Chương 35: Đừng hòng động vào cậu ấy!
Đi đến một sự kiện giao lưu là một lựa chọn bình thường đối với những người độc thân, bởi vì họ không hẹn hò với ai và không cần lo lắng về việc đối phương cảm thấy khó chịu hay ghen tuông. Việc phát triển một mối quan hệ tại sự kiện cũng không có gì sai.
Lục Tuấn hiểu điều này, nhưng nó không ngăn được anh cảm thấy tức giận.
Lục Tuấn, người đã nhận được câu trả lời trước đó, lại hỏi lần nữa bằng giọng thì thầm: "Diệp Dao, cậu thật sự định đi đến buổi giao lưu này sao?"
Lần này, Diệp Dao không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn Lục Tuấn.
Suy nghĩ của cậu vẫn không thay đổi.
"Không được đi!" Lục Tuấn vô thức buột miệng nói.
Diệp Dao không nói gì, nhưng cậu kéo Lục Tuấn xoay người lại một chút để Lục Tuấn dễ dàng nhìn thấy Tiểu Bàng và Văn Kha đang sửng sốt nhìn họ.
Ánh mắt của họ đầy vẻ kinh ngạc.
Tay của Lục Tuấn đang nắm lấy cổ tay Diệp Dao đột nhiên nới lỏng ra, anh chạm phải ánh mắt của hai người bạn cùng phòng.
Tiểu Bàng không nhịn được mà lên tiếng: "Anh Lục à, không đến mức thế đâu, cậu thật sự không muốn để Diệp Dao đi sao? Cũng không phải chuyện gì lớn lao, chỉ đi chơi một chút thôi mà...... đúng không?"
Mặc dù họ vẫn thường trêu đùa gọi Lục Tuấn và Diệp Dao là một cặp đôi, thực tế là họ biết rõ Diệp Dao và Lục Tuấn chỉ là bạn bè, chỉ là thân thiết đến mức lúc nào cũng dính lấy nhau mà thôi.
Họ đã từng gửi tin nhắn an ủi Lục Tuấn khi Diệp Dao đi gặp gỡ các cô gái một mình, bởi vì họ cảm thấy rằng Lục Tuấn, với tư cách là bạn của Diệp Dao, không thể thực sự ngăn Diệp Dao có bạn gái. Họ chỉ cảm thấy buồn vì Diệp Dao sau này sẽ không còn nhiều thời gian cho anh nữa.
Nhưng giờ trông có vẻ như không phải như vậy?
Lục Tuấn hít một hơi thật sâu, bàn tay của Diệp Dao lại giãy giụa trong tay anh, lần này Lục Tuấn buông tay, để Diệp Dao đi.
Ở đây không chỉ có anh và Diệp Dao, anh không thể khiến Diệp Dao khó xử trước mặt người khác.
Khi một người thậm chí không có quyền tự quyết định những gì mình muốn làm, người đó dễ dàng bị người khác xem thường.
Và Diệp Dao chưa bao giờ là một món phụ kiện của anh.
Lục Tuấn cố gắng cong môi, nhưng khóe miệng hơi cứng lại. Dù vậy, anh vẫn cố nặn ra một nụ cười để hoàn thành việc này.
"Tôi chỉ đùa thôi mà, chỉ là than phiền vì tôi lại phải ở ký túc xá một mình. Làm sao mà thật sự không cho cậu ấy đi được?" Lục Tuấn nói.
"Ồ~" Tiểu Bàng bừng tỉnh.
Thì ra là một trò đùa nhỏ!
Ký túc xá lại trở về yên tĩnh, khi không ai để ý, Lục Tuấn nhanh chóng tiến đến gần tai Diệp Dao, hạ giọng nói: "Khi cậu về, chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé. Tôi có... rất nhiều điều muốn nói với cậu."
*
Sau khi rửa mặt xong, Lục Tuấn nằm xuống giường. Khi anh ngước mắt lên, anh thấy rèm giường của Diệp Dao đã được kéo kín, hoàn toàn che khuất hình bóng người ở phía sau.
Khi nào Diệp Dao có thể kéo rèm giường mình lên lại, Lục Tuấn sẽ cố gắng hết sức để chờ đến ngày đó.
Rèm giường của Diệp Dao mang màu xanh nhạt của biển và bầu trời, Lục Tuấn nhìn nó trong tưởng tượng.
Anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để mua một chiếc du thuyền thoải mái, một bờ biển và một hòn đảo riêng, nơi anh và Diệp Dao có thể nắm tay nhau đi dạo trên bãi cát mềm mại, ngắm nhìn thủy triều lên xuống dưới ánh trăng.
Chỉ cần hai người trên hòn đảo đó là đủ.
Màu xanh của biển và bầu trời bị nhấc lên một góc, làm gián đoạn tưởng tượng của Lục Tuấn, để lộ gương mặt mà anh luôn khao khát hiện ra trước mắt.
Lục Tuấn: "?"
Lục Tuấn vội vàng ngồi dậy: "Cậu muốn gì hả?"
Diệp Dao khẽ thở dài khi nhìn Lục Tuấn đang chỉnh lại tóc tai và quần áo hơi lộn xộn của mình sau giấc ngủ, cố gắng làm mình trông ngầu hơn.
Diêoj Dao nghiêng người, ra hiệu cho Lục Tuấn lại gần, sau đó hạ giọng xuống:
"Lục Tuấn, chúng ta có mối quan hệ rất tốt, đã từng bên nhau mỗi ngày. Nếu như tôi có yêu một người khác, thì thời gian dành cho cậu sẽ ít hơn và việc cậu cần thời gian để chấp nhận điều đó là bình thường." Diệp Dao chậm rãi nói, "Đây là suy nghĩ bình thường giữa bạn bè, không có gì lạ cả. Cậu không cần hoài nghi bản thân vì chuyện này, cũng đừng tự lừa dối chính mình bằng cách gợi ý cho bản thân những điều không đúng, hiểu chưa?"
Lục Tuấn sững người.
Diệp Dao tiếp tục khuyên nhủ: "Điều quan trọng nhất trong tình bạn là cảm thấy vui vẻ, đừng ép bản thân làm những điều cậu không thích hoặc trở thành người cậu không muốn chỉ vì tôi."
Thấy Lục Tuấn nhíu mày định nói gì đó, Diệp Dao vươn tay vỗ nhẹ lên vai Lục Tuấn: "Đừng vội phản bác tôi, hãy từ từ suy nghĩ đi. Ngủ ngon, mơ đẹp nhé."
Lục Tuấn siết chặt chăn hơn khi nhìn Diệp Dao kéo rèm lại.
Suy nghĩ của cậu ấy? Và cậu ấy nghĩ điều đó là bình thường?
Anh thừa nhận rằng trước đây mình cũng nghĩ như vậy, rằng anh và Diệp Dao là những người bạn thân nhất trên thế giới. Nhưng giờ đây, nghe Diệp Dao khẳng định điều này lại khiến anh vô cùng khó chịu.
Đội cái mũ "trai thẳng" lên đầu người khác dễ vậy sao?
*
Thứ bảy trôi qua nhanh như chớp.
Lục Tuấn cố nén ý muốn trói Diệp Dao bên cạnh mình và tiễn cậu ra cửa cùng những người khác.
Đó chỉ là một sự kiện kết nối, nơi mà ai cũng không quen biết ai, và không thể nào Diệp Dao có thể gặp gỡ rồi phát triển một mối quan hệ sâu sắc với tình yêu đích thực của mình chỉ trong vài tiếng.
Anh có thể chờ Diệp Dao trở về và nói chuyện nghiêm túc với cậu ấy.
Lục Tuấn ở lại một mình trong ký túc xá, đi qua đi lại suy nghĩ về cách anh sẽ nói chuyện với Diệp Dao khi cậu ấy quay về.
Mối quan hệ của anh với Diệp Dao trước nay luôn quá gần gũi, gần đến mức anh cảm thấy rằng ngoài gia đình của Diệp Dao, không ai có thể quan trọng hơn anh. Tất cả những hành động thân mật của họ chính là minh chứng cho tình bạn này.
Diệp Dao cho rằng tất cả những việc họ làm đều là hành vi bình thường giữa những người bạn ngay thẳng.
Anh cũng từng nghĩ như vậy.
Nhưng giờ đây, anh bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Những chàng trai thẳng nắm tay bạn mình, ôm nhau, dính lấy nhau mỗi ngày và những hành vi khác nữa?
Ừm, chỉ nhìn những điều này thôi, với anh chúng vẫn cảm giác như là bình thường. Chẳng phải bạn bè là như vậy sao?
Nhưng người yêu cũng có thể làm như vậy mà.
Sự khác biệt giữa người yêu và bạn bè thật sự quá nhỏ!
Lục Tuấn đi qua đi lại trong ký túc xá, cuối cùng dừng lại trước tủ quần áo của Diệp Dao.
Anh vừa nghĩ ra một ý tưởng.
Trong trí tưởng tượng của mình, việc hôn Diệp Dao không hề khiến anh cảm thấy ghê tởm chút nào, nhưng có thể đó chỉ là do trí tưởng tượng làm đẹp mọi thứ lên. Điều đó không có nghĩa là khi thực sự làm như vậy trong đời thực, anh cũng sẽ có phản ứng giống hệt.
Giờ đây, anh sắp làm một việc mà trai thẳng sẽ không bao giờ chịu đựng được.
Nhịp tim của anh bắt đầu tăng nhanh.
Lục Tuấn vội lao vào bồn rửa tay và rửa lại đôi tay cùng khuôn mặt vốn đã sạch sẽ của mình.
Anh lại lau chúng bằng khăn ướt sát khuẩn trước khi dùng khăn giấy sạch để lau khô nước còn sót lại.
Không có cách nào để thắp hương, đây là việc đầu tiên anh có thể làm.
Làm xong, Lục Tuấn bước lại gần tủ quần áo của Diệp Dao. Anh hít một hơi thật sâu, mở tủ và thò đầu vào trong.
Lần cuối anh giúp Diệp Dao giặt quần áo bằng tay, anh vẫn nhớ rõ.
Anh muốn ngửi lại mùi hương trên bộ quần áo đó.
*
Hương thơm dường như vẫn lưu lại trong mũi suốt một thời gian dài.
Cái nhìn về cuộc sống và thế giới của Lục Tuấn tan thành bột.
Anh nhặt những mảnh vỡ đó lên và sắp xếp chúng thành một thế giới mới tươi đẹp.
Đây là cảm giác của thế giới khi bị "bẻ cong" sao? Không tệ chút nào, đúng không?
Tuyệt thật, giờ thì anh cũng không còn "thẳng" nữa rồi.
Anh biết chắc chắn mình không còn "thẳng" nữa!
Sự phấn khích của Lục Tuấn giống như một tên lửa chuẩn bị phóng. Anh mở cửa sổ để gió thổi tung, nhưng chẳng làm dịu bớt sự hưng phấn đang trào dâng trong lòng.
Hôm nay, dù tổ tiên 18 đời có hiện ra trước mặt anh và tức giận mắng mỏ con cháu bất hiếu, anh cũng không thể trở lại làm trai "thẳng" được nữa.
Dù sao thì, trai thẳng không ngửi quần áo của bạn mình mà lại thấy hài lòng cả về thể chất lẫn tinh thần.
Khi Diệp Dao trở về, anh sẽ nói thẳng với Diệp Dao tin tức rằng anh đã "bẻ cong"!
Lục Tuấn rất muốn gọi điện cho Diệp Dao ngay lập tức, nhưng tất nhiên tốt nhất là nói chuyện trực tiếp, vì trên điện thoại anh không thể thấy được biểu cảm của Diệp Dao, giọng nói cũng có thể bị mất đi cảm xúc qua cuộc gọi.
Lục Tuấn lại đi quanh ký túc xá, mở hộp chat với Diệp Dao để kiểm tra các tin nhắn trước đây của họ.
Biểu tượng cảm xúc mà Diệp Dao gửi cho anh thật đáng yêu, chú heo mà Diệp Dao gửi không phải chú heo bình thường, mà là chú heo đáng yêu nhất thế giới.
Lời nói của Diệp Dao cũng quá khéo léo, cậu ấy xứng đáng với sự ngưỡng mộ của anh, thậm chí đến cả câu đơn giản như "Cậu ăn gì chưa?" cũng khiến anh thấy đặc biệt.
Lục Tuấn lướt điện thoại đầy phấn khích, anh xem lại các đoạn chat hàng ngày với Diệp Dao một lúc rồi lại tắt đi để tự kìm nén cảm xúc. Những thứ thế này không thể xem liên tục, xem lâu quá sẽ khiến anh nổ tung vì quá vui.
Khi thoát khỏi màn hình đó, Lục Tuấn chuyển qua mục nhật ký bạn bè.
Bài đăng đầu tiên trong mục nhật ký bạn bè là của Tiểu Bàng.
Tiểu Bàng đăng một loạt ảnh và cảm thán: "Nhiều đồ ăn quá, sang trọng quá, đông người quá!"
Bài đăng của Tiểu Bàng có gắn vị trí, cho thấy ở một khu biệt thự.
Đối với phần lớn sinh viên, đây là nơi không rẻ chút nào, nên việc được đến đây miễn phí thực sự là một điều tuyệt vời.
Lục Tuấn nhấp vào ảnh và thấy những bức hình của Tiểu Bàng chụp đủ các món ăn, kiến trúc lộng lẫy và những khóm hoa xinh đẹp.
Tiểu Bàng tập trung vào phong cảnh, cũng như những bức ảnh cậu chụp chung với Diệp Dao và Văn Kha, nhưng không cố tình tránh né những người khác xuất hiện trong khung hình.
Điều đầu tiên Lục Tuấn thấy chính là Diệp Dao. Hôm nay, Diệp Dao mặc một bộ vest trắng đơn giản, đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, hàng mi dài đổ bóng lên đôi mắt như một chiếc quạt nhỏ.
Sao có người lại có thể trông như thế này chứ? Mọi người đều có mũi, có mắt, nhưng chỉ có Diệp Dao mới có thể khiến mọi thứ hoàn hảo đến mức này.
Lục Tuấn không biết mình đã ngắm Diệp Dao trong bao lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng rời mắt khỏi cậu để nhìn xem xung quanh có gã trai nào đẹp mã không.
Và rồi, cái nhìn này khiến anh nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tiểu Bàng đăng tổng cộng chín bức ảnh, và trong ba bức trong số đó, một người khiến Lục Tuấn cực kỳ khó chịu đã xuất hiện ở phía xa trong khung hình.
Chính là hắn đã từng mua trà sữa cho Diệp Dao và cố gắng mang nước cho cậu sau một trận bóng rổ.
Trong một bức ảnh, Diệp Dao và Tiểu Bàng chụp chung bên rìa một luống hoa, còn hắn đứng ở phía bên kia luống hoa, ánh mắt hướng thẳng về phía máy ảnh.
Diệp Dao và Tiểu Bàng đứng trước bức phù điêu để chụp ảnh, trong khi hắn từ xa, đứng ở quầy tráng miệng, dõi theo bóng lưng của Diệp Dao.
Gương mặt Lục Tuấn tối sầm lại, anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
Ánh mắt của hắn trong bức ảnh đầy u ám, cứ nhìn chằm chằm theo Diệp Dao.
Dù chỉ có ba bức ảnh có hắn xuất hiện, nhưng trong những thời điểm khác, liệu hắn có lén lút bám theo Diệp Dao, đứng ở những góc khuất mà Diệp Dao không nhận ra, và dõi theo cậu suốt thời gian dài?
Lục Tuấn từ lâu đã có ác cảm với hắn ta. Trước đây, anh nghĩ đó là vì anh không muốn gã làm Diệp Dao bị "bẻ cong." Nhưng bây giờ nhìn lại, lý do đã rõ ràng đến không thể rõ hơn.
... Đây là người anh thích.
Lục Tuấn đứng bật dậy, khoác áo và bước đi thật nhanh.
*
Diệp Dao trải qua một ngày ở khu biệt thự, xem như một dịp nghỉ ngơi.
Cậu cùng hai người bạn cùng phòng lững thững đi dạo, biến buổi giao lưu trở thành một chuyến du ngoạn mùa thu.
Đến buổi tối, Diệp Dao hỏi lớp trưởng:
"Đã đến giờ về chưa?"
"Chưa đâu, phần chính còn chưa bắt đầu mà." Lớp trưởng cười lớn: "Chúng ta giao lưu lần này là để kết nối, buổi tối sẽ có một buổi khiêu vũ. Ban ngày nếu thấy hợp ai, buổi tối có thể khiêu vũ cùng người đó để tăng thêm mối quan hệ."
Thì ra là vậy, Diệp Dao gật đầu.
Nhưng buổi khiêu vũ này nghe có vẻ chẳng liên quan gì đến cậu, có lẽ cậu chỉ ở lại để thưởng thức món ăn thôi.
Khoảng sáu, bảy giờ tối, Diệp Dao cùng hai người bạn vào sảnh khiêu vũ.
"Chương trình giao lưu này tuy tốt, nhưng tiếc là nó thuộc ngành xây dựng dân dụng, không có nhiều cô gái." Tiểu Bàng thở dài, "À, nhưng với mấy cô gái trong lớp chúng ta thì cũng tốt, khó mà có được cả hai."
Văn Kha che miệng rồi ợ một cái thật to, vỗ bụng hài lòng: "Ăn xong hôm nay chắc tôi không cần ăn gì nữa trong cả tuần mất. Chỉ có điều, đồ ăn ngon thật, anh chàng lớn tuổi tài trợ hết chi phí lại hào phóng quá."
Tiểu Bàng cười: "Có khi nào anh ta thích một ai đó trong lớp mình, muốn tìm cơ hội lãng mạn không?"
"Nói vậy..." Văn Kha cau mày, "Hôm nay có gì đó kỳ lạ về anh chàng đó nhỉ?"
Họ đã có một buổi chụp ảnh và chơi trò chơi với Diệp Dao, và một chàng trai ngành xây dựng dân dụng nhiệt tình giúp đỡ họ rất nhiều. Không chỉ một lần hai lần, mà gần như từ đầu đến cuối. Tuy nhiên họ không tham gia nhiều trò chơi, nên không có quá nhiều tiếp xúc.
"À, anh ta à?" Tiểu Bàng ngạc nhiên, "Tôi thấy anh ta khá là chăm chỉ, có gì lạ đâu?"
"Không có gì là đáng ngờ, không có gì là gian trá cả. Diệp Dao chắc cũng nghĩ như vậy thôi, hầu như chẳng nói gì khi bị anh ta chạm mặt. Đúng không Diệp Dao?" Văn Kha huých tay Diệp Dao.
"Ừm." Diệp Dao gật đầu.
Khi giờ phút đó đến, ánh sáng và âm nhạc trong sảnh khiêu vũ đều bật lên và không khí lập tức trở nên sôi động.
Có một sàn khiêu vũ rộng lớn. Có đủ chỗ cho rất nhiều người nhảy múa cùng nhau. Hầu hết mọi người ban đầu đều cảm thấy ngượng ngùng, nhưng rồi vài cặp bạn bè chơi thân dẫn đầu, xuống sàn và bắt đầu nhảy, và dần dần đám đông bắt đầu đông lên.
Diệp Dao nhìn Văn Kha và Tiểu Bàng rồi cười nói: "Các cậu cứ nhảy đi, đừng lo cho tôi, tôi có thể quay video cho các cậu nữa."
Vậy là Văn Kha và Tiểu Bàng vui vẻ đứng dậy, trước khi đi Tiểu Bàng đùa: "Nếu chúng ta cứ đứng đây, có khi lại chắn mất đào hoa của Diệp Dao."
Nụ cười của Diệp Dao phai nhạt khi nhìn theo hai người bạn đi khỏi.
Đào hoa ư? Cũng có thể là hoa hư hỏng.
Cậu không phải là một "ông vua biển" thích nuôi cá và cũng không cảm thấy thú vị khi được người khác vây quanh mình, tặng cho mình tình cảm trìu mến.
Khi cậu thích ai đó, cậu sẽ để người đó ở trong lòng mình. Chỉ khi tình cảm dần nhạt đi và cậu không còn bị ảnh hưởng bởi người đó nữa, cậu mới muốn bắt đầu một mối quan hệ mới.
Đây là điều công bằng và là cách thức, quy trình mà cậu thích.
Diệp Dao nghịch nghịch ly nước trong tay, khiến nước cam bên trong hơi lay động.
Chẳng mấy chốc, một người con trai ngồi xuống bên cạnh cậu.
Giọng của người con trai sáng sủa và vui vẻ: "Sao cậu chỉ nhìn tôi mà không ăn, có phải thức ăn ở đây không hợp khẩu vị của cậu không? Là lỗi của tôi không chu đáo khi không hỏi trước về sở thích của cậu khi tôi đặt chỗ ở đây."
"Không sao đâu." Diệp Dao lịch sự đáp, "Chúng ta không quen nhau quá rõ, không cần phải hỏi tôi, chỉ cần anh thích là được."
Nhan Tinh bật ra một tiếng cười thấp: "Chúng ta hiện tại chưa quen nhau nhiều, nhưng sau này sẽ có cơ hội, mối quan hệ của chúng ta chắc chắn sẽ phát triển."
Diệp Dao rõ ràng không đồng tình với điều đó, cậu lắc đầu: "Cuộc sống và công việc bận rộn, xin lỗi, tôi không có đủ thời gian để kết bạn mới."
"Bạn bè?" Nhan Tinh đưa nắm tay lên môi, bật cười, "Mọi chuyện đều có thể, có lẽ chúng ta có thể tiến xa hơn một chút?"
Giọng Diệp Dao trở nên lạnh lùng khi cậu nói: "Điều đó càng không cần thiết."
Nhan Tinh không nản lòng trước lời nói của Diệp Dao, anh ta lấy một ly bia và uống cạn, ánh mắt của anh ta trở nên tham lam như rắn khi nhìn vào Diệp Dao.
Anh ta ngồi cạnh Diệp Dao, rồi đột nhiên đưa tay ra và quàng vòng tay qua lưng ghế của Diệp Dao. Anh ta nghiêng người sát lại gần Diệp Dao và nói bằng giọng điệu quyến rũ: "Có bao giờ bạn trai thẳng thắn của cậu nói rằng cậu đẹp không?"
Diệp Dao không lên tiếng, vẻ mặt cậu lạnh lùng, như thể nó đang dần bị đông cứng lại.
Giọng Nhan Tinh pha lẫn tiếng cười: "Anh ta là một trai thẳng không biết thưởng thức vẻ đẹp của nam giới, nhưng tôi thì khác." Anh ta từng bước đưa ra lời mời gọi, "Có những vẻ đẹp không được định sẵn để trai thẳng thưởng thức, sẽ thật tiếc nếu cứ ở bên anh ta. Còn tôi... tôi hiểu tất cả vẻ đẹp của cậu."
Trong một căn phòng khiêu vũ ánh sáng mờ ảo, Diệp Dao thật sự xinh đẹp đến ngỡ ngàng.
Con rắn độc tiếp tục phóng ra nọc độc của mình, cố gắng làm tê liệt con mồi.
"Có thể anh ta giỏi hơn tôi ở mọi mặt, nhưng có một điều tôi chắc chắn vượt trội hơn anh ta." Diệp Dao nghe thấy giọng Nhan Tinh, "Tôi có thể thích một người con trai, còn anh ta thì sao?"
Diệp Dao siết chặt chiếc cốc trong tay.
Những cảm xúc sâu thẳm và khó tìm thấy của cậu đã bắt đầu sai lầm ngay từ khi cậu phải lòng một trai thẳng.
Tại sao lại đào bới những thứ cậu đã chôn vùi trong lòng?
Người này thực sự quá ồn ào.
Nhan Tinh đưa tay ra định chạm vào mặt Diệp Dao, Diệp Dao cười lạnh trong lòng.
Tuy nhiên, trước khi anh ta có thể ra tay, một bàn tay từ phía sau Diệp Dao đã vươn ra, siết chặt toàn thân cậu vào một cái ôm.
Diệp Dao thậm chí cảm nhận được nhịp tim của người đó.
Diệp Dao mở to mắt.
Cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của người phía sau mình, nhưng cái ôm này quá quen thuộc.
Giọng nói quá đỗi quen thuộc giờ đây tràn đầy tức giận: "Cút đi! Đừng có chạm vào một ngón tay của cậu ấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro