Chương 2 - Anh ấy là Mr. Tô của giường số 31
"Anh ấn số, gọi bệnh nhân tiếp theo. Trong lúc loa phát thanh thông báo, tôi đồng thời nghe thấy anh nói: "Có phải cô mập lên rồi không?""
1.
Hồi học đại học, tôi đột nhiên mắc căn bệnh tức ngực khó thở, bắt buộc phải phẫu thuật. Bởi vì ca mổ có những nguy hiểm nhất định, bệnh viện yêu cầu lấy máu động mạch.
Động mạch trên cánh tay tôi rất mảnh, bác sĩ thực tập bèn dẫn tôi tới phòng xử lý để lấy máu ở chân. Có lẽ vì căng thẳng, cộng thêm kinh nghiệm không đủ, anh chàng bác sĩ thực tập còn non kinh nghiệm kia chọc mấy lần vẫn không thành công, bèn tìm tới Mr. Tô.
Sau khi bước vào, Mr. Tô kéo kín rèm, một tay vân vê kim tiêm, một tay đặt lên giường, nói với tôi: "Nơi lấy máu nằm sâu trong bắp đùi, cô phải kéo cao quần lên một chút nữa."
Tôi nhìn Mr. Tô trắng trẻo điển trai, khỏi nói cũng biết trong lòng căng thẳng đến mức nào. Song ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra thoải mái, đùa cợt anh: "Bị anh nhìn thấy hết rồi, anh có chịu trách nhiệm với tôi không?"
Đầu mũi tiêm đâm vào da thịt, chẳng mấy chốc đã rút được một ống máu đầy.
Tôi những tưởng trò đùa thế là chấm dứt, đang hối hận thì thấy anh nghiêm túc nhìn mình, không cười không giỡn, đáp lại một câu: "Tôi sẽ cân nhắc chuyện này."
Về sau, trong một buổi tụ tập bạn bè, có người hỏi tôi: "Trong hai người, rốt cuộc ai theo đuổi ai trước?"
Tôi nói: "Là mình theo đuổi trước."
Còn anh trầm mặc một lúc rồi trả lời: "Tại tôi nhìn thấy hết của cô ấy trước."
Mọi người trong bàn cười ầm cả lên, mặt mũi tôi đỏ bừng.
2.
Trước khi phẫu thuật, Mr. Tô tới tìm tôi nói chuyện, dán tấm phim chụp cắt lớp của tôi lên trên đèn đọc phim rồi lần lượt giảng giải cho tôi về trình tự của ca mổ cũng như việc nó sẽ gặp nguy hiểm ở những khâu nào, bộ phận nào.
Không biết là vì khí lạnh trong văn phòng hay vì quá căng thẳng, tôi bỗng cảm thấy cả người cứng đờ. Chẳng biết anh đã nói tới đâu, tôi bất ngờ ngắt lời anh: "Đến lúc mở phanh lồng ngực ra, nếu anh cảm thấy phần trăm thành công không cao thì lại khâu vào rồi đẩy tôi ra ngoài được không?"
Anh sững sờ nhìn tôi.
Tôi nói tiếp: "Tôi còn rất nhiều việc muốn làm, nhiều lắm, nhiều lắm. Ít nhất hãy cho tôi một chút thời gian để tôi làm xong mấy việc ấy đã."
Anh mím môi, ánh mắt tối hẳn đi, nói một câu mà cả đời này tôi không bao giờ quên được.
Anh nói: "Tôi sẽ giúp cô bình an vô sự sống tiếp trên thế giới này."
Kết thúc ca mổ, lúc tôi tỉnh dậy sau khi thuốc mê hết tác dụng thì nhìn thấy anh đứng ở đầu giường, cười nhẹ nhàng rồi nói: "Ca phẫu thuật rất thành công."
Sau này khi chúng tôi đến với nhau, tôi từng hỏi anh: "Anh thích em từ khi nào vậy?"
Anh cười đáp: "Vào lúc em nói tỷ lệ thành công không cao thì hãy khâu ngực em lại rồi đẩy em ra ngoài."
Anh không hỏi lại tôi. Nhưng tận đáy lòng mình, tôi cũng đã trả lời một câu giống hệt như thế: "Em yêu anh, từ khoảnh khắc mở mắt ra và lại một lần nữa được nhìn thấy anh."
3.
Trong tên của tôi có một chữ "Duật" (Yu). Rất ngiều người đều không biết chữ này. Khi tôi nhập viện để làm các thủ tục kiểm tra, thường xuyên có bác sĩ gọi nhầm tên của tôi.
Trong số các y tá của bệnh viện cũng có người đọc chữ đó thành những âm có chung bộ như: Kiến, Luật, Tân...
Tôi từng nhiều lần nhỏ nhẹ chỉnh sửa cho họ. Tiếc là bệnh viện quá đông bệnh nhân, quay đi quay lại họ liền quên sạch. Thế nhưng tới đúng ngày phẫu thuật, cô y tá trưởng đến đón tôi đã gọi chính xác tên tôi.
Tôi vừa vui mừng được một chút thì bỗng nhìn thấy trên tập bệnh án trong tay cô y tá trưởng, bên trên chữ tượng hình tên của tôi được điền thêm một chữ phiên âm nhỏ xíu bằng bút chì: Yu.
Tôi chỉ tay vào bệnh án và nói: "Chị à, chị đáng yêu quá."
Cô ấy ngỡ ngàng nhìn tôi, sau đó bật cười giải thích: "Lúc họp giao ban sáng nay, bác sĩ Tô đã đặc biệt dặn dò mọi người về việc đọc đúng tên cô, còn thêm cả phiên âm cho chúng tôi nữa."
Tôi hơi kinh ngạc: "Bác sĩ Tô đúng là người hiểu biết."
Cô y tá trưởng lắc đầu nguầy nguậy: "Nghe nói mấy hôm trước, anh ấy đã cất công về nhà lật cuốn tự điển ra tra..."
Lần này, trong trái tim tôi dườn như phải có đến một ngàn viên đường đang lặng lẽ tan chảy.
* Tự điển: Một loại sách dùng riêng để tra chữ. (Mọi chú thích trong sách đều của người dịch.)
4.
Ngày thứ hai sau khi hoàn thành ca mổ, y tá trưởng yêu cầu tôi bước xuống giường vận động nhẹ nhàng. Cô ấy nói rằng như vậy sẽ giúp tôi hồi phục nhanh hơn.
Lúc đó, trên người tôi còn cắm đầy ống truyền, vết mổ khiến tôi phải nghiến răng nghiến lợi chịu đau. Nhưng tôi vẫn kéo theo chai nước truyền, đi vòng quanh dãy phòng bệnh.
Khi ngang qua phòng làm việc của bác sĩ, đúng lúc Mr. Tô xuất hiện trước cửa, hai tay đút vào túi áo blouse trắng, nói với tôi: "Bốn vòng, thế là tạm được rồi."
Tôi lập tức cười tươi như hoa, cố nhịn đau nói: "Anh đang đếm giúp tôi à? Vậy tôi có phải người kiên cường nhất trong số các bệnh nhân của anh không?"
Anh nhìn tôi rồi thản nhiên buông một câu: "Là người đẹp nhất."
Ngay khi trái tim tôi như sắp nổ tung ra đến nơi, anh bổ sung thêm: "Bởi vì cô được mặc bộ đồng phục bệnh viện đẹp nhất."
Tôi cúi đầu nhìn trang phục của mình. Bệnh viện vừa đặt may một lô đồng phục màu xanh dương kẻ ca rô mới tinh. Tôi chính là người đầu tiên được nhận nó.
Tuy nhiên đến tận bây giờ, ký ức của tôi vẫn tự động xoá bỏ câu nói sau cùng của anh, chỉ dừng lại ở việc anh khen tôi là người đẹp nhất!
5.
Theo quan niệm của bố mẹ, bệnh nhân sau khi mổ xong nên ăn các loại đồ ăn thanh đạm, dễ tiêu hóa, không được ăn dầu mỡ, không được ăn đồ lạnh bụng, còn không được gội đầu.
Thời tiết giữa tháng Sáu, tuy rằng trong phòng bệnh bật điều hòa ở chế độ vừa phải, nhưng tóc tôi vẫn cứ dính dớp khó chịu.
Tôi xin phép mẹ: "Mẹ giúp con gội đầu nhé."
Mẹ tôi quả quyết từ chối: "Con trải qua một ca mổ lớn như vậy, nên cố gắng giữ gìn, kiểu gì thì kiểu, phải một tháng sau mới được gội đầu."
Sáng hôm sau, Mr. Tô tới kiểm tra tình hình sức khỏe, tôi hỏi anh một câu: "Tôi có thể gội đầu được chưa?"
Anh nhìn mái đầu bê bết của tôi, cười khẽ rồi trả lời: "Chưa được."
Mẹ trừng mắt với tôi một cách rất đắc ý.
Buổi trưa, Mr. Tô dẫn theo một y tá tới phòng bệnh, nói là cần đổi thuốc thuốc, yêu cầu người nhà ra bên ngoài một lát.
Sau đó, cô y tá nhỏ vô cùng nhanh nhẹn bê vào một chiếc chậu, đặt bên cạnh giường rồi nói với tôi: "Chị nằm xuống đi, em gội đầu giúp chị."
Tôi cực kì ngạc nhiên nhìn về phía Mr. Tô. Anh đang đút hai tay vào túi áo, nghiêm mặt nói: "Không có lần sau."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro