Chương 45: Nụ hôn
"Cậu không còn là bạn của tôi nữa," Lục Tuấn nghĩ nếu anh nghe câu này cách đây sáu tháng trước, chắc chắn anh sẽ phát điên mất.
Vì trong câu nói này không có hàm ý tích cực, tất cả những gì anh có thể liên tưởng đến là những ý nghĩa khủng khiếp đủ loại. Ví dụ như, Diệp Dao muốn cắt đứt quan hệ với anh, Diệp Dao đã chán ngấy anh và hai người từ đó đã cắt đứt mối quan hệ.
Người con trai của sáu tháng trước chắc chắn sẽ không chấp nhận một câu nói như vậy.
Nhưng hôm nay mọi thứ đã bị đảo ngược, câu nói ấy được cho một ý nghĩa khác.
Anh không còn là bạn của Diệp Dao nữa, vì anh đã là bạn trai của Diệp Dao.
Anh là bạn trai của Diệp Dao.
Chỉ trong vài từ ngắn ngủi, mỗi từ như đang chạy xuyên qua máu của anh.
Anh muốn lại gần Diệp Dao và cảm nhận sự ấm áp từ khoảng cách gần nhất.
Vai của Diệp Dao bị giữ chặt, bàn tay nóng rực di chuyển từ vai lên cổ, nắm trọn lấy phần sau cổ của cậu ấy, lòng bàn tay bao trọn lấy cả phần cổ.
Bàn tay ở phía sau cổ kéo cậu về phía trước, khuôn mặt của Lục Tuấn nhanh chóng tiến gần lại, Diệp Dao vội vàng đưa tay ra đặt lên vai Lục Tuấn: "Đợi đã."
"Ý cậu là muốn nuốt lời à?" Giọng Lục Tuấn sắc bén và nhanh chóng: "Tôi đã nói rồi, lời đã nói ra không thể rút lại được, lời nói ra như nước đổ đi, lời hứa của một quân tử là lời hứa không thể nuốt lời, cậu biết không?"
Diệp Dao rưng rưng nước mắt, lại đẩy Lục Tuấn một lần nữa: "Cậu không muốn nói gì với tôi sao?"
Lục Tuấn hơi ngẩn người, nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng đến giường của Diệp Dao.
Diệp Dao ngồi vào trong, Lục Tuấn ngồi xuống bên cạnh.
Họ chen chúc vào một chiếc giường đơn nhỏ, bốn bề xung quanh khiến không ai có thể nhìn thấy họ.
Họ ngồi đối diện nhau, Lục Tuấn thử đưa tay vòng qua vai Diệp Dao.
Đây là hành động mà Lục Tuấn hay làm khi họ còn là bạn bè, khi họ thường xuyên ngồi cạnh nhau và Lục Tuấn, người bạn thân nhất của Diệp Dao, thích khoác tay lên vai Diệp Dao như một người bạn thân.
Nhưng lần này cái ôm lại khác, Lục Tuấn không thể không cảm thấy hơi lo lắng.
Diệp Dao nhìn Lục Tuấn, nghiêng người về phía trước, cơ thể ngã vào vòng tay anh, đầu tựa vào vai anh.
Lục Tuấn cảm thấy trái tim mình như tan chảy trong vòng tay Diệp Dao, mùi hương và sự ấm áp của Diệp Dao khiến anh chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể hôn lên lọn tóc bên tai Diệp Dao.
Lục Tuấn tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể của Diệp Dao. Anh muốn ôm chặt Diệp Dao, nhưng cuối cùng anh chỉ kiềm chế tay mình trên cơ thể Diệp Dao.
"Từ nay về sau, cậu sẽ quản lý hết tiền của tôi," Lục Tuấn nghĩ về tương lai, "Tôi sẽ không mag theo một xu nào, nên khi cần tiền, tôi sẽ gọi cậu và bảo cậu cấp tiền cho tôi."
Vậy là anh có thể gọi cho Diệp Dao mỗi ngày, tìm lý do để nghe giọng Diệp Dao bất cứ khi nào có thể, thậm chí gọi để nghe Diệp Dao mắng anh suốt mười phút chỉ vì mua một chai nước.
Cuộc sống thực là hạnh phúc mơ mộng biết bao.
Diệp Dao nghe theo lời Lục Tuấn nói: "Nếu cậu mời ông Vương và ông Chu đi ăn, sau đó bảo tôi chuyển tiền khi cậu thanh toán, chẳng phải mọi người sẽ cười cậu sao?"
"Sợ cái gì, kết hôn mà không yêu thì người ta mới cười, họ thì biết cái gì," Lục Tuấn nhớ ra điều gì đó, vội vàng mò vào túi quần của Diệp Dao, "Mấy ứng dụng thanh toán của cậu đang liên kết với thẻ ngân hàng của tôi đúng không, điện thoại tôi đâu rồi?"
Anh không có ý định ký vào cái thỏa thuận tiền hôn nhân ngớ ngẩn nào cả, tiền của anh ta sẽ là tài sản chung của vợ chồng và cuối cùng anh có thể để Diệp Dao tiêu tiền của anh chỉ trên danh nghĩa!
Lục Tuấn không tìm thấy điện thoại của Diệp Dao, tay anh ta đang mò mẫm thì bị Diệp Dao giữ lại, vai anh nhẹ nhàng được Diệp Dao đỡ lấy và má anh chạm vào một thứ gì đó mềm mại và ấm áp.
Lục Tuấn ban đầu không phản ứng kịp cho đến khi nhìn thấy đôi mắt hơi cong của Diệp Dao.
Diệp Dao vừa mới hôn anh.
Máu trong cơ thể Lục Tuấn chảy nhanh hơn, anh nắm lấy cằm Diệp Dao, không thể kiềm chế thêm được nữa.
Cả hai đều là lần đầu tiên hôn nhau, hơi thở của cả hai đều rối loạn, chỉ là môi chạm môi, gần đến mức không còn khoảng cách nào giữa họ.
"Cho tôi hôn cậu một cái đi," Lục Tuấn thúc giục, đồng thời hôn lên môi Diệp Dao, "để tôi hôn cậu nhé."
Đây không phải là hôn rồi sao?
Diệp Dao tất nhiên biết Lục Tuấn đang nói đến cái gì, nhưng cậu chưa chuẩn bị cho việc này nhanh như vậy.
Mười phút trước họ vừa mới trở thành một cặp, và bây giờ, mười phút sau, cậu giống như một miếng thịt, bị một con sói đói quấn lấy.
Lục Tuấn quá nồng nhiệt đến mức Diệp Dao, người đã yêu thầm Lục Tuấn từ lâu, cảm thấy hơi choáng ngợp trước sự mãnh liệt này.
Cằm của Diệp Dao bị nâng lên, cậu siết chặt tay Lục Tuấn.
......
Diệp Dao đang ngồi, ngã ra phía sau khiến chiếc giường đơn kêu cót két một tiếng lớn, khiến cả nhóm giật mình.
"Diệp Dao, anh Lục, hai cậu đang đánh nhau à?" Tiểu Bàng ngập ngừng lên tiếng, "Vừa nãy tôi nghe thấy có tiếng động từ phía các cậu, xin đừng cãi nhau xin đừng đánh nhau đừng xé áo nhau, nói chuyện với nhau cho đàng hoàng đi, chẳng có gì không thể giải quyết được bằng cách nói chuyện đàng hoàng, đúng không?"
Văn Kha cũng phụ họa: "Đúng rồi, phá hỏng mối quan hệ nhiều năm như vậy sẽ tiếc lắm đấy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện về hiểu lầm trước đi."
Diệp Dao bừng tỉnh, đẩy Lục Tuấn ra khỏi người mình và tiếng tiếng trả lời: "Không có gì đâu, không phải đánh nhau, cậu ấy chỉ đang cù tôi cho vui thôi."
Tiểu Bàng và Văn Kha yên tâm và tiếp tục công việc của mình.
Diệp Dao, bên trong rèm, không thể nhịn được, liếc nhìn Lục Tuấn.
Người con trai gây ra tất cả rắc rối này cười lớn khi nắm lấy tay Diệp Dao, hôn nhẹ lên ngón tay của cậu và hỏi một cách hài lòng: "Tối nay chúng ta ngủ chung nhé? Con trai của chúng ta đã đủ lớn rồi, không cần chúng ta phải sống riêng nữa."
Diệp Dao không ngờ Lục Tuấn lại hôn tay cậu ngay sau khi đã hôn lên môi cậu, cả quá trình diễn ra nhanh hơn cả tên lửa.
Nó không giống như những cái ôm ấm áp mà cậu tưởng tượng khi ở bên nhau, ôm nhau và nói chuyện chậm rãi, gạt bỏ sự ngại ngùng để tìm hiểu một nụ hôn hay gì đó sau khi không khí đã trở nên thoải mái.
Thậm chí cả Lục Tuấn cũng có chút khác biệt so với trước, Lục Tuấn nhày trước thì mạnh mẽ và thẳng thắn, còn bây giờ, mỗi lần Lục Tuấn nhìn cậu, Diệp Dao lại cảm giác như Lục Tuấn sắp nhảy xổ vào người cậu bất cứ lúc nào.
Có lẽ là do quá phấn khích khi mới bắt đầu một mối quan hệ, điều này cũng dễ hiểu.
Diệp Dao rụt tay lại, mặc dù cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn giữ lý trí để từ chối Lục Tuấn đang quá phấn khích: "Bây giờ vẫn đang ở trong ký túc xá, làm ồn không tốt đâu, để một chút nữa... khi sự phấn khích của cậu lắng xuống một chút, chúng ta có thể như trước, rồi lúc đó mới nói tiếp."
*
Lục Tuấn vẫn nằm trên cùng một giường với Gấu bông hôm nay, nhưng rèm giữa anh và Diệp Dao đã được vén lên.
Đã khuya, đèn trong ký túc xá đã tắt và hầu hết mọi người đều đang trong giấc ngủ say.
Lục Tuấn ngồi dậy trên giường, lần này không cần phải ra khỏi giường để kéo rèm giường của Diệp Dao ở phía bên kia, anh chỉ cần thò đầu ra là có thể với tới Diệp Dao đang ngủ.
Lục Tuấn cúi đầu hôn lên má Diệp Dao.
Những nụ hôn của anh nhẹ nhàng và dày đặc, lần lượt di chuyển từ má trắng ngần đến đôi môi mềm mại.
Anh và Diệp Dao là cặp đôi tâm hồn ăn ý nhất, nhưng trong một số cách, Diệp Dao vẫn chưa hiểu hết về anh.
Làm sao để sự phấn khích của anh lắng xuống?
Nó sẽ không lắng xuống, nhưng anh sẽ từ từ tìm ra cách thích hợp để xả bớt. Ví dụ, mỗi đêm, khi Diệp Dao ngủ, anh sẽ hôn Diệp Dao suốt nửa giờ mà không kiềm chế.
Thực sự là quá bất tiện trong ký túc xá, vậy có lẽ anh nên tìm cách để khiến Diệp Dao chuyển ra ngoài ở cùng anh.
Nhưng trước khi làm vậy, anh cần phải cho cả thế giới biết rằng anh và Diệp Dao đã ở bên nhau, để mọi người đều biết mối quan hệ của họ không bình thường.
*
Tiểu Bàng và Văn Kha nhận được tin nhắn từ Lục Tuấn mời họ đi ăn tối tại một nhà hàng rất đẹp và hỏi xem họ có rảnh không.
Tiểu Bàng và Văn Kha nhanh chóng trả lời đồng ý, vui vẻ đến gặp Diệp Dao trên đường về ký túc xá để bàn bạc về việc này.
"Tôi hỏi Anh Lục tại sao đột nhiên mời mọi người ăn cơm, cậu ấy nói đó là quy tắc." Tiểu Bàng xoa xoa cái đầu tròn của mình, "Quy tắc gì vậy, Diệp Dao?"
Diệp Dao có chút nghi ngờ, nhưng không nói thẳng ra, chỉ nói một cách mơ hồ: "Chắc là gần đây Lục Tuấn có tâm trạng tốt chăng? Hoặc là cậu ấy chỉ muốn mời mọi người ăn một bữa thôi."
Dù không biết lý do cụ thể, nhưng Lục Tuấn mời mọi người đi ăn, Văn Kha thay áo sơ mi kẻ yêu thích của mình để đi, trông rất đẹp.
"Mẹ ơi, con trai của mẹ lại được nhìn dài thêm rồi, để xem thử đồ ăn ở nhà hàng tư nhân nổi tiếng đó thế nào." Tiểu Bàng chải mái tóc rối bù của mình, đảm bảo điện thoại đã sạc đầy 100% trước khi rút đầu sạc, rồi lau sạch camera bằng khăn ướt để chắc chắn sẽ có những bức ảnh vui vẻ sau này.
Họ có một tiết học ít hơn Lục Tuấn. Lục Tuấn không về ký túc xá, họ chỉ gặp nhau ở cổng trường.
Khi đã đến giờ, Diệp Dao và ba người còn lại rời ký túc xá và đến cổng trường, nơi gặp Lục Tuấn rồi cùng nhau bắt taxi đi vào trung tâm thành phố.
Tiểu Bàng, người chiếm diện tích lớn hơn, ngồi ở ghế phụ phía trước, trong khi Diệp Dao và những người khác ngồi ở ghế sau.
Diệp Dao ngồi ở giữa, hai bên là Lục Tuấn và Văn Kha.
Văn Kha, không đoán được lý do được mời ăn, liền hỏi trực tiếp Lục Tuấn: "Anh Lục, sao tự nhiên lại mời tôi đi ăn vậy, có phải có chuyện gì lớn không?"
Diệp Dao nghe thấy Lục Xun cười một tiếng: "Đúng vậy, là một niềm vui lớn."
Câu nói này khiến Tiểu Bàng và Văn Kha càng tò mò, họ bắt đầu tưởng tượng xem chuyện gì đã xảy ra.
"Không ngờ Anh Lục lại sáng sủa như vậy, tôi vừa lướt qua diễn đàn, thấy nói Anh Lục lúc đi học mặt lúc nào cũng tươi cười, kỳ lạ thật." Tiểu Bàng nói.
Văn Kha lau mồ hôi lạnh không có thật, hoảng hốt nói: "Không lẽ gia đình Anh Lục không phải là gia đình giàu nhất thế giới chứ?"
"Không phải, chuyện này còn vui hơn cả thế nữa." Lục Tuấn nói.
Tiểu Bàng và Văn Kha ngỡ ngàng, còn Diệp Dao thì nhanh chóng quay đầu lại nhìn Lục Tuấn, người đang tựa vào ghế, nheo mắt, chớp mắt nhìn cậu rồi lại cúi mắt xuống.
Diệp Dao theo ánh mắt của Lục Tuấn và thấy tay Lục Tuấn đặt ở khoảng trống hẹp giữa hai vị trí của họ, không khép lại một cách tự nhiên mà lại duỗi ra, như thể đang chờ đợi có thứ gì đó được đặt lên trên đó.
Họ đang ngồi giữa các bạn cùng phòng quen thuộc, nếu ai quay đầu nhìn đều sẽ thấy ngay họ, vì vậy Lục Tuấn không vội vã ép tay vào tay Diệp Dao. Anh chọn cách chờ đợi, hy vọng sự mềm lòng của Diệp Dao, hoặc là không làm gì cả.
Văn Kha và Tiểu Bàng vẫn đang nói chuyện vui vẻ, trong khi Diệp Dao lặng lẽ nâng tay trái lên và đặt lên lòng bàn tay của Lục Tuấn, sau đó tay Lục Tuấn nhanh chóng khép lại và nắm chặt tay cậu.
Diệp Dao cảm thấy cảm xúc lẫn lộn.
Cậu không quá ngây thơ, cậu hiểu rằng có rất nhiều người trong các gia đình lớn, dù có mối quan hệ ổn định với người cùng giới, nhưng họ không nhất thiết phải công khai với mọi người. Dù sao thì, thế giới kinh doanh là một chiến trường và đồng tính vẫn là điều không tốt trong mắt nhiều người, có thể ảnh hưởng đến giá trị thị trường của công ty.
Diệp Dao hiểu và chấp nhận điều đó, vì vậy mặc dù cậu và Lục Tuấn đã ở bên nhau, nhưng cậu không nói với ai khác, càng không thúc đẩy Lục Tuấn công khai với gia đình, tất cả đều tùy vào thái độ của Lục Tuấn.
Và bây giờ, Lục Tuấn đang dần dần bày tỏ điều đó với cậu.
Đó là kiểu thái độ mà Diệp Dao yêu thích nhất.
Diệp Dao nắm lại tay Lục Tuấn, mở tay ra khi cậu cảm thấy Lục Tuấn muốn đan tay vào các ngón tay của mình.
Họ nắm tay nhau trong một chiếc taxi đầy những khuôn mặt quen thuộc, cảm nhận được sự ấm áp từ tay nhau.
*
Chiếc taxi dừng lại ở điểm đến và mọi người cùng nhau xuống xe, đi vào trong khu ẩm thực.
Đây là một nhà hàng riêng biệt xây dựng ngay giữa lòng thành phố. Nhà hàng nằm trong một khu vực yên tĩnh và bên trong rất yên bình, khiến Tiểu Bàng và Văn Kha ngạc nhiên, họ được nhân viên phục vụ hướng dẫn đi xung quanh và chụp ảnh.
Diệp Dao và Lục Tuấn từ từ theo sau họ, thỉnh thoảng đan tay vào nhau, Lục Tuấn nghiêng người sát tai Diệp Dao và thì thầm: "Chúng ta nhìn giống như đang ngoại tình vậy ha?"
Diệp Dao mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn Lục Tuấn: "Không phải rất kích thích sao? Cậu có thích cảm giác này không?"
Lục Tuấn nhướng mày, siết nhẹ tay Diệp Dao: "Ôi trời, bạn học Diệp, đây là lỗi của bạn đấy, bạn là một người tốt lớn lên dưới cờ đỏ, sao lại có thể làm chuyện vô lương tâm như vậy thế?"
"Chẳng có gì trái pháp luật khi tìm một người yêu, cũng không phải là vô lương tâm." Diệp Dao nói.
Lục Tuấn nói một cách nghiêm túc và sâu sắc: "Pháp luật là ranh giới cuối cùng của đạo đức, sao có thể lấy pháp luật làm chuẩn mực được? Một người không vi phạm pháp luật nhưng có thể là cặn bã của xã hội! Làm sao tôi có thể dạy cậu điều này được, một sinh viên luật? Đau lòng thật đấy, bạn học Diệp à."
Diệp Dao tỏ vẻ như đã hiểu rõ: "Vậy ý của bạn học Lục là...?"
"Tôi định chuyển từ làm người tình ngầm sang công khai trên sân khấu." Lục Tuấn nói, "Từ giờ em có thể gọi tôi là chồng ở ngoài đường."
Diệp Dao: "......"
Lục Tuấn không chịu buông tha: "Em sẽ hét lên chứ?"
Diệp Dao biết rằng Lục Tuấn đang cố tình trêu chọc, đứng im và nói nghiêm túc: "Tôi chắc chắn sẽ làm vậy, Lục Tuấn, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ thêm một lúc, nếu không sau này nếu chúng ta chia tay, cậu-"
Nếu họ chia tay, Lục Tuấn, một nhân vật nổi tiếng, có thể bị đối thủ tấn công và làm mất uy tín nếu anh cố gắng tìm người khác trong tương lai.
Lục Tuấn không giống như những người con trai bình thường khác, mỗi hành động của anh đều bị chú ý.
Nhưng Diệp Dao còn chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị Lục Tuấn kéo vào một góc.
Bước vào phòng riêng đã đặt trước, một nhà hàng cao cấp nơi không có nhiều người đi qua, Diệp Dao bị Lục Tuấn ấn vào một nơi vắng vẻ.
Ví dụ của cậu về khả năng ấy đã làm kích động con thú bên trong, Lục Tuấn nâng cằm Diệp Dao lên và hôn cậu một cách nồng nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro