Chương 29: Diệp Dao đang dần xa cách anh
Bóng dáng cao lớn quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân, khi nhìn thấy người vừa đến, anh ta nhanh chóng bước tới để giúp Diệp Dao xách balo.
Diệp Dao xua tay: "Không cần đâu, chỉ là vài cuốn sách thôi, tôi tự mang được mà."
Lục Tuấn không cho Diệp Dao có cơ hội từ chối, anh cầm lấy balo của Diệp Dao.
Lục Tuấn đeo balo lên vai, giữ nó xa khỏi Diệp Dao: "Ổn chứ? Gia đình họ có bắt nạt cậu vì cậu dễ nói chuyện hay hiền không?"
Diệp Dao, người vừa mới "dạy dỗ" một học sinh của mình, lắc đầu và cố giành lại balo: "Họ khá dễ nói chuyện mà."
"Vậy là tốt rồi." Lục Tuấn đặt balo lên phía trước mình và nghiêm giọng: "Cậu đang làm gì vậy, kéo qua kéo lại trên đường làm gì thế?"
Diệp Dao: "......"
Diệp Dao dừng lại với gương mặt không cảm xúc: "Đi cùng nhau bốn năm rồi mà tôi không biết anh Lục đây lại là người đào hoa như vậy, ngạc nhiên ghê."
Khi Diệp Dao ngừng đuổi theo, Lục Tuấn tự động bước tới, đụng nhẹ vào vai Diệp Dao: "Cậu đã hành hạ tôi bao nhiêu năm như vậy, cậu còn không định chịu trách nhiệm sao? Cậu có còn là đàn ông không đó?"
Diệp Dao nhìn Lục Tuấn từ trên xuống dưới: "Thế tôi phải chịu trách nhiệm thế nào đây? Khi mà anh Lục đây còn mạnh mẽ hơn cả tôi, tôi chẳng khác gì là một tên sở khanh."
Lục Tuấn bật cười vài tiếng, anh vỗ vai Diệp Dao, gió chiều mát lạnh thổi qua, anh theo phản xạ muốn nắm tay Diệp Dao, nhưng đột nhiên nhớ ra rằng Diệp Dao không thích bị anh nắm tay.
Bàn tay của Lục Tuấn khựng lại giữa không trung vài giây, sau đó anh chuyển sang khoác vai Diệp Dao.
Đó là một cử chỉ bình thường giữa những người bạn thân và không ai đi ngang qua họ ở khu vực đó tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lục Tuấn đã vượt qua cảm giác khó chịu khi không được gặp Diệp Dao suốt cả ngày và cả sự bất mãn khi không thể nắm tay Diệp Dao, tự an ủi bản thân rằng việc đến đón Diệp Dao sau giờ làm là một điều tuyệt vời.
Đây là đặc quyền của anh, chỉ có anh mới có thể đến đón Diệp Dao.
Nghĩ đến điều này, Lục Tuấn khoác tay lên vai Diệp Dao và hạ giọng: "Từ giờ về sau, tôi sẽ tới đón cậu, cậu không được để ai khác làm chuyện đó, được không?"
Diệp Dao cúi mắt xuống, trong túi vẫn còn những chiếc chìa khóa lạnh lẽo, cứng rắn, tượng trưng cho cơ hội thoát khỏi Lục Tuấn.
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của một chiếc taxi. Lục Tuấn đẩy Diệp Dao vào xe, quên mất không hỏi câu trả lời của Diệp Dao.
*
Buổi học bù kết thúc, giờ là lúc trở lại lớp học chính thức.
Lục Tuấn một lần nữa bắt đầu chuỗi ngày khổ sở khi phải ở một mình trong lớp, vừa nghe giảng vừa nghĩ về Diệp Dao đang làm gì, may mắn thay, anh đủ thông minh để không bị tụt lại trong việc học.
Trong giờ học, Lục Tuấn lén gửi tin nhắn cho Diệp Dao, và đúng như dự đoán, anh không nhận được hồi âm nào. Lục Tuấn biết điều này là bình thường, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác bực bội.
Chúng ta lại tiếp tục sống như thế này.
Từ thứ Hai đến thứ Sáu, anh có lịch học kín mít và chỉ có thể nói chuyện trực tiếp với Diệp Dao vào giờ ăn trưa. Buổi tối, đôi khi có lớp học tự chọn mà anh có thể tham gia cùng Diệp Dao, nhưng cũng không thể tự do trò chuyện thoải mái.
Ngay cả vào những buổi tối rảnh rỗi khi không có lớp học tự chọn, Diệp Dao vẫn phải làm bài tập và ôn bài, nên anh không muốn làm phiền.
Trước đây, còn có cuối tuần, dù đau khổ chờ đợi từ thứ Hai đến thứ Sáu, nhưng vẫn chịu đựng được. Nhưng giờ đây, Diệp Dao còn bận rộn cả vào ngày cuối tuần.
Học kỳ này kết thúc, liệu học kỳ sau có ít lớp học hơn không nhỉ?
Thật sự nên lắp một cái camera theo dõi Diệp Dao, để mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy cậu ấy. Hoặc tốt hơn, có lẽ nên buộc cậu ấy lại, gắn bên cạnh mình để có thể chạm vào ngay khi muốn.
Có lẽ anh nên mua cho Diệp Dao một chiếc vòng tay thông minh, để bất cứ khi nào nhớ cậu ấy, anh có thể kết nối và xem nhịp tim của Diệp Dao.
Lục Tuấn nghĩ thế và lập tức đặt mua hai chiếc vòng tay thể thao từ một trang mua sắm trực tuyến.
*
Chiếc vòng tay thông minh được giao đến vào thứ Sáu. Sau một ngày học tập, Lục Tuấn nhận hàng và vui vẻ nhắn tin cho Diệp Dao trên WeChat rằng anh có một món quà cho cậu ấy.
Diệp Dao: [Quà gì thế?]
Lục Tuấn lấp lửng không nói thẳng: [Tối nay cậu không có kế hoạch gì khác chứ? Đi ăn cùng tôi nhé, tôi sẽ đưa cho cậu luôn.]
Diệp Dao không trả lời ngay, mà sau một lúc lâu mới gửi lại một dòng tin nhắn: [Cậu còn ở ký túc xá không? Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút.]
Có chuyện gì mà không thể nói trên WeChat hoặc trong lúc đi ăn, mà lại cần phải về ký túc xá để nói?
Lục Tuấn nghĩ ngợi một lúc, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Anh không nghĩ đây là chuyện gì tốt lành.
Một tin nhắn khác xuất hiện trên điện thoại anh, được gửi từ Văn Kha, bạn cùng phòng ký túc xá.
[Anh Lục... Tôi và Tiểu Bàng đang ở ký túc xá và thấy Diệp Dao đang thu dọn quần áo, hai người định chuyển ra ngoài sống à?]
Vậy tại sao Diệp Dao lại không giúp Lục Tuấn thu dọn đồ đạc?
Văn Kha không hỏi thẳng điều này, nhưng khi Lục Tuấn đọc được tin nhắn, sắc mặt anh tối sầm lại, tay siết chặt điện thoại.
Diệp Dao chưa từng nói với anh rằng cậu ấy sẽ chuyển đi.
Phải chăng đây là điều mà Diệp Dao định nói với anh?
Lục Tuấn bước nhanh về phía ký túc xá, trong đầu cố gắng nghĩ đến những điều tích cực.
Có lẽ Diệp Dao đang âm thầm chuẩn bị một món quà bất ngờ cho anh, giống như anh đã chuẩn bị vòng tay thông minh cho Diệp Dao. Có lẽ Diệp Dao đã thuê một căn nhà bên ngoài để cả hai có thể sống cùng nhau.
Căn nhà thuê có một chiếc giường đôi lớn và mỗi ngày anh có thể ôm Diệp Do ngủ như trước đây.
Khi tưởng tượng những viễn cảnh đó, sắc mặt Lục Tuấn cuối cùng cũng dịu lại. Anh nhanh chóng chạy lên cầu thang khi đến tòa nhà ký túc xá.
Lục Tuấn đứng trước cửa phòng.
Anh đẩy cửa bước vào và nhìn thấy Diệp Dao đang thu dọn đồ đạc.
Nghe thấy tiếng động, Diệp Dao quay lại nhìn anh, sau đó đặt mọi thứ xuống, giúp Lục Tuấn cầm lấy túi đồ và sách anh đang mang, rồi quay lại thu xếp quần áo của mình.
Lục Tuấn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh hỏi: "Bạn Diệp đang thu dọn quần áo để đi công tác à?"
"Ừ, có thể nói vậy." Diệp Dao cười nói, "Chẳng phải cuối tuần tôi sẽ làm gia sư sao? Nhà đó cách trường khá xa, nên họ chuẩn bị một phòng cho tôi ở gần đó, để tôi không phải đi lại vất vả."
Nụ cười giả tạo trên môi Lục Tuấn biến mất, anh chăm chú nhìn Diệp Dao.
"Đừng lo cho tôi, chỗ đó an toàn lắm, tôi sẽ về lại ký túc vào tối Chủ Nhật." Diệp Dao cúi xuống kéo khóa balo, nói với Lục Tuấn bằng giọng điệu thường ngày, "Tối nay tôi có thể đi ăn tối với cậu trước không? Sau đó tôi có thể quay lại."
Lục Tuấn không nói gì.
Căn phòng ký túc xá lặng im.
Văn Kha và Tiểu Bàng nhận ra bầu không khí không ổn, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ rời khỏi giường, nhanh chóng chuồn ra ngoaig, nhường không gian riêng cho hai người bạn thân.
Tiểu Bàng còn cẩn thận đóng cửa lại từ bên ngoài, đến mức cả tiếng cười nói từ các phòng khác cũng không lọt vào được.
Lục Tuấn chậm rãi bước tới tủ quần áo, giọng nói vang lên: "Thật không ngờ lại như vậy, nhà đó đúng là hào phóng thật. Đợi tôi năm phút, tôi sẽ lấy hai bộ quần áo."
Diệp Dao ngẩng đầu, "Cậu dọn quần áo làm gì?"
Lục Tuấn bật cười nói: "Tất nhiên là để ở cùng cậu rồi, cậu hỏi làm gì?"
"Nhưng đó là nhà của người khác. Ban đầu họ cho tôi ở một mình, giờ tự nhiên biến thành hai người, như vậy là rất bất lịch sự với chủ nhà." Diệp Dao đáp.
Bề ngoài bầu không khí vẫn bình thường, nhưng bên dưới là những dòng chảy ngầm đang dân trào.
"Ồ, bất lịch sự, đúng là không hay lắm." Lục Tuấn vẫn cười, "Vậy thì dễ thôi, nếu không ở nhà của họ, sao tôi và cậu không thuê một nhà khác để ở cùng nhau?"
Diệp Dao nhìn Lục Tuấn và chậm rãi nói: "Khu trung tâm thương mại có giá thuê nhà rất đắt đỏ."
Nụ cười của Lục Tuấn tắt ngấm, anh bước vài bước đến đối diện Diệp Dao, đưa tay nắm lấy cằm Diệp Dao, xoay mặt cậu về phía mình.
Lục Tuấn cao lớn, cao hơn Diệp Dao nửa cái đầu, với chiều cao của mình, ánh nhìn chằm chằm như thế này mang đến một áp lực rất lớn. Đôi mắt đen sâu của Lục Tuấn không còn chút ý cười nào, khiến anh trông càng thêm đáng sợ.
"Tôi không thấy đắt đâu, tôi có rất nhiều tiền, tôi sẽ trả toàn bộ tiền thuê nhà." Lục Tuấn nói bằng giọng trầm thấp, "Chỉ là tiền thuê nhà thôi mà? Mua hẳn một căn hộ cũng được."
Da trên cằm Diệp Dao hơi ửng đỏ vì bị bóp chặt. Lục Tuấn thả lỏng tay, nhìn xuống vết đỏ, dùng ngón tay cái xoa nhẹ vài lần.
Diệp Dao phản ứng lại, hất tay Lục Tuấn ra rồi lùi lại vài bước.
"Sao, cậu không muốn sống cùng tôi à?" Lục Tuấn tựa vào bàn của Diệp Dao, giữ balo của cậu sau lưng, vẻ mặt dần giãn ra, mỉm cười chua chát nói: "Cậu còn coi tôi là anh em không?"
Diệp Dao khẽ nhíu mày: "Lục Tuấn, tôi đang nói lý với cậu, không nên tiêu một khoản tiền lớn như vậy một cách vô ích, nó cũng không cần thiết lắm. Cậu không thể phung phí tiền bạc như thế được. Với lại, không phải là tôi không về , tôi chỉ ở đó hai ngày cuối tuần thôi, tối Chủ Nhật là tôi về rồi. Chúng ta vẫn có thể gặp nhau vào thứ Bảy thôi."
Lý lẽ?
Đúng, anh thừa nhận Diệp Dao nói có lý, rằng việc gặp bạn bè bình thường sáu ngày một tuần là hoàn toàn đủ.
Nhưng họ không phải là bạn bè bình thường.
Họ là bạn thân nhất.
Ai lại muốn nghe lý lẽ khi tất cả những gì anh biết là anh và Diệp Dao ngày càng dành ít thời gian bên nhau, và Diệp Dao luôn đưa ra những lý do tốt nhất. Nhưng ai mà thèm quan tâm nếu tất cả những điều đó là hợp lý!
Lục Tuấn tức giận đến mức đi đi lại lại trong phòng ký túc xá hai lần vì khó chịu, rồi đưa chân đá chiếc ghế của mình, làm chiếc ghế ngã xuống với một tiếng động lớn.
"Cậu định để tôi ở lại ký túc xá một mình suốt cuối tuần à?" Lục Tuấn nói với giọng căm tức, "Vậy hả?."
Diệp Dao nhìn chiếc ghế ngã một lúc rồi đi đến đỡ nó dậy.
"Cậu giận rồi phải không, Lục Tuấn?" Diệp Dao cúi đầu, hàng mi dài mảnh giật giật, "Để tôi mời cậu ăn tối."
Lục Tuấn nói lạnh lùng: "Cậu không cần mời tôi ăn tối, chỉ cần để tôi ra ngoài ở cùng cậu thôi là được."
"Tôi thấy không nên làm vậy," giọng Diệp Dao nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Không cần phải ngày nào cũng dính nhau đâu, tôi chỉ ra ngoài làm việc, khi nào cậu muốn nói chuyện với tôi thì chúng ta vẫn có thể video call."
Diệp Dao đang đứng ngay bên cạnh Lục Tuấn, Lục Tuấn người không chịu nổi nữa liền túm lấy áo sơ mi trước ngực kéo Diệp Dao đứng dậy.
Khi Lục Tuấn kéo, Diệp Dao ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt vẫn bình thường, chỉ là hàng mi hơi ướt.
Một chút ướt đẫm này nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra, và có lẽ Diệp Dao cũng không để ý đến nó, nhưng lại như một xô nước đá dội vào cơn giận của Lục Tuấn, làm anh bình tĩnh lại.
"Cậu thật sự giận tôi à?" Diệp Dao nói: "Nếu cậu thật sự bực mình thì có thể đánh tôi, tôi sẽ không đánh lại đâu."
"Tôi không có giận cậu... tôi sẽ không giận cậu, càng không động vào cậu." Lục Tuấn thở dài, đẩy tất cả cảm xúc vào trong lòng, chỉnh lại chiếc áo trên ngực Diệp Dao mà anh đã làm nhăn, ngồi vào ghế một lát rồi đứng dậy, "Đi thôi, tôi mời cậu ăn tối."
*
Họ chọn một nhà hàng đẹp ở trung tâm thành phố, gần nơi Diệp Dao sẽ đến.
Đi từ trường đến đây mất một chút thời gian, và trên đường đi, Lục Tuấn với đầu óc tỉnh táo, đã suy nghĩ rất nhiều.
Diệp Dao phải làm thêm vào cuối tuần, Diệp Dao không muốn ngủ cùng anh vào ban đêm nữa, Diệp Dao bận rộn với việc học vào ban ngày và không có nhiều thời gian dành cho anh.
Diệp Dao sẽ không ngồi lên đùi anh, Diệp Dao sẽ không nắm tay anh, Diệp Dao sẽ không tiêu tiền của anh.
Mỗi lần như vậy, Diệp Dao đều đưa ra lý do hợp lý mà trước đây anh không thấy có vấn đề gì.
Nhưng không muốn anh tiêu tiền để hai người có thể sống riêng vào cuối tuần là một lý do vô lý. Anh vẫn có thể đưa đón Diệp Dao mỗi ngày nếu muốn, và họ vẫn có thể dành nhiều thời gian bên nhau.
... Diệp Dao đang dần xa lánh anh.
Dù không muốn thừa nhận, Lục Tuấn đã khó khăn kết luận như vậy.
Tại sao?
Có phải vì anh quá chi phối và khiến Diệp Dao cảm thấy ngột ngạt và chán nản?
Hay là......
Lục Tuấn suy nghĩ về những khả năng, càng nghĩ lại càng cảm thấy ngột ngạt.
Chiếc taxi đưa họ đến nơi, Lục Tuấn cùng Diệp Dao xuống xe rồi vào nhà hàng.
Hôm nay Diệp Dao sẽ phụ trách việc gọi món, trong khi Lục Tuấn ngồi đối diện uống trà miễn phí từ nhà hàng, với một chút hy vọng trong đầu.
Liệu anh có phải đang lo lắng thái quá không, có thể Diệp Dao chẳng xa lánh anh chút nào?
Diệp Dao gọi món xong và người phục vụ rời đi. Lục Tuấn đứng dậy khỏi chỗ ngồi và ngồi cạnh Diệp Dao.
"Có chuyện gì vậy?" Diệp Dao hỏi.
Lục Tuấn lấy điện thoại ra và bật màn hình để lộ màn hình khóa của mình.
Đó là một bức ảnh của anh và Diệp Dao trên giường ở nhà Diệp Dao trong dịp Tết Nguyên Đán.
"Sau này chúng ta sẽ có ít thời gian bên nhau hơn, vì vậy phải trân trọng mỗi lần ra ngoài cùng nhau phải chụp một bức ảnh làm kỷ niệm." Lục Tuấn nói.
Lục Tuấn ấn khóa điện thoại, bật camera trước lên và nhìn chính mình cùng Diệp Dao xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Giữa hai người có một khoảng cách, vì vậy Lục Tuấn dịch lại gần hơn.
Diệp Dao không tránh đi.
Lục Tuấn nghiêng người lại gần hơn một chút, Diệp Dao liếc nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: "Cậu làm gì vậy, nghĩ mặt chúng ta to quá không vừa trên màn hình à?"
"Cậu biết ảnh nhóm nhà hàng là như thế nào không, phải có chút không khí,phải trông giống như kiểu chúng ta là bạn thân nhất." Lục Tuấn giơ điện thoại ra xa hơn, "Đến đây, tạo dáng đi, tôu sẽ chụp trong khi tạo xong dáng."
"Không." Diệp Dao từ chối không chút do dự, "Không phải trước đây chúng ta đã chụp rồi sao, không phải, cái đó là phiên bản giới hạn cho dịp lễ."
Diệp Dao có chút lo lắng sợ Lục Tuấn sẽ tiếp tục làm phiền mình, nhưng Lục Tuấn có vẻ đã bị lý do của cậu thuyết phục, và cả hai chỉ chụp vài bức ảnh thông thường rồi bắt đầu ăn.
Lục Tuấn không quay lại chỗ ngồi đối diện, mà ngồi sát bên cạnh Diệp Dao, một chân chạm vào chân Diệp Dao, giày anh chạm vào giày Diệp Dao.
Khi ăn, Lục Tuấn lén đưa bắp chân mình vào giữa hai chân Diệp Dao và nhấc chân phải lên, ép vào hai chân Diệp Dao.
Diệp Dao không khỏi dừng đũa lại: "Thế này là kiểu ngồi gì vậy, bạn học Lục, sao cậu không cuộn tròn vào đây luôn đi?"
"Cậu nghĩ tôi không muốn à?" Lục Tuấn hung dữ nói: "Ăn đi, đừng có bận tâm chuyện của người lớn. Cậu đi mà không cho tôi sưởi ấm à?"
Đúng vậy, Diệp Dao chỉ đành nhẫn nhịn.
Sau bữa tối, Diệp Dao chuẩn bị về nhà, lịch sự từ chối Lục Tuấn tiễn mình: "Không cần tiễn tôi, chủ nhật tôi sẽ về, sẽ nhanh thôi. Tối rồi, cậu về đi."
Lu Xun dựa sát vào cậu và tiễn cậu đến ngã đường.
Trước khi đi, Diệp Dao nhắc nhở: "Đừng có mà lén theo tôi, cậu biết tôi học ngành gì rồi đấy. Thỉnh thoảng tôi sẽ quay lại nhìn, đừng có manh động."
Lục Tuấn nhíu mày gật đầu. Diệp Dao vẫy tay tạm biệt Lục Tuấn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
*
Nụ cười và sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt Lục Tuấn biến mất hoàn toàn khi Diệp Dao rời đi. Anh nhìn thấy Diệp Dao thỉnh thoảng quay lại nhìn, xóa bỏ mọi cơ hội anh có thể theo sau cậu.
Chắc chắn rồi, Diệp Dao thật sự đang xa lánh anh.
Anh đã làm gì sai khiến Diệp Dao không thích ư?
Lục Tuấn buồn bực đến mức không muốn quay lại ký túc xá chút nào, không có Diệp Dao, ký túc xá chỉ còn là một cái vỏ rỗng, thiếu đi sự ấm áp của họ.
Lục Tuấn đi bộ buồn bã trên các con phố của khu trung tâm, định đi đâu đó để rèn luyện thể chất, giải tỏa tâm trí khỏi sự buồn chán và sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Trong kỳ nghỉ đông, Diệp Dao vẫn rất gần gũi với anh, và chỉ sau khi năm học bắt đầu — hay nói đúng hơn là sau sinh nhật cậu ấy— thái độ của cậu ấy mới thay đổi một cách tinh tế.
Chắc chắn anh đã làm gì đó trong lúc say khiến Diệp Dao khó chịu.
Lục Tuấn không thể nhớ được bất cứ điều gì, càng nghĩ càng thấy khó chịu hơn và muốn quay lại ngày hôm đó để tự đánh chính mình vì say rượu.
Trong lòng mong muốn được gặp Diệp Dao mãnh liệt đến nỗi anh đã nghĩ đến những thủ đoạn không thích hợp.
Anh phải có được thông tin địa chỉ của Diệp Dao, bằng bất cứ giá nào.
Lục Tuấn nhíu mày khi đi đến trước cửa một cửa hàng sang trọng, vừa định đi qua thì nghe thấy một giọng nữ gọi tên anh.
"Này, kia không phải là Lục Tuấn sao? Cậu là Tiểu Lục phải không?"
Lục Tuấn quay lại nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặt tròn, dễ mến.
Lục Tuấn nghĩ một chút, nhận ra người đó là ai và dừng bước: "Dì Vương."
Gia đình Lục Tuấn làm trong lĩnh vực bất động sản và anh nhận ra người phụ nữ này là vợ cũ của một ông trùm bất động sản. Bà ly hôn với ông trùm bất động sản vì bất đồng tính cách và nhận được một phần lớn tài sản gia đình, vì vậy hiện giờ bà chắc hẳn là rất khá giả.
Dì Vương đi ra với một chiếc túi lớn và cười mỉm: "Ôi thật là, bây giờ trông cháu đẹp trai quá, hồi trước cô gặp cháu còn nhỏ xíu. Nhưng ba cháu thường xuyên đăng ảnh của cháu trong vòng bạn bè, dì liền nhận ra ngay."
Lục Tuấn: "......"
Dì Vương tiếp tục nói chuyện: "Dì vừa kiểm tra tin tức về học sinh giỏi của thầy giáo, còn thấy ảnh của cháu nữa, thật trùng hợp phải không? Phóng viên còn nói các cháu là hai người bạn thân giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ hai cháu vẫn là bạn chứ?"
Mắt Lục Tuấn co lại khi anh nhận ra một khả năng.
Anh nhanh chóng cúi đầu và thì thầm: "Tất nhiên, chúng cháu là bạn thân nhất mà."
Lục Tuấn lấy điện thoại ra và chỉ cho dì Vương màn hình khóa của anh và Diệp Dao, sau đó cho dì Vương xem một bức ảnh anh chụp với Diệp Dao cách đây hơn một tiếng.
"Cháu đã cố gắng xin lỗi cậu ấy, nhưng cậu ấy không trả lời điện thoại của cháu và cháu không biết cậu ấy đi đâu nữa, cậu ấy không về ký túc xá."
"Này.... thực ra dì có thể biết cậu ấy đang ở đâu," Dì Vương không cảm thấy thoải mái với việc này, bà tin tưởng Diệp Dao và Lục Tuấn, bà nghĩ cả hai đều là những đứa trẻ tốt, tốt nhất là nên giải quyết xung đột nhanh chóng.
Bà suy nghĩ một lúc, "Có lẽ cháu chưa nên đến gặp cậu ấy ngay bây giờ, dì sẽ cho cháu chìa khóa căn nhà và ở kế bên phòng cậu ấy, cháu có thể chờ khi cậu ấy bình tĩnh lại thử đến gõ cửa rồi nói xin lỗi."
*
Lục Tuấn ngồi trong căn phòng đối diện với Diệp Dao, nhìn chìa khóa trong tay, suy nghĩ về những gì mình sẽ nói với Diệp Dao sau này để không khiến cậu ấy cảm thấy anh đã lên kế hoạch từ lâu và chọc giận Diệp Dao hơn nữa.
Căn phòng mới thuê lớn hơn nhiều so với ký túc xá và cách âm tốt hơn rất nhiều, yên tĩnh đến mức có thể khiến người ta sợ hãi.
Khi Lục Tuấn ngồi trong sự tĩnh lặng này, suy nghĩ của anh lại quay lại những lý do có thể đã khiến Diệp Dao xa lánh anh.
Có phải như mẹ anh vẫn hay nói, là anh can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Diệp Dao và khiến cậu ấy cảm thấy chán nản?
Nếu vậy, anh có thể thay đổi điều đó.
Hoặc......
Một khả năng khác xuất hiện trong đầu Lục Tuấn.
Gần đây Diệp Dao bắt đầu thể hiện sự quan tâm đến con gái, chẳng lẽ Diệp Dao...... đã có bạn gái rồi?
Lục Tuấn luôn có sức khỏe tốt, ngay cả trong mùa đông lạnh giá, anh hiếm khi cảm thấy lạnh. Nhưng giờ đây, khi nghĩ đến khả năng này, anh cảm thấy rùng mình.
Nếu Diệp Dao đã có bạn gái, anh phải làm gì?
Khác với một mối quan hệ mới chớm nở có thể bị cắt đứt, nếu anh tiếp tục làm phiền sau khi mối quan hệ đã hình thành, Diệp Dao sẽ là người đầu tiên tha thứ cho anh và thậm chí có thể cắt đứt mối quan hệ với anh vì những gì anh đã làm.
Anh chỉ có thể đứng nhìn Diệp Dao và cô gái ấy bước lên lễ đường. Liệu Diệp Dao có mời anh làm phù rể không, anh làm sao có thể mỉm cười trong hôn lễ đó?
Những ngón tay của Lục Tuấn run lên khi tưởng tượng ra cảnh tượng đó và anh không thể nghĩ ra câu trả lời.
Trong căn phòng yên tĩnh, mơ màng, Lục Tuấn ngồi trong phòng khách, nghe thấy một chút tiếng động từ bên ngoài, âm thanh của hai người đang nói chuyện.
Liệu cô gái đó có thật sự là bạn gái của Diệp Dao? Diệp Dao vừa mới chuyển đến thì cô ấy đã đến thăm cậu ấy sao?
Lục Tuấn lập tức đứng dậy, đi ra cửa. Anh nhìn qua mắt mèo, nhìn thấy một cảnh tượng khiến máu trong anh chảy ngược.
Ngoài cửa không có phụ nữ, mà là một người con trai ăn mặc khá cởi mở.
Chàng trai trẻ trông có vẻ vui vẻ bước ra từ nhà của Diệp Dao với nở nụ cười trên khuôn mặt, anh ta không rời đi ngay mà đứng ở cửa nhà Diệp Dao trò chuyện với cậu ấy.
Khi Lục Tuấn mở cửa một chút, anh nghe thấy chàng trai nói với Diệp Dao, vẻ mặt khá lạnh lùng: "Anh chắc không muốn chạm vào cơ bụng của tôi chứ? Nó cảm giác tuyệt lắm đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro