Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Anh ấy nói tôi thích cậu

Khi Diệp Dao đứng dậy rời khỏi phòng, cậu nhìn thấy Lục Tuấn đang cùng cha mình sắp xếp bát đĩa, trông rất vui vẻ.

Khi Diệp Dao bước ra, Lục Tuấn lấy một bát mì đặt trước mặt cậu.

"Cậu không thích ăn trứng chưa chín, nên tôi đã đặc biệt làm riêng trứng chín kỹ cho cậu đấy." Lục Tuấn nhướng mày nói.

"Tiểu Lục đúng là một cậu trai ngoan mà, sau này cô gái nào lấy được cháu sẽ rất hạnh phúc cho xem!" Cha của Diệp Dao cảm thán.

"Không đâu ạ," Lục Tuấn khiêm tốn nói: "Cháu lớn lên đã quen nhẹ nhàng và chu đáo, chăm sóc người khác đã thành thói quen rồi."

Diệp Dao: "......"

Đây là trò gì vậy?

Diệp Dao không hiểu, nhưng nghĩ rằng Lục Tuấn đang cố thể hiện trước mặt người lớn, nên cậu không muốn chọc cậu ta.

Diệp Dao ngồi xuống ăn mì như bình thường. Lục Tuấn nhìn biểu cảm của cậu, biết rằng hành động của mình không hiệu quả.

Diệp Dao đã ở bên anh quá lâu, tất nhiên cậu hiểu anh là người thế nào. Việc cố thay đổi hình ảnh đột ngột sẽ rất gượng gạo và không tự nhiên.

Tại sao anh lại muốn tạo dựng hình ảnh theo cách mà Diệp Dao thích?

Càng làm tốt, kỳ vọng của Diệp Dao càng cao, và khả năng anh không tìm được ai đó để sống cùng sẽ càng lớn, kết cục sẽ cô độc cả đời.

Hai người họ bên nhau là đủ, không cần thêm ai khác.

Anh cần tìm một cách nhẹ nhàng hơn để phù hợp với tính cách của mình và nó đã có đây rồi - món quà sinh nhật cho Diệp Dao.

Khi Diệp Dao ăn xong bát mì, Lục Tuấn đi tới bên cậu.

"Diệp Dao, vài ngày nữa về nhà tôi cùng tôi được không? Quà sinh nhật của cậu vẫn còn ở nhà tôi." Lục Tuấn suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Nếu cậu thực sự không muốn đi, tôi sẽ nhờ người gửi qua."

Diệp Dao cảm thấy rằng đây có thể sẽ là lần cuối cùng cậu đến nhà của Lục Tuấn, nên cậu gật đầu: "Được, sau khi cùng ba mẹ đón mùng 7 Tết nên cũng sẽ rảnh rỗi, nên đi chơi một vòng cũng không tệ đâu nhỉ?"

Lục Tuấn nhanh chóng sử dụng đặc quyền VIP của mình để đặt hai vé vào ngày mùng 8 Tết, rồi vui vẻ khoác tay lên vai Diệp Dao: "Đoán xem lần này tôi chuẩn bị gì cho cậu nào?"

Với những món quà trước đây của Lục Tuấn, Diệp Dao suy đoán: "Cậu lại tự thiết kế quả cầu pha lê xoay đúng không? Hay một lâu đài gỗ điêu khắc? Hay là mứt dâu tây làm từ những quả dâu cậu tự trồng và chăm sóc?"

Lục Tuấn cười khẩy: "Làm sao có thể, ai lại tặng món quà đã từng tặng trước đó chứ, trong mắt cậu tôi là người không chân thành như vậy sao?"

"Nếu đoán được thì sẽ không còn bí ẩn nữa." Ye Yao nói.

Dù là vậy, Lục Tuấn cũng ngừng hỏi và thay vào đó, anh bắt đầu tưởng tượng trong đầu hình ảnh Diệp Dao khi sử dụng món quà của mình.

Lục Tuấn, một người mềm lòng, đã cố tình học một kỹ năng mới và đan một chiếc áo len màu hồng cho sinh nhật Diệp Dao.

Trước khi đến nhà Diệp Dao sau kỳ nghỉ đông, Lục Tuấn đã bận rộn với việc này. Khi đó, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng việc thấy Diệp Dao mặc chiếc áo len mà anh tự tay đan sẽ khiến anh vui đến mức không ngủ được.

Nhớ lại, nhiều cô gái đan áo len để giữ ấm cho người mình yêu được xem như biểu hiện của sự dịu dàng. Mục đích chính của anh không phải là để giữ ấm cho Diệp Dao, nhưng hành động thì vẫn giống như vậy.

Sau khi đan xong phần lớn chiếc áo len, anh quay lại hoàn thành phần nhỏ còn lại, để vào đêm sinh nhật của Diệp Dao, anh có thể để Diệp Dao mặc chiếc áo len mình đan, nắm tay Diệp Dao cắt bánh sinh nhật và chụp thật nhiều ảnh cùng nhau.

Cả hai sẽ lưu giữ tất cả những bức ảnh đó, để khi về già có thể nhìn lại và nhớ về tuổi trẻ của mình.

Lục Tuấn mỉm cười mãn nguyện khi tưởng tượng ra khung cảnh này.

*

Sau ngày mùng 7 Tết Nguyên Đán, khi hầu hết mọi người đã bắt đầu trở lại công việc bình thường, Diệp Dao và Lục Tuấn lên chuyến bay đến nhà của Lục Tuấn.

Xe của gia đình Lục Tuấn đã chờ sẵn bên ngoài sân bay và đưa Diệp Dao cùng anh về thẳng biệt thự trên lưng chừng núi của gia đình Lục Tuấn.

Cha mẹ của Lục Tuấn đều là những người rất bận rộn và đã bắt đầu công việc của họ từ lâu, vì vậy hiện tại trong nhà của Lục Tuấn thực sự không còn ai khác, ngoài những người phụ trách nấu ăn và dọn dẹp.

Nhà của Lục Tuấn rất rộng rãi, nên Diệp Dao đã chọn ở trong dành cho phòng khách khi cậu đến đây lần đầu, và lần này cũng vậy.

"Thật vô lý, quan hệ của chúng ta thế nào rồi mà vẫn phải ngủ riêng phòng chứ." Lục Tuấn lầm bầm vài lần nhưng vẫn dẫn Diệp Dao đến cửa căn phòng dành cho khách gần phòng anh nhất.

Dù sao, anh vẫn cần lẻn vào ban đêm để hoàn thành chiếc áo len, vì vậy anh phải để Diệp Dao ở một mình.

Sau khi giúp Diệp Dao cất hành lý, Lục Tuấn nghĩ đến điều gì đó và nói với Diệp Dao: "Anh họ của tôi có thể đến thăm trong thời gian này, nên nếu cậu muốn nói chuyện với anh ấy thì cứ đến."

Diệp Dao nhớ đến Lục Minh và mỉm cười.

"Không thể quay lưng bỏ đi khi gặp nhau được, nếu không thì bất lịch sự quá." Diệp Dao hỏi: "Anh ấy có sở thích gì không?"

Lục Tuấn cau mày, vì một lý do nhỏ nào đó, anh không thực sự muốn Diệp Dao vui vẻ trò chuyện với người khác mà quên mất anh.

"Anh ấy không có sở thích gì cả," Lục Tuấn nói mơ hồ, "khi nào cậu gặp anh ấy, cứ gọi tôi đến và trong lúc chờ tôi, cậu có thể nói chuyện qua loa với anh ấy. Tôi đã nói với cậu chưa nhỉ, rằng anh ấy chính là người viết mấy cái hướng dẫn đồng tính mà tôi từng cho cậu xem? Cậu có thể nói chuyện về chủ đề đó."

Lục Tuấn nói một cách thoải mái, nhưng Ye Yao nghe được thì ngẩn người.

"... Cậu đang nói anh ấy giỏi trong việc nhận ra ai không phải trai thẳng à?" Diệp Dao hỏi với giọng trầm.

"À, tôi từng tiếp xúc với một thợ làm tóc giả vờ là trai thẳng và thầm thích tôi và chính anh ấy là người đầu tiên nhận ra có gì đó không ổn." Lục Tuấn trả lời.

Diệp Dao khẽ nhíu mày khi nhớ lại ngày cậu gặp Lục Minh, những gì Lục Minh đã làm với Lục Tuấn và cuộc trò chuyện riêng của cậu với Lục Minh.

Lúc đó, cậu không nhận ra điều gì bất thường, nhưng giờ biết đến danh tính khác của Lu Ming, cậu nhìn lại cuộc trò chuyện và nhận ra gần như mỗi câu đều chứa đựng một cái bẫy.

Liệu cậu đã bị phát hiện?

"Tôi hiểu rồi." Diệp Dao thả lỏng gương mặt và lại mỉm cười, "Tôi sẽ nói chuyện thật kỹ với anh ấy về chuyện này."

*

Diệp Dao không ngờ rằng cậu lại gặp lại Lục Minh nhanh đến vậy.

Đó là một buổi sáng sớm khi Diệp Dao thức dậy vì khát nước và đi xuống lầu tìm nước uống. Lục Tuấn vẫn còn đang ngủ và người duy nhất ở dưới lầu là đầu bếp phụ trách bữa sáng.

Trong buổi sáng yên tĩnh như vậy, Diệp Dao đang đi đến phòng ăn thì thấy Lục Minh đang ngồi ở bàn ăn sủu cảo tôm.

Lục Minh cũng bất ngờ khi thấy Diệp Dao, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Sau khi lấy nước, Diệp Dao không trở về phòng ngay mà ngồi xuống đối diện với Lục Minh: "Lâu rồi không gặp."

"Đúng là lâu rồi, lần cuối chúng ta gặp nhau là trước kỳ nghỉ lễ." Lục Minh nhớ đến mục tiêu kiểm tra xem Diệp Dao có phải là trai thẳng hay không. Anh từng mơ hồ nghi ngờ trong lần gặp trước và lần này, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Diệp Dao đầy sự khó tin.

Không phải vì điều gì khác, mà bởi vì bộ đồ ngủ Diệp Dao đang mặc không vừa, nó rộng hơn một size, trông như đồ ngủ của Lục Tuấn vậy......

Bộ quần áo lỏng lẻo ôm lấy người Diệp Dao, hơi rộng, làm nổi bật dáng người thon gọn và mảnh khảnh của cậu. Một phần xương quai xanh nhỏ lộ ra ngoài qua cổ áo, để lại những bóng sáng tối nhấp nhô trên làn da trắng nhợt nhạt.

Lục Minh là một trai thẳng, nhưng khi đối diện với vẻ đẹp như vậy ở cự ky gần, ánh mắt anh vẫn có chút không biết đặt ở đâu.

"Đồ ngủ của cậu...... hình như có hơi rộng thì phải?" Lục Minh hỏi, giọng đầy do dự.

Diệp Dao nhấp một ngụm nước từ chiếc cốc trên tay, tay cậu giơ lên khiến tay áo rộng rơi xuống, để lộ cổ tay gầy gò.

"Đúng là rộng thật." Diệp Dao khẽ cười, "Vì đây là đồ ngủ của Lục Tuấn. Em lười mang theo quá nhiều hành lý qua lại, nên những món không quan trọng thì em mượn đồ của cậu ấy."

Câu trả lời của Diệp Dao thẳng thắn đến mức khiến Lục Minh không biết nói gì thêm.

Thông thường, một người có cảm tình với Lục Tuấn sẽ tìm cớ để mặc đồ của thằng ấy và họ sẽ cẩn thận, không để lộ quá nhiều.

Nhưng điều này dường như không đúng với Diệp Dao. Nếu người này tự tin, nghĩ rằng mình khác biệt với tất cả những người khác và muốn thể hiện sự chiếm hữu của mình với Lục Tuấn, thì mới có hành động như vậy.

Giống như anh chàng thợ cắt tóc trước đây của Lục Tuấn.

Lục Minh ngừng lại một lúc trước khi trả lời: "Cậu thân với thằng ấy và thằng ấy chưa từng cho ai khác mượn quần áo."

"Em thân với cậu ấy hơn một người bạn bình thường, nên cậu ấy sẵn lòng cho em mượn." Diệp Dao đáp lại nhẹ nhàng.

Chỉ một câu nói, chuông báo động trong đầu Lục Minh vang lên ngay lập tức.

Phô trương sự khác biệt của mình qua từng chi tiết nhỏ và tự hào về việc có mối quan hệ tốt với một trai thẳng, điều này không phải là điều Lục Minh muốn nghĩ đến nhiều, nhưng anh thật sự đã thấy quá nhiều người như thế.

Có một số người đồng tính phải lòng những trai thẳng và chỉ muốn "bẻ cong" họ để được ở bên nhau. Đây chính là cách mà nhiều người trong số họ tự hào khoe khoang khi nghĩ rằng mình sắp thành công.

Nhưng...... những câu chuyện như vậy thường không có kết cục tốt đẹp. Hoặc là người trai thẳng ấy không bao giờ "bị bẻ cong," chỉ xem người kia như trò đùa. Hoặc nếu người trai thẳng thực sự bị bẻ cong, thì sau một thời gian anh ta lại trở về như cũ. Người cảm thấy hạnh phúc trong những trường hợp đó chỉ là thiểu số trong thiểu số.

Không cần phải làm như vậy, huống chi Lục Tuấn cũng không thích con trai.

Vì vậy, tốt nhất là nên tránh xa ngay từ đầu.

"Em nghe Lục Tuấn nói rằng anh rất nhạy bén trong việc nhận ra ai là người đồng tính?" Diệp Dao nói: "Em đã đọc hướng dẫn của anh về cách nhận diện người đồng tính, viết rất hay."

"Hả?" Lục Minh ngẩn người, "Cậu đã xem nó?"

Diệp Dao chống tay lên mặt, hơi nghiêng đầu nhìn Lục Minh, đôi lông mày lạnh lùng hơi nhướn lên khi cậu không cười, đôi môi đỏ nhạt mỉm cười, "Anh nhận ra điều gì à? Ví dụ như..... có phải bên cạnh Lục Tuấn có một người đồng tính có tình cảm với cậu ấy chăng?"

Lục Minh bị sốc đến mức vô tình đâm phải một cái sủi cảo tôm anh đang ăn.

Anh vội vàng nhặt chiếc sủi cảo rơi xuống đất, cả người vẫn đang trong trạng thái sốc.

Đây là...... đây là con sói hoang tự hủy hoại mình à?

Câu nói này, kết hợp với biểu cảm của Diệp Dao, không thể sai được, đúng không?

"Cậu......" Lục Minh muốn nói gì đó, nhưng rồi lại dừng lại, do dự một chút, cuối cùng anh hạ giọng nói: "Tôi sẽ không nói với Lục Tuấn, nên cậu chú ý mà tránh xa một chút. Lục Tuấn không phải là kẻ ngốc, nếu cứ như thế này, sớm muộn gì nó ấy cũng sẽ biết, lúc đó sẽ không dễ dàng xử lý."

Diệp Dao cảm thấy vui vẻ, cậu chỉ đang trêu chọc người anh em họ đó, mục đích chính là để làm rõ sự trong sạch của mình. Bây giờ đã trêu đủ rồi, cậu chỉ cần nói ra sự thật.

"Vì sao anh nghĩ em có tình cảm gì với cậu ấy ngoài tình bạn?" Diệp Dao bình tĩnh nói, "Chúng tôi là những trai thẳng, đó là cách chúng tôi vẫn thường làm."

Lục Minh có vẻ không thể nói gì, anh ta nhìn Diệp Dao với vẻ mặt khó tả: "Trai thẳng nào mà lại thân thiết như vậy, cậu ra ngoài mà xem? Lần cuối tôi đi công viên chủ đề với các cậu, tôi cảm thấy mình rất lạc lõng!"

"Nếu anh không tin những gì em nói, thì em sẽ nói chuyện với cậu ấy ngay bây giờ?" Diệp Dao lấy điện thoại.

Lục Minh: "?"

Diệp Dao tìm WeChat của Lục Tuấn và từ từ gửi một tin nhắn thoại: "Lục Tuấn, anh họ của cậu nói tôi thích con trai và đang có tình cảm với cậu, vì trai thẳng không bao giờ hòa hợp với nhau như vậy. Tôi nghĩ anh ấy nói đúng, nên tôi sẽ thu dọn đồ đạc và rời đi ngay bây giờ."

Lục Minh: "?"

Tin nhắn của Lục Tuấn bay đến và cũng là một tin nhắn thoại. Diệp Dao mở nó lên và giọng nói nhẹ nhàng của Lục Tuấn vang lên bên tai anh: "Anh ấy chỉ nói đùa thôi, đừng để ý. Tôi đã nhờ đầu bếp làm món hoành thánh mà cậu thích sáng nay, thử xem coi có vừa miệng không."

Lục Minh ngây người khi điện thoại của mình trên bàn rung lên, anh ta cầm lên và thấy Lục Tuấn cũng đã gửi cho mình một tin nhắn.

Chỉ có vài từ, nhưng mỗi từ đều tràn ngập sát khí, hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng mà cậu ấy đã thể hiện với Diệp Dao.

[Đến đây ngay.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro