Chương 49: Chiếc nhẫn
Hai cốc trà sữa nhẹ nhàng va vào nhau và người nhỏ trên cốc hôn vào mặt.
"Hôn." Diệp Dao nói.
Lục Tuấn nuốt khan vài lần, cảm giác như trái tim mình bị nén nhẹ. Anh muốn vùi mặt vào cơ thể Diệp Dao và hít lấy mùi hương của cậu ấy cho đến khi thỏa mãn.
Lục Tuấn không thể làm điều này ở nơi công cộng, vì vậy anh đưa tay ra với Diệp Dao. Anh nhìn Diệp Dao đặt tay vào tay anh rồi nắm lấy tay anh.
"Dẫn về ký túc xá à?" Lục Tuấn nói với giọng hờn dỗi.
"Ừ." Diệp Dao đáp, "Dẫn tôi về ký túc xá."
Cũng không quá muộn và trên đường còn khá nhiều người. Diệp Dao để Lục Tuấn nắm tay mình, thỉnh thoảng uống một ngụm trà sữa.
Dễ dàng nhận thấy rằng cậu ấy đang làm Lục Tuấn vui vẻ khi làm như vậy, đôi môi của Lục Tuấn vẫn cong lên, giọng nói của anh trở nên thư giãn khi nói chuyện với cậu.
Mặt khác của Lục Tuấn, điều mà cậu chưa từng biết trước đây, giờ đây mơ hồ lộ ra.
Một vài cô gái đi ngang qua họ và biểu cảm của họ thay đổi khi nhìn thấy tay họ nắm, mắt họ hơi tròn lên dù cố gắng kiểm soát.
Những cô gái đó đi qua họ và sau vài bước, Diệp Dao nghe thấy họ bắt đầu kiềm chế cuộc trò chuyện.
"Trời ơi, tôi không nhầm chứ, họ đang nắm tay nhau! Thật sự xảy ra rồi!" "Bạn bè... cũng có thể nắm tay nhau mà, đúng không?" "Cái gì? Đã có một bức ảnh họ nắm tay từ lâu rồi, khi mà họ chắc chắn là thẳng."
Diệp Dao nhìn khuôn mặt của Lục Tuấn, thấy anh đang nhíu mày.
"Chắc họ hiểu lầm rồi." Diệp Dao nói, "Thực ra, bình thường, khi thấy hai người con trai cùng độ tuổi nắm tay nhau, thì gần như đủ để xác nhận một mối quan hệ, nhưng cậu trước kia làm vậy mỗi ngày như một trai thẳng, khiến người ta sợ không dám tin."
Lục Tuấn thở dài: "Sao tôi không cong sớm hơn chứ? Tôi đã cong từ hồi cấp ba rồi, từ khi gặp cậu ấy, giờ tôi xem ai dám nói tôi là trai thẳng nữa."
Diệp Dao suy nghĩ một lúc, nhưng không thể tưởng tượng được Lục Tuấn, người có thể tự cong mà không cần cậu kích thích.
"Diệp Dao," Lục Tuấn lắc tay Diệp Dao, "Tôi có một yêu cầu không thoải mái lắm, không biết có nên nói không."
Diệp Dao uống một ngụm trà sữa: "Ngay cả anh Lục đây cũng không biết có nên nói hay không à, vậy thôi đừng nói."
"Đột nhiên tôi lại thấy cần phải nói." Lục Tuấn nhanh chóng thay đổi giọng điệu, liếc nhìn Diệp Dao rồi thử vòng tay quanh đầu ngón tay áp út của Diệp Dao, nhẹ nhàng xoa nó.
"Cảm giác như chỗ này thiếu thiếu cái gì đó đúng không?" Lục Tuấn thở dài một cách giả vờ, "Thiếu cái gì đó? Ôi, cả tôi cũng thiếu nữa, thật trùng hợp. Nếu có cái đó chắc tôi sẽ không bị gọi là bạn nữa, điều đó thật tuyệt."
Diệp Dao nhìn Lục Tuấn một cách yên lặng, thấy ánh sáng kỳ vọng trong mắt anh.
"Chiều mai tôi chỉ có 3 tiết." Diệp Dao nhẹ nhàng nói, "Ngày mai chúng ta cùng đi mua sắm nhé."
*
Lục Tuấn vui đến nỗi không thể ngủ đêm trước khi đi mua nhẫn với Diệp Dao và đã lên kế hoạch thức cả đêm để tìm những cửa hàng có nhẫn đẹp nhất.
Dù chỉ là nhẫn để nhận diện cặp đôi, không phải nhẫn cưới hay nhẫn đính hôn, nhưng mỗi chiếc nhẫn của anh và Diệp Dao đều là thứ đáng trân trọng.
Kế hoạch thức khuya của Lục Tuấn không kéo dài được lâu, chưa đầy nửa giờ sau khi tắt đèn, anh không muốn ánh sáng làm phiền Diệp Dao nên chui vào chăn, nhưng chẳng bao lâu sau, chăn đã bị vén lên khỏi người anh.
Một bàn tay dài và thon thả đưa ra với anh.
Lục Tuấn nắm lấy bàn tay và hôn lên đó, người mà anh nắm tay nhẹ nhàng lắc lắc, chỉ vào điện thoại.
Lục Tuấn cố gắng giơ điện thoại lên, nhưng Diệp Dao không chút do dự đã lấy nó khỏi tay anh.
"Tịch thu." Giọng Diệp Dao thì thầm, "Đừng thức khuya nữa, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu. Mai chúng ta cùng nhau chọn, không cần phải chuẩn bị một mình."
Diệp Dao đưa điện thoại của Lục Tuấn vào tay mình và lại nhìn lên Lục Tuấn.
Sau khi tắt đèn, cậu không thể thấy rõ biểu cảm của Lục Tuấn, cũng không biết anh ấy vui hay buồn khi Diệp Dao kiểm soát anh.
"Cậu đã cất điện thoại chưa?" Lục Tuấn ở bên đó cũng hỏi bằng giọng thì thầm, khi Diệp Dao trả lời xác nhận, anh tiếp tục, "Đưa tay cậu cho tôi một chút."
Vậy là Diệp Dao đưa tay ra và nhận được một nụ hôn lên lòng bàn tay.
Lòng bàn tay của cậu bị hôn nóng hổi và ướt át, giọng cười của Lục Tuấn vang lên: "Đúng rồi, Diệp Dao đã nói thì đương nhiên là tôi sẽ làm theo lời cậu rồi."
*
Không ai nói gì thêm, Diệp Dao nằm im lặng.
Bàn tay cậu đặt nhẹ nhàng dưới chăn, nắm lại trong vô vọng, như thể hơi ấm từ sự ẩm ướt vẫn còn vương lại trên lòng bàn tay.
Diệp Dao áp bàn tay ấy vào mình, hồi tưởng lại những điều trong quá khứ mà cậu suýt bỏ qua.
Diệp Dao đã suy nghĩ về vô vàn chuyện mà họ đã trải qua cùng nhau, nhưng cậu chỉ có thể nhớ về những hình ảnh Lục Tuấn đối xử tốt với cậu.
Cậu không thích tự đặt mình vào những nguy hiểm có thể xảy ra hay làm việc theo may rủi, mà thích giữ mọi thứ càng kiểm soát được càng tốt.
Lý trí cậu biết rằng quá ám ảnh với mối quan hệ sẽ có một số nguy hiểm nhất định, vì cậu đã thấy rất nhiều trường hợp mong muốn kiểm soát, chiếm hữu quá mạnh mẽ, một bên không thể chấp nhận khi đối phương muốn nói đến chuyện chia tay, không đồng ý, cuối cùng dẫn đến những kết quả xấu. Nhưng về mặt cảm xúc... cậu không muốn rời xa, cậu muốn thử đánh cược nó.
Lục Tuấn có thể có một mặt điên cuồng, nhưng Lục Tuấn là Lục Tuấn theo đúng nghĩa đen. Câuh sẵn sàng hạ thấp cảnh giác và tin tưởng vào phẩm chất của Lục Tuấn, trái tim của anh ấy dành cho câuu, rằng Lục Tuấn không giống những kẻ cực đoan nguy hiểm kia.
Sự chiếm hữu mù quáng của những kẻ nguy hiểm là để thỏa mãn những ham muốn ích kỷ của bản thân, cảm xúc của họ được đặt lên hàng đầu, vì vậy những người bị nhắm đến bởi họ sẽ trở nên dễ tổn thương.
Sau khi cân nhắc tất cả các mặt lợi hại, cậu vẫn quyết định đặt cược rằng Lục Tuấn, người có một mặt chưa biết, sẽ không làm như vậy, sẽ không làm tổn thương cậu, chỉ đơn giản là yêu cậu quá nhiều.
Buông bỏ lý trí và bắt đầu với cảm xúc, cậu để cho hai người ngày càng gần nhau hơn, niềm tin và tình cảm cậu đã xây dựng dành cho Lục Tuấn theo thời gian đã đủ lớn để vượt qua lý trí đó.
Cậu cũng cố gắng dẫn dắt Lục Tuấn từ từ để anh biết rằng không cần phải giữ bí mật về chuyện này, và anh có thể nói với cậu một cách công khai nếu cần gì.
*
Là một thành phố lớn, có những nơi chuyên bán nhẫn trang sức và Diệp Dao cùng những người khác không phải tìm kiếm quá vất vả.
Lục Tuấn thể hiện phong cách tiêu tiền không tiếc tay của mình trong những lúc như thế này, không thèm nhìn đến những chiếc nhẫn giá rẻ, mà đi thẳng vào những chiếc đắt tiền và bắt đầu xem chúng.
"Phải đắt và đủ bắt mắt, sao không thử một chiếc nhẫn với viên đá quý lấp lánh như trứng bồ câu nhỉ?"
Thấy Lục Tuấn thực sự định nhìn vào dãy nhẫn kim cương lớn, ngay cả thân nhẫn cũng được đính vô số viên kim cương vụn, Diệp Dao không khỏi thốt lên: "Tôi bị hoa mắt cả lên vì nhiều kim cương quá, sao cậu không lấy luôn tám ngôi sao tám viên kim cương luôn đi?"
"Ý hay đấy, sao tôi không nghĩ ra nhỉ." Lục Tuấn xoa cằm, "Vẫn là bạn học Diệp thông minh!"
Diệp Dao: "...... Nếu cậu thực sự mua loại đó, thì cậu phải đeo một cái ở tay trái và một cái ở tay phải, xin lỗi nghr hơi khó hiểu tí."
"Được rồi, tùy ý cậu nói." Lục Tuấn tiếc nuối từ bỏ chiếc nhẫn kim cương to tướng, vốn sẽ thu hút sự chú ý, để chọn một chiếc nhẫn đơn giản hơn.
Hầu hết nhẫn nam đều đơn giản và có rất nhiều chiếc nhẫn nam đẹp mắt trong cửa hàng của thương hiệu nổi tiếng quốc gia này, không có chiếc nào mà không đẹp mắt.
Lục Tuấn chưa bao giờ nhìn vào giá cả của bất cứ thứ gì, chỉ quan tâm đến những gì anh muốn. Anh muốn mua tất cả những thứ mà Diệp Dao thích, nhưng Diệp Dao ngăn anh lại.
"Khi mấy người đó thấy nhẫn thay đổi mỗi ngày, họ có thể sẽ nghĩ đó chỉ là một phụ kiện bình thường, ngay cả chiếc nhẫn cũng không chứng minh được cậu đã 'cong' đâu. Cậu sẽ phải ra sân chơi mỗi tối và hô to rằng 'Tôi đã trở thành gay và Diệp Dao là bạn trai tôi' để mọi người biết rằng cậu đã 'cong.'" Diệp Dao mặt không biểu cảm, "Nói rõ luôn, tôi sẽ không đi sân chơi với cậu để hô rằng tôi là gay đâu."
Lục Tuấn: "...... Sao tàn nhẫn vậy, cậu thực sự chịu đựng được à?"
Diệp Dao: "À, không chỉ chịu đựng đâu, tôi còn sẽ lén mua đồ ăn trong ký túc xá mà không chia sẻ với cậu khi cậu đi hô hào ngoài sân chơi đấy, cậu suy nghĩ kỹ đi."
Sau khi Diệp Dao mạnh mẽ khuyên can, cuối cùng họ chỉ mua một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh tế được đeo trên ngón áp út tay trái, Diệp Dao nhìn vào chiếc nhẫn của mình rồi nhìn sang chiếc nhẫn của Lục Tuấn.
"Đẹp đấy." Diệp Dao nhận xét.
Chiếc nhẫn cùng kiểu được đeo trên tay cho thấy họ là một cặp đôi, ngay cả những người lạ không biết quan hệ của họ cũng sẽ hiểu khi nhìn thấy chiếc nhẫn.
Lục Tuấn nắm chặt tay Diệp Dao, hơi thở của anh có phần nặng nề hơn bình thường, ánh mắt đen láy khóa chặt vào Diệp Dao, ánh nhìn đầy sự ngưỡng mộ và vui sướng.
Diệp Dao hơi ngỡ ngàng, sau đó đẩy Lục Tuấn ra một chút và thì thầm: "Cậu làm gì vậy, đang ở nơi công cộng đấy, về nhà rồi hẵng hôn."
Lục Tuấn cũng lấy lại tinh thần, rồi rời khỏi cửa hàng nhẫn, nắm lấy tay Diệp Dao đeo nhẫn. Sau khi đeo nhẫn và nắm tay, anh giữ chiếc nhẫn nhỏ ở đầu ngón tay, được sưởi ấm bởi nhiệt độ cơ thể anh và cuối cùng hòa nhập với thân nhiệt của anh.
"Như một giấc mơ vậy." Lục Tuẩn thở dài.
"Tôi cũng cảm thấy như đang mơ vậy." Diệp Dao nói, "Hi vọng đây là một giấc mơ đẹp."
"Chắc chắn là một giấc mơ đẹp rồi. Ai mà dám khiến Diệp Dao của tôi mơ những cơn ác mộng, tôi sẽ làm cho hắn phải chịu khổ." Lục Tuấn nói nghiêm túc.
Diệp Dao mỉm cười, không nói gì thêm. Họ ăn tối rồi bắt taxi về trường.
Diệp Dao được Lục Tuấn ôm, người đã thức khuya hôm qua để suy nghĩ về một số chuyện và giờ đây hơi buồn ngủ.
"Buồn ngủ à? Dựa vào vai tôi mà ngủ tí đi." Lục Tuấn thì thầm với cậu.
Vậy là Diệp Dao tựa vào vai Lục Tuấn, được anh nhẹ nhàng ôm lấy. Đó là một sức mạnh và sự ấm áp quen thuộc với Diệp Dao, chẳng mấy chốc cậu đã chìm vào giấc ngủ.
*
Về đến ký túc xá, Diệp Dao bắt đầu làm bài tập của ngày hôm nay, còn Lục Tuấn thì hiếm khi được nằm trên giường của cậu thay vì ngồi bên cạnh.
Sau khi hoàn thành bài tập, Diệp Dao suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra mở diễn đàn trường mà cậu ít khi đăng nhập.
Tôi thấy họ đeo chiếc nhẫn đôi giống nhau trên ngón tay áp út của mình!
Mới mua nhẫn không lâu mà đã có bài đăng vào buổi tối?
Diệp Dao nhướn mày và click vào xem bài đăng được đăng vào lúc nào.
Thời gian bài đăng là khi họ đang trong taxi, lúc Diệp Dao đang ngủ và ai đăng bài thì không cần phải nói cũng rõ.
Diệp Dao click vào người đăng bài, chỉ thấy người đó liên tục khuấy động và chứng minh từ mọi góc độ rằng họ đã ở bên nhau.
Mọi người xung quanh từ nghi ngờ, không tin vào đầu, dần dần chuyển sang tin tưởng và cuối cùng hầu hết đã tin vào câu chuyện, người đăng bài thì thỏa mãn rồi rút lui.
Lục Tuấn chỉ muốn mọi người biết rằng họ đang ở bên nhau và không muốn chờ đợi một giây phút nào nữa.
Diệp Dao thoát khỏi diễn đàn, rửa mặt rồi đi ngủ, không có gì ngạc nhiên khi bị Lục Tuấn bắt gặp, thực hiện lời hứa "trở về rồi hôn" khi họ mua nhẫn.
Trong ký túc xá còn có người khác, nụ hôn họ trao nhau trên giường không quá mãnh liệt, mà ngược lại rất nhẹ nhàng. Nhưng dù vậy, Diệp Dao với trái tim muốn thưởng thức, vẫn cảm nhận được sự khao khát của Lục Tuấn như muốn nuốt chửng cậu.
Diệp Dao vuốt nhẹ sau gáy Lục Tuấn rồi hít một hơi lạnh.
Lục Tuấn cử động, kéo lưỡi ra khỏi miệng, nơi vừa bị đẩy vào một cách háo hức, rồi ngẩng mặt lên kiểm tra.
"Cậu bị cắn à?" Lục Tuấn hỏi bằng giọng thấp.
Diệp Dao không bị thương, nhưng vẫn nói: "Một chút thôi, sẽ hết nhanh thôi."
Lục Tuấn nhíu mày, xoa nhẹ môi Diệp Dao rồi hôn cậu một cách nhẹ nhàng.
Diệp Dao nghiêng đầu nhìn Lục Tuấn và nghe Lục Tuấn nói: "Cậu cắn lại à? Không sao, tôi chịu được."
Diệp Dao cười rồi tiến lại gần mặt Lục Tuấn và cắn nhẹ một cái: "Vậy là công bằng rồi nhá."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro