Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trước ngày giông bão

"Cậu chủ, cậu dậy rồi sao?" Minh mở cửa phòng Đình Trọng, cậu đang ngồi thẫn thờ trên giường, hai bàn tay đan vào nhau, khuôn mặt chẳng có chút biểu tình. Minh đi đến bên cạnh khẽ lay vai cậu "Cậu chủ!"

Trọng giật mình, vội trả lời "Có chuyện gì sao?"

"Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi"

"Được rồi...đi xuống thôi!" Cậu đứng dậy, bước chậm rãi ra ngoài, Minh đỡ cậu đi xuống dưới, trong nhà bếp Duy Mạnh đã ngồi chờ sẵn, thấy cậu xuất hiện liền đứng lên đỡ cậu ngồi xuống "Nào, lại đây!"

Mạnh đưa muỗng cho cậu, vui vẻ nói "Ăn thôi, bữa sang là do anh chuẩn bị! Ăn thử xem!"

"Ừm!" Trọng lấy muỗng múc một miếng canh bỏ vào miệng, rồi lại cất tiếng "Ngon lắm!"

"Vậy ăn nhiều một chút"

Minh ngồi xuống bàn nhìn sắc mặt của Trọng, có cảm giác như cậu có tâm sự, và hiện đang rất đau lòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

***

"Cậu chủ, tâm trạng cậu hình như không tốt, hay là tôi đưa cậu ra ngoài đi dạo nhé!"

Trọng đứng bên cửa sổ, điềm đạm trả lời "Ra ngoài? Được rồi, em cũng muốn đi dạo một chút!"

"Vậy để tôi đi lấy áo khoác cho cậu!"

Trọng cùng Minh bước thật chậm trên con phố, tiếng người ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Cậu vừa đi vừa suy nghĩ rất nhiều về chuyện tối hôm qua, những câu nói của Bùi Tiến Dũng khiến lòng cậu vô cùng rối rắm, cậu lúc này không biết phải làm sao? Trong lòng cậu cứ nhói lên.

Minh đang đi chợt dừng lại khiến cho dòng suy nghĩ của Trọng bị gián đoạn "Có chuyện gì sao?"

Người đứng trước mặt Minh là Bùi Tiến Dũng, vẫn dáng vẻ cao ngạo và lạnh lùng, Minh nhíu mày, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Trọng, dù cho cậu đã hứa với Ngọc Hải nhưng biết phải nói sao với Trọng đây?

"Là tôi!" Thanh âm trầm thấp khẽ vang lên, Trọng mở to mắt khi nghe thấy giọng nói đó, cậu cất tiếng hỏi "Kelvin?"

"Cậu còn nhớ tôi sao?"

"Phải, thật không ngờ lại gặp anh ở đây!" Trọng khẽ cười, Minh thì ngây ngốc nhìn, chuyện này là sao? Anh có tên là Kelvin từ bao giờ?

"Anh Minh đây là người đã giúp em, ngày hôm qua chính anh ấy đã giúp ta ra khỏi đám người kia đó."

"Vậy sao!" Minh ngập ngừng nhìn Tiến Dũng sau đó quay sang Trọng "Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi mua một chút đồ!"

"Ừ!"

"Để tôi giúp cậu ngồi xuống ghế đằng kia" Dũng dìu cậu đến chiếc ghế gỗ gần đó. Đã rất lâu, anh không được gần gũi với cậu như thế này, rõ ràng là rất quen thuộc nhưng phải giả vờ xa lạ!!

"Anh rất hay đi dạo sao?" Trọng cất tiếng hỏi, quả thật anh khiến cậu có cảm giác rất quen thuộc, nếu cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt anh thì hay biết mấy.

"Ừ, tôi...có thể làm bạn với cậu không?"

"Tất nhiên! Phải rồi, anh cứ gọi tôi là Trọng!"

Trọng mỉm cười thân thiện, nụ cười chỉ hiện lên một giây rồi tắt lịm. Nhưng cũng khiến trái tim anh rung động. Dũng gật đầu "Cứ gọi tôi là Kelvin!"

"Anh đến Anh để du lịch?"

"Không, tôi sang Anh để bàn công việc! Phải rồi, cậu...còn ai nữa không trừ anh chàng kia."

Anh chợt hỏi, anh muốn xác định thêm một lần nữa xem cậu và Duy Mạnh có ở cùng với nhau không

Trọng ngập ngừng "Trong nhà còn một người nữa."

"Là ai vậy?" Câu trả lời của cậu khiến tim anh chợt ngừng đập, không lẽ cậu đã thật sự yêu Duy Mạnh.

"Ừm nếu nói anh ấy là anh trai tôi thì không phải nhưng nếu nói là bạn trai càng không đúng! Anh ấy...như một ân nhân của tôi vậy!" Trọng ngập ngừng, thật ra cậu sống cùng Duy Mạnh đã lâu nhưng cậu vẫn không thể xác định được, Mạnh là gì đối với cậu. Nếu không nhờ câu hỏi này của anh, cậu có lẽ đến bây giờ vẫn không biết được sự Duy Mạnh ở trong lòng cậu là gì.

"Ân nhân!? Tại sao vậy?" Anh thầm vui mừng, thì ra là vậy, cậu không yêu hắn, thật quá tốt.

"Vì..." Cậu chợt im lặng, phải trả lời câu hỏi ấy quả thật rất khó. Dũng nhìn biểu hiện của cậu, liền cất tiếng "Nếu là chuyện buồn thì không cần phải nói ra"

Đình Trọng thở dài, cậu ngước mắt lên cao, chợt nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên "Phải, đó là chuyện rất buồn rất rất buồn!... Bởi vì cái quá khứ ấy đã cướp đi tất cả của tôi"

Câu nói của cậu như một mũi dao đâm sâu vào tim anh, quá khứ ấy phải chăng mãi mãi là nỗi ám ảnh của cậu? Anh nhíu mày, cánh tay không tự chủ mà ôm lấy cậu, thốt lên từng chữ bi ai "Xin lỗi...anh không nên làm như vậy"

Đình Trọng giật mình, giọng nói của anh như chất chứa một nỗi buồn đau khổ. Cậu sững người hỏi "Kel...Kelvin..."

Anh bừng tỉnh, vội buông cậu ra "Xin lỗi...chỉ là..tôi không nên hỏi về chuyện đó"

"Không sao!" Cậu gật nhẹ đầu, thì ra là chuyện đó. Làm cậu tưởng anh là Bùi Tiến Dũng!

Đình Trọng mỉm cười "Anh đừng để tâm."

Anh thở phào nhẹ nhõm, một chút nữa là xảy ra chuyện rồi. Anh không muốn bị cậu phát hiện sớm như vậy, anh muốn nói chuyện với cậu thật nhiều dù không phải thân phận Bùi Tiến Dũng.

***

"Đã điều tra chưa?" Âm thanh lạnh lẽo vang lên. Người đàn ông bên cạnh cung kính đáp "Thưa, không thể tìm được ạ. Người đàn ông tên Kelvin đó rất bí ẩn. Chỉ biết hắn là chủ tịch của tập đoàn quỹ quốc tế Pensky - Kelvin Pensky"

Quỹ quốc tế? Kelvin? Cái tên này hắn nghe rất quen hình như đã gặp ở đâu rồi, còn cái công ty đó...!? Duy Mạnh nhíu mày suy nghĩ, Kelvin Pensky rốt cuộc là ai "Được rồi, lui ra đi !" Duy Mạnh phẩy tay, đi đến cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo thoáng hiện lên tia lửa giận. Người đứng trước cửa nhà anh là ai. Sao Đình Trọng lại bước ra từ trên xe hắn, vì tán cây to trước cổng đã che mất mặt của hắn nên Mạnh không thể nhìn rõ được. Chỉ có điều...Trọng đang cười nói vui vẻ với gã đàn ông xa lạ kia. Duy Mạnh hung hăng đóng mạnh cánh cửa vội đi xuống dưới. Đúng lúc cậu vừa vào đến cửa.

"Em vừa đi đâu vậy?" Cố kìm nén cơn lửa giận, Mạnh chậm rãi hỏi.

"Em đi dạo!" Cậu dịu dàng trả lời.

"Với ai?"

"Với anh Minh và Kelvin!"

"Tại sao em lại đi cùng anh ta? Em chỉ mới biết hắn ngày hôm qua mà"

"Em chỉ tình cờ gặp anh ấy thôi. Anh sao vậy?"

Đình Trọng khó hiểu hỏi. Duy Mạnh hôm nay tại sao lại hỏi cậu nhiều như vậy. Từ trước đến nay dù cậu đi đâu ra ngoài làm gì anh cũng không hỏi nhiều như thế.

"À không, anh chỉ lo em bị người khác gạt thôi. Được rồi, lại đây, em mau đi tắm, đã gần chiều rồi." Duy Mạnh vội gạt qua một bên câu hỏi của cậu. Đỡ cậu đi vào phòng. Minh đi theo sau, đoán chừng lát nữa Duy Mạnh sẽ hỏi mình

Đúng như những gì Minh dự đoán, sau khi đưa Trọng vào phòng Mạnh đã đến hỏi Minh "Hắn là ai?"

Minh bình tĩnh trả lời "Anh tên là Kelvin!"

"Không phải Bùi Tiến Dũng?"

"Vâng!"

Mạnh thở dài, chỉ gật đầu một cái rồi bước đi. Minh lắc đầu, chỉ hi vọng điều cậu làm là đúng!

Vài ngày sau đó Đình Trọng thường xuyên đi ra ngoài gặp Bùi Tiến Dũng, Duy Mạnh dạo này công việc rất nhiều nên không để ý đến việc đó. Vì Mạnh thường về nhà trễ nên không biết, chỉ nghĩ rằng cậu ở nhà vẽ hay ngồi hóng gió đến một ngày mới phát hiện ra.

Duy Mạnh chậm rãi đi vào nhà, căn nhà vẫn yên ắng như thường, hắn đi lên tầng một mở cửa phòng cậu ra, căn phòng trống không, không bóng người. Duy Mạnh nhíu mày, lấy điện thoại ra để tìm vị trí của cậu. Lúc trước vì sợ cậu bị lạc nên đã cài chế độ GPS

"Đình Trọng, em ăn thử xem!" Tiến Dũng đưa cho cậu miếng bánh quy Chocolate, dịu dàng nói.

"Ừm." Trọng đưa tay lên, thấy vậy anh cầm miếng bánh bỏ vào tay cậu. Trọng bỏ vào miệng ăn thử. Lúc nãy, hai người đã đi dạo rồi trò chuyện rất lâu. Những ngày gần đây tâm trạng anh đặc biệt rất tốt, bây giờ anh mới biết ở bên cạnh cậu thực sự rất vui.

Ngọc Hải và Minh đứng từ xa nhìn thấy hai người kia vui vẻ như vậy trong lòng cũng cảm thấy rất vui.

Duy Mạnh lái xe đến công viên tìm kiếm, nhìn thấy bóng dáng cậu và Bùi Tiến Dũng, khi thấy hai người đang vui vẻ nói truyện, lửa giận trong lòng tăng lên.

-------------
Đôi lời tác giả: Đã lâu không ra truyện không biết mn còn theo dõi không nhỉ? Mình vừa trải qua kì thi THPTQG kết quả khá tốt hi vọng độc giả của mình nếu vừa thi xong mong rằng kết quả sẽ thật tốt nha. Truyện không drop đâu mn yên tâm nha. Mình sẽ cố gắng ra truyện sớm nhất. Còn về cái kết mình chưa biết nên HE hay SE mn cho mình ý kiến nha ^^ nhớ vote cho mình có động lực viết tiếp nha 🥰
Nếu mn muốn SE thì chương sau sẽ là chương cuối cùng ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro