Dược
[Short Fic] Dược
Author: Seaside (Beach, Seaside_Beach)
Genre: Incest, Romance, Slice of life, Tragedy
Rating: M
Status: On going
Nguồn : VNS
@All : Vote cho mình nhé, để Au có nhìn thấy Fic thì sẽ vui hơn khi có nhiều người vote ^^
Động lực nhỏ giúp Au có nhiều Fic hay hơn mà ^^
Summary:
Và vị thầy thuốc cười, nụ cười khiến bụng ngài tri phủ chợt thắt lại. Thuốc này, là thuốc chữa hay thuốc độc, còn phải tùy duyên. Giọng nói êm ái của gã nửa như ve vuốt, nửa như dụ hoặc.
Hai mươi năm sau, ngài tri phủ tự hỏi, nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế, liệu ngài có nhận lấy viên thuốc đó hay không? Rồi ngài nhìn xuống An Thái đang siết chặt đứa trẻ kia vào lòng khi anh gầm gừ:
“Dược là của con, mãi mãi là của con!”
~*~
Prologue 1
Ả nhìn lên trời.
Hôm nay không mây cũng chẳng sao, trăng thì tròn, lại ngả sang màu vàng nữa, trông như cái bánh đa. Vừa nghĩ đến đấy bụng ả liền sôi lên ùng ục. Đói thật, cả ngày rồi ả có bỏ gì vào bụng ngoài khoai lang và nước lã đâu.
Trong nhà vẳng ra tiếng ngáy của mẹ. Ả tiếp tục vừa nhìn mặt trăng vừa ôm cái bụng đói. Hít vào, thở ra. Tự dưng ả thấy mình đang hít thở cùng nhịp với tiếng ngáy trong kia. Coi bộ mẹ ngủ rất ngon, chả bù với ả, không ngủ được vì đói.
Ả ôm sát chân vào người, lắc lắc vài cái hoặc xua tay để đuổi đám muỗi vo ve xung quanh. Hừ, tụi mày thì no rồi, còn tao đang đói chết đây này! Ả vừa oán hận nghĩ vừa đập tay. Tay ả dinh dính, chắc là đập được một hai con. Ả liền chùi vô áo rồi tiếp tục đập. Tấm ván gỗ cũ ả ngồi lên không ngừng kêu kẽo kẹt.
- Im coi!!!
Mẹ sẵn giọng quát ra, nhừa nhựa vì buồn ngủ. Ả vội thu người lại, lén liếc vào căn buồng tối om. Tim ả đập thình thịch, át luôn cả tiếng mấy con muỗi. Ả không dám cục cựa gì thêm. Lũ muỗi bèn thừa cơ lao vào hút chít ả. Tay chân, đầu cổ ả ngứa ngáy kinh khủng, ả thậm chí còn nhận thấy tụi nó đang bay lên đáp xuống trên da ả, để lại cái ngứa khó chịu và vài cục u nho nhỏ. Không thể chịu đựng được nữa, ả quày quả đứng lên, quyết định chui vào trong mùng.
Đúng lúc đó, ả không biết mình có bị ảo giác hay không, ả thoáng thấy một cái bóng ở cổng. Ả ngẩng ra, dụi con mắt khô khốc vài lần rồi nhìn kỹ lại. Trời phật ơi! Ả suýt đứng tim khi phát hiện có người đang đứng sát cái cây ở cổng rào.
Ả không biết đó là đàn ông hay đàn bà, nhưng dáng vóc xem ra cao hơn ả. Người đó mặc đồ đen, có điều vì hôm nay trăng sáng nên ả cũng thấy được lờ mờ. Hèn chi cái cây mập mập sao ấy, té ra là có người đứng kế bên nó! Ả ngó cái người nọ lom lom, tự nhủ chắc không phải ma đâu, vì theo như mọi người kể thì ma phải màu trắng mà.
Tiếng của mấy con muỗi, con dế, ễnh ương và con quỷ gì đó nữa từ từ to lên. Ả vẫn tiếp tục dán mắt vào người nọ. Sao chả thấy động đậy gì cả nhỉ? Mà ả cũng không dám ra đó để xem xem thế nào. Buổi tối thì tốt nhất là ở yên trong nhà, mẹ dặn như vậy miết.
Ả gãi đầu, chẳng thèm quan tâm nữa. Lũ muỗi vừa chích ả thêm mấy cái đau điếng. Ả đập bốp lên trán, gãi gãi, khép cửa lại và bò lên giường. Xoa hai chân vào nhau cho sạch cát, ả thận trọng chui vào trong mùng, nằm úp mặt xuống chiếu, cái gối chèn dưới cái bụng lép. Rốt cuộc, cơn buồn ngủ cũng đánh gục được cơn đói để rước ả đi.
…
- Dậy! Dậy cái con kia!
Đầu ả lúc lắc khi ả thức giấc. Ả thấy mẹ đang cật lực lay người ả. “Dậy ngay, cái con trời đánh này!” Giọng mẹ cao lanh lảnh, “Trời sáng bảnh rồi kìa!” Ả ngóng ra ngoài cửa, đúng là đã sáng thật, nhưng chưa có sáng bảnh, vẫn còn sương kia mà. Có điều ả không dám nói, ả chỉ ngoan ngoãn ngồi dậy. Ngáp dài trong mùi khói lửa ấm áp, ả đưa cái nhìn thèm thuồng về phía vách, chỗ ả biết có một nồi khoai luộc và một nồi bắp luộc đang sôi sùng sục ở đằng sau.
Ả xuống giường, vươn vai bước ra ngoài sân, tới chỗ cái giếng. Mẹ đã kéo sẵn cho ả một thùng nước. Nước lạnh làm ả tỉnh hẳn. Đánh răng rửa mặt, uống vội một gàu nước mưa trong lu, ả lật đật chạy lại phụ mẹ đặt nồi vô gánh. “Ăn đi cho có sức.” Mẹ nhét củ khoai be bé vào tay ả, chải tóc và che mặt cho ả trong khi ả ăn ngấu nghiến. Mẹ còn chèn thêm cho ả một cái khăn dày trên vai chỗ đặt gánh. “Đừng có la cà đó!” Mẹ dặn lại trước khi tiễn ả ra cổng. Ả dạ rõ to rồi quẩy gánh đi.
- Cô Bỏng, hôm nay ra trễ!
- Cô Bỏng, dậy trễ hả?
- Cô Bỏng!
Ả mỉm cười với tất cả mọi người và lui cui bước qua chỗ thường nhật, kế bên gánh bánh bèo của cô Bông và gánh tàu hủ của cô Hai. Lấy cái ghể đẩu kẹp trong gánh ra lót dưới mông, ả vừa lột nón phe phẩy quạt vừa quệt lau mồ hôi trên trán. Gật đầu với mấy người quen lần nữa, ả cất tiếng mời chào. Phiên chợ đã bắt đầu rồi. Trong tiếng rôm rả của buổi chợ sớm, ả lơ đễnh quạt và rao. Có người hỏi mua củ khoai, trái bắp. Ả gói nhanh cho họ rồi vội vã nhận tiền. Tất cả đều có vẻ thật tất bật, ngập trong cái nóng, hơi ẩm và mùi mồ hôi, mùi thịt, mùi cá lẫn với mùi rau cải. Hơi nước từ nồi, hơi khói từ lò trong hai cái gánh ập lên người ả. Dù quạt hết sức ả vẫn thấy nóng hầm hập và ngộp thở. Ngột ngạt quá! Ả vén cái khăn che một bên mặt lên, quạt mạnh tay hơn, vô tình khiến cái khăn bị hất tung.
Có đứa nhỏ đầu trọc lóc được mẹ dắt theo, đưa đôi mắt tròn xoe, đen như hai hột nhãn nhìn ả chằm chằm. Gương mặt bầu bĩnh của nó đực ra, rồi nó chau mày, siết chặt tay mẹ nó, bắt đầu mếu máo. Người mẹ liếc xuống, hỏi có chuyện gì. Nó chỉ vào ả. Người mẹ sau khi thấy ả, bèn mắng nó một câu rồi lôi đi.
Ả ngại ngùng cúi đầu, che khăn lại thật kỹ.
- Bắp bao nhiêu một trái?
Một người đàn ông bước tới trước gánh của ả hỏi. Ả thấy giầy người đó mới, rất đẹp và sạch, liền vội ngước lên cười tươi, lễ phép báo giá. Câu nói của ả chợt ngưng bặt lại giữa chừng. Trời đất quỷ thần ơi, người này sang trọng quá! Ngực ưỡn, tay chắp sau lưng, cằm thì hất cao, dáng đứng thẳng tắp, tướng oai phong lẫm liệt. Đã vậy, ả thoáng nóng mặt, người này còn trẻ và thật tuấn tú. Gương mặt cân đối, tóc đen nhánh, ánh mắt rất sâu. Mặc dù da ngăm đen nhưng nhìn kĩ sẽ thấy láng mịn, không giống làn da thô ráp của những người như ả. Từ góc độ của mình, ả thấy một nốt ruồi nhỏ khuất dưới cằm bên trái của ông ta.
- Bắp bao nhiêu một trái?
Người đàn ông hỏi lại lần nữa, trông không có vẻ khó chịu hay vội vàng của những người đi chợ. Ả lúng túng trả lời, hỏi muốn mua bao nhiêu. Ông ta lấy hai trái nhưng trả tiền cho ả đến mười trái. Ả cầm mấy đồng tiền mới sáng bóng trong tay, đờ ra khi ông ta rời đi. Bóng ông ta vừa khuất khỏi cổng chợ, mọi người xung quanh liền nhào tới. Cô Bông và cô Hai dù bận vẫn liến thoắng hỏi han rối rít. Ồ, ai thế? Người quen của cô Bỏng à? Có vẻ giàu có nhỉ? Cô Bỏng may mắn thật. Sao chưa thấy ai như vậy bao giờ nhỉ?… Ả bị quay như chong chóng, nhưng tất cả những việc ả có thể làm là nghệch mặt và lắc đầu. Dù vậy, trong bụng ả vẫn mừng lắm. Thế là hôm nay ả kiếm thêm được một mớ. Mẹ sẽ vui hơn cho xem!
Nắng lên gay gắt cũng là lúc chợ vãn người. Ả phẩy nón thêm vài cái nữa rồi đội lên đầu, nhổm người cài lại ghế vào gánh. Lau mồ hôi, xếp khăn trên vai, ả cẩn thận khênh gánh lên chào mọi người trong chợ. Bây giờ là lúc đi bán dạo.
Lết dép trên con đường đất, một điều mà mẹ đã dặn bao nhiêu lần là không được, ả bước thoăn thoắt qua các ngõ quen thuộc, vừa đi vừa rao. Ghé qua mấy chỗ “mối”, gánh cũng nhẹ đi kha khá. Bụng ả bắt đầu sôi sục khi mặt trời xuống dần. Ả đặt gánh dưới gốc mít ngồi nghỉ. Dạo này trời nóng thật, đi mới có một chút mà mồ hôi đã ra như tắm. Ả lau quanh đầu cổ, cái khăn chẳng mấy chốc đã ướt nhẹp.
- Xuân, uống miếng nước không?
Trầu ở hàng nước gần đó nhác thấy ả, liền ngoắc tay gọi. Ả cười, lắc đầu bảo không. “Miễn phí đó, uống miếng đi!” Trầu nhiệt tình rót một ly đầy đem ra. Ả từ chối hoài không đặng, đành phải nhận lấy. Dòng nước mát tươm xuống cái cổ khát khô của ả, khoan khoái vô cùng. Ả trả ly, bẽn lẽn cám ơn Trầu bằng một trái bắp.
- Thiệt tình, có gì đâu chứ!
Trầu nhận bắp, xua tay, quay về quầy tráng cái ly rồi úp lên giá. Chú Khánh ngồi uống nước thấy vậy, cười tít mắt hớp một ngụm nói:
- Anh Trầu này, ngày nào cũng nhiệt tình cả! Thôi anh xem nếu được thì rước người ta về đi.
- Chú Khánh, tụi con chỉ là bạn từ nhỏ thôi mà. – Mặt Trầu đỏ ké.
- Trời, chứ anh không nghe câu “Thanh mai trúc mã” sao? Mà tui thấy, ngoài anh ra còn ai cưới được con bé nữa đâu…
- Chú Khánh!
Trầu kêu lớn. Chú Khánh vội bụm miệng, liếc sang ả. Ả không nói gì, chỉ cười chào tạm biệt rồi quẩy gánh đi. Trầu dặn với lại, ngày mai nhớ ghé qua nữa. Ả gật đầu qua quýt, bước nhanh về nhà. Trong nồi chỉ còn một hai củ khoai và bắp còi.
Mẹ đang xắt rau khi ả về. Ả vui vẻ kể cho mẹ nghe chuyện ban sáng. Mẹ khá ngạc nhiên, nhưng cũng gạt nó đi rất nhanh bằng cách sai ả ra sau vườn cho heo ăn. Mấy con heo kêu inh ỏi khi ngửi thấy mùi cám tràn vào trong máng, tụi nó chồm lên, vừa ăn vừa kêu ụt ịt. Ả bâng quơ nói vài câu với lũ heo, rồi thấy chuồng đã bắt đầu bốc mùi, ả bèn ra ao múc nước vào dội rửa.
- Xuân, vô ăn cơm!
Ả dạ một tiếng, đặt chổi xuống, tất tả chạy ra. Rửa sạch chân chỗ sàn nước, ả háo hức trèo lên phản. Mẹ hơi nhăn mặt khi nghe mùi bốc từ ả. “Này, ăn xong rồi thì đi tắm đi.” Ả gục gặt đầu, hao háo nhìn mẹ giở nắp nồi. Khói trắng phả ra, mùi khoai nồng nặc. Ả xìu xuống khi thấy mười phần trong nồi chỉ có hai phần cơm.
- Nhăn nhăn cái gì, ăn lẹ còn đi nghỉ!
Mẹ xới cho ả, hơn nửa nồi mà vẫn chưa lên được tới miệng chén. “Chờ mấy con heo tới lứa, đem bán thì sẽ được ăn no, nên mày ráng chăm tụi nó đi.” Mẹ lầm bầm. Ả nhún vai, gắp thêm miếng rau muống luộc. Mùa này hơi hẻo nên đành bấm bụng vậy, hy vọng mùa sau sẽ đỡ hơn. Bữa ăn trôi qua với những câu chuyện trò của mẹ, chẳng hiểu sao lại xoay ra một vấn đề:
- Hầy, mẹ lo cho mày quá con ạ! Mà mẹ thấy thằng Trầu cũng tốt lắm, hay mày theo nó luôn đi.
Ả suýt đánh rơi chồng chén trên tay. Mẹ tỏ vẻ không hài lòng hết sức nhìn ả lắc đầu quầy quậy. Với tay lấy cái giẻ, mẹ vừa lau phản vừa nói:
- Mày còn chê gì nữa? Còn mỗi nó là gọi đúng tên mày thôi, mà nó cũng hay lo cho mày lắm, lại lễ phép, biết trên biết dưới…
Ả lén chuồn ra ngoài trước khi mẹ kết thúc lời giảng. Loay hoay đun sẵn một nồi bồ kết trước khi rửa chén, nồi sôi cũng là lúc ả rửa xong. Xách hai thùng nước vào nhà tắm, ả cẩn thận gội đầu với bồ kết, không để nó văng trúng mắt, và tận hưởng cái mát lạnh khi đổ thật chậm từng gáo nước lên người. Tắm xong, ả vuốt ve mái tóc dài thẳng mượt của mình bằng chiếc khăn mềm nhất, kiên nhẫn hong nó dưới mái hiên. Mẹ tắm ra, thấy ả ngồi hong tóc, bèn lấy cây lược chải đầu cho ả.
- Tội nghiệp mày, con ạ!
Mẹ thở dài thườn thượt theo từng nhát chải. Ả quay lại cười với mẹ. Mẹ lần tay lên mặt ả, nửa bên phải mà ngày nào ả cũng phải che. Ả có thể thấy mắt mẹ từ từ đỏ lên và lóng lánh. Ả nắm tay mẹ, cười ngờ nghệch.
Không sao đâu mà.
Thật đấy. Không lấy chồng thì đã sao? Ả sẽ toàn tâm toàn ý lo cho mẹ đến cuối đời, mẹ cũng không phải sợ cảnh ả đi làm dâu khổ trăm bề nữa. Ả ôm mẹ, dụi đầu vào bụng mẹ, bảo, ả chỉ muốn ở bên mẹ mãi thôi.
- Cái con này, hai chục tuổi đầu rồi mà còn…
Mẹ vỗ nhẹ lên đầu ả. “Thôi được rồi, ngủ sớm đi, mai còn dậy sớm.” Mẹ đẩy ả ra, bước nhanh vào buồng trong. “À mà, hôm nay bán được nhiều, để hôm sau mẹ mua thêm gạo.” Mẹ nói vẳng ra. Ả nhe răng cười sung sướng, tiếp tục ngồi hong tóc cho khô. Tay vô thức đưa lên mặt, ả lần dò trên lớp da sần sùi. Mẹ bảo, ngày xưa ả xinh lắm, nên cha mới đặt tên là Xuân. Nhưng từ ngày được cứu ra từ trận hỏa hoạn đã lấy mạng cha đó, người ta lại gọi ả bằng cái tên khác – cô Bỏng – như thể nhắc nhở ả rằng, suốt cuộc đời này hạnh phúc lứa đôi là cái gì đó rất xa xôi với ả.
Nghĩ đến đấy, chẳng hiểu sao ả lại nhớ đến người đàn ông trẻ lúc sáng. Moi đồng xu ả xin mẹ cho giữ lại ra, đặt nó giữa lòng bàn tay và ngắm nghía. Ánh mắt người đó nhìn ả lạ quá, thật kì cục, làm ả mất hết cả tự nhiên. Rồi ả nghĩ, không biết hôm sau người ta có ra mua nữa không. Nếu có, ả nhất định sẽ lấy cho mấy trái bắp ngon nhất, coi như để cảm ơn vì đã quá hào phóng. Ả cười, cảm thấy xốn xan trong lòng. Giấc ngủ hôm ấy dễ chịu hơn thường ngày dù bụng ả vẫn đói meo.
…
…
Mấy hôm nay, người trong chợ đồn rằng, cô Bỏng được người ta để ý rồi.
Chuyện là thế này, cô Hai xắn tay áo kể, ngày nào cũng như ngày nào, cứ sáng ra là có một người đàn ông trẻ, đẹp trai đến mua hai trái bắp. Mua có hai trái thôi đấy, mà trả tiền đến mười trái cơ. Con Bỏng đòi trả tiền thừa thì không chịu, còn ép giữ lấy, làm con Bỏng phải trốn hết mấy bữa nay, vậy mà hôm nào cũng lượn qua một vòng, còn hỏi thăm nó nữa chứ. Thử nghĩ xem, nếu không phải để ý rồi, thì làm gì mà phải làm ba cái chuyện đó?
Ôi thôi! Cô Bỏng may thật, may thật! Đáng ganh tị làm sao!
Ả có thể nghe tiếng cảm thán của mọi người từ tận ngoài cổng chợ. Cúi đầu quảy gánh tiến vào trong, ả ngại ngùng chẳng dám nhìn ai, càng kéo cái khăn che mặt kỹ hơn. Mọi người thấy ả liền tản ra, nhưng vẫn chào hỏi chọc ghẹo. Ả càng ngượng hơn, chỉ dám gật đầu qua quýt. Ả có thể cảm nhận được mọi tia nhìn đều đang bắn vào ả, vừa tò mò vừa thích thú, cũng có ganh tị, thậm chí là ganh ghét nữa. Ả nghe đâu đó giọng nói chua ngoa của hàng cá vẳng lại: “Con cùi đó hả, chỉ được nửa cái mặt, nửa còn lại, nhìn mà phát khiếp!”
Ả tấm tức lầm bầm, có phải lỗi của ả đâu cơ chứ!? Là ai kia cứ làm ra mấy chuyện mờ ám khiến ả mang tiếng. Ngày thứ hai nhận được số tiền quá lớn như thế, ả đã vội gọi lại để trả thì ông ta bảo cứ giữ lấy. Ả không chịu, nhất quyết trả, nhưng ông ta đi nhanh quá khiến ả chạy theo không kịp. Hôm sau nữa ả định không nhận tiền, thì ông ta lại nhét tiền vào trong gánh làm ả moi ra gần chết, còn bị mẹ mắng vì hậu đậu. Ả uất ức kể với mẹ. Mẹ trầm ngâm lâu lắm, tối đó cũng nằm thao thức, rồi sáng hôm sau mẹ nắm tay ả bảo, thôi mày tạm đừng ra chợ mấy ngày đi.
Mẹ bảo, một người như vậy, lại để ý đến mày, thật không tin được. Mẹ bảo, đừng vì mấy đồng tiền mà mờ mắt, con ạ. Nghĩ lại xem, mày có gì chứ? Mẹ nói mà mắt đỏ hoe. Ả cũng hiểu, nên mấy bữa rồi ả chỉ toàn đi bán dạo lanh quanh. Ngang qua hàng nước của anh Trầu thì bị gọi lại hỏi han. Trầu có vẻ rất lo cho ả, dặn ả hãy cẩn thận. Anh dặn tới dặn lui, còn đòi đi theo bảo vệ ả. Ả cảm động lắm, nhưng cũng chỉ cười nói không cần đâu, mình có gì cho người ta lợi dụng chứ, chán rồi họ sẽ bỏ thôi. Trầu nhìn ả thật lâu, ấp úng nói, Xuân à, hay là…
Hay là…
Trầu đỏ bừng mặt rồi ngậm tăm. Ả cũng lờ mờ đoán được Trầu định nói gì. Ả biết, Trầu là người tốt, ả cũng thương Trầu lắm, thương như một người bạn thanh mai trúc mã. Mẹ nói đúng, có lẽ ả nên theo Trầu đi. Ấy thế mà, trong thâm tâm lại có gì đó không nắm bắt được cứ ngăn cản ả, không cho ả theo Trầu. Thôi vậy, coi như là không có duyên nợ gì.
Ả miên man nghĩ đến quên mất rằng, ả đang ở chợ, và không biết cái kẻ mờ ám đó vẫn ngày ngày ra tìm ả.
- Bán cho hai trái bắp.
Ả giật mình nhìn lên. Vẫn dáng đứng hiên ngang đó, vẫn ánh mắt sâu kì lạ đó. Ả thở dài, gói hai trái bắp to và ngon nhất, nhưng trước khi đưa cho người ta, ả đột nhiên hỏi, thật ra ông muốn gì.
Muốn gì ư?
- Chỉ là muốn ăn bắp.
Ả cau mày, rồi bất ngờ, ả đứng lên, vạch tấm khăn che mặt ra.
Mẹ nói hồi còn nhỏ ả xinh lắm. Thật ra bây giờ ả vẫn xinh. Mắt to, trong sáng, cái mũi tẹt hơi hếch lên bướng binh, vành môi cong cong ẩn cái cười tình. Ả rất xinh. Nhưng xinh có nửa khuôn mặt thì được gì chứ? Nửa bên còn lại, bảo xấu xí e là còn đỡ. Để nửa cái mặt đó đi trong đêm, người ta gặp rồi sợ rằng phải kêu lên là quỷ. Làn da đỏ tấy ôm sát vào xương mặt, lốm đốm trắng xác, nổi từng cục. Mắt lồi ra, trắng sữa, đục ngầu. Phần trên trán trọc lóc, chỉa lưa thưa mấy sợi. Phần mặt phải của ả đã hoàn toàn bị hủy.
Người đàn ông trợn mắt nhìn ả. Cả khu chợ lặng hẳn đi. Ả đứng đó, trừng trừng nhìn ông ta. Nửa trái và nửa phải, hai thái cực trên cùng một gương mặt, trừng trừng nhìn ông ta.
Một thoáng khó chịu lướt qua người đàn ông. Ả đã lên đến đỉnh điểm của sự chịu đựng, ném hai trái bắp trên tay xuống đất và chạy đi. Ả lao khỏi khu chợ như một con điên, vừa chạy vừa tháo tung mấy cái khăn quấn trên đầu. Nước mắt nhoe nhoét khắp mặt ả. Ả chạy qua cây cầu, loạng choạng thế nào lại té xuống sông. Ả lóp ngóp bơi bám vào khúc cây gần bờ, rồi ả đứng đó, ụp mặt xuống nước. Ả gào lên trong nước. Bọt nước sôi sùng sục ập vào đầu ả, xổ tung mái tóc ả. Ả ước gì mình cứ đứng đấy mà chết quách đi cho xong.
Rồi đột nhiên có một đôi tay lôi ả lên bờ. Ả vùng vẫy gạt ra, nhưng đôi tay vẫn kềm giữ ả, kéo ả khỏi mặt nước.
- Xuân, bình tĩnh lại đi!
Xuân, không sao đâu.
Xuân!
Người đó ôm chặt ả vào lòng, thì thầm, dỗ dành ả. Ả tấm tức khóc, kêu gào như một đứa con nít. Người đàn ông dìu ả đứng lên, đưa ả về nhà. Mẹ sợ tái mặt khi thấy ả ướt mem và rũ rượi. Mẹ gào khóc, mắng ông ta, thét lên rằng hãy để họ yên. Họ đã làm gì ông ta chứ? Đi đi, để họ yên đi!
Người đàn ông không nói gì, lặng lẽ bỏ về, nhưng giữa trưa có người mang chiếc gánh đến trả cho nhà ả.
Mẹ ôm ả, nhìn chiếc gánh. Hai cái nồi đã trống không, bên trên đặt một bọc tiền nhỏ, xem ra vừa đủ số tiền bán hết khoai và bắp trong nồi. Ba hôm rồi mẹ nhìn chiếc gánh, ả cũng đã khóc đủ ba hôm. Rốt cuộc, mẹ thở dài thật dài:
- Con à, mày có thích người ta không?
Ả run run khóc, gật đầu.
Ừ, ả thích mất rồi, thích hơn cả Trầu, thích đến mức muốn làm vợ người ta. Mới gặp một lần thôi đã thích. Nhưng ả cũng biết thân biết phận mình lắm, mình có gì xứng với người ta cơ chứ? Ả không muốn trở thành trò cười nữa.
- Con à, mẹ thấy người ta cũng có lòng, thôi thì, tùy duyên đi. Ngày mai quảy gánh ra chợ, gặp thì mời người ta về nhà cho mẹ hỏi chuyện, được không?
Ả suy nghĩ thật lâu, cuối cùng, gật đầu.
Ừ thì, tùy duyên.
…
…
Mấy hôm nay, người trong chợ đồn rằng, cô Bỏng sắp lấy chồng, đi xa rồi.
Biết chồng con Bỏng là ai không? Cô Hai lắc đầu. Ôi thôi, nghe nói khá giả đấy, là thương buôn đấy, mà vừa trẻ vừa đẹp trai. Tiếc thật, lại nhắm trúng con Bỏng! Ước gì mình chưa có chồng nhỉ… Nhưng thôi, coi như cho mẹ nó chút an ủi lúc tuổi già vậy. Chồng mất, con gái lại ra cái dạng đó, giờ gả được nó đi rồi chắc cũng an tâm.
Mà không hiểu sao lại nhìn trúng con Bỏng nhỉ? Hàng cá đối diện nhăn mặt. Xem đi, cái mặt như thế, cái người chắc cũng chẳng hơn, đem về làm quái gì?
Ha ha, cay cú rồi sao?
Ôi, cô Bỏng may mắn quá đi thôi!
Tiếng bàn tán râm ran suốt trong chợ, phiên chợ sớm không còn bóng dáng một cô gái hay bán khoai.
…
Đám cưới ả trở thành sự kiện gây xôn xao nhất trong thôn, lại diễn ra một cách chóng vánh đến không ngờ. Không chỉ Thọ - người đàn ông đó - mà cả mẹ con ả cũng muốn vậy.
Nghe đâu, lễ hỏi và lễ cưới tổ chức luôn một lượt, vì Thọ không lưu lại được lâu, mà cũng chẳng muốn lỡ ngày lành. Tuy vội nhưng mọi thứ đều tươm tất cả. Sáng sớm nhà trai đã tới, lễ vật nhìn theo số người nhà gái mà mang: mấy mâm quả đầy vung, một con lợn cưới béo mập. Nhà trai không đòi hỏi của hồi môn, nhưng mẹ ả vẫn có. Suốt bao nhiêu năm mẹ đã gói ghém để dành được một ít, thêm vài món trang sức truyền cho con gái. Mẹ bảo, lúc nhà khó khăn nhất vẫn không nghĩ đến việc đem bán, như một tia hy vọng rồi ả sẽ tìm được hạnh phúc. Ả cảm động lắm, lại không dám khóc, vì sợ lớp hóa trang sẽ trôi đi mất. Nửa mặt phải của ả đã bị được che đi cẩn thận, chỉ chừa ra nửa trái được trang điểm công phu. Nếu nhìn bên trái thôi, ai dám bảo ả sẽ một mình đến tận lúc này chứ? Xinh như thế, đẹp như thế, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Rốt cuộc mẹ ả bật khóc.
Được rồi mà, ả vỗ lưng mẹ an ủi, con sắp lấy chồng rồi đấy thôi. Chồng con vừa đẹp vừa giàu, người cũng tốt nữa, mẹ yên tâm rồi chứ?
- Làm sao mà yên tâm được? – Mẹ ả nghẹn ngào. – Mẹ thì có lúc nào thôi lo lắng về con cái, nhất là một đứa con gái như mày? Mày đó, qua nhà người ta rồi nhớ lanh lợi một chút, cẩn thận một chút, giữ kẻ một chút, không được tự nhiên như ở nhà đâu, nhớ chưa?
Mẹ dặn ả thêm nhiều lắm, rối rắm, nhắc đi nhắc lại như thể sợ vừa bước ra khỏi cửa buồng kia thôi ả sẽ quên hết. Ả đều ngoan ngoãn vâng dạ. Mẹ chỉ ngừng khi có tiếng người gõ cửa nhắc đã đến lúc ra.
Đồ lễ đã được đặt lên bàn thờ. Ả không có cha, cũng không có anh em trai, nên cậu ả đảm nhận việc thắp hương. Thọ và ả chia nhau mấy cây nhang, cùng bái lạy tổ tiên. Mùi hương trầm hòa quyệt mùi khói, khiến ả cảm thấy hơi khó thở.
Khách khứa đến ngày càng nhiều, phần vì tình thân, phần vì tò mò. Nhà ả nhỏ, mà khách lại đông quá, nên mọi người phải ngồi tràn ra đường. Ả nhìn một lượt, toàn người quen cả, ở cái thôn này thì có ai xa lạ chứ. Chú Hai hàng xóm, cô Bông, cô Sáu, cả anh Trầu nữa. Trầu đứng một góc khuất ở đằng xa, gần cuối đám người, đầu cúi gằm, vẻ mặt là hối tiếc. Ả không nhìn Trầu lâu, chỉ lướt qua, gửi một ánh mắt có lỗi rồi quay đầu.
Trời xẩm chiều cũng là lúc ả được rước đi. Mẹ nắm tay ả quyến luyến mãi không buông. “Con à, thỉnh thoảng nhớ nhờ người ta viết về cho mẹ vài dòng.” Mẹ dặn trong làn nước mắt, “Có gì mẹ kêu thằng Trầu, hay ông Khánh đọc giùm. Nhớ nghe con, đừng mải chỉ biết có chồng mà quên mẹ.”
Mẹ nói gì chứ, ả lắc đầu quầy quậy, con làm sao mà quên mẹ chứ? Mẹ chờ xem, con sẽ gửi về nhiều đến nỗi mẹ phải bảo bớt lại cho mà xem.
- Nào, đi thôi.
Thọ kéo nhẹ tay ả. Hai mẹ con buông nhau ra. Ả bước theo chồng mà đầu cứ ngoảnh lại. Chiếc xe ngựa cọc cạch lăn đi. Trầu ngóng theo bóng chiếc xe khuất dần, choàng tay lên đôi vai gầy của mẹ đang run rẩy trong cơn nấc nghẹn.
Xuân… đã đi rồi.
Ừ, Xuân đã đi rồi…
Prologue 2
Ả chợt giật mình thức sớm như mọi khi.
Cơn mưa bất chợt kéo đến sau mùa nắng nóng, mang cái lạnh đầu ngày châm chít lấy từng tấc thịt hở dưới tấm chăn. Hương vị thanh sạch tràn vào mát lạnh trong buồng phổi, thiếu đi chút mùi khói, mùi đất ẩm và cái mùi đồ luộc. Sự dễ chịu và cơn rã rời đến cùng một lúc, khiến ả chỉ muốn lười biếng mà nằm mãi. Lay hoay giữa ý muốn ngủ tiếp và thói quen, rốt cuộc ả lại tỉnh hẳn người. Chậm chạp ngồi dậy, ả đưa mắt lướt qua cái bàn gỗ đen, vượt khỏi khung cửa chạm khắc, vào bầu trời sáng trắng trên cao. Mặt trời chỉ mới trồi lên, gần như chìm hẳn dưới màn mây dày đặc. Ả đánh một cái ngáp dài. Cơn đau từ nơi nào đó làm ả cau mày, rồi mọi kí ức lập tức ùa về với ả, khiến máu dồn hết cả lên mặt.
Đêm qua…
Đêm qua, trời mưa.
Cơn mưa đầu tiên mang đến một thứ cảm giác âm ẩm khó chịu khi người ta đã qua trọn mùa nắng nóng. Ả có cảm tưởng cả bầu không khí đều dính hết lại, trầm xuống và đè lên đầu ả. Tệ hơn nữa, nó khiến mặt ả ngứa ngáy và nhói nhói mãi. Đầu nặng quá, ả bèn rời bàn đến nằm lên giường. Ngọn đèn dầu leo lét không ngừng chao lắc dưới âm thanh xối xả của trận mưa như trút nước. Dường như cả đất trời đều đang rung chuyển.
Không biết mẹ thế nào rồi, ả vừa nghĩ vừa vuốt cái kiềng trong tay, chợt nhớ đến những đêm mưa khi còn ở nhà với mẹ. Ả nhớ căn nhà tranh vách lá, mỗi lần mưa là mỗi lần dột. Ả nhớ tiếng mưa đập lộp bộp lên từng chiếc lá phơi khô, hay rơi xuống thành vũng trên mặt đất. Nhưng ả nhớ nhất vẫn là mùi hương quấn lấy mũi mà mỗi lần không ngủ được, ả bò qua chui vào chăn mẹ. Khi đó, ả cuộn người rúc vào lòng mẹ, thoải mái tận hưởng bàn tay mẹ gãi nhẹ trên đầu. Ả vừa ngái ngủ vừa thầm nói với tiếng mưa, có mẹ ở đây rồi ả sẽ không sợ gì nữa. Mẹ sẽ bảo vệ ả khỏi mọi thứ ngoài kia.
Nhưng giờ, ả không còn mẹ bên cạnh, cũng chẳng ở căn nhà nhỏ tồi tàn ngày xưa. Ả ở đây, trong căn phòng lớn vững chãi của một căn nhà sang trọng, bắt đầu cuộc sống mới với gia đình mới. Nghĩ về những điều mẹ đã thủ thỉ với ả hết một đêm, tim ả liền đập mạnh. Ả vừa sợ, vừa lo, mà cũng vừa trông đợi nữa. Liệu đêm nay sẽ trôi qua thế nào đây?
Có tiếng gõ nhẹ trên cửa, ả khấp khởi mừng, rồi giọng một bé gái cất lên: “Thưa phu nhân…”
Ả thoáng thất vọng. Cánh cửa chợt bị đẩy ra. Dưới ánh đèn dầu, ả thấy một người đàn ông. Là Thọ. Thọ cầm chiếc khay trên tay, tay kia xua đứa nhỏ đi. Thọ bưng khay vào phòng, đặt lên bàn rồi xoay ra đóng cửa. Trên khay đặt một cái chén.
Mình. Ả ngồi dậy, gọi nhỏ trong cơn ngượng nghịu. Thọ gật đầu, ra hiệu cho ả ở yên và cầm chén đến ngồi xuống bên cạnh. Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ Thọ, nhưng xem ra người vẫn còn tỉnh táo. Thọ đưa ả cái chén. Trong chén đựng thứ chất lỏng sậm màu có hương thơm của hoa. Ả nghi ngại nhìn nó, ngước lên hỏi là gì.
- Là thuốc. – Thọ ngừng một chốc, chậm rãi nói. – Tốt cho việc sinh con.
Mặt ả nóng bừng, có cảm tưởng như máu sắp xịt ra tới nơi. Tay ả run run khi ả uống vội chén thuốc. Nó lạnh và ngọt, giống nước đường hơn. Thọ hài lòng nhận lại chén không, đặt lên bàn rồi thổi tắt đèn. Bóng tối liền trùm lên mọi thứ. Ả nghe tiếng Thọ bước đến gần, tiếng sột soạt của vải. Hơi ấm phủ lên ả, một bàn tay chạm vào mặt. Ả giật điếng người. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua mắt, mũi, như để trấn an. Rồi nó nhanh chóng trượt dần, cởi hàng nút vải, kéo tuột chiếc áo khỏi người ả. Một vòng tay cuốn qua eo đỡ ả nằm xuống. Ả ngoan ngoãn nghe theo mọi dẫn dắt, tim đập thình thịch, đầu óc lại rối bời. Tay Thọ lướt đến đâu, da thịt ả đồng loạt giật nảy lên và bắt nhiệt đến đấy, như thể Thọ là lửa, còn ả là hình nhân bằng rơm. Một thứ cảm giác tê dại cuồng loạn chạy dọc sống lưng ả, phóng ra xung quanh, tan vào đêm và nở ra trong bóng tối. Nóng quá, ngột ngạt quá! Suy nghĩ của ả quay cuồng, mồ hôi bắt đầu túa ra. Có thứ gì đó ấm và ướt trườn trên cổ, càng kích thích cơn mẫn cảm. Ả bật ra một tiếng nức nở, như muốn gọi tên ai. Không âm thanh nào đáp lại, nhưng tay ả bị nhấc lên, vòng qua một bờ vai. Ả theo bản năng bấu lấy bờ vai đó, càng siết chặt mình gần với Thọ hơn.
Cơn đau đến rất đột ngột. Ả nghe tiếng mình rên xiết dưới lồng ngực Thọ. Thật sự rất đau. Thọ chậm lại và nhẹ nhàng hơn, để ả thích nghi dần. Rồi sau đó là một cơn lũ cuốn lấy ả. Ả thấy mình bị thổi tung đi, giữa đau đớn và khoái cảm, nhưng ả không muốn rời khỏi nó. Nước mắt lăn dài hai bên gò má ả, vì đau hoặc vì hạnh phúc. Thứ hạnh phúc mà mẹ và mọi người hay nhắc đến đó, vậy là ả đã chạm được vào nó rồi phải không? Vậy thì, dẫu có đau hơn, ả cũng không muốn Thọ dừng lại. Đừng dừng lại, hãy để ả được nắm lấy nó lâu hơn, lâu hơn một chút nữa…
Đêm đã trôi qua như thế nào, ả không sao nhớ được, chỉ biết khi thức dậy thì đã là buổi sáng của ngày hôm sau.
Kéo cái chăn che lại cơ thể, ả ngại ngùng liếc sang bên cạnh. Nhưng bên cạnh đã sớm chẳng còn ai.
Sự hụt hẫng nuốt gọn lấy ả. Ả chăm chú nhìn cái gối còn hằn lại dấu vết, rồi vì quá mệt mỏi hoặc thất vọng, ả nằm phịch xuống. Mái tóc dài mượt cuốn lấy một bên mặt, ả đưa tay vuốt ve, lặng lẽ ngửi hương bồ kết tản ra. Lẫn trong đấy là một mùi hương khác, trầm và nặng. Mùi của đàn ông. Mùi của Thọ.
Ả cuộn người trên giường thật lâu. Trời dần sáng hơn. Và khi ả bắt đầu thấy nhớ tiếng kêu như gọi đò của mẹ thì giọng nói rụt rè của một đứa trẻ vẳng vào:
- Thưa, bà đã dậy chưa ạ?
Ả giật mình, nhận ra giọng của đứa trẻ hôm qua, khi nó đem thuốc tới. Thuốc. Mặt ả phụt đỏ lên. Chén thuốc đó… và dường như giữa cơn mê ả đã nghe tiếng Thọ thì thầm.
Xuân, sinh cho tôi một đứa con đi. Trai hay gái cũng được, chỉ cần một đứa con.
Một đứa con…
Đứa nhỏ cất tiếng lần nữa. Ả quàng vội quần áo rồi gọi nó vào. Đứa nhỏ khẽ đẩy cửa, khúm núm bưng cái khay đặt lên bàn. Nó rụt vai, cúi gằm mặt, như có gì đó đè nặng trên lưng mà nó không cách nào gánh nổi. Mời bà dùng thuốc. Nó nói, giọng ngọng nghịu.
Tại sao nó lại sợ sệt như vậy? Ả nghĩ, và nhìn nó kĩ hơn. Đứa nhỏ khoảng sáu, bảy tuổi, đen nhẻm, gầy nhom. Mái tóc dài xơ xác ngang lưng được cột cẩu thả, quần áo sờn rách, vá chùm vá đụp. Hai tay nó không ngừng vặn xoắn một cách bất an. Ả thử gọi. Nó rụt người lại. Dạ, có chuyện gì ạ? Nó mím môi căng thẳng. Ả nhìn nó hồi lâu, bất giác thở dài trong bụng.
Đứa nhỏ đáng thương.
Không quá khó để đoán ra. Đi ở đợ không bao giờ là chuyện dễ dàng, nhất là khi có một bà chủ nhà khắc nghiệt. Ả cũng cảm thấy run sợ trước ánh mắt của người đàn bà đó, dù ở địa vị ả dễ thở hơn đứa trẻ này. Ánh mắt bà ta rất sắc, như sẵn sàng cắt đứt mọi thứ làm bà ta thấy chướng. Ẩn sau cái nhìn ấy là một sự lạnh lùng đến rợn óc, không chút dấu vết của lòng thương cảm hay xót xa. Ả cố ngăn cơn rùng mình khi nhớ lại cái liếc của người mẹ chồng. Đó là sự khinh miệt, kinh tởm không giấu giếm. Ả hơi sốc, nhưng cũng cố tiếp nhận thái độ thù địch đó và tự nhủ rằng, bản thân mình sẽ phải cố gắng thật nhiều.
Thểu não bước xuống giường, ả với lấy chén thuốc uống cạn. Thuốc này… tốt cho việc sinh con, Thọ đã nói như vậy. Và ả nghĩ, nếu ả có một đứa con …
Đứa nhỏ vẫn đứng đó hầu sau khi ả uống xong. Thấy nó tồi tội, ả nhẹ giọng hỏi. Này, con tên gì? Đứa nhỏ giật mình, lo ngại ngước lên, mắt long lanh như con thú nhỏ đang run rẩy. Rồi nó chợt sững ra, không rời mắt khỏi ả, nét mặt bắt đầu chuyển qua rất nhiều trạng thái, càng ngày càng tăng độ sợ. Cuối cùng nó thét lớn, phóng chạy khỏi phòng, vấp phải ngạch cửa té đập mặt xuống đất.
Quáng quàng đỡ đứa nhỏ dậy, ả xuýt xoa hỏi có sao không. Mắt nó ngân ngấn, trán và mũi thì đỏ ửng. Nó gập người ôm cái đầu gối, cố kềm nước mắt. Mặt nó đỏ dần lên, đỏ lên… và nó bật khóc. Ả muốn dỗ, nhưng nó cứ tìm cách tránh né, vừa khóc vừa kêu. Quỷ, quỷ! Lúc này ả mới phát hiện mình chưa che mặt.
Đứa nhỏ vẫn ngồi bệt trên đất, ôm cái đầu gối và khóc. Ả bối rối không biết làm gì, rồi nhớ ra cách mẹ thường dùng để dỗ khi ả còn nhỏ, ả bèn quay lưng đi, chụm hai tay lại, xoay người tới lui, vừa xoay vừa ngâm một bài đồng dao. Dung dăng dung dẻ, dắt trẻ đi chơi… Quả nhiên, đứa nhỏ nín khóc. Nó tò mò nhìn ả. Ả giả vờ không thấy nó, tiếp tục diễn, ngâm to hơn. Cho gà xới bếp. Xì xà xì xụp. Ngồi thụp xuống đây! Ả thụp người thật nhanh, vờ té lăn ra đất trong một tư thế hết sức ngốc nghếch. Thoáng im lặng, và đứa nhỏ phì một tiếng. Nó cười giật cục.
Ả cười trộm, ngồi dậy thận trọng tiến đến gần đứa nhỏ. Khi tay ả đặt lên cái đầu gối đau của nó, nó không tránh né nữa. Không đau, không đau. Ả xừa xoa vừa nói. Đứa nhỏ sau khi ngừng cười có vẻ bớt sợ hơn, mặc dù còn khá cảnh giác. Ả cười với nó, nâng nó đứng dậy. Được rồi, đi đứng cẩn thận chút. Ả xoa mũi và trán nó. Cái đau bay đi, hết đau nào. Ban đầu nó nhăn nhó, nhưng từ từ cũng dãn ra.
Đứa nhỏ quệt ống tay áo ngang mặt chùi nước mắt. Ả nhẹ nhàng xoa đầu nó, hỏi. Hết đau chưa? Nó gật. Giọng nói của Thọ chợt vang lên đằng sau cả hai. Có chuyện gì vậy?
Ả xoay lại ngước nhìn. Thọ vừa bước qua ngạch cửa. Đứa nhỏ vội cúi đầu thật thấp và chạy đi. Ả lúng túng đứng lên đón chồng.
- Sao không nghỉ thêm chút nữa?
Thọ hỏi, có vẻ hơi bất ngờ khi thấy ả dậy sớm. Ả vội thưa đã quen rồi, hơn nữa, ả cũng muốn ra chào mẹ. Thọ trầm ngâm bảo. Không cần đâu, mẹ đã đi rồi.
Đi? Ả ngạc nhiên, cảm thấy chút nhẹ nhõm xen lẫn kì quặc. Đi đâu? Bao giờ về?
- Mẹ vốn không khỏe trong người, vì rước mình nên cố nán lại, muộn hôm qua đã về quê nghỉ dưỡng rồi.
Thọ đáp, rồi hỏi thăm ả thêm vài câu và rời đi, bảo còn nhiều việc phải làm. “Có gì cứ kêu Mai Lan.” Thọ nói trước khi ra khỏi cửa.
Mai Lan là người hầu chính trong nhà, mới mười bốn tuổi. Từ quét tước, giặt giũ đến đi chợ, nấu nướng… tất thảy đều vào tay con bé. Mai Lan khá nghiêm nghị, cứ lẳng lặng làm việc một mình, thỉnh thoảng chỉ bảo đứa nhỏ kia vài thứ. Mai Lan không để ý đến ả nhiều lắm, nhưng có một điều đặc biệt khiến ả không thể không tìm đến Mai Lan: Con bé biết chữ.
- Bà có việc gì ạ?
Mai Lan hỏi bằng giọng đều đều khi ả bước vào bếp. Ả đặt giấy bút lên bàn, nhờ con bé viết thư hộ. Mai Lan gật đầu, ngồi xuống ghi từng lời đọc của ả một cách cẩn thận. Xong việc, con bé gọi Cát - đứa nhỏ kia - đưa nó ít đồng tiền rồi dặn nó dẫn ả ra bưu cục. Ả cảm ơn Mai Lan, nhưng con bé dường như không để ý. Cát háo hức chạy đi. Mai Lan đưa nhiều hơn số tiền cần trả nên Cát có thể mua ít đồ ăn vặt, điều này khiến ả cảm thấy Mai Lan không hẳn lạnh lùng như con bé thể hiện.
Cuộc sống sau đó của ả khá đơn giản. Thọ luôn ra ngoài làm việc cả ngày nên trong nhà thường chỉ có ba người: ả, Mai Lan và Cát. Cát càng ngày càng quấn lấy ả hơn, có lẽ vì ả luôn dễ dãi và chiều nó. Mai Lan không đồng ý với cách cư xử này cho lắm, con bé tỏ ra nghiêm khắc và thường cảnh cáo Cát vì tội ham chơi, có điều Mai Lan không bao giờ đánh Cát, cùng lắm chỉ là phạt nó đứng xoay mặt vào tường một buổi. Cát sợ Mai Lan, đồng thời cũng tôn trọng và nghe lời con bé. Ba người ở bên nhau có thể nói là hòa thuận.
Ngược lại với sự rãnh rỗi của cả ba, Thọ dường như rất bận rộn, có khi suốt ngày không gặp mặt, họa hoằn lắm mới cùng dùng bữa trưa. Nhưng đêm nào Thọ cũng về, để ôm ả, rồi rạng sáng hôm sau lại đi mất. Dù vậy, ả không bao giờ oán than. Thọ đã cho ả quá nhiều rồi, ả không nghĩ mình sẽ đòi hỏi thêm gì nữa. Điều duy nhất ả muốn lúc này là những lời thì thầm trong đêm kia sẽ sớm thành hiện thực. Ả muốn biến ước nguyện đó của Thọ thành hiện thực.
Ả muốn một đứa con.
…
…
Tin vui.
Ả không bao giờ quên buổi chiều hôm ấy, khi vị thầy thuốc mỉm cười và nói êm ái. Phu nhân có tin vui.
Thọ đã mừng đến nỗi ôm chầm lấy ả, lẳng lặng rơi nước mắt. Cát sung sướng thét lên chói tai, vỗ tay ầm ĩ chạy khắp nhà. Mai Lan thì vẫn điềm tĩnh, nhưng nụ cười xuất hiện nhiều hơn thường nhật. Ả còn nhớ chiều hôm ấy nắng vàng ươm, mùi cỏ ngai ngái từ ngoài đồng như lan cả vào không khí. Có tiếng sáo và tiếng cười của đám trẻ chăn trâu trước ngõ vọng vào. Cát vừa phơi đồ vừa ê a một bài đồng dao không đầu không cuối. Mai Lan thì đang nấu dỡ bữa cơm. Có món bầu, rau muống và cá. Chính cái mùi tanh cá đã khiến ả bị nôn ọe và xây xẩm mặt mày. Mai Lan lập tức bỏ hết mọi thứ, chạy đi gọi thầy thuốc và báo tin cho Thọ.
Ả không bao giờ quên.
Mọi người đã cùng nhau dùng bữa rất vui vẻ. Thọ khoác thêm áo cho ả, gắp phần ả toàn những món ngon, chăm chút ả từng li từng tí. Thọ dường như muốn dành hết những gì tốt nhất cho ả, thậm chí cả vị thầy thuốc cũng được giữ lại. Sau khi kính anh ta một chén rượu, Thọ nói bằng thứ giọng kiên quyết không cho phép người ta từ chối:
- Từ hôm nay trở đi, hãy ở đây để chăm sóc bà nhà.
Cả bàn đều bất ngờ, trừ vị thầy thuốc. Anh ta chỉ điềm nhiên đáp:
- Được thôi, hy vọng mọi người không phiền.
- Anh đồng ý là tốt quá rồi.
Thọ gật đầu trong cơn chếnh choáng, để rồi thông báo mình sẽ phải rời nhà khá lâu. Ả hỏi, Thọ bảo chỉ là do công việc, nhưng vẻ mặt Thọ có điều gì đó khiến ả chợt thấy lợn cợn trong lòng. Công việc rất quan trọng, Thọ ôm ả nói, nếu không tôi cũng không muốn đi.
- Mình đừng lo, có thầy Sinh chăm sóc mình, tôi cũng yên tâm.
Thọ nắm tay ả khá lâu trước khi lên đường. Ả hứa, sẽ cố gắng hết sức vì đứa con. Ả không yêu cầu gì, chỉ mong Thọ có thể về kịp khi ả sinh. Thọ không đáp, nhưng ánh mắt hơi long lanh. Buổi sáng hôm ấy trời se lạnh, khi Thọ đi còn đổ mưa phùn. Ả siết chặt góc áo khoác, tự nhủ sẽ bảo vệ đứa con này bằng bất cứ giá nào.
- Phu nhân nên vào nhà đi, trời lạnh không tốt cho cơ thể.
Vị thầy thuốc nhẹ nhàng nói và gọi Mai Lan dìu ả vào trong. Anh ta ở lại nhà từ dạo ấy. Ngày hai bận, vị thầy thuốc kiểm tra tình trạng của ả, rồi tự mình sắc thuốc dưỡng thai. Mai Lan gần như không cho ả động tay vào gì cả, thậm chí lãnh luôn cả việc đi lấy thư. Cát thì bị cấm làm phiền ả, dù vậy, nó vẫn lén chạy tới chơi. Thỉnh thoảng, một buổi chiều lười biếng, ả ra ngồi dưới mái hiên, ăn chè hạt sen do Mai Lan nấu. Cát nằm ôm con mèo ở bên cạnh, Mai Lan vừa xoa đầu nó vừa đọc thư, thỉnh thoảng liếc trộm vị thầy thuốc ngồi đọc sách trong phòng. Giọng nói ngang ngang của Mai Lan trôi tuột qua. Chân mẹ dạo này hơi yếu một chút, nhưng sức khỏe vẫn bình thường. Trầu đã có đứa con nối dõi, bụ bẫm đáng yêu lắm. Một việc quan trọng hơn nữa là, mẹ cảm thấy hơi khó nói với ả, ông Khánh đã cầu hôn mẹ.
Ả suýt đánh rơi chén chè trong tay. Mai Lan tiếp tục đọc. Thực ra mẹ cũng phân vân mãi, muốn hỏi ý ả thế nào. Ả vội nhờ Mai Lan viết ngay thư hồi âm. Ả bảo, mẹ đã cô đơn lẻ bóng từng ấy năm, lúc nào cũng chỉ lo nghĩ cho ả, giờ đã đến lúc mẹ nghĩ cho mình. Chỉ cần mẹ cảm thấy hạnh phúc thì ả sẽ luôn ủng hộ mẹ. Cuối thư ả cũng không quên báo, mẹ sắp được làm bà ngoại rồi đấy. Vuốt ve cái bụng tròn vo, ả miên man nghĩ về đứa con đang lớn dần. Vị thầy thuốc nói mọi thứ đều bình thường, và nếu anh ta tính đúng, thì qua tháng nữa ả sẽ sinh…
Một tháng nữa, nguyện ước của Thọ sẽ thành hiện thực.
Cái ý nghĩ đẹp đẽ ấy nhanh chóng tan vỡ trong đêm, khi ả thức dậy với cơn đau nhói ở bụng.
Cảm giác hoảng loạn nhanh chóng dâng trào cùng lúc ả cảm thấy một mảng ướt đẫm, nhớp nháp và tanh. Ả dùng hết sức bình sinh gào lên trước khi lịm đi. Đến khi tỉnh lại, thì toàn thân ả đã như bị rút kiệt hết mọi sức sống. Vị thầy thuốc ngồi bên cạnh, đang đọc một quyển sách nhỏ. Ả ngửi thấy mùi thuốc tràn ngập trong phòng. Cơn choáng váng lại đổ ập lên ả. Lần thứ hai mở mắt, vị thầy thuốc vẫn ngồi đó, nhưng tay buông hờ, quyển sách đặt trên gối, mắt nhắm nghiền.
Ả khẽ xoay người. Vị thầy thuốc giật mình tỉnh giấc. Vội kiểm tra thân nhiệt và tình trạng của ả, anh ta nói ả bị động thai, suýt nữa đã mất đứa con. Anh ta trấn an ả. Đừng lo, đứa bé vẫn ở đấy, vẫn khỏe mạnh. Chỉ có điều, sức khỏe của phu nhân…
Tôi thế nào? Ả thều thào hỏi. Vị thầy thuốc đắn đo một hồi, cắn môi đáp. Sức khỏe phu nhân không tốt, e rằng, để giữ được tính mạng thì phải bỏ đứa con.
Ả bần thần cả người, nhìn ra ngoài bầu trời đen kịt, cất giọng yếu ớt hỏi, mình đã ngất đi bao lâu.
Hai ngày.
Hai ngày? Vậy Thọ đã hay tin chưa?
Thọ vẫn chưa biết. Mai Lan muốn người tỉnh lại đã, rồi mới tính đến chuyện đi báo tin.
Suy nghĩ thêm một lúc, ả hỏi, nếu bỏ đứa con này thì ả sẽ có thể sinh được nữa hay không.
Vị thầy thuốc im lặng, cúi đầu và nhíu mày.
Nước mắt lặng lẽ chảy dài, ả nhắm mắt, chìm vào một màn đêm thật sâu.
…
Hãy giữ đứa bé, là câu nói đầu tiên của ả vào sáng hôm sau.
Giữ đứa bé, hãy giữ đứa bé. Ả lập đi lập lại trong cơn mê sảng. Một bàn tay nhỏ siết chặt tay ả. Phu nhân, tỉnh lại đi! Cát hoảng hốt vừa khóc vừa lay. Nó bị kéo ra. Vị thầy thuốc cố gắng đổ thuốc vào miệng ả. Qua khoảng một giờ, ả bắt đầu cảm thấy tỉnh táo hơn. Đưa đôi mắt ướt đẫm về phía ba người, ả nói, thật rành rọt. Hãy giữ đứa bé.
- Phu nhân, nếu vậy thì…
Đứa bé quan trọng hơn! Ả kiên quyết.
Cát khóc um trời trong khi vị thầy thuốc và Mai Lan lặng đi. Nó chộp tay ả, mếu máo. Không chịu, phu nhân phải ở lại cơ! Nó khóc mãi, tận khi bị Mai Lan lôi ra nó vẫn khóc và quẫy đạp, gào thét. Vị thầy thuốc dịu giọng hỏi. Phu nhân thật sự muốn như vậy sao? Ả gật đầu mạnh.
- Được rồi, vậy tôi sẽ cố gắng hết sức để giữ đứa bé.
Nụ cười của vị thầy thuốc nở trên môi, nhưng ả đã quá mệt mỏi để nhận biết nó đang chứa những gì.
Những ngày sau, ả nằm liệt giường. Cái bụng dồn hết sức nặng của nó lên ả, và ả ôm lấy nó bằng tất cả sự dịu dàng. Vị thầy thuốc lẫn Mai Lan đều tận tình chăm sóc ả, nhưng có thể thấy những mảng tối trong mắt họ đang ngày càng lan rộng ra. Thọ không biết đã nhận được tin hay chưa, liệu có về kịp lúc không? Ả cảm thấy mình yếu từng ngày, ả biết, cuộc sống đang dần rút đi nhanh chóng, nhưng ả không hề hối hận. Đây là con của ả, của Thọ, làm sao ả có thể hối hận được cơ chứ? Mọi người xem ra cũng sẽ sống rất tốt, mẹ cuối cùng đã có được hạnh phúc rồi. Nếu nói nuối tiếc, thì có lẽ ả chỉ nuối tiếc vì đã bỏ lại đứa nhỏ đáng yêu kia.
Cát đã không hề vào thăm ả từ cái hôm đó. Ngày qua ngày, ả có thể nhận thấy nó đi ngang trước cửa, chần chừ rồi chạy đi. Nó muốn gặp ả, nhưng dường như còn giận dỗi vì nghĩ ả đã bỏ nó mà chọn đứa con. Nó đã từng bị bỏ rơi khi gán đi ở đợ, cho nên, nó không thể chịu được cái suy nghĩ mình sẽ bị bỏ rơi lần nữa.
…
Ả thức giấc giữa đêm bởi tiếng ván sàn kẽo kẹt. Dưới ánh sáng trăng, ả thấy một bóng dáng nhỏ xíu rọi qua khung cửa. Cát ngồi bên ngoài, tay giơ cao quá đầu. Ả cất tiếng gọi. Nó giật mình toan chạy đi, nhưng ả đã xin nó ở lại. Ả không còn nhiều thời gian nữa, ả muốn gặp nó.
Cát lưỡng lự một lúc, rồi nó đẩy cửa bước vào. Ả ngoắc tay ra hiệu nó lại gần. Cát ngồi xuống cạnh giường, nhìn ả trân trân. Mặt nó méo đi khi thấy thần sắc tiều tụy của ả. Ả vuốt tay lên mặt nó, mỉm cười. Bé ngốc, cứ khóc đi.
Nó cúi xuống ôm ả, khóc nức nở.
Cát ngoan, cô gửi gắm đứa bé này cho con, được không?
Không chịu! Con muốn phu nhân ở với con cơ. Cái giọng nghèn nghẹn của nó vọng lên. Con ghét em bé, nó làm phu nhân… phải… đi…
Ả phì cười yếu ớt. Không được, Cát đừng ghét em bé. Cô rất yêu nó, yêu đến mức sẵn sàng ra đi vì nó. Cho nên, Cát, đừng ghét em bé.
Nhưng…
Cát ngoan, nghe này. Vì cô không thể chăm sóc em bé được, nên con thay cô chăm sóc nó được không?
Cát ngẩng lên nhìn ả, nước mắt nước mũi dây đầy trên mặt. Ả vuốt ve đôi gò má đã trở nên bầu bĩnh của nó và ôm nó vào lòng. Cát, cô xem con như con ruột của mình, ước gì cô có thể dành nhiều thời gian hơn cho con.
Nhưng đứa bé này. Ả hướng xuống bụng mình. Đứa bé này sẽ không có mẹ ngay khi vừa sinh ra, cho nên, Cát hãy yêu thương nó như cô đã yêu thương con, nhé?
Cát dụi vào ngực ả, miễn cưỡng gật đầu.
Ngoan. Ả xoa đầu Cát, kéo nó nằm xuống cạnh mình. Không biết sẽ là con trai hay con gái nhỉ. Cát thích em trai hay em gái?
Em… gái.
Chà, cô lại muốn con trai, nhưng con gái cũng tốt.
Cát thích em gái như thế nào?
Khi em bé chào đời, cô muốn trong tên nó có một chữ “An”.
Tiếc là cô không được thấy Cát trưởng thành…
Mắt Cát càng ngày càng nặng trĩu theo những câu rì rầm của ả. Nó thiếp đi với giấc mơ êm ái về một buổi chiều nào đó, ả ngồi dưới mái hiên, ăn chè hạt sen do Mai Lan nấu. Nó thì ôm con mèo táy máy tay chân chọc phá, Mai Lan vừa đọc thư, vừa liếc trộm vị thầy thuốc trẻ đang ngồi uống trà trong phòng. Hương lúa mới tràn ngập khắp không khí, một bài đồng dao văng vẳng ở đâu xa. Rồi cánh cổng mở toang, ông chủ ôm đứa bé bước vào. Mọi người liền xúm lại. Nó chồm lên, cố nhìn mặt em bé. Đứa bé đáng yêu như cái bánh bao, trắng hồng, nhỏ nhỏ xinh xinh, làm nó chỉ muốn cắn một miếng…
Cát thức dậy trong tiếng ồn ào. Nó nhận ra mình đã được đưa về phòng. Nhảy xuống giường, nó mò ra ngoài, hướng về phía phát ra tiếng ồn. Nó thấy Mai Lan tất tưởi chạy ra chạy vào phòng ả, sắc mặt xanh mét. Nó lặng nhìn vào trong. Vị thầy thuốc đang đứng cạnh giường, căng thẳng và khẩn trương. Mai Lan bê tới một thau nước. Vị thầy thuốc kéo cái khăn trắng bỏ xuống đất. Cát thấy mắt mình hoa đi khi nó phát hiện cái khăn loang lỗ máu. “Phu nhân!” Nó thét lên rồi lao tới. Nhưng trước khi Cát có thể biết được tình trạng của ả, nó đã bị Mai Lan túm lôi về phòng. “Ở yên đấy!” Mai Lan nạt, đóng sầm cửa lại và cài then. “Thả em ra, Mai Lan! Phu nhân!” Cát đập cửa, gào thét bằng tất cả sức lực trong cái thân hình nhỏ bé của nó. “Mai Lan, làm ơn thả em ra! Em hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị mà.” Nó nài nỉ, van xin, hy vọng rồi Mai Lan sẽ mềm lòng mà mở cửa, nhưng giọng của nó càng lúc càng khàn đi, cổ họng thì càng lúc càng đau, mà cánh cửa vẫn đinh ninh khép kín.
Không biết thời gian đã qua bao lâu rồi. Cát ngồi bệt dưới đất, nửa thân trên tựa vào cửa, vẫn không ngừng yếu ớt gõ và rên những tiếng kêu rền rĩ. Ngón tay nó đã mất hết cảm giác, trong họng thì sặc toàn mùi máu. Cánh cửa dường như còn dính mấy vệt màu dơ. Mắt nó sưng húp, nặng trịch trĩu xuống, nhưng nó cố gắng không để mình gục đi. Nó sợ, nếu mình nhắm mắt lại thì khi mở ra sẽ không còn được gặp ả nữa. Đầu óc nó càng lúc càng váng vất, mọi thứ xung quanh như đang chao đảo vờn lấy nó. Cát thấy mình trượt dần xuống một cái triền dốc nghiêng.
Bỗng có tiếng con nít khóc toáng lên. Cát giật mình sực tỉnh.
Đứa bé khóc rất khỏe, từng hơi từng hơi như đang cố hít lấy càng nhiều không khí càng tốt. Tim Cát liền rơi thịch xuống. Em bé đã ra đời rồi, vậy thì phu nhân…
Cát! Mai Lan cất tiếng gọi nó và mở cửa. Cát ngước lên. Nó không hề biết trời đã tối mịt tự lúc nào. Mai Lan cúi xuống dìu nó đứng dậy, nhẹ giọng nói. Cát, phu nhân muốn gặp em.
Cát muốn chạy tới thật nhanh, nhưng chân nó đã tê dại đến không bước đi được nữa. Mai Lan bèn ôm ngang lưng Cát và bế nó vào phòng.
Có một cái chăn dày đắp trên người ả, chỉ chừa mỗi cái đầu. Gương mặt ả xám xịt, mắt trũng sâu, gò má thì teo hóp. Cát vươn tay tới chạm vào mặt ả. Ả cười với nó, một nụ cười héo hon.
Cát… Bé ngốc… mặt con sao vậy? Ả cử động tay, nhưng không đủ sức đế nhấc nó lên. Cát liền lần vào chăn nắm tay ả đặt lên gò má mình. Nó muốn hỏi ả có đau lắm không, nhưng chẳng làm sao phát ra tiếng được. Cát… thật tốt vì… có thể gặp con… lần cuối. Ả thều thào chẳng ra hơi, cũng rất khó nghe, nhưng kì lạ là Cát có thể hiểu rõ mọi điều ả muốn nói. Nó siết chặt tay ả.
Em bé… Ả hướng về phía vị thầy thuốc. Anh ta bèn đặt đứa bé được quấn trong tấm vải đỏ xuống cạnh bên. Cát trợn mắt nhìn. Nó đã từng thấy em mình lúc mới chào đời, nhưng đứa bé này… trắng quá. Da trắng đến gần như trong suốt, tóc và lông mày cũng trắng như cước, chỉ có đôi mắt là đen lay láy. Hai gò má bé phúng phính, bàn tay nhỏ xíu nắm lại. Đứa bé kêu e e và mở tròn mắt nhìn Cát.
Dễ thương quá. Nó mấp máy môi nói. Ả mỉm cười. Cát… hãy chăm sóc nó thật tốt.
Cát gật đầu, đưa tay định sờ mặt đứa bé. Vị thầy thuốc liền nắm tay nó ngăn lại. Cát ngỡ ngàng nhìn anh ta, nhưng đúng lúc đó có tiếng ai cất lên từ ngoài cửa:
- Mai Lan, đứa bé…
Thọ lao qua cửa, thở đứt quãng. Mọi người đều đổ dồn vào ông ta. Thọ đảo mắt một vòng, rồi dừng lại trên ả. Xuân! Trong tiếng thốt ra không giấu sự ngạc nhiên.
Cát không hiểu gì hết, nhưng nó thấy mừng cho ả. Ông chủ đã trở về rồi, về để gặp phu nhân. Tay chợt bị nắm. Nó vội cúi xuống và thấy, trong mắt ả là cái gì đó rất đau thương. Cát thật sự không hiểu gì hết, ngay cả khi Mai Lan bế nó rời khỏi phòng, cả khi vị thầy thuốc bước ra, nó vẫn không hiểu cái nhìn đó là từ đâu. Nó dõi theo bóng lưng Thọ khuất sau cánh cửa, nhưng vẫn không bắt được gì.
Cửa phòng khép lại rồi, Thọ đến ngồi xuống cạnh ả. Nhìn đứa con bằng ánh mắt chứa chan hy vọng, Thọ thấp giọng nói. Cám ơn mình, và xin lỗi…
Không. Ả cắt lời Thọ. Đừng nói gì cả… Người phải cám ơn là tôi mới đúng… vì mình đã cho tôi rất nhiều hạnh phúc, dù mình… không hề yêu tôi…
Câu nói của ả khiến Thọ giật mình. Thọ trợn tròn mắt nhìn ả. Nhưng ả chỉ mỉm cười, hít sâu vào một hơi, sâu đến mức hai buồng phổi trướng đau, rồi thở ra cho đến lúc không còn lại gì. Một vầng sáng lóe trong mắt ả, và ả thấy mình được bốc lên cao, cao đến mức chỉ có gió lùa quét xung quanh. Một loạt hình ảnh và những âm thanh dễ chịu cuốn quấn lấy ả, dẫn ả vào một đường hầm thật dài. Ả bước nhẹ tênh qua đường hầm đó, đưa tay về phía quầng sáng đang ngày càng to ra. Ả cười, cười thật tươi, cười trọn vẹn cả hai nửa khuôn mặt. Và đi.
Ả cứ đi như thế.
Không quyến luyến, cũng không ân hận.
Chỉ còn lại một nụ cười mãn nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro