Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Cảnh tượng trước mắt tôi

Bên trong ký túc xá im lặng, như thể thời gian đã ngừng trôi.

Có tiếng bước chân, từng bước một, đang tiến lại gần Diệp Dao.

Lưng của Diệp Dao thẳng lại, không còn cách nào khác, cậu từ từ đứng dậy và đóng cửa tủ.

Cảm xúc của Diệp Dao khá hỗn tạp, cậu chưa hoàn toàn nghĩ ra phải đối mặt với Lục Tuấn như thế nào. Cậu muốn nghiêm khắc chỉ trích và giáo dục Lục Tuấn, nhưng cũng muốn nói với Lục Tuấn rằng nếu muốn làm những chuyện như thế, thì cứ nói ra, cậu cũng muốn túm lấy Lục Tuấn mà đánh cho một trận.

Đồng thời, tất nhiên, cậu cũng hơi lo sợ rằng Lục Tuấn sẽ chọn cách vạch trần bộ mặt thật của anh nếu cậu phá vỡ bí mật. Không phải đó là điều mà những bộ phim truyền hình hay làm sao, khi nhân vật chính vạch trần những hành động xấu của kẻ ác và kẻ ác cười nham hiểm nói: "Giờ thì cậu biết rồi, tôi sẽ không giả vờ nữa."

Thật sự như một củ hành tây có thể bóc từng lớp, mỗi lớp lại mang đến cho cậu một... bất ngờ mới.

Tiếng bước chân lại gần Diệp Dao.

Diệp Dao quyết định không thể hèn nhát, cậu chủ động lên tiếng và hạ giọng: "Cậu có gì muốn nói không?"

Diệp Dao không quay lại, vẫn giữ hướng về phía Lục Tuấn ở phía sau cửa tủ, để không thấy biểu cảm của Lục Tuấn và cũng không lộ ra cảm xúc của mình.

Diệp Dao không nhận được câu trả lời ngay lập tức từ Lục Tuấn, người đang run rẩy với tay có đeo nhẫn.

Sự nắm chặt tay của anh ấy rất cẩn thận về độ mạnh, như thể anh ấy sẽ không vui nếu nó quá mạnh và nếu quá nhẹ thì sẽ lơ đi.

Lục Tuấn đang trong trạng thái tinh thần yếu đuối.

Lục Tuấn sợ cậu sẽ tức giận.

Lục Tuấn đang ở trong trạng thái của mình.

Ngay khi động tác này được thực hiện, Diệp Dao biết rằng mình đã chiếm ưu thế, với sự lo lắng dường như đã giảm bớt trong tâm trí, Diệp Dao lại hỏi: "Quần áo của tôi có gì để chạm vào không?"

"Hmm." Lục Tuấn nói.

Diệp Dao tiếp tục nói: "Có khác gì với của cậu? Chúng ta đều mua cùng một mẫu, mau nói thật với tôi đi."

Diệp Dao cũng biết rằng cậu đang hỏi một câu vô lý. Đối với Lục Tuấn, việc một món đồ đã được anh ấy mặc có lẽ là sự khác biệt quan trọng nhất và cảm giác khi anh ấy chạm vào nó hoàn toàn khác biệt.

Nhưng cậu muốn Lục Tuấn tự mình nói ra, muốn anh ấy thổ lộ về ham muốn mãnh liệt này. Sau đó, cậu sẽ từ từ dẫn dắt và lý giải mọi thứ.

Giữa hai người không cần phải che giấu gì, chỉ cần sự thành thật.

Cảnh tượng này cũng khiến Lục Tuấn căng thẳng về mặt tinh thần, anh vô thức cố gắng làm cho Diệp Dao vui lên, cố gắng làm theo mong muốn của Diệp Dao khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của cậu.

Dù sao thì, anh cũng không thể nghĩ ra một lý do hợp lý nào.

"Quần áo của cậu, chúng có mùi thơm hơn của tôi." Lục Tuấn nói.

Diệp Dao: "Hmmm, cách nói hay... mùi thơm à?"

Diệp Dao: "......"

Lục Tuấn: "......"

Gương mặt Diệp Dao dần dần trở nên không cảm xúc.

Cậu rút tay mình ra khỏi tay Lục Tuấn và di chuyển các khớp tay.

Hôm nay, cậu sẽ không làm người văn minh nữa.

*

Diệp Dao đã chiếm ưu thế trong sự việc này, vì Lục Tuấn hoàn toàn không phản kháng lại cậu.

Diệp Dao thực sự không thể làm gì được Lục Tuấn, nhưng chính Lục Tuấn lại bắt đầu cảm thấy khổ sở.

"Đánh vào tay tôi có đau không, hay cậu ngồi đó xem tôi tự đánh mình?"

Diệp Dao thực sự tức giận: "Cậu còn dám nói vậy, muốn tôi đánh cậu thêm không?"

Lục Tuấn không nói gì, đôi mắt anh híp lại nhìn Diệp Dao.

Thái độ của Diệp Dao tốt hơn anh dự đoán rất nhiều.......

Anh nghĩ rằng Diệp Dao sẽ phát hiện ra những gì anh đã làm, tức giận, mắng mỏ anh, hoặc chấp nhận rằng anh chỉ đơn giản là lạnh lùng. Hoặc anh nghĩ rằng một người bình thường sẽ không bao giờ làm vậy và sẽ ra lệnh cho anh sửa chữa hành vi của mình, hoảng hốt khi đối diện với anh, tưởng tượng ra tất cả những hậu quả tồi tệ nhất khi bị lộ.

Nhưng không có gì như vậy cả, thậm chí khi Diệp Dao đấm anh với lực nhẹ nhàng, không thật sự cố gắng khiến anh cảm thấy đau.

Anh chắc chắn rằng Diệp Dao không thật sự chấp nhận hành vi của anh, vì Diệp Dao đã sững sờ khi phát hiện ra. Anh không sai khi phân tích ban đầu rằng Diệp Dao là người hướng nội và có lẽ không thích anh.

Nhưng dù vậy, Diệp Dao không chửi mắng anh và cũng không tránh xa anh.

Những sở thích của anh, vốn có vẻ kỳ lạ đối với người ngoài, hơi mạnh mẽ đến mức nhiều người khó lòng chấp nhận được, lại được Diệp Dao tiếp nhận một cách vất vả.

Trái tim như tan chảy, như đang được ngâm trong nước ấm.

*

Cuối cùng, Diệp Dao đã xếp xong ba lô và ăn tối với Lục Tuấn trước khi đến nhà nơi cậu đang ở để dạy thêm.

Lục Tuấn thỉnh thoảng liếc nhìn cậu trên đường đi và anh cũng lén nhìn Diệp Dao trong bữa ăn, nhiều lần đến nỗi Diệp Dao không thể giả vờ là mình không thấy anh.

"Anh Diệp vẫn còn giận à?" Lục Tuấn hỏi một cách thử thăm.

Sắc mặt Diệp Dao không biểu cảm: "Cậu nghĩ sao, còn điều bất ngờ gì nữa mà tôi không biết à?"

Lục Tuấn nói một cách lảng tránh: "Không."

Diệp Dao hoàn toàn không tin vào những lời đó, cậu cười khẩy rồi tiếp tục bước đi.

Có lẽ vì họ sống gần nhau, họ gặp phải cô Vương và Vương Tuyết, những người vừa trở về từ đâu đó.

Mắt Vương Tuyết mở to khi nhìn thấy cả hai người đang nắm tay nhau, trong khi cô Vương hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng tiếp nhận.

"Hai cậu vừa mới về từ buổi hẹn hò à?" cô Vương hỏi.

Diệp Dao không phản bác mà mỉm cười với cô Vương: "Trùng hợp quá, cô và Vương Tuyết vừa đi ăn xong à?"

"Ừ, mấy ngày trước cô đi tỉnh, không gặp thằng bé mấy hôm, hôm nay cô dẫn nó đi ăn mấy món ngon." Cô Vương nói: "Cô đã đi cầu nguyện cho thằng bé, nghe nói là chỗ đó rất linh thiêng, hy vọng nó sẽ giúp thằng bé vào được lớp 12"

Lục Tuấn đột nhiên lên tiếng và hỏi: "Một lời cầu nguyện rất linh thiêng ạ?"

"Cậu cũng quan tâm đến chuyện này à, Tiểu Lục?" Cô Vương trở nên hứng thú trò chuyện, "Người ta nói là ngôi chùa rất linh thiêng, nhưng chỉ hiệu quả nhất khi cầu nguyện lần đầu tiên, nên phải suy nghĩ thật kỹ những gì cậu muốn cầu xin lần đầu tiên, nếu cậu muốn thì tôi sẽ gửi địa chỉ ngôi chùa cho cậu?"

Bản thân Diệp Dao không tin vào những chuyện này nên không nói gì, nhưng Lục Tuấn, người gần cậu, lại là một người rất mê tín và sẽ tin vào bất cứ điều gì mà anh nghe nói là có hiệu quả. Nếu kết quả tốt, Lục Tuấn sẽ nghĩ là thật sự tốt, nhưng nếu kết quả không tốt hoặc không có, Lục Tuấn sẽ ngay lập tức chỉ trích sự mê tín phong kiến.

Diệp Dao nhìn Lục Tuấn và cô Vương trao đổi thông tin về vị trí ngôi chùa, nơi được cho là rất linh thiêng và cô Vương đã gửi cho Lục Tuấn một tờ giấy cầu nguyện.

Họ cảm ơn cô Vương rồi rời đi, trong khi Diệp Dao mở tờ giấy cầu nguyện mà cậu cũng được gửi một bản sao và nhìn vào.

Tờ giấy này không phức tạp; lời cầu nguyện được viết trên một mảnh giấy bùa mà người ta nói là đã được một thầy pháp chú yểm, sau đó xỏ vào một sợi dây và treo lên một cây cổ thụ đã mọc từ biết bao nhiêu năm.

Quy trình nhấn mạnh rằng vì lần đầu tiên là linh thiêng nhất, nên điều quan trọng là phải viết ra ước nguyện mà bạn muốn được thực hiện nhất trong lần cầu nguyện đầu tiên.

Diệp Dao hơi nhíu mắt khi nhìn vào Lục Tuấn bên cạnh.

Lục Tuấn cũng đang nhìn cùng cậu với vẻ mặt nghiêm túc.

"Muốn đi không?" Diệp Dao hỏi.

"Ngày Quốc tế Lao động sắp tới, có kỳ nghỉ dài năm ngày liên tiếp." Lục Tuấn đụng vai Diệp Dao, "Chúng ta cùng đi nhé?"

Diệp Dao nhìn lại toàn bộ tờ giấy cầu nguyện mà không nhúc nhích, trong đầu cậu đã có một ý tưởng.

Về mặt lý thuyết mà nói, bất kỳ lá bùa nào mà Lục Tuấn có thể treo lên thì cũng có thể do chính anh lấy xuống.

... Đây là một cơ hội tuyệt vời để hiểu rõ hơn về những suy nghĩ thầm kín của Lục Tuấn.

Với tư cách là người đầu tiên và là lần cầu nguyện linh thiêng nhất, cậu có thể đối mặt trực tiếp với những khao khát sâu thẳm trong lòng Lục Tuấn.

Thông thường, đa số người ta cầu nguyện cho chính bản thân mình, viết những điều ước như [mọi việc suôn sẻ, mọi chuyện tốt đẹp], [người yêu luôn yêu bạn], [làm ăn phát đạt] và những điều tương tự.

Lục Tuấn sẽ hiểu nếu anh cầu nguyện rằng cậu sẽ luôn yêu Lục Tuấn, hoặc rằng họ sẽ luôn bên nhau, hoặc không phải về cậu mà về sự nghiệp và sức khỏe của cậu. Đây là những suy nghĩ hoàn toàn bình thường và Lục Tuấn đã sống xứng đáng với niềm tin mà cậu đã đặt vào anh ấy.

Nếu Lục Tuấn viết điều gì đó như [tro cốt chôn chung một mồ], hoặc [chết cùng nhau]... thì cậu có thể sẽ phải tìm hiểu lý do tại sao Lục Tuấn lại nghĩ đến việc viết những điều như vậy và tìm cách từ từ thay đổi cách nhìn của Lục Tuấn.

Diệp Dao tắt điện thoại và thở ra.

Lục Tuấn vẫn đang cố gắng đụng vai Diệp Dao khi Diệp Dao đưa tay ra giữ lại.

"Được rồi, đi cùng." Diệp Dao nói.

*

Lần trước họ đến nhà Lục Tuấn để học bài, họ đã ngủ chung một phòng, nhưng lần này rõ ràng Lục Tuấn không còn kỷ luật như vậy.

Lục Tuấn ở lại nhà Diệp Dao, khi thời gian gần đến 11 giờ tối, Lục Tuấn không hề động đậy, không có ý định quay về, mà thỉnh thoảng nhìn Diệp Dao.

"Đang làm gì vậy?" Diệp Dao hỏi, "Cậu đã rót cho tôi ly trà thứ năm rồi đấy."

Lục Tuấn nghiêng người tới gần nói: "Đã khuya lắm rồi, để tôi hầu hạ Bệ hạ nghỉ ngơi nhé?"

Diệp Dao liếc nhìn vào phòng ngủ bên trong: "Phòng đó là nơi Hoàng phi gấu bông đã ngủ trước đây, cậu muốn nằm trên đó à?"

"Con gấu hôi thối đó thật sự đã ngủ trên giường à!" Lục Tuấn nghiến răng, "Tôi tưởng tôi là Hoàng hậu, sao tôi lại bị đày vào lãnh cung vậy?"

Nhiều thứ được nói ra dưới dạng đùa cợt và Diệp Dao nhìn Lục Tuấn thêm vài lần.

"Không bị đày vào lãnh cung đâu." Diệp Dao uống ly trà mà Lục Tuấn rót cho mình rồi mở rộng tay, để Lục Tuấn bế mình lên, "Hầu hạ trên giường."

*

Khi đèn tắt, Diệp Dao được ôm ấp trong cảm giác mãnh liệt quen thuộc.

Họ ôm nhau đối diện, hơi thở hòa vào nhau, nóng bỏng.

Căn phòng được cách âm tốt đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài và bóng tối im lặng hoàn hảo để hôn nhau.

Nhưng hôm nay Lục Tuấn không vội vã muốn hôn, Diệp Dao lắng nghe Lục Tuấn mở miệng.

Lục Tuấn trông có vẻ đang vật lộn với cách chọn từ, lời nói của anh ta không nhanh nhẹn như thường lệ.

"Diệp Dao, chuyện hôm nay..." Diêoj Dao bị ôm chặt hơn, Lục Tuấn có vẻ như sợ cậu sẽ chạy đi, kéo cậu vào lòng mình.

Giọng Lục Tuấn nghẹn lại: "Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng thay đổi, cậu đừng giận và đừng bỏ tôi nha."

Diệp Dao nhẹ nhàng nói, "Quyết định thay đổi sao?"

"Ừm." Lục Tuấn đáp.

Họ gần nhau đến mức thậm chí cùng nằm trên một chiếc gối, Diệp Dao có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Lục Tuấn khi anh ta nói.

"Không thay đổi cũng không sao." Diệp Dao nói.

"Hmm... Hm?" Lục Tuấn ngồi thẳng dậy: "Cậu vừa nói gì?"

"Tôi nói, không thay đổi cũng không sao." Diệp Dao nhắc lại những gì mình vừa nói, khi thấy Lục Tuấn sắp rơi vào trạng thái kinh ngạc, cậu vội vã thêm lời tiếp theo: "Nhưng khi cậu muốn làm những chuyện này, phải nói cho tôi biết hoặc làm ngay trước mặt tôi, không được lén lút sau lưng tôi và giấu diếm, được không?"

Lục Tuấn nghẹn thở: "Trước mặt cậu?"

"Ừm" Diệp Dao đáp.

Lục Tuấn nắm lấy tay Diệp Dao, lòng bàn tay nóng như lửa: "Tôi muốn thử ngay bây giờ, trước mặt cậu."

Diệp Dao: "......"

Lục Tuấn chờ một lúc, nhưng khi không nghe thấy phản đối từ Diệp Dao, anh đứng dậy khỏi giường và đi thẳng tới chiếc tủ nhỏ trong phòng Diệp Dao.

Diệp Dao nằm yên không động đậy trên giường khi nghe thấy tiếng cửa tủ mở ra.

Cậu không thể nhìn rõ hình dáng của Lục Tuấn, nhưng chỉ mơ hồ thấy Lục Tuấn lần tìm trong tủ một lúc, lấy được một món đồ rồi kéo nửa thân người ra khỏi tủ, cúi xuống chiếc áo đó.

Ngay cả trong bóng tối của đêm, cảnh tượng ấy vẫn quá sức ấn tượng đối với Diệp Dao.

Diệp Dao nhắm mắt lại giả vờ như không thấy gì.

Nhưng vẫn có những âm thanh lọt vào tai anh.

"Diệp Dao...." Giọng Lục Tuấn trầm thấp và không hiểu sao lại quyến rũ trong không khí mát lạnh của đêm.

Lạy trời.

Diệp Dao không khỏi mắng thầm trong lòng, vùi mặt đỏ ửng dưới chăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro