa sự mong đợi nói với Tịch Bối:
“Đoàn Đoàn,em ngồi xuống đây.”
Các bạn học xung quanh đều kinh ngạc mở to mắt.
Tiếng xì xào bàn tán từ bốn phía truyền tới.
Đây là một trường tiểu học quý tộc tư nhân, lớp hai, không thể không nói, những đứa trẻ ở đây trưởng thành sớm và thông minh hơn những đứa trẻ bình thường. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chúng chỉ cảm thấy mình và các bạn học khác đang mơ!
Người này là ai? Tại sao có thể ngồi bên cạnh Tần Ý An?
Có người nghĩ, tại sao mình đã cố gắng hết sức nhưng không làm được, còn người này lại làm được ngay lập tức?
Tịch Bối có chút không thoải mái dưới ánh mắt của mọi người, nhưng cậu vốn rất ngoan, dù bị vô số người nhìn chằm chằm, cậu vẫn nở một nụ cười ngượng ngùng và e thẹn.
Cậu quay đầu, nắm chặt tay Tần Ý An, giọng nhỏ nhẹ nói:
"Anh Ý An, em muốn về cùng chú quản gia."
Tay của Tần Ý An khựng lại, nhưng ngay sau đó cậu đã nghĩ kỹ rồi nói: "Anh sẽ về cùng em."
"Thiếu gia," quản gia đứng ở cửa lắc đầu, mỉm cười, "Cậu cần đợi đến khi tan học mới có thể về nhà, chúng tôi sẽ chờ cậu ở cửa."
Tần Ý An tất nhiên không muốn, cậu lạnh mặt nắm tay Tịch Bối bước ra cửa, quay đầu lại nói với quản gia sau lưng:
“Chú đang chờ thỏ đâm vào gốc cây à?"
((“你是等着兔子撞上来的木桩吗” là một câu thành ngữ dựa trên một câu chuyện ngụ ngôn cổ của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người nông dân thấy một con thỏ chạy vào gốc cây và chết, từ đó anh ta quyết định bỏ công việc đồng áng để ngồi chờ thỏ khác đâm vào cây. Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ sự lười biếng và ỷ lại, hy vọng vào may mắn thay vì làm việc chăm chỉ.
Trong ngữ cảnh ở đây, câu này có ý nghĩa là Tần Ý An đang mỉa mai người quản gia rằng nếu ông chỉ đứng đó chờ đợi, thì không khác gì việc ngồi chờ một điều may mắn vô lý xảy ra, thay vì chủ động hành động.))
"…”
Đợi khi quản gia chào hỏi xong với giáo viên và dẫn Tần Ý An và Tịch Bối rời khỏi trường sớm hơn giờ tan, cô giáo tiếng Anh trẻ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô hướng ánh nhìn về phía các học sinh, ho vài tiếng để mọi người giữ im lặng, sau đó mới cân nhắc mở lời:
"Vừa rồi người ngồi bên cạnh Tần Ý An là bạn học mới sắp chuyển vào lớp chúng ta, Tịch Bối, mọi người nhớ đối xử tốt với bạn ấy nhé!"
Một trận xôn xao, học sinh trong lớp ghé đầu vào nhau thì thầm.
Một bạn học nghịch ngợm lên tiếng:
"Tại sao lại chuyển đến vậy cô? Cậu ta là ai ạ?"
Cô giáo tiếng Anh này còn rất trẻ, cô hy vọng rằng sau khi mình nói xong, những đứa trẻ này sẽ quan tâm và yêu thương bạn nhỏ sắp đến hơn.
Cô trầm ngâm một lúc rồi nói: "Bạn nhỏ này gia đình gặp một số chuyện, có liên quan đến gia đình của Tần Ý An... Vì vậy mới chuyển đến đây. Mọi người phải quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau nhé!"
Sau khi cô nói xong, những cuộc trò chuyện dưới lớp không dừng lại mà còn trở nên sôi nổi hơn, có người "A!" lên một tiếng, đột nhiên lớn giọng:
"Tớ biết rồi! Các cậu không đọc báo à? Tài xế của bố Tần Ý An đã đâm chết một cặp vợ chồng, con của cặp vợ chồng đó—"
"Ồ! Chính là người vừa rồi đúng không? Vậy là người đó không còn bố mẹ nữa à?"
"Vậy nên Tần Ý An chắc chắn cảm thấy có lỗi với cậu ấy, phải không? Nếu không thì tại sao cậu ấy lại đồng ý chơi với một đứa nghèo như vậy chứ?"
"...”
"Yên lặng! Yên lặng!"
Cô giáo tiếng Anh bất lực gõ lên bàn trên bục giảng.
Trong lúc hỗn loạn, người bạn duy nhất của Tần Ý An, Tạ Diệp, "Này" một tiếng, cố gắng ngăn những bạn học càng nói càng hưng phấn, càng nói càng tò mò, nhưng không ai để ý.
Cậu tức giận, nên quay đầu không muốn nói chuyện với những người đó nữa.
Bản thân cậu là người hoạt bát, hiếu động, nhưng cũng biết rằng không nên đùa giỡn về chuyện này.
Cậu nghĩ, Tần Ý An chắc chắn sẽ nói:
"Thật là một đám người lắm chuyện, ồn ào."
Hơn nữa, họ còn tự cao tự đại, coi thường người khác.
Sự ác ý của trẻ con đến một cách vô cớ nhất, hy vọng khi Tịch Bối đến học, cậu ấy sẽ không bị ảnh hưởng bởi họ.
*
Với danh tiếng của nhà họ Tần, việc làm thủ tục chuyển trường cho Tịch Bối không quá khó khăn, chỉ trong vài ngày là xong.
Để ngăn Tịch Bối không thích ứng được với việc chuyển trường và “nhảy lớp”, quản gia còn đặc biệt mời gia sư về dạy bổ túc cho Tịch Bối, mọi thứ được sắp xếp rất chu đáo.
Sáng thứ Sáu, khi chiếc xe thường chở Tần Ý An đến trường xuất phát, bên trong xe có thêm một người—
Tịch Bối.
Cuối cùng có thể đi học cùng Tịch Bối, những ngày qua dài như cả năm đối với Tần Ý An, trên mặt cậu lộ ra vẻ mong đợi mờ nhạt cùng sự nghiêm túc giả vờ điềm tĩnh.
Cậu nắm chặt tay Tịch Bối, gần như khẩn trương mà dặn dò:
“Đoàn Đoàn, đến trường phải ngồi cạnh anh.”
Tịch Bối ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
“Không được rời xa anh quá.”
“Dạ.”
“…”
Tần Ý An nói cả buổi, cuối cùng cũng hài lòng, tóm lại bằng một câu:
“Không cho bọn họ gọi em là Đoàn Đoàn!”
Tịch Bối ngơ ngác dù không hiểu lắm, nhưng hiện tại cậu nghe lời Tần Ý An nhất, nên lập tức gật đầu:
“Em biết rồi.”
“Kít—”
Tiếng phanh, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường hơi chói tai.
Tần Ý An lập tức tỉnh táo, cậu dẫn Tịch Bối xuống xe.
Trên đường đi đến lớp, họ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cho đến khi vào lớp, sự chú ý của mọi người đối với họ cũng càng được thể hiện rõ hơn.
“Tần Ý An!” Người mở lời là bạn học nghịch ngợm hôm đó, rất năng động, “Này, cậu đến rồi? Người bên cạnh cậu tên là gì nhỉ? Là con của tài xế bố cậu…”
“Két—”
Tần Ý An lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
Cậu kéo ghế ra, lấy cặp sách của Tịch Bối xuống và treo vào sau ghế.
Tịch Bối được Tần Ý An "phục vụ" ngồi xuống.
“Tôi đến rồi.” Tần Ý An nhìn cậu ta từ đầu đến chân, bình tĩnh đáp trả, “Người bên cạnh tôi tôi không biết, nhưng người đối diện tôi hình như tên là Thích Xen Vào Chuyện Người Khác.”
“…”
Dù sao thì đứa nghịch ngợm đó cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, chiều cao không bằng Tần Ý An, khí thế kém hơn rất nhiều, thậm chí đến đấu mồm cũng không thắng nổi, cuối cùng chỉ có thể hậm hực bỏ đi.
“Đoàn Đoàn,” Tần Ý An bóp nhẹ lòng bàn tay của Tịch Bối, hiên ngang bảo vệ cậu phía sau mình, “Em đừng để ý đến họ.”
“Không sao đâu anh Ý An,” Tịch Bối lại quay sang an ủi cậu, “Em không sao mà.”
Tần Ý An cảm thấy Đoàn Đoàn của mình quá ngoan.
Thật sự rất dễ bị người khác bắt nạt.
Khi hai người đang nói chuyện, Tạ Diệp sau lưng Tần Ý An bỗng nhô đầu ra, cậu hoạt bát và tự nhiên, tiện tay khoác vai Tịch Bối, vô tư nói:
“Chào cậu! Tớ tên là Tạ Diệp, tớ là bạn của Tần Ý An.”
Tịch Bối sững sờ, thấy Tần Ý An không phản đối, liền nghiêm túc đáp:
“Chào anh, em tên là Tịch Bối!”
“Hả?” Tạ Diệp ngạc nhiên một chút, “Vậy sao vừa rồi Ý An gọi cậu là Đoàn Đoàn? Tên ở nhà của cậu là Đoàn Đoàn à?”
“Đúng vậy.” Tịch Bối gật đầu.
“Vậy tớ cũng có thể gọi cậu là Đoàn Đoàn được không? Tớ—”
Tần Ý An liền nắm lấy tay của Tạ Diệp, đặt tay cậu ta trở lại bàn mình một cách chính xác, sau đó bình tĩnh “đe dọa”:
“Cậu gọi thử xem.”
Tịch Bối dường như có điều muốn nói, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe Tần Ý An lạnh lùng nói:
“Bạn à? Không quen biết.”
Tạ Diệp kêu lên một tiếng, vì biết mình thân với Tần Ý An, nên nhanh chóng lao tới, chỉ tiếc là cậu không đánh lại Tần Ý An, một lúc sau phải nhờ Tịch Bối xin tha mới được bỏ qua.
Ba người đùa giỡn, hiếm khi giống như những đứa trẻ cùng tuổi.
“Bối Bối!” Tạ Diệp đổi chiến thuật, mắt cười tít lại, “Chiều nay học thể dục, chơi cùng nhau nhé?”
Tần Ý An chưa kịp mở miệng, Tạ Diệp đã cắt ngang:
“Cậu không chơi được! Cậu phải đi học đánh golf cơ bản!”
“…” Tịch Bối ngơ ngác, “Đánh, đánh golf?”
Tần Ý An cau mày.
Theo yêu cầu của Tần Việt Nguyên, trường họ đúng là có mở lớp học này, nhưng không công khai, chỉ dành cho một số ít người có đặc quyền.
Giờ thể dục của người khác đều là các hoạt động bình thường, như bóng rổ hay bóng đá.
Trước đây Tần Ý An ghét bóng rổ bóng đá, những môn thể thao phải tranh giành một quả bóng với một đám người ướt đẫm mồ hôi...
Vì vậy khi Tần Việt Nguyên thúc giục cậu học đánh golf, cậu đã đồng ý.
Nhưng bây giờ Tịch Bối đến, Tần Ý An bắt đầu hối hận.
Bởi vì chưa từng tiếp xúc với “giới thượng lưu” trước đây, nên Tịch Bối không biết gì về môn golf, tự nhiên không thể đi theo Tần Ý An được.
Tạ Diệp cười lớn: “Hôm nay tớ chơi bóng rổ! Bối Bối, cậu đi với tớ nhé?”
Tịch Bối hơi do dự, vì cậu nhỏ hơn mọi người một tuổi, nên dù không thấp trong lớp một, nhưng lên lớp hai lại có chút không ổn.
Cậu nhỏ giọng nói: “Tớ sao cũng được.”
Tần Ý An không biết tại sao trong lòng mình cảm thấy kỳ lạ.
Có lẽ là vì không nhìn thấy Tịch Bối, cậu hơi lo lắng.
*
Chiều thứ Sáu lúc ba giờ rưỡi, giờ thể dục đúng giờ bắt đầu.
Tịch Bối ban đầu đi theo sau Tạ Diệp muốn xem cách chơi bóng rổ, nhưng trên sân vận động rộng lớn, bóng rổ cứ “bay loạn”.
Các học sinh lớp hai chơi bóng khá mạnh tay, đôi khi vô tình phạm lỗi, ngã là chuyện thường.
Tạ Diệp cũng ngã.
Nhưng cậu không quan tâm, cười nhìn Tịch Bối đang tròn mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên chân cậu.
“Cái này…” Tịch Bối ngồi xuống, lấy từ túi ra một miếng băng cá nhân, nghiêm túc nói: “Cho cậu này.”
Mũi Tạ Diệp lấm tấm mồ hôi, nhưng cậu không có thời gian để lau.
Một bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo, mu bàn tay còn mềm mịn vươn ra, lòng bàn tay cầm miếng băng cá nhân màu hồng.
Cậu bé bảy tuổi với khuôn mặt đầy lo lắng, đáng yêu đến phát điên.
Tạ Diệp cũng ngây người nhìn cậu một lúc, cảm thấy việc Tần Ý An thích Tịch Bối như vậy cũng không có gì sai.
Rõ ràng Tạ Diệp cũng có em trai, cũng không phải ruột thịt, cùng cha khác mẹ, nhưng cậu cảm thấy em trai đó chẳng đáng yêu bằng Tịch Bối trước mặt mình.
Tạ Diệp nhận lấy miếng băng cá nhân.
"Cảm ơn cậu!" Tạ Diệp chững chạc nói, tùy ý dán miếng băng lên vết thương xiêu xiêu vẹo vẹo, “Cậu đã hiểu chưa? Có muốn đến chơi cùng không?"
Tịch Bối vẫn nhìn chăm chú vào vết thương của cậu. Sau khi giúp Tạ Diệp dán phẳng lại miếng băng bị lệch, Tịch Bối lúng túng lắc đầu: "... Xin lỗi, tớ vẫn chưa hiểu."
"Không sao, từ từ mà học!" Tạ Diệp cười vui vẻ, vỗ bụi trên người rồi đứng dậy.
Cậu vừa quay đầu vừa nói tiếp: "Đừng lo, chơi bóng rổ rất vui! Chỉ cần cậu cẩn thận một chút thôi, sẽ không..."
Lời nói vừa dứt, từ xa bỗng dưng đã lao tới một quả bóng, thẳng tới phía Tịch Bối.
Tạ Diệp hét lên một tiếng kinh ngạc.
Tịch Bối đang ngoan ngoãn nghe Tạ Diệp nói chuyện, không mấy chú ý. Khi nhận ra, trước mắt đã trở thành một vòng tròn xoay, cơ thể cậu mất thăng bằng, ngã lăn ra đất một cách chật vật.
Vì Tịch Bối đang ngồi xổm nên không bị bóng đập vào đầu, chỉ là cánh tay trắng của cậu bị chà sát với mặt đất gồ ghề, máu tươi kết hợp với hạt cát chảy ra.
“Này! Ai làm vậy? Ai đánh ra ngoài sân!!"
Tạ Diệp tức giận: "Ai?!"
Tay của Tịch Bối nóng rát đau lên. Nhưng khi nhìn thấy Tạ Diệp tức giận, cậu vẫn theo thói quen mà mỉm cười: "Tớ... Tớ không sao..."
Lời chưa dứt, mọi người lại nghe thấy tiếng “bụp".
Tịch Bối vừa ngã xuống đất, từ xa một quả bóng lại lao tới.
Quả bóng bị ném không nghiêng không lệch, đập vào ngực cậu, gần như khiến cậu thốt lên một tiếng rên.
Tạ Diệp nổi điên lên, cậu bước vọt lên hai bước, đối mặt với nhóm người trước mặt.
Tịch Bối muốn Tạ Diệp đừng nổi giận, muốn nắm lấy góc áo cậu.
Nhưng cậu đau quá.
Vừa cố gắng ngẩng đầu lên, trong mắt Tịch Bối đã mê mang đầy nước mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ nhóm người trước mặt.
Là đứa nghịch ngợm đã tới tìm cậu và Tần Ý An sáng nay, bên cạnh còn có hai ba đứa đàn em, tay cầm một quả bóng thứ ba.
Đứa xấu lắc lắc quả bóng trong tay, hỏi cậu:
“Này, mày là đứa ba mẹ bị đụng chết hả?"
Đại não của Tịch Bối gần như phát ra một tiếng “ong".
"Con nhà nghèo như thế này, làm sao có thể là bạn của Tần Ý An chứ?" Đứa xấu nói, "Bởi vì ba mẹ mày chết do tài xế của nhà Tần Ý An đụng, Tần Ý An chẳng qua cảm thấy có lỗi với mày thôi!"
"Cho nên mày mới có thể làm bạn với cậu ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro