Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nửa vòng Trái Đất

Duy Mạnh lái xe trở về nhà, hắn bế cậu vào trong. Lúc nãy vì quá mệt nên cậu đã ngủ thiếp. Ngôi biệt thự của hắn cách Bùi gia rất xa, quản gia thấy hắn liền cung kính cúi đầu chào. Bà ngạc nhiên khi thấy hắn bế người đàn ông lạ về nhà. Tuy Mạnh là một người đàn ông rất trăng hoa nhưng cũng chưa một lần đưa đàn ông về nhà. A Minh - người từng chăm sóc cậu đã đến, ở dưới sảnh chờ hắn khi thấy hắn xuất hiện vội đứng lên.

"Mau thay đồ cho em ấy" Không đợi A Minh lên tiếng, Duy Mạnh đã mở lời. Minh gật đầu đi theo hắn lên phòng.

Đắp chăn thật cẩn thận cho cậu, A Minh mới đi ra ngoài gọi Duy Mạnh

"Cậu nói với quản gia nấu chút cháo cho Tiểu Trọng"

"Vâng!"

Duy Mạnh đẩy nhẹ cửa đi vào. Hắn lặng yên đến bên giường cậu, ngắm nhìn khuôn mặt Trọng. Từ bây giờ Mạnh sẽ chăm sóc cho Trọng

***

"Đây là đâu?" Trọng ngồi dậy, dựa vào đầu giường

"Đây là nhà anh!" Mạnh khẽ nói .

"Vậy sao!"

"Anh có dẫn một người đến gặp em" Mạnh nắm tay Trọng sau đó quay sang nhìn A Minh ý muốn lại gần.

"Thiếu gia"

"A...A Minh" Trọng nói giọng rưng rưng, không hiểu sao khi nghe giọng người từng chăm sóc mình lại khiến cậu không kiềm được cảm xúc

"Tôi xin lỗi. Cậu gặp chuyện như vậy, tôi lại không biết" A Minh cầm tay Trọng rung rẩy, cả hai thân thiết như anh em. Cả hai cứ thế không kiềm được nước mắt

Lát sau, khi cả hai bình tĩnh, Mạnh lên tiếng "Trọng...nếu em muốn anh sẽ mua cho em căn hộ gần đây để sống cùng Minh"

"Em muốn rời khỏi đây. Trong tài khoản ngân hàng em có một số tiền. Anh giúp em...chuẩn bị mọi thứ để qua Anh!"

"Anh sẽ đi cùng em."

"Vậy còn công ty của anh?"

"Đừng lo, anh sẽ giao phó cho người khác. Anh sẽ đưa em đi khỏi Trung Quốc!" Mạnh vuốt nhẹ tóc Trọng, dịu dàng nói. Trọng muốn rời khỏi đây cũng tốt, Bùi Tiến Dũng cũng sẽ không làm phiền cậu nữa.

"Anh cúi xuống một chút được không?"

Mạnh hơi khó hiểu trước câu nói kia nhưng cũng làm theo lời cậu, Trọng choàng tay qua cổ Mạnh, ôm hắn một cái "Cảm ơn anh"

Mạnh bất ngờ trước hành động của Trọng nhưng cũng im lặng để em ôm.

***
/Bùi gia/

Dũng từ từ mở mắt, đầu anh khá là nhức. Hôm qua anh đã uống rất nhiều rượu. Anh đứng dậy đi vào toilet, nhìn đồng hồ đeo tay đã bảy giờ liền vội bước ra cửa. Quản gia thấy anh liền cung kính chào. Dũng nhíu mày, thanh âm trầm thấp vang lên "Đình Trọng đâu? Đã chuẩn bị bữa sáng cho tôi chưa?"

Ông sững lại một chút rồi trả lời "Thưa, cậu Đình Trọng hôm qua đã rời khỏi rồi ạ. Ngài không nhớ gì sao?"

Anh lặng người, anh đã quên mất là cậu đã rời khỏi đây, anh thở dài bước vào bàn ăn. Chỉ cần chờ hai tháng thôi. Dù có là chân trời góc bể, anh vẫn sẽ tìm được cậu

Nhưng anh không hề biết rằng, ngay lúc này cậu đã rời rất xa anh... Cách anh cả nửa vòng trái đất...

***

/hai tháng sau/

Bùi Tiến Dũng dậy khá sớm, hôm nay là kì hạn hai tháng. Anh sẽ đến nhà Duy Mạnh để gặp Trần Đình Trọng. Cầm chìa khóa xe lên , anh đi ra ngoài. Nhanh chóng lái xe rời khỏi nhà.

Đứng trước tòa "biệt thự gỗ" (biệt thự xây bằng gỗ liêm). Tâm anh hiện đang rất rối bời. Trầm mặc trước cửa rất lâu, đưa tay lên định bấm chuông nhưng lại buông xuống, rất nhiều lần. Anh hít mạnh nhấn mạnh bấm vào. Một giọng nói già nua vang lên.

"Cho hỏi là ai ạ?"

"Tôi là Đường Bùi Tiến Dũng, tôi đến tìm Đình Trọng!"

"Xin lỗi, cậu Trọng đã rời khỏi đây từ hai tháng trước rồi ạ!"

Bùi Tiến Dũng như chết lặng, cậu đã rời khỏi đây cùng Duy Mạnh. Cậu muốn trốn tránh anh? Anh tức giận đấm mạnh vào tường tạo một vết nứt nhỏ. Tại sao? Chẳng phải anh đã nói là sẽ bù đắp tất cả cho cậu rồi sao?

Trọng...em đang ở đâu? Dũng tức giận bỏ về. Anh bước vào phòng, hung hăng ném tất cả đồ đạc, vang lên những tiếng đổ vỡ khắp căn nhà. Anh ngồi phịch xuống đất, bất lực nhìn về phía cửa sổ. Ngày trước là cậu luôn chờ anh. Còn bây giờ thì ngược lại. Anh bỏ lại đống đổ nát phía sau lưng đi vào phòng cậu. Căn phòng đơn giản, luôn tỏa ra hương thơm dễ chịu. Tất cả mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn. Hằng ngày anh thường vào phòng cậu ngắm nhìn xung quanh, còn sai người dọn dẹp thật cẩn thận để chờ ngày cậu trở về nhưng....

Bàn tay to lớn chạm vào khung hình trên bàn. Chàng trai trong hình có đôi mắt to tròn, đôi môi nhỏ bé , khẽ nhếch lên. Dù đang cười mỉm nhưng sâu trong ánh mắt cậu chất chứa đầy nỗi buồn.

Dũng nhớ lúc anh nói về buổi nghĩ mát, cậu đã vui đến độ muốn nhảy cẩng lên, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười hạnh phúc. Đó cũng là lần đầu anh thấy cậu cười. Lần thứ hai là chuyện bữa tiệc. Cậu đã hào hứng chuẩn bị từ sớm...Anh siết lấy khung hình. Nụ cười của cậu do anh tạo nên rồi cũng chính tay anh phá nát. Cả cái hạnh phúc nhỏ bé của cậu cũng bị anh làm cho đổ vỡ!

Tim anh dâng lên từng cơn thắt , tận sâu trong tâm can đang nhiễu loạn. Cảm giác đau đến khó thở truyền đến anh. Nơi ngực trái, tim anh...đang rất đau. Anh đang tự trách bản thân, một tay anh gây nên chuyện này để làm gì? Ánh mắt đen láy nhìn bộ đồ nhỏ bè xinh xắn để bên giừơng cùng đôi giày nhỏ. Đó chính là bộ đồ mà cậu cất công chuẩn bị cho đứa bé kia. Đường chỉ rất ngay ngắn, ắt hẳn cậu đã bỏ rất nhiều công sức cùng yêu thương vào trong ấy. Anh ôm bộ đồ vào lòng, anh nên làm thế nào đây? Trọng đang ở đâu? Làm sao anh mới có thể tìm được cậu

Dũng cầm ly rượu Vodka uống cạn. Căn nhà này từ khi vắng cậu mọi thứ trở nên rất yên tĩnh và buồn chán. Tiếng nói của cậu cũng không còn vang vọng ở đây nữa. Anh khẽ cười...Nỗi đau mà cậu từng chịu khi chờ đợi...có lẽ...anh đã hiểu được...

Yêu một người phải cùng nhau nhìn về phía chân trời chứ không phải là hai người ở hai phía nhưng lại cùng nhìn một hướng... Đó quả thực là điều rất đau !

Anh phải tìm được cậu, nhất định phải tìm được cậu...nhất định

"Dù cho có là chân trời góc bể hay Không gian hoàn tuyền anh nhất định sẽ tìm được em."

***
Đại Minh

"Chủ tịch! Có Hà thiếu muốn gặp ngày"

"Cho vào"

Một chàng trai mặc trong mình chiếc áo phông đơn giản ngồi đối diện Ngọc Hải, chàng trai kia là Hà Minh con trai của độc nhất của Hà gia, nổi tiếng ăn chơi, không biết vì lí do gì mà hắn ta lại nhắm tới y, do tính chất công việc nên Ngọc Hải mới chịu cho tên này vào, nếu không đừng mong gặp y

"Ây da, anh yêu à. Người ta ta nhớ anh quá đi" Hà Minh tiếng đến ngôi lên đùi y

"Tôi đã có người yêu rồi, cậu tốt nhất nên biết thân biết phận sang bên kia" Ngọc Hải nhìn Hà Minh ánh mắt đăm chiêu

"Người yêu thôi mà, có phải vợ đâu mà em phải sợ chứ" Hà Minh nới lỏng cà vạt của Hải "Với lại nếu có vợ thì li hôn thôi, không sao cả"

"Nên biết thân biết...um..." Bỗng Hà Minh tiến tới hôn y, Ngọc Hải không kịp né tránh liền bị tên kia cưỡng hôn, muốn đẩy đối phương ra nhưng chưa kịp đẩy thì...

"Quế Ngọc Hải, ĐỒ HỖN ĐẢN" Toàn hét lên khiến Hải giật mình đẩy mạnh Hà Minh ra

Trước mắt Toàn là gì đây? Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, cúc áo bị mở ra 2 cúc, không những dậy anh còn bị đè dưới thân để mặc cho tên nam nhân kia hôn. Mắt Toàn đỏ lên, cậu tức đến nổi vai khẽ run

"Không phải Toàn, không như..."

*CHÁT* Ngọc Hải chạy đến định giải thích nhưng chưa kịp giải thích thì đã bị Toàn, Toàn nhìn Hải ánh mắt căm phẫn sau đó bỏ đi. Ngọc Hải quay sang trừng mắt với Hà Minh "Xem cậu đã làm gì. Tốt nhất nên cút khỏi mắt tôi. Đừng bao giờ xuất hiện nếu không cậu sẽ phải trả giá"

Ngọc Hải chạy theo Văn Toàn, Hà Minh đứng đó nhìn theo, khóe miệng cong lên "Chỉ là một bác sĩ, muốn đấu với tôi sao?"

Ngọc Hải chạy theo Toàn về nhà. Toàn định đóng cửa lại thì bị cánh tay của Hải cản lại

"Nghe anh nói mọi chuyện không như em thấy. Mọi chuyện..." Hải cố giải thích

"Mọi chuyện không phải sự thật. Anh định nói như vậy có phải không? Mọi chuyện thế nào mới là sự thật? Là khi tôi nhận được một bưu phẩm trong đó là ảnh và video, mà trong đó nhân vật chính chính là anh. Như vậy mới là sự thật phải không? Tôi đã lầm khi tin tưởng anh lần nữa. Anh vẫn là Quế Ngọc Hải của hai năm trước. Các người ai cũng như ai chỉ muốn hơn chứ không muốn bớt. Tôi rốt cuộc là gì của anh. Anh trêu đùa tình cảm của tôi như vậy anh vui lắm phải không. Tôi đã nói anh nếu anh dám phản bội tôi làn nữa tôi sẽ vĩnh viễn không để anh t...um"

Ngọc Hải tiến đến hôn Toàn, Toàn bất ngờ định đẩy y ra nhưng không được. Ngọc Hải cứ đẩy cậu vào tường, hôn ngấu nghiến cho đến khi cậu hết oxi mới quyến luyến buông ra. Toàn thở gấp, cậu cảm nhận cơ thể mình như bị cạn nguyên khí

"Cút" Toàn thét lên

"Ngoan nghe anh nói" Ngọc Hải xoa đầu nhìn Toàn ánh mắt dịu dàng

"Tôi bảo anh cút đi. Tôi không muốn nghe gì nữa" Toàn nói nước mắt cứ thế rơi, hôm nay cậu đã trải qua một chuyện khủng khiếp, một đứa trẻ mà cậu đặt niềm tin rằng nó sẽ sống, sẽ được vui chơi như bạn bè cùng trang lứa nhưng chính tay cậu đã không thể cứu nó. Vốn định đến ôm anh một lát không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy. Tim cậu cứ như bị ai bóp nghẹt.

Hải ôm chặt lấy Toàn "Không! Anh không đi đâu cả. Anh sẽ không để em rời xa anh nữa" Giọng Hải chợt run lên, Hải sợ mình sẽ mất Toàn một lần nữa. Không Hải không muốn như vậy

Toàn đẩy Hải ra nhưng bất thành, hai tay cứ thế thả lỏng để mặc Hải ôm, Toàn khóc nấc lên bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu nỗi đau mà Toàn chịu đựng cứ thế mà tuôn rơi. Hải thấy vậy lòng nhói đau nhưng không thể làm gì.

Một lúc sau, khi Toàn bình tĩnh lại Hải buông cậu ra "Nghe anh nói. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Không có chuyện không có được nhiều hơn một. Vì em là duy nhất"

"Thật sự là hiểu lầm?" Toàn nhìn vào mắt Hải, cậu đang tìm kiếm sự chân thực

"Đúng vậy. Anh vốn định né nhưng không kịp" Hải rụt đầu vào cổ Toàn "Anh mỗi yêu mỗi mình em thôi"

"Đừng xa anh. Anh thật sự rất sợ" Giọng có phần nghẹn lại, trên cổ Toàn cảm nhận được dòng nước mắt chảy ra từ Hải. Anh là đang khóc sao?

_________________________________________________
Merry Christmas 🙆‍♀️
Tặng mọi người một chap ngắn. Chúc mọi người có một mùa giáng sinh vui vẻ, bình an bên gia đình. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Nếu có thể hãy thả cho mình một sao và bình luận nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro