Chương 52: Ham muốn từ trái tim
Diệp Dao không biết đã bao lâu trôi qua trước khi chiếc giường bên cạnh cậu lún xuống một chút và cậu lại được ôm vào lòng.
Đầu của Diệp Dao trùm dưới lớp chăn, khi cảm nhận được ý định của Lục Tuấn muốn nâng đầu mình lên, cậu từ chối hợp tác.
Cứ để cậu nghẹt thở trong chăn thế này cũng được.
Lục Tuấn không tiếp tục cố gắng nâng mặt Diệp Dao lên, mà chỉ nới lỏng chăn một chút để Diệp Dao có thể hít thở không khí trong lành.
"Sao lại ngượng thế?" Giọng nói của Lục Tuấn phảng phất ý cười.
Diệp Dao: "......"
Diệp Dao không muốn nói chuyện, nên Lục Tuấn cũng không ép buộc. Anh ôm Diệp Dao, người đang nửa ngồi dậy và vỗ nhẹ vào lưng cậu một cách hài lòng.
Anh muốn "ngửi" nhiều hơn là chỉ những bộ quần áo trong tủ đồ của Diệp Dao, tất nhiên là anh muốn "ngửi" chính Diệp Dao hoặc bất cứ thứ gì Diệp Dao mặc, nhưng rõ ràng Diệp Dao vẫn chưa sẵn sàng tâm lý cho điều đó.
Vậy nên cứ từng bước một, để Diệp Dao dần quen.
Mọi hành động của anh đều thực hiện ngay trước mặt Diệp Dao, để cậu có thể nhìn thấy và nghe được giọng nói của anh.
Anh là người duy nhất có thể làm điều này với Diệp Dao.
Đây là đặc quyền thuộc về riêng mình anh.
Ham muốn thầm kín về sự độc quyền được thỏa mãn, Lục Tuấn không kìm được mà hôn lên đầu tai của Diệp Dao.
*
Thời tiết ngày càng nóng lên và kỳ nghỉ Ngày Quốc tế Lao động đang đến gần với nhiều mong chờ.
Lục Tuấn đã đặt vé máy bay từ trước và đã bàn bạc với Diệp Dao về kế hoạch cho dịp nghỉ lễ.
Đầu tiên, anh sẽ cùng Diệp Dao đến ngôi đền để cầu nguyện, sau đó sẽ trở về nhà Diệp Dao để gặp bố mẹ cậu.
Còn về bố mẹ anh, họ đều rất bận rộn, nên việc gặp gỡ có thể hoãn lại một chút.
Diệp Dao không có ý kiến phản đối và cả hai cùng thu dọn ba lô.
Việc thu dọn ba lô lẽ ra phải nhanh chóng, nhưng Diệp Dao không biết Lục Tuấn đang làm gì mà đứng trước tủ quần áo mở toang một lúc lâu mà không nhúc nhích.
"Cậu đang làm gì vậy?" Diệp Dao hỏi, "Đừng nói là giữa ban ngày ban mặt lại muốn..."
Cậu không có ý nghĩ xấu, nhưng giờ đây cậu nhận ra rằng Lục Tuấn thực sự là một người "nhiều màu sắc," hoàn toàn không ngại bộc lộ những khía cạnh lạ lùng của mình.
"Ái chà, cậu đang nói cái gì vậy, trong đầu cậu tôi có hình tượng như thế à?" Lục Tuấn quay lại, "Tôi chỉ đang nghĩ xem nên chọn bộ nào để cậu mặc trông đẹp hơn khi đi chơi thôi mà."
Diệp Dao: "......"
Nhưng chẳng phải hình tượng đó chính là đúng sao.
Lục Tuấn muốn chọn đồ để phối dồ để đi chơi, Diệp Dao nghĩ ngợi một lúc rồi cũng bước đến tủ quần áo.
Cậu có khá nhiều đồ mùa hè, ngoài những thứ tự mua, còn có cả đồ gia đình cậu mua vì sợ cậu không chịu tiêu tiền mua quần áo.
Diệp Dao tìm được trong tủ một chiếc quần đùi rộng rãi, kiểu dáng giống quần đi biển, do gia đình cậu mua cho.
"Cái này thì sao?" Diệp Dao nói, "Hình như tôi chưa từng mặc kiểu này bao giờ."
Lục Tuấn sững người lại, theo bản năng nhìn xuống chân của Diệp Dao.
Đôi chân của Diệp Dao được bao bọc trong chiếc quần dài, nhưng Lục Tuấn biết rõ chân của Diệp Dao đẹp đến mức nào. Chúng dài, săn chắc, trắng trẻo và thẳng tắp, một đôi chân có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn của bất kỳ ai, huống hồ Diệp Dao lại sở hữu dáng người như vậy.
Diệp Dao thấy Lục Tuấn hơi cau mày.
"Tôi nhớ trước đây cậu không thích mặc kiểu này mà?" Lục Tuấn hỏi.
"Ừm, tự nhiên tôi muốn mặc thế thôi." Diệp Dao giữ vẻ bình thản, "Tôi chắc là ở ngôi đền đó sẽ không có điều hòa hay gì cả, nên khi trời nóng mà phải đi bộ bên ngoài, mặc đồ thoải mái một chút sẽ dễ chịu hơn."
Ánh mắt Diệp Dao nhìn chăm chằm Lục Tuấn đang cau mày.
Trước đây khi lướt mạng, cậu thỉnh thoảng thấy các cô gái kể rằng bạn trai của họ không cho mặc váy siêu ngắn hay áo hai dây khi ra ngoài. Họ chỉ được mặc quần dài hoặc váy dài vì bạn trai rất "chiếm hữu" và không muốn người khác nhìn thấy chân của họ, nên đã hạn chế cách ăn mặc.
Những người đó cũng nói rằng bạn trai họ làm vậy không có ý xấu, chỉ vì yêu và quan tâm quá nhiều mà thôi.
Nhân danh tình yêu, tự do bị ràng buộc.
"Cậu thực sự muốn mặc nó?" Lục Tuấn hỏi lại lần nữa, "Ngôi đền đó nằm trên núi, mà trên núi thì nhiều muỗi lắm."
"Có thể xịt thuốc chống muỗi, vậy là xong." Diệp Dao đáp.
"...... ừm." Lục Tuấn cau mày, lấy ra hai chiếc quần dài mà Diệp Dao đã chọn rồi giúp cậu bỏ vào ba lô, sau đó anh còn lấy thêm hai chiếc áo thun ngắn tay với màu sắc tươi sáng.
Diệp Dao nhìn Lục Tuấn bỏ hết đống đồ đó vào túi của mình, sau đó Lục Tuấn đi đến tủ quần áo của chính mình, mở ra một lúc rồi lấy ra hai chiếc áo ngắn tay cùng kiểu dáng.
"Tôi không quan tâm, tôi muốn mặc đồ đôi." Giọng Lục Tuấn đầy kiên quyết, "Ngày nào trong kỳ nghỉ lễ tôi cũng muốn chúng ta mặc đồ đôi."
Diệp Dao hơi sững sờ, rồi cười nhẹ, "Được."
*
Ngôi chùa không được quảng bá, cũng không phải địa điểm nổi tiếng trên mạng, mà chỉ được biết đến qua lời truyền miệng của người dân địa phương. Vì vậy, khi Diệp Dao đến nơi, không có đám đông du khách và không gian khá yên tĩnh.
Lục Tuấn thở phào nhẹ nhõm khi không có nhiều người chen chúc để nhìn ngắm Diệp Dao.
Ở đây không có cáp treo, nên phải tự leo lên núi. Tuy nhiên, con đường được xây dựng khá tốt, nếu thể lực ổn thì đi bộ cũng không quá khó khăn.
Có lẽ vì trên đỉnh đồi có một ngôi đền, Diệp Dao còn thấy một thầy bói ở trong một lều nhỏ bên sườn đồi.
Thầy bói mặc một cặp kính râm tròn nhỏ, áo và mũ đạo sĩ màu vàng đất có chất liệu rẻ tiền, trông đúng kiểu hình tượng một đạo sĩ trong mắt người đời.
Lục Tuấn đã tham gia chuyến đi này để cầu nguyện một điều hoàn toàn phi khoa học và giờ khi thấy thêm những hành động phi khoa học khác, anh cũng hơi ngớ ngẩn muốn thử một chút.
"Ông ta trông giống một kẻ lừa đảo, thôi bỏ đi." Diệp Dao kéo Lục Tuấn lại, "Bộ đồ của ông ta trông như đạo cụ cosplay mua từ Taobao, giống kiểu mặc để đi lễ hội truyện tranh hơn."
Lục Tuấn không đồng tình với quan điểm này: "Nhỡ đâu thì sao? Nếu ông ta dám nói gì xấu, tôi sẽ mắng lại, còn nếu nói điều tốt thì cũng đâu có lừa được tôi vài đồng."
Diệp Dao buông tay Lục Tuấn ra: "......"
Được thôi, cứ coi như mất tiền để mua vui.
Người thầy bói này có khá nhiều kiểu thuật toán, nào là xem tướng mặt, tướng tay, hoặc dự đoán theo ngày tháng năm sinh.
Lục Tuấn không định đưa ngày tháng năm sinh của mình, mà chỉ để ông thầy bói xem tướng mặt và lòng bàn tay.
Thầy bói đẩy kính râm tròn nhỏ của mình lên, giọng điệu cường điệu: "Ồ, bàn tay của cậu thật hiếm có, như một trong triệu người! Đây là tướng đại phú đại quý, cả đời này cậu sẽ không bao giờ là người bình thường!"
Diệp Dao biết ngay từ phong thái và dáng vẻ của Lục Tuấn rằng anh không phải người bình thường.
Lục Tuấn không mấy hứng thú với cái gọi là đại phú đại quý, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, ngắt lời người trước mặt đang thao thao bất tuyệt về sự giàu có và nổi tiếng, rồi hỏi thẳng: "Vận đào hoa thì sao?"
Chỉ cần không bị mù thì ai cũng có thể nhìn vào gương mặt của Lục Tuấn mà đoán được rằng anh sẽ có vận may trong chuyện tình cảm và thầy bói cũng rất sẵn miệng: "Tự nhiên là rất tốt rồi."
Ánh mắt của Lục Tuấn khẽ trầm xuống.
"Rồi sao nữa, sau này thì thế nào?" Lục Tuấn tiếp tục hỏi.
Thầy bói vuốt râu: "Rất tốt, tuổi già vẫn mặn nồng, con cháu đầy đàn, mà tất cả những đứa trẻ của cậu và vợ cậu đều sẽ thịnh vượng-"
Thầy bói bỗng dưng thấy khuôn mặt người đàn ông ngồi đối diện lạnh tanh.
"Lừa đảo, mê tín dị đoan đúng không?" Lục Tuấn đứng dậy khỏi ghế, lấy điện thoại ra khỏi túi, "Gọi cảnh sát."
Thầy bói: "???"
Đây là loại người kỳ quặc nào vậy, trở mặt còn nhanh hơn lật sách?
Thầy bói thậm chí không dám nói thêm lời nào, lập tức thu dọn đồ đạc rồi ôm túi chạy thục mạng xuống núi.
Lục Tuấn khẽ cười lạnh, nhìn bóng dáng chướng mắt kia biến mất khỏi tầm mắt.
Diệp Dao đứng bên cạnh Lục Tuấn, bàn tay bị Lục Tuấn nắm chặt.
"Hắn ta không biết xem bói." Lục Tuấn cau mày nói.
"Ừ, tôi biết mà." Diệp Dao cũng nắm chặt tay Lục Tuấn, "Anh Lục và tôi đều bị tuyệt hậu rồi."
Câu "bị tuyệt hậu" là một lời nói đùa mà lại khiến nét mặt của Lục Tuấn dịu đi.
Nụ cười lại hiện trên gương mặt anh khi anh nắm tay Diệp Dao tiếp tục bước lên núi.
*
Ngôi chùa, được đồn là rất linh thiêng, không quá lớn cũng không quá nhỏ. Các bài trí bên trong đơn giản nhưng sạch sẽ, không chút bụi bẩn, mang lại cảm giác khác biệt và thanh tịnh.
Có một số người khác đến thắp hương cầu nguyện, nhưng ai nấy đều rất yên lặng. Chùa ngập tràn hương thơm thoang thoảng, dễ chịu làm tinh thần thư thái.
Nếu muốn cầu nguyện, trước tiên phải mua một tờ bùa đã được các cao nhân gia trì, sau đó mới thực hiện các bước tiếp theo.
Diệp Dao định quay người bỏ đi, nhưng Lục Tuấn đã nhanh tay vòng tay qua vai cậu, ngăn cậu bỏ chạy.
"Quẹt thẻ của tôi, quẹt thẻ của tôi đi." Lục Tuấn lẩm bẩm, "Cho tôi cơ hội tiêu tiền cho cậu."
Diệp Dao: "......"
Không phải là cậu không muốn tiêu tiền, mà cậu nghĩ việc bán một tờ giấy vàng giá 388 đô la quả thật là quá đắt.
Quên đi, đây là cơ hội để xem Lục Tuấn nghĩ gì với 388 đồng này.
Diệp Dao chỉnh lại suy nghĩ của mình, mua tờ bùa đã được gia trì xong rồi bước qua một bên để viết xuống điều ước trong lòng.
"Sao cậu không để tôi mua cho cậu?" Lục Tuấn có vẻ hơi hờn dỗi, cố gắng nhìn qua để xem, "Cậu viết gì vậy?"
Diệp Dao ngại không dám nói với Lục Tuấn rằng cậu sẽ nhìn trộm sau, nên càng ngại để cho Lục Tuấn, người phải bỏ tiền, biết.
"Chắc là sẽ linh nghiệm hơn nếu tự mình tiêu tiền," Diệp Dao nói, vừa đặt tờ giấy vào trong để không cho Lục Tuấn nhìn trộm, "Cậu không thể nói ra, lần đầu tiên đến đây mà, nhớ viết điều ước mà cậu mong muốn nhất trong lòng."
Lục Tuấn đành lùi lại một chút, tạo khoảng cách giữa hai người.
Diệp Dao, người vốn không quá tin vào việc này, coi đó như một điều ước đơn giản, đối diện với tờ giấy vàng, cầm bút viết vài chữ.
[Chúc cho thời gian dài lâu, để chúng ta có thể câu cá cùng nhau khi già.]
Họ sống một cuộc sống hạnh phúc, vô lo vô nghĩ, không bị thế gian quấy rầy, chỉ làm những gì họ muốn làm. Khi nghĩ đến việc vui chơi, điều đầu tiên họ nghĩ đến vẫn là nhau.
Diệp Dao gấp tờ bùa lại, buộc bằng một sợi dây ngâm trong son đỏ.
Lục Tuấn bên kia cũng đã viết xong, nên cả hai cùng nhau đi treo những thứ đó lên cây.
Diệp Dao nhìn Lục Tuấn tìm một góc tốt, nơi gió không thổi và mặt trời không chiếu vào, rồi cẩn thận treo lời cầu nguyện của mình.
Lục Tuấn đầy nghiêm túc: "Cậu nghĩ nó sẽ linh nghiệm chứ?"
"Sẽ linh nghiệm." Diệp Dao thì thầm, "Một tấm lòng chân thành thì sẽ linh nghiệm."
Vì vậy, Lục Tuấn khẽ cong môi: "Vậy thì tốt, hy vọng nó sẽ linh nghiệm."
Lá cây xào xạc khi làn gió hè thổi qua. Diệp Dao trong lòng biết rằng những lời này chính là sự mong ước sâu sắc nhất trong lòng Lục Tuấn mà anh ấy nhất định đã viết xuống.
Là gì vậy nhỉ?
Cuối cùng, Lục Tuấn cẩn thận chạm vào tờ bùa của mình, rồi nắm tay Diệp Dao, "Đi thôi."
Cả hai mua thêm một vài bùa bình an và những chiếc móc treo hình thanh kiếm gỗ, rồi rời khỏi ngôi đền.
Đi được vài bước, Diệp Dao dừng lại và đưa cho Lục Tuấn ba lô của mình.
Sau khi Lục Tuấn nhận lấy, Diệp Dao nói với anh: "Tôi vào trong đền đi toilet, cậu đợi tôi ở đây tí."
Lục Tuấn nhíu mày: "Tôi đi với cậu."
"Nhưng chúng ta vừa mua bùa bình an, tôi không muốn mang chúng lại gần toilet." Diệp Dao giải thích, "Nếu cậu thực sự lo lắng và không thấy tôi trong mười phút, thì lên gọi tôi nhé?"
Mười phút, Lục Tuấn miễn cưỡng đồng ý.
Diệp Dao một mình trở lại chùa, bước đi vội vã, cuối cùng chạy đến cây.
Có rất nhiều bùa treo trên cây, nhưng Diệp Dao không thể nhầm tờ bùa mà Lục Tuấn đã treo lên.
Tờ giấy vàng treo lơ lửng trên không trung bằng một sợi dây đỏ. Diệp Dao khẽ đưa tay tháo sợi dây ra một cách linh hoạt.
Tờ giấy vàng nằm trong tay Diệp Dao, nhưng cậu không dám mở ra ngay lập tức.
Cậu đã suy nghĩ kỹ trước khi đến đây, rằng bất cứ điều gì Lục Tuấn viết đều ổn cả, nhưng cho đến lúc này, cậu mới nhận ra mình không hề cảm thấy thoải mái như mình tưởng.
Lục Tuấn sẽ viết gì trên đó?
Liệu có giống như cậu, mong muốn hai người sẽ bên nhau mãi mãi?
Liệu Lục Tuấn, người mà sự chiếm hữu cậu mạnh mẽ đến mức không thể nghe được bất kỳ giả thuyết chia tay nào và tình cảm của anh ấy mạnh mẽ đến mức vượt qua mọi giới hạn, có viết những lời không bình thường?
Hay là anh ấy quá táo bạo đến nỗi điều ước sâu thẳm trong lòng Lục Tuấn lại chẳng phải là cậu?
Cậu sợ Lục Tuấn sẽ viết về mình, nhưng lại sợ Lục Tuấn sẽ không viết về mình.
Sợ rằng Lục Tuấn quan tâm cậu quá nhiều và cũng sợ rằng Lục Tuấn không quan tâm cậu nhiều đến vậy.
Cậu không còn nhiều thời gian để do dự.
Diệp Dao hít một hơi sâu và mở tờ giấy đã gấp lại.
Chữ viết mạnh mẽ, đầy khí phách của Lục Tuấn là một lời chúc vô cùng chân thành.
Chỉ là một câu đơn giản.
Mong Diệp Dao luôn khỏe mạnh và hạnh phúc mỗi ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro