Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Quay về giường của cậu đi

Lục Tuấn say xỉn không chịu đi ngủ, thậm chí còn muốn tiếp tục giúp Diệp Dao và mang lại cho cậu một trải nghiệm sinh nhật đặc biệt.

Diệp Dao tất nhiên, sẽ không để Lục Tuấn làm càn, liền kéo anh ta đứng dậy.

"Tôi biết cậu có thể thấy điều này rất ghê tởm, nên đừng lo," Lục Tuấn lo lắng giải thích, "không cần giúp đỡ qua lại đâu, tôi chỉ giúp một mình cậu thôi"

"Như thế cũng không được." Diệp Dao lạnh lùng từ chối, "Loại tiếp xúc đó chỉ có thể được thực hiện bởi người yêu tương lai của tôi, ở vị trí của cậu thì không có cơ hội nào đâu."

Những lời nói ấy có lẽ đã gây ra một tổn thương tâm lý nào đó đối với Lục Tuấn, khiến lông mày của anh ta từ từ cau lại, biểu hiện vẻ buồn bã.

"Người đó quan trọng hơn tôi nhiều đến vậy sao?" Lục Tuấn tuyệt vọng nói.

Diệp Dao không buồn để ý đến lời nói hoàn toàn say xỉn này, dẫn anh ta đi rửa mặt qua loa trước khi đặt Lục Tuấn lên giường.

Lục Tuấn nắm lấy tay Diệp Dao, cố gắng kéo cậu cùng lên giường như thường lệ.

Diệp Dao đứng ở mép giường, cứng rắn gỡ tay anh ta ra khỏi người mình, lạnh lùng nói với Lục Tuấn, người vẫn đang cố gắng đến gần mình: "Nếu còn làm ồn nữa, tôi sẽ mặc kệ cậu đấy."

Lục Tuấn khựng lại một lúc: "Ngay cả việc tôi muốn ngủ cùng cậu cũng chỉ là một trò đùa sao?"

"Ừm." Diệp Dao gật đầu.

Lời đe dọa rằng sẽ không còn được Diệp Dao chăm sóc nữa ngay lập tức trở thành một đòn chí mạng đối với Lục Tuấn. Lồng ngực anh ta phập phồng vài lần, ngón tay cứng đờ rồi từ từ buông ra.

Lục Tuấn khi say không khó đối phó như khi tỉnh táo, và Diệp Dao sắp leo lên giường bên cạnh để ngủ thì lại nghe thấy giọng của Lục Tuấn vang lên lần nữa.

"Tôi có một yêu cầu nhỏ." Lục Tuấn nói.

Diệp Dao quay lại, thấy Lục Tuấn đang nằm thẳng trên giường, thậm chí tay còn đan lại đặt trên bụng như rất ngoan ngoãn.

Lục Tuấn trông rất nghiêm túc nói: "Tôi đã nghe theo mọi lời cậu nói, vậy khen thưởng nhỏ cho đến giờ cũng không quá đáng chứ?"

Diệp Dao: "Cậu nói đi."

Lục Tuấn nhìn thẳng vào mặt Diệp Dao và cẩn thận nói ra phần thưởng anh muốn: "Hôn tôi đi."

Diệp Dao nhanh chóng hiểu ra ý của Lục Tuấn: "Cậu muốn tôi hôn má cậu sao?"

Lục Tuấn gật đầu nhanh chóng.

Đây có lẽ là hành động mà Lục Tuấn xem như một kiểu tương tác đặc biệt giữa những người bạn thân, nên anh rất thích.

Diệp Dao nhìn xuống người bạn thân lâu năm và cũng là người cậu thầm thương trộm nhớ.

Phải công bằng mà nói, Lục Tuấn thực sự rất tốt với cậu, và anh luôn đối xử tốt với cậu bằng cả tấm lòng.

Không ai trong họ sai, chỉ có giới tính là sai.

Diệp Dao nhếch môi: "Muốn học theo phép lịch sự của người nước ngoài và tiện thể muốn tôi tặng cậu một nụ hôn lên mặt luôn sao?"

Lục Tuấn ngạc nhiên trước câu trả lời này, sau một chút do dự, anh lại gật đầu.

"Học hỏi từ những nền văn hóa tốt nhất nước ngoài cũng không tệ." Lục Tuấn nói, "Không nên mãi gò bó trong những cách làm cũ kỹ của mình!"

Vậy nên Diệp Dao từ từ cúi xuống.

Khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần, khuôn mặt thanh tú của Diệp Dao dần lớn hơn trong mắt Lục Tuấn.

Từng đường cong của hàng mi dài, đen nhánh, đôi môi mềm mại, độ rộng hơi phóng đại nhưng vẫn đẹp đẽ của mí mắt—không có gì trong số đó khiến anh không thấy vui vẻ khi nhìn vào.

Diệp Dao sắp trao cho anh một nụ hôn lên mặt và anh đã cảm thấy hạnh phúc ngay cả trước khi điều đó diễn ra.

Mặt Lục Tuấn bị bóp nhẹ và Diệp Dao dừng lại ở khoảng cách chỉ bằng một bàn tay.

Diệp Dao bật cười: "Nằm mơ đi, tôi không hôn cậu đâu, cậu sẽ không có phần thưởng gì hết."

Cậu buông tay khỏi mặt Lục Tuấn và đứng thẳng người lên, giữ khoảng cách giữa hai người.

Thế đấy, những tương tác như vậy cậu sẽ không làm nữa.

Cậu sẽ cố gắng làm một người bạn thân bình thường, giản dị của Lục Tuấn.

Diệp Dao tắt đèn trong phòng, một lần nữa kiềm chế Lục Tuấn đang bồn chồn bằng những lời đe dọa, sau đó nằm xuống giường và nhắm mắt lại.

*

Sau sinh nhật của Diệp Dao, trường học sẽ sớm khai giảng.

Họ mua vé để quay lại trường và cùng nhau lên máy bay.

Như Diệp Dao đã dự đoán, Lục Tuấn hoàn toàn không nhớ gì về cái đêm say xỉn ấy và thái độ của anh đối với cậu đã trở lại bình thường.

"Vậy cậu có nhớ lúc tôi tỏ tình với cậu không?" Diệp Dao hỏi khi đang xếp hàng chờ lên máy bay.

Lục Tuấn: "...... không."

"Thật tiếc, tôi cảm thấy trò đùa đó đã đi quá xa, chắc hẳn đã khiến cậu khó chịu, sẽ tốt hơn nếu cậu có thể quên nó đi." Diệp Dao thở dài, "Đừng để bụng."

Tay Lục Tuấn siết chặt tay cầm vali, anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng không nói gì.

Diệp Dao nói đúng, trò đùa đó thực sự khiến Lục Tuấn không thoải mái và đó là lý do anh giận dỗi rồi uống say đến vậy.

Cú sốc khi nghe lời tỏ tình của Diệp Dao, rồi hoảng hốt nhận ra đó chỉ là một trò đùa, nhanh chóng hóa thành một khoảng trống vô định.

Mọi cảm xúc đến và đi quá nhanh, để lại trong anh chỉ là một tâm trạng vô cùng khó chịu.

Nhưng tất nhiên, anh không thể trách Diệp Dao. Diệp Dao chẳng làm gì sai, vậy tại sao anh lại giận dữ với cậu?

Ngay cả khi Diệp Dao có làm sai, cũng không nên giận dữ với cậu.

Không, làm sao Diệp Dao có thể sai được?

Lục Tuấn chỉnh lại suy nghĩ của mình và nói một cách rộng lượng: "Chuyện đó không đáng để cậu bận tâm, cậu cũng không nên suy nghĩ về nó nữa."

Cả hai lên máy bay mà không có sự cố nào, hiển nhiên họ ngồi cạnh nhau, Diệp Dao ngồi phía trong gần cửa sổ, còn Lục Tuấn ngồi gần lối đi.

Anh cố gắng bắt chuyện với Diệp Dao lần nữa, nhưng Diệp Dao rút ra một chiếc bịt mắt đen từ túi của mình.

"Tối qua tôi ngủ không ngon, tôi sẽ chợp mắt chút." Diệp Dao nói, "Nếu cậu cũng muốn, tôi có thêm mấy cái bịt mắt khác đây."

Lục Tuấn kìm nén mong muốn trò chuyện, lắc đầu và nhân cơ hội tự đề cử: "Nếu cậu muốn ngủ, có thể tựa vào vai tôi, chứ ở đây ngủ không thoải mái đâu."

Diệp Dao liếc nhìn anh rồi lấy từ trong túi ra một chiếc gối chữ U khác, quàng vào cổ mình.

"Không cần đâu, vai cậu cứng lắm, tôi có cái này được rồi." Diệp Dao kéo miếng bịt mắt xuống, che kín đôi mắt, "Vậy khi nào xuống máy bay thì gọi tôi dậy nhé."

Trước khi Lục Tuấn kịp nói gì về việc gối chữ U chẳng thoải mái chút nào, đầu Diệp Dao đã ngả ra sau và cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lục Tuấn giữ lại những lời chưa kịp nói, im lặng để Diệp Dao yên giấc, nhưng trong lòng vẫn đầy bối rối.

Diệp Dao mang gối chữ U từ bao giờ?

Khi ở cùng anh, Diệp Dao chưa bao giờ dùng gối chữ U, chỉ dựa vào anh khi mệt mỏi.

Lẽ nào vai anh quá cứng, không mềm mại như chiếc gối chữ U mà Diệp Dao từng không ưa?

Diệp Dao, tại sao cậu lại nói chuyện với anh lịch sự như vậy?

Lục Tuấn suy đoán đủ khả năng. Anh muốn nắm tay Diệp Dao, nhưng cậu lại đút cả hai tay vào túi, rút ra có thể khiến cậu tỉnh giấc. Cuối cùng, Lục Tuấn đành đặt cánh tay mình lên tay Diệp Dao để giảm bớt cảm giác khó chịu khi không được trò chuyện với cậu.

Diệp Dao ngủ đến tận lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh mà không động đậy hay phát ra tiếng động nào suốt chuyến bay.

Khi Lục Tuấn đánh thức, cậu vẫn có vẻ chưa tỉnh hẳn, nói ít hơn thường lệ. Hai người đón taxi rời sân bay, trên xe, Diệp Dao lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Sao tối qua Diệp Dao lại ngủ không ngon vậy?

Xuống máy bay, Diệp Dao cất gối chữ U đi, giờ đây, đầu cậu va nhẹ vào cửa sổ xe liên tục. Lục Tuấn cố kéo cậu lại, nhưng khi làm thế, Diệp Dao cũng không tựa đầu vào vai anh. Thay vào đó, cậu tựa vai mình vào vai anh, ngả đầu về ghế sau của taxi rồi ngủ thiếp đi.

Hành động đó chẳng có gì đặc biệt, chỉ là hình ảnh quen thuộc giữa những người bạn thân thiết.

Người tài xế taxi trung niên nhiều chuyện nhìn qua gương chiếu hậu và mỉm cười nói: "Hai cậu thân thiết ghê, tôi từng chở mấy đứa nhóc trẻ, có một đứa ngủ gật để đầu va vào cửa sổ xe, mà hai đứa còn lại thì cười hả hê quay video. Tôi thấy mấy bạn trẻ đó quậy quá, có những người biết quan tâm giúp đỡ nhau như hai cậu thì tốt biết mấy. Sau này khi lập gia đình, nếu ai có chuyện khó khăn, người còn lại vẫn có thể giúp đỡ chăm sóc con cái."

Người tài xế nói không ngừng, còn Lục Tuấn thì không nhịn được cười.

Mối quan hệ của họ có thể so sánh như thế nào với những người bạn bình thường khác sao? Làm sao họ lại bước vào một chiếc xe bất kỳ và tài xế taxi thì khuyên họ rằng hãy cưới nhau và sinh con?

Lục Tuấn với vẻ mặt trống rỗng nói: "À, chúng cháu luôn có quan hệ tốt mà."

Lục Tuấn không muốn nói nhiều, lần này Diệp Dao cũng không để tay vào túi áo mình, nên anh kéo tay Diệp Dao qua và đặt vào túi áo mình, cố gắng làm ấm tay cậu.

Nhưng không lâu sau khi tay được đặt vào túi, Diệp Dao đã bắt đầu rút tay ra.

Vẫn còn trông như buồn ngủ, Diệp Dao lờ mờ nói với Lục Tuấn: "Tư thế này khó ngủ lắm, khuỷu tay vướng quá, nên để tôi yên đi. Tôi không lạnh, nhắm mắt nghỉ chút đi."

Diệp Dao rút tay ra rồi đặt lại vào túi áo của mình, nhắm mắt lại lần nữa.

"...... Ừ, được thôi." Lục Tuấn trả lời bằng giọng thấp.

Lục Tuấn không buồn ngủ, anh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.

Bây giờ, đèn xe bắt đầu bật sáng, ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên mặt Lục Tuấn qua cửa sổ xe, Lục Tuấn mơ hồ lắc tay mình.

Cảm giác ấm áp từ tay Diệp Dao dường như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay anh, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị nhiệt độ cơ thể của chính anh che phủ.

Lục Tuấn không biểu lộ cảm xúc, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngắm nhìn những ánh đèn và dòng xe cộ.

...... Hôm nay anh chưa thể nói chuyện nhiều với Diệp Dao.

Mức độ nói chuyện này thì bình thường đối với những người bạn thông thường, nhưng đối với họ, thật sự là quá ít.

Diệp Dao chắc chắn rất mệt. Cứ chạy đi chạy lại suốt cả ngày rất dễ dàng để cảm thấy mệt mỏi, nên đợi đến ngày mai Diệp Dao sẽ được nghỉ ngơi đầy đủ.

Lục Tuấn tự an ủi mình, nhưng cơ thể anh không thể cưỡng lại việc nghiêng người về phía Diệp Dao hơn, vai kề vai và chân chạm chân.

Chỉ cần đợi cho tinh thần của Diệp Dao hồi phục......

*

Khi Diệp Dao và Lục Tuấn trở về ký túc xá, họ phát hiện hai người bạn cùng phòng khác của họ cũng đã về và đang kiểm tra lịch học mới cho học kỳ này.

"Trời đất ơi, sao mà có nhiều lớp học thế này!" Tiểu Bàng kêu lên rồi ngã vật xuống bàn. Khi thấy Diệp Dao và mọi người đi tới cửa ký túc xá, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cậu, "Anh Lục, Diệp Dao, hai cậu về rồi!"

Diệp Dao kéo va li vào trong và đi về phía giường của mình: "Có chuyện gì vậy, bộ nhiều lớp học lắm à?"

Vừa nhắc đến đề, nụ cười của Tiểu Bàng lập tức biến mất và cậu lại tiếp tục than vãn: "Không chỉ nhiều, mà là đầy luôn! Nhìn này!"

Tiểu Bàng xoay màn hình laptop về phía Diệp Dao để Diệp Dao có thể nhìn thấy lịch học trên đó.

Quả thật, học kỳ này họ có rất nhiều lớp và gần như không có thời gian rảnh.

Khóe miệng Diệp Dao khẽ nhếch lên, nhận ra có gì đó không ổn rồi vội vã hạ khóe miệng xuống, theo sau là một tiếng thở dài: "Quả thật là nhiều lớp học thật, học kỳ này chắc chắn sẽ rất bận rộn."

"Ừ." Tiểu Bàng thở dài một cách buồn bã.

Lúc này trời đã muộn, Diệp Dao cất va li đi, đi tắm rửa rồi ra ngoài, vỗ vai Lục Tuấn, người đang ngồi ở bàn: "Cậu đã xem lịch học chưa, nó thế nào?"

Lục Tuấn đúng lúc kiểm tra xong, đưa điện thoại về phía Diệp Dao, bảo Diệp Dao cùng xem.

"Tôi cũng có rất nhiều lớp học trong học kỳ này." Lục Tuấn nói một cách uể oải.

Diệp Dao nhìn qua lịch học của Lục Tuấn rồi không nhịn được cười.

Ngay khi tinh thần Diệp Dao được bĩnh tĩnh, Lục Tuấn liền đi chơi với cậu.

"Ha, đang đắc ý đấy à? Cậu chẳng phải cũng có nhiều lớp học thế này sao, anh lớn không cười anh nhỏ à?" Lục Tuấn giả vờ trêu chọc Diệp Dao, nhưng lại bị cậu né tránh. Anh chợt nhớ ra một điều và nhăn mặt, "Chậc, vậy thì tôi sẽ không có thời gian đi cùng cậu đến lớp rồi."

Đối với Diệp Dao, đây là một niềm vui lớn, nếu có thể, cậu đã định bắn pháo hoa để bày tỏ cảm xúc của mình rồi, nhưng lúc này vẫn tốt hơn là kìm nén lại.

"Không có được cúp học." Diệp Dao nhắc nhở.

Lục Tuấn đã ở bên Diệp Dao lâu như vậy, anh biết rõ Diệp Dao không thích người khác cúp học. Trước kia, anh thường xuyên cúp học và ngay lập tức hứa hẹn: "Cậu yên tâm đi, cậu không biết tôi là loại người thế nào à? Tôi thích nhất là học, dù có chĩa tên lửa vào đầu tôi bảo tôi rời lớp, tôi vẫn sẽ ngồi trong lớp và nghe giảng đến phút cuối cùng của giáo viên."

Diệp Dao biết Lục Tuấn đang nói đùa, nên cậu nói: "Ừ, tôi chắc chắn cậu sẽ làm những gì cậu nói. Tôi ghét những người cúp học, đặc biệt là những người giả vờ có việc gì đó, nhưng thực ra chẳng có việc gì hết, họ chỉ muốn đi học lớp khác thôi."

Lục Tuấn bật ra một tiếng cười gượng khi kế hoạch của mình bị vạch trần, "...... Ừm, cậu nói đúng, tôi chắc chắn không làm vậy đâu."

Diệp Dao cười vỗ vai Lục Tuấn.

*

Vì không thể ngồi cùng lớp với Diệp Dao, Lục Tuấn phải tìm cơ hội để gần gũi Diệp Dao vào buổi tối hơn.

Ví dụ, anh ngủ cùng Diệp Dao mỗi ngày.

Sau khi thay xong tất cả các bộ ga giường và chăn, đến lúc đi ngủ.

Lục Tuấn rửa mặt rồi leo lên giường của Diệp Dao, như thường lệ.

Diệp Dao để rèm giường mở, khiến Lục Tuấn không thể nhìn vào bên trong, anh bước lên bậc thang giường đầu tiên, đang định kéo rèm lên bằng một tay để thò đầu vào, thì một cánh tay đã đưa ra trước anh.

Cái tay mà anh rất quen thuộc đặt lên vai anh, không phải nhẹ nhàng, mà giữ chặt anh lại, không cho anh tiến thêm.

"Có chuyện gì vậy?" Giọng của Diệp Dao vang lên từ trong.

Câu hỏi này làm Lục Tuấn hơi giật mình, anh liền hỏi lại: "Nếu không có chuyện gì thì tôi không thể ngủ với cậu không?"

"Ừ,không." Diệp Dao trả lời nhanh chóng và quyết đoán: "Quay về giường của cậu đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro