3
Khi người dẫn chương trình chuyển sang câu hỏi sâu hơn về cuộc sống cá nhân, Đình Trọng ngập ngừng một chút, còn Tiến Dũng thì im lặng lắng nghe. Những câu hỏi này rõ ràng là không dễ dàng gì với hai chàng trai, nhất là khi nói về chuyện tình cảm, những suy nghĩ về tương lai. Đình Trọng thì cười bẽn lẽn, gãi đầu, không biết trả lời như thế nào. Cậu không giỏi nói về bản thân mình, nhất là khi người ta quan tâm quá mức về chuyện riêng tư.
Tiến Dũng như thường lệ, chỉ nhẹ nhàng trả lời, những câu nói không quá dài nhưng chứa đầy sự chính chắn. Anh không để lộ cảm xúc quá rõ rệt, chỉ khẽ cười và đáp lại những câu hỏi về mục tiêu, sự nghiệp, về lý tưởng bóng đá mà anh đang theo đuổi. Mỗi khi cậu nhí nhảnh, anh chỉ mỉm cười như đã thể quen thuộc với cậu, với những lúc cậu làm không khí trở nên dễ chịu hơn.
Khi chương trình gần kết thúc, người dẫn chương trình yêu cầu cả hai trả lời một câu hỏi thú vị từ người hâm mộ. Một cô gái từ đầu chương trình đã gửi đến một câu hỏi khá "khó nhằn": " Đình Trọng, Tiến Dũng, có phải hai người thực sự yêu nhau không?" Câu hỏi này khiến cả hai đều bất ngờ, và một bầu không khí im lặng bao trùm. Cậu đỏ mặt, ngơ ngác, quay sang nhìn anh, như thể cậu chưa kịp chuẩn bị cho câu hỏi này. Một chút ngượng ngùng hiện rõ trên khuôn mặt cậu, đôi má ửng đỏ, nhưng ánh nắt vẫn hướng về anh như thể đang cầu cứu.
Tiến Dũng, mặt dù mà người luôn trầm lặng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, mọi cảm xúc của anh dường như tụ lại trong một tích tắc. Anh không thể phủ nhận sự căng thẳng trong lòng khi câu hỏi đó được đặt ra. Đối diện với Đình Trọng, đối diện với ánh mắt trong trẻo và ngây ngô của cậu, anh cảm thấy như bị bóp nghẹt trong lòng ngực.
Anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không thực sự tươi như thường lệ. Ánh mắt anh nhẹ nhàng nhìn vào cậu, và trái tim anh lại một lần nữa tự hỏi liệu mình có thể thật sự nói ra những gì mình cảm nhận được hay không. Nhưng anh biết, ngay lúc này, trong không khí này, không thể nói ra những cảm xúc ấy. Anh không thể để lộ rằng trong lòng mình, ngoài tình bạn và sự tôn trọng dành cho cậu, còn là một thứ tình cảm khác, một tình cảm thầm lặng và đầy khổ tâm mà anh chưa bao giờ dám bộc lộ.
" Chúng tôi chỉ là bạn bè, những người đồng đội, và mỗi người đều có những ước mơ riêng. Còn về những câu hỏi như thế, xin lỗi, nhưng chúng tôi không nghĩ rằng mình phải trả lời. "
Tiến Dũng trả lời, giọng anh trầm và bình thản, nhưng đôi tay lại vô thức nắm chặt. Anh cói gắng giữ bình tĩnh, giấu đi sự run rẩy trong lòng, bởi anh biết, nếu để lộ ra một chút yếu đuối, một chút tình cảm không thể nói thành lời, thì không chỉ làm tổn thương mình mà còn có thể làm tổn thương cậu. Anh không muốn cậu phải khó xử, không muốn cậu phải đối diện với một tình cảm không thể đáp lại. Đối với anh, việc bảo vệ cậu, dù chỉ là trong tình bạn, là điều quan trọng nhất. Anh vẫn luôn dành cho cậu sự quan tâm, sự che chở một cách thầm lặng, không bao giờ muốn làm phiền cậu, càng không muốn khiến cậu phải lo lắng, hay chịu đựng những tình cảm mà cậu không thể đáp lại.
Anh vừa nói, đôi mắt vừa lướt qua Đình Trọng một lần nữa. Cậu mỉm cười, nhưng trong ánh mắt ấy có một thứ gì đó như thể đang tìm kiếm sự đồng tình từ anh, sự chắc chắn. Anh không thể nói ra những lời mà mình muốn, không thể bộc lộ rằng từ lâu anh đã yêu cậu, yêu một cách âm thầm và day dứt, yêu một người mà anh biết rằng chẳng bao giờ thuộc về mình.
Sau khi trả lời về mối quan hệ của mình, màn hình lớn chớp lên con số lượt xem, cứ thế nó tăng vùn vụt không ngừng. Từng con số trên màn hình livestream tăng dần, một triệu, hai triệu, ba triệu.... chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Cả hai nhìn vào màn hình không khỏi ngạc nhiên trước sự quan tâm mãnh liệt từ người hâm mộ. Lượt bình luận cũng tăng theo, cuộn dài không thể dừng lại.
" Tư Dũng với Ỉn đẹp đôi quáaaaaa😍" một bình luận hiện lên, kèm theo một loạt những biểu tượng trái tim đỏ rực. Ngay lập tức, hàng nghìn bình luận khác nối tiếp nhau: " Cặp đôi hoàn hảo !" , " Anh Dũng ơi, đừng giấu em, em biết hai người có tình cảm mà!!" , " Dũng Trọng lầy quá, không thừa nhận nhưng em biết màaa" Những dòng bình luận ngập tràn, khiến không khí càng trở nên sôi động hơn.
Anh ngước mắt lên nhìn cậu, bất giác có chút cảm thấy hơi lạ lẫm khi chứng kiến sự cuồng nhiệt đến vậy. Trong lòng anh, không thể không nghĩ đến những lời bình luận đầy hài hước nhưng cũng không thiếu phần mong muốn thấy cả hai thật sự ở bên nhau. Anh mỉm cười nhẹ, nhưng có chút ngượng ngùng. Đình Trọng lúc này cũng ngẩng ngơ nhìn vào màn hình, cười khúc khích trước những câu bình luận thả thính và tò mò. Cậu hơi đỏ mặt, không biết phải trả lời sao cho hợp lý. Tuy nhiên, những lời trêu đùa như vậy khiến cậu không khỏi cảm thấy vui vui, đồng thời cũng cảm thấy bối rối.
" Cặp này có khi đổ thật đấy!" một bình luận bất ngờ xuất hiện từ tài khoản có tên " FanTiendungxDinhtrong ". Sự tương tác ngày càng rầm rộ, những hashtag như #DungTrong, #TuIn, #0421 lên như vũ bão. Cả hai cùng nhìn lượt bình luận, rồi một tiếng cười nhẹ vang lên. Từng dòng comment, từng lời thả thính làm không khí trở nên thú vị hơn bao giờ hết. Nhưng Tiến Dũng chỉ có thể lặng lẽ cười, trong lòng như đang bị xáo trộn. Anh nhận ra rằng những gì đang diễn ra không hẳn chỉ là sự thật về tình bạn đơn thuần mà còn là mong muốn của rất nhiều người: Hy vọng thấy hoi bên nhau, hy vọng thấy tình cảm của hai người thực sự vượt ra ngoài giới hạn của tình bạn. Nhưng anh vẫn chỉ có thể nắm giữ những cảm xúc thầm lặng này cho riêng mình, dù cả thế giới này đang mong đợi một điều gì đó khác.
Mưa vừa tạnh, những giọt nước nhỏ vẫn đọng lại trên mặt kính xe, tạo nên những vệt sáng mờ ảo dưới ánh đèn đường. Bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt vì sự im lặng kéo dài. Tiến Dũng tựa đầu vào ghế, không nhìn gì ngoài bóng tối ngoài cửa kính. Anh im lặng, không phải vì không có gì để nói, mà là vì không biết phải nói gì. Cái im lặng của anh như nột bức tường vô hình, lặng lẽ giữa hai người. Anh cảm thấy những suy nghĩ cứ vần vũ trong đầu, nhưng không biết nói thế nào.
Đình Trọng ngồi bên cạnh, mắt không rời màn hình điện thoại, nhưng tâm trí của cậu thực sự không ở đó. Cậu cảm thấy bực bội vì cái không khí quá im lặng. Cậu biết Tiến Dũng chẳng phải người thích nói nhiều, nhưng cái im lặng này khiến cậu cảm giác có chút hụt hẫng. Cậu cảm nhận rõ rằng mình đang ngồi cạnh một người, nhưng lại như xa cách đến vài thế giới. Cậu muốn phá vỡ bức tường đó, muốn kéo Tiến Dũng ra khỏi thế giới riêng của anh, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Bỗng, Đình Trọng không kiềm được cười khúc khích, rồi cậu quay sang Tiến Dũng, không còn đùa giỡn nữa mà chỉ là sự trêu chọc nhẹ nhàng. Cậu muốn làm gì đó để phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
" Này, anh Dũng, lúc người ta hỏi ' hai người yêu nhau thật không ' anh trả lời ' chỉ là bạn ' mà mặt anh nghiêm túc như đi họp ấy. Không thấy nhạt à? "
Câu hỏi của Đình Trọng như xốc lại không gian tĩnh lặng ấy, nhưng Tiến Dũng vẫn không phản ứng ngay. Anh chỉ khẽ liếc qua cậu một lần, nhưng không hề thay đổi thái độ. Ánh mắt anh dừng lại một giây rồi lại quay về phía cửa sổ, lạnh lùng như thường lệ. Anh không cần phải giải thích gì thêm, bởi vì những điều anh đã nói là đủ. Đôi khi, Tiến Dũng cảm thấy không cần phải nói nhiều, chỉ cần những điều đơn giản là đủ.
" Thế trả lời sao cho hợp? "
Rốt cuộc cậu muốn anh trả lời thế nào? Rằng anh với cậu yêu nhau thật,? Hay chỉ là anh đơn phương cậu?
Đình Trọng nhìn anh, cậu thật sự không thể hiểu nổi Tiến Dũng. Tại sao anh lại cứng nhắc như thế? Tại sao anh lại không bao giờ chịu nói gì thêm? Đình Trọng không tức giận, nhưng lòng lại cảm thấy có chút hụt hẫng. Cậu nghĩ có một khoảng cách vô hình giữa hai người mà cậu chẳng thể xoá bỏ. Cậu muốn anh mở lòng một chút, muốn anh chia sẽ một chút gì đó, nhưng có lẽ những thứ đó không phải là điều anh muốn.
" Nhưng fan nghe xong chắc hụt hẫng lắm đấy. Anh cứ lạnh lùng thế, người ta lại bảo anh khó gần."
Đình Trọng có chút bối rối khi nhìn vào mắt Tiến Dũng. Cậu biết mình không thể trêu đùa mãi, nhưng đôi khi, cái im lặng của anh khiến cậu cảm thấy như mình không thể kết nối được với anh. Cậu nghĩ có lẽ mình chỉ là một người bạn, chẳng thể nào vượt qua được bức tường vững chắc mà anh dựng lên quanh mình.
Anh quay lại nhìn cậu, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như mọi khi, không có gì quá đặc biệt. Anh nhìn Đình Trọng một lúc, rồi nhẹ nhành đáp lại, như thể mọi thứ thật sự đơn giản. Nhưng trong đầu anh lại chẳng thể suy nghĩ mọi thứ đơn giản như lời anh thốt ra.
" Anh chỉ nói đúng sự thật."
Đình Trọng không biết phải nói gì. Cậu mím môi, rồi nhẹ nhàng thở dài. Cái im lặng này khiến cậu cảm thấy như đang chạm vào một thứ gì đó quá xa vời. Nhưng cậu biết anh không phải là một người tệ. Anh chỉ không thể bày tỏ hết cảm xúc của mình. Đình Trọng thở dài thêm một lần nữa, như thể giải thoát cho một nỗi buồn khó tả.
" Đúng kiểu anh. Lạnh lùng hết phần thiên hạ."
Cậu biết anh không phải cố ý làm người khác khó chịu. Nhưng đôi khi, sự lạnh lùng của anh khiến mọi thứ trở nên khó xử. Cậu không thể không bật cười, nhưng trong lòng lại có cảm giác tiếc nuối. Cậu biết, dù sao Tiến Dũng cũng chỉ là Tiến Dũng. Anh không cần phải thay đổi. Nhưng Đình Trọng vẫn muốn được thấy nhiều hơn từ anh, dù là một chút cảm xúc, một chút sự chia sẽ.
Tiến Dũng nhìn cậu, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười, nhưng nó nhanh chóng biến mất. Ánh mắt anh dịu đi một chút, không còn vẻ lạnh lùng như trước, nhưng cũng không đủ để khiến Đình Trọng cảm thấy thực sự gần gũi. Anh chỉ im lặng, quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể tiếp tục với những suy nghĩ của riêng mình.
Đình Trọng nhìn Tiến Dũng, cảm nhận một sự lặng lẽ giữa họ. Cậu không thể thay đổi anh, nhưng có lẽ, có một phần trong Tiến Dũng mà cậu không bao giờ hiểu hết. Mặc dù không nói gì, nhưng Đình Trọng lại cảm thấy một cảm giác lạ kỳ, một sự gắn kết không thể diễn tả thành lời. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những vệt sáng đan xen trên mặt đường ướt, những hình ảnh ấy như những suy nghĩ, những cảm xúc chưa bao giờ được bày tỏ hết.
" Anh thật là.... chẳng chiều fan gì cả. Nhưng mà thôi, kiểu này lại hợp với anh."
Tiến Dũng không trả lời, chỉ khẽ nhếch môi cười, nụ cười thoáng qua như để đáp lại một sự cảm thông không cần nói ra. Đôi khi, chỉ một ánh mắt, một cử chỉ nhỏ cũng đủ để hiểu nhau. Bên ngoài, bóng đêm lướt qua, nhưng trong chiếc xe nhỏ bé ấy, không có khoảng cách, chỉ có hai người đang lặng lẽ tồn tại trong thế giới của nhau, dù không phải lúc nào cũng hiểu hết về nhau.
Chiếc taxi lướt qua những con phố tĩnh mịch, những ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường ướt, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Tiến Dũng ngồi im lặng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, như thể muốn tìm kiếm một thứ gì đó trong đêm tối. Đình Trọng ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn anh, đôi lúc lại lướt mắt qua điện thoại, nhưng cậu không thể tập trung. Không khí trong xe như dày đặc, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng động cơ xe đang chạy.
Bỗng, tài xế quay sang qua gương chiếu hậu, giọng ông ta vui vẻ, nhưng cũng đầy tò mò.
" Hai cậu chắc cũng nổi tiếng lắm nhỉ? Nhìn mặt là tôi biết ngay, các cậu là cầu thủ đúng không? Đội nào thế?"
Câu hỏi này khiến cả hai đều giật mình. Đình Trọng ngẩng lên nhìn tài xế với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng cũng không kiềm được nụ cười. Cậu nhìn Tiến Dũng rồi cười đùa, muốn xoá tan cái không khí căng thẳng.
" Anh Dũng nhà con nổi tiếng lắm đấy chú. Đội bóng của chúng con vừa mới tiến vào được tận bán kết của Châu Á đấy chú!"
Tiến Dũng không đáp lại, vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng. Anh liếc qua một chút, nhưng lại quay lại nhìn ra cửa sổ, tỏ ra không quan tâm lắm đến cuộc trò chuyện. Đình Trọng nhận ra sự im lặng của anh, rồi nhìn tài xế, bắt đầu giải thích thêm.
" Bọn con là cầu thủ, nhưng cũng giống như những người khác, cuộc sống cũng bình thường lắm chú ạ, chẳng có gì đặc biệt."
Tài xế gật đầu, nhưng vẻ mặt lại đầy tò mò. Ông nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt pha chút ngưỡng mộ.
" Thế thì cậu Dũng chắc nổi tiếng lắm nhỉ? Mấy cầu thủ mà tôi thấy trên TV đều rất khác ngoài đời. Không biết các cậu có bị khán giả làm phiền không nhỉ?"
Đình Trọng nhìn sang Tiến Dũng, rồi lại quay sang tài xế, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Cậu thấy anh im lặng như vậy, có chút gì đó vừa hài hước, vừa đáng yêu.
" Anh Dũng ít khi để ý chuyện đó lắm chú ạ. Mọi người nhận ra nhưng anh ấy không mấy khi để tâm lắm. Cứ như không có gì xảy ra."
Tài xế cười khà khà không ngừng hỏi thêm.
" Lạ thật đấy! Mấy cầu thủ nổi tiếng mà lại khiêm tốn thế này, tôi cứ tưởng các cậu sẽ như những ngôi sao, ai gặp cũng xin chụp ảnh chứ."
Đình Trọng nhìn Tiến Dũng, lại thấy một chút gì đó trong ánh mắt anh - sự kiên nhẫn, nhưng cũng có chút mệt mỏi vì những câu hỏi như thế này. Cậu mỉm cười, khẽ trả lời tài xế.
" Cũng có lúc bị làm phiền, nhưng bọn con quen rồi. Cứ coi như bình thường thôi chú ạ."
Tài xế lại cười, hiểu rằng đôi khi những người nổi tiếng vẫn có cuộc sống bình dị của riêng mình, dù ở ngoài kia có thể là những ngôi sao trên màn ảnh. Ông tiếp tục lái xe, nhưng trong lòng vẫn có chút ngưỡng mộ.
Chiếc taxi dừng lại trước căn hộ của Đình Trọng. Những ánh đèn đường lấp lánh trong đêm, chiếu sáng khu phố vắng. Không khí ban đêm mát lạnh làm cho mọi thứ trở nên tĩnh lặng, như thể mọi âm thanh xung quanh đang mờ dần, chỉ còn lại âm thanh đều đặn của động cơ xe. Đình Trọng quay sang Tiến Dũng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi nhẹ nhàng nói.
" Vậy em xuống trước nhé, anh về trung tâm đi."
Tiến Dũng hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút trống rỗng, như một càu thủ sau một pha chạy đua mệt mỏi, ngừng lại giữa chừng nhưng vẫn chưa hoàn toàn dừng được nhịp tim. Anh cảm thấy khoảnh khắc này như một trận đấu không thể kết thúc, mặc dù anh đã nỗ lực hết mình nhưng vẫn không thể giữ được tất cả.
Đình Trọng cười nhẹ, mở cửa xe và chuẩn bị bước xuống, một nụ cười bình thản nhưng không thiếu sự ấm áp.
" Anh về nhà an toàn nhé!"
Đó là một câu nói không quá nặng nề, nhưng lại khiến lòng anh được thoải mái, câu nói ấy lướt qua như một làn sóng, khiến lòng anh se lại một chút.
" Ừ, em về cẩn thận."
Đình Trọng đã vào trong căn hộ. Chiếc taxi tiếp tục lăn bánh, tài xế bắt đầu lái về phía trung tâm đào tạo bóng đá Viettel.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro