Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Cậu có nhớ tôi không?

Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc suôn sẻ và kỳ nghỉ đông đã đến, khiến các sinh viên vô cùng háo hức.

Diệp Dao và Lục Tuấn đã mua vé về nhà vào cùng một ngày và cùng đến sân bay. Diệp Dao có giờ bay sớm hơn, trước khi rời đi, Lục Tuấn đã ôm chặt lấy cậu.

"Tôi sẽ gọi cho cậu mỗi ngày," Lục Tuấn nói: "và nhớ phải nghĩ đến tôi đó."

"Vậy thì tốt hơn đừng nghĩ về tôi, cậu mỗi ngày đều điện mà." Diệp Dao đáp.

"Vậy thì tệ quá, nhưng không sao, tôi thích thế." Lục Tuấn chôn mặt vào cổ Diệp Dao, hít sâu vào, luyến tiếc buông cậu ra.

Diệp Dao kéo vali về phía cửa lên máy bay và trước khi lên máy bay, cậu quay lại nhìn.

*

Diệp Dao về đến nhà, nơi có một bữa ăn ấm áp do bố mẹ cậu chuẩn bị.

Thay vì những nỗ lực phục vụ không ngừng của Lục Tuấn, Diệp Dao lại thích được cha mẹ đón tiếp với sự quan tâm.

Ngày đầu tiên xa Lục Tuấn hơi không thoải mái, nhưng cũng là một sự nhẹ nhõm lớn.

Hầu hết các mối quan hệ sẽ phai nhạt theo thời gian, vậy có lẽ trong tháng này, khi không gặp Lục Tuấn, cậu sẽ có thể biến nó thành tình cảm bạn bè?

Suy nghĩ về việc hôn một người con trai và muốn có những trao đổi thân mật hơn thật là quái gở, sẽ tốt hơn nếu quay lại như trước.

Diệp Dao có một kế hoạch rõ ràng trong đầu và sau khi ăn uống no đủ, cậu về phòng tắm rửa và nghỉ ngơi theo sự thúc giục của mẹ mình.

Khi mở cửa phòng ngủ, Diệp Dao hơi sững lại khi nhìn thấy căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng - cậu hoàn toàn quên mất rằng trong đó vẫn còn chứa nhiều đồ cá nhân của Lục Tuấn.

Khi Lục Tuấn lần đầu tiên đến đây vào thời trung học, anh đã ở lại với Diệp Dao trong suốt tuần, và cuối tuần thì sẽ về nhà.

Không nhà có phòng trống cho khách, nên Lục Tuấn cứ đến ở với Diệp Dao suốt, và đồ đạc của Lục Tuấn ngày càng chiếm nhiều chỗ trong phòng.

Mô hình robot và sách mà Lục Tuấn mua để trên bàn, bức ảnh của hai người họ trên tủ đầu giường mà Lục Tuấn kiên quyết đặt lên, và chiếc gối trên giường là của Lục Tuấn......

Nếu cậu nhớ không lầm, trong phòng tắm liền với phòng ngủ vẫn còn khăn tắm của Lục Tuấn, và trong tủ quần áo còn rất nhiều quần áo mà Lục Tuấn chưa mang đi.

Ngày đầu tiên xa Lục Tuấn, chỉ mới thở được vài hơi khi không có Lục Tuấn, cậu lại một lần nữa bị bao quanh bởi những thứ thuộc về Lục Tuấn.

Diệp Dao đóng cửa phòng lại với một cái đầu đau nhức và hít một hơi thật sâu.

*

Lục Tuấn cũng đã về đến nhà, và vì ba mẹ anh là những người nấu ăn tệ hại, họ không làm bữa ăn nào, mà giao cho đầu bếp gia đình làm một số món ăn yêu thích của Lục Tuấn.

Cha của Lục Tuấn, đeo kính và giả vờ nhìn vào những tin nhắn công việc trên điện thoại, hắng giọng lên tiếng khi thấy cậu con trai phản nghịch của mình bước vào.

"Lâu rồi không gặp." Lục Tuấn lười biếng chào, đặt đồ mình mang theo lên bàn, "Đây, đặc sản con mang về cho mọi người."

Cha của Lục Tuấn khịt mũi, khóe miệng nhếch lên khi đứng dậy kiểm tra những món đặc sản mà cậu con trai hiếu thảo mang về, cuối cùng thở dài với vẻ mặt nhăn nhó: "Mồ tổ nhà cậu, giờ mới cách biết hiếu thảo rồi à."

Cha của Lục Tuấn, người luôn nói những lời kỳ lạ, đã bị mẹ của Lục Tuấn, đang từ cầu thang đi xuống, tát một cái, và mẹ của Lục Tuấn cười vui vẻ: "Tốt, tốt."

"Con học từ Diệp Dao." Lục Tuấn nói.

"Diệp Dao là một đứa trẻ ngoan mà." Mẹ của Lục Tuấn thở dài một chút, "Hồi xưa có câu 'càng gần nhà son, càng học được nhiều điều từ Diệp Dao' quả thật rất đúng."

Khi cả gia đình ngồi xuống bàn ăn, Lục Tuấn đã nói ra quyết định sẽ đến nhà Diệp Dao vào ngày mùng 2 Tết, khiến cha Lục Tuấn lắc đầu cười khinh miệt.

"Ngày mùng 2 Tết mà con đi qua đó à, con nghĩ mình là con rể đi thăm nhà vợ à?" Cha của Lục Tuấn vừa ăn món ăn giảm cân cho sức khỏe, vừa nói: "Ba nghe mọi người đồn là bây giờ nhiều người trẻ sau khi vào đại học là bắt đầu yêu đương. Con không phải đi hẹn hò mù quáng với Diệp Dao rồi đấy chứ, con sẽ làm phiền người ta đấy."

Lông mày của Lục Tuấn nhíu lại.

Hẹn hò mù quáng? Diệp Dao đẹp trai như vậy, sao lại cần phải hẹn hò mù quáng?

Mình có thể tìm được ai qua xem mắt chứ? Liệu có ai vừa giàu có, vừa đẹp trai lại còn chăm sóc Diệp Dao chu đáo như mình không?

Mình không thể tìm được người như vậy, thế thì hẹn hò mù quáng chẳng phải là quyết định tồi sao.

Khi đến đó, mình sẽ phải nhắc Diệp Dao đừng phí thời gian vào những cuộc hẹn xem mắt đó.

"Con có muốn đi xem mắt không?" Cha Lục Tuấn lại hỏi.

"Không." Lục Tuấn từ chối ngay lập tức, "Dù có tìm được tiên nữ, con cũng không để ý đâu, đừng làm chuyện gì vô ích nữa."

*

Trong ngôi nhà ấm cúng và gọn gàng, Diệp Dao lần lượt cất tất cả những đồ vật của Lục Tuấn vào những ngăn tủ để không ai thấy.

Những mô hình robot mà Lục Tuấn mua, những cây bút Lục Tuấn từng dùng và những cuốn vở bài tập mà cậu ấy làm đều được để vào góc mà Diệp Dao sẽ không nhìn thấy.

Quần áo của Lục Tuấn lẫn lộn với quần áo của Diệp Dao, nhưng giờ đây chúng đã được chọn ra, gấp gọn gàng và cất vào một ngăn riêng ở trên cùng của tủ quần áo, trừ khi Diệp Dao đứng trên ghế để nhìn thì nó sẽ khuất khỏi tầm mắt cậu.

Căn phòng dần dần không còn đậm mùi của Lục Tuấn nữa.

Diệp Dao thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng tắm, tắm rửa, lau khô tóc và nằm xuống giường trong tình trạng mệt mỏi.

Quay đầu lại, Diệp Dao nhìn thấy khung ảnh trên bàn đầu giường và bức ảnh trong đó.

Đó là bức ảnh Lục Tuấn chụp chung với cậu.

Hồi đó, họ còn là học sinh trung học, khuôn mặt tươi trẻ hơn bây giờ rất nhiều. Họ mặc đồng phục màu xanh trắng, và Lục Tuấn đứng phía sau, vòng tay qua vai cậu, ánh mắt nhìn cậu, đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười.

Diệp Dao cầm khung ảnh lên, nhìn Lục Tuấn trong bức ảnh rồi lại nhìn chính mình trong đó.

Đó là một khoảng thời gian đẹp đẽ, và cậu không bao giờ tưởng tượng được rằng vào thời trung học, cậu lại có những suy nghĩ thầm kín như vậy với Lục Tuấn.

Khi cậu đang dọn đồ, cậu cố tình để quên bức ảnh này, Diệp Dao biết mình vẫn còn chút buồn về nó.

Diêpn Dao thở dài và để lại khung ảnh vào vị trí cũ.

Vài ngày sau, cậu cất bức ảnh đó lại vào trong một ngăn tủ cùng với những món đồ khác.

*

Tối đêm giao thừa vang lên tiếng pháo nổ, Diệp Dao không cảm thấy ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi call từ Lục Tuấn.

Diệp Dao, đang ngồi ăn lẩu cùng gia đình trong khi xem chương trình tối Tết, nói chuyện với gia đình rồi quay về phòng để nhận cuộc gọi call.

Khi Lục Tuấn gọi cho cậu trong những ngày gần đây, cậu đã từ chối call với lý do đang tắm hoặc chỉ nghe thoại. Giờ nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tuấn đột ngột trong video khiến cậu cảm thấy có chút không thoải mái.

Camera có thể làm người ta trông xấu đi, nhưng Lục Tuấn đã đẹp trai sẵn rồi, nên dù có không đẹp thì vẫn là một người đẹp trai. Người con trai đẹp trai đó đang nằm ngửa trong video với Diệp Dao, với vẻ mặt buồn bã.

"Sao vậy, không khỏe à?" Diệp Dao lo lắng hỏi.

Giọng Lục Tuấn ảm đạm: "Ừ, khó chịu lắm."

Diệp Dao không khỏi càng lo lắng hơn: "Chuyện gì vậy, ba mẹ cậu có biết không?"

"Cậu chẳng tinh ý gì cả, còn chuyện gì nữa, nó đau ở trong lòng này!" Lục Tuấn khoát tay "Đã bao nhiêu ngày rồi không gặp cậu, một ngày không gặp cậu cảm giác cứ như ba năm không gặp, vậy là chúng ta đã không gặp nhau mấy chục năm rồi!"

Diệp Dao: "......"

Cậu thật ngu ngốc, Lục Tuấn có bác sĩ gia đình riêng ở nhà, cậu không nên bận tâm đến lời Lục Tuấn nói mới phải.

Âm thanh của pháo nổ có thể nghe thấy từ cửa sổ phòng Lục Tuấn, anh rời giường, cầm điện thoại đi đến cửa sổ để xem pháo cùng Diệp Dao.

Diệp Dao cách xa ngàn dặm, thông qua màn hình thưởng thức vẻ đẹp của pháo hoa. Biệt thự là một nơi yên tĩnh, và âm thanh mơ hồ của pháo nổ truyền đến Diệp Dao qua điện thoại, khiến cậu cảm giác như mình đang ở một thế giới khác.

Giọng Lục Tuấn vang lên nhẹ nhàng: "Tôi muốn mỗi năm đều được đón giao thừa cùng cậu."

Tiếng pháo nổ liên tiếp, dần dần hòa vào nhịp tim.

Diệp Dao không nói gì, như thể cậu đang chăm chú nhìn pháo hoa.

Lục Tuấn không chịu buông tha: "Cậu có nghe thấy không?"

"Có lẽ là nghe thấy ai đó đang nói nhảm thôi." Diệp Dao đáp.

Lục Tuấn nhíu mày, quay camera từ pháo hoa bên ngoài cửa sổ trở lại khuôn mặt mình: "Ý cậu là nó nhảm nhí sao-"

"Thôi, nói chuyện cũng lâu rồi, cậu đi chơi với gia đình đi. Tôi cúp máy đây, tạm biệt." Diệp Dao không có ý định nói chuyện lâu với Lục Tuấn, nên cậu ấn nút cúp máy để kết thúc cuộc gọi.

Diệp Dao ngồi trên giường một lúc.

Pháo nổ bị cấm ở đây, nên không có âm thanh của pháo hoa. Tất cả những gì có thể nghe thấy trong phòng là tiếng chúc mừng Tết từ chiếc TV ngoài phòng, chúc mọi người gia đình hạnh phúc trong dịp Tết Nguyên Đán.

Diệp Dao đứng dậy khỏi giường, đi đến bàn đầu giường và cầm lấy khung ảnh, khóa nó cùng với bức ảnh vào trong tủ chứa đồ của Lục Tuấn.

Làm xong, Diệp Dao nhìn qua căn phòng giờ đây không còn mùi hương của Lục Tuấn nữa rồi quay lại bữa cơm sum vầy cùng gia đình.

*

Vào ngày mùng 2 Tết, Diệp Dao giúp mẹ làm sủi cảo nhân thịt lợn và ngô.

Là người miền Nam, gia đình họ không có thói quen ăn sủi cảo vào ngày Tết, họ thường ăn gà và cá với cơm trắng. Tuy nhiên, Diệp Dao không ngạc nhiên khi mẹ cậu đề nghị làm bánh sủi cảo.

Dù sao, với sự phát triển mạnh mẽ của internet hiện nay, không có gì lạ khi bị ảnh hưởng bởi không khí trên mạng và muốn thử làm sủi cảo vào dịp Tết giống như người miền Bắc.

Diệp Dao thích làm những công việc thủ công như thế này. Khi làm sủi cảo, cậu cảm thấy mình bình yên và không phải nghĩ về những thứ lộn xộn phải làm hay về Lục Tuấn.

Lục Tuấn rất thích ăn sủi cảo, đặc biệt là sủi cảo nhân thịt lợn và ngô.

Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Diệp Dao giữa lúc cậu đang mơ màng, tay cậu dừng lại một lúc trước khi tiếp tục công việc.

Cậu không thể tiếp tục nghĩ về Lục Tuấn nữa. Cậu đã quyết định rời xa rồi, nếu cứ tiếp tục suy nghĩ về nữa, cậu sẽ chỉ càng lún sâu hơn mà thôi.

Giờ đây, không còn sự can thiệp nào từ bên ngoài nữa, đây là thời điểm tốt để câuh rút chân khỏi vũng lầy này.

Điện thoại di động của mẹ Diệp Dao, mà bà đã quên trong bếp, vang lên. Bà vào bếp nghe máy và khi ra ngoài, bà mỉm cười nói với Diệp Dao: "Con đi xuống quầy tạp hóa mua cho mẹ một chai giấm nhé, nhà mình hết giấm rồi,  ăn sủi cảo mà không có giấm thì sẽ không ngon."

Diệp Dao đáp lại, mặc áo khoác, cầm điện thoại và đi thang máy xuống dưới tầng.

Trời lạnh, xung quanb không có ai qua lại vào giờ này. Diệp Dao ra khỏi tòa nhà, đi về phía quầy tạp hóa, cúi đầu không chú ý đến xung quanh. Sau đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên một người từ phía sau xuất hiện, nhanh chóng bịt mắt cậu lại bằng một tay, tay kìa thì quàng ôm lấy eo cậu.

"Cướp đây, giao ngay những thứ có giá trị nhất trên người ra!" Giọng của tên cướp nhỏ đến mức không thể nhận ra âm sắc ban đầu.

Diệp Dao bình tĩnh nói: "Điện thoại ở trong túi của tôi."

Khi tên cướp đưa tay ra để lấy điện thoại, chỉ còn một tay để kiềm chế hắn, và lúc đó đừng trách cậu là thô lỗ.

Diệp Dao có một ý tưởng hay, nhưng cậu không ngờ tên cướp lại không thèm quan tâm đến chiếc điện thoại của cậu.

"Thứ quý giá nhất làm sao lại là điện thoại được?" Tên cướp tỏ ra hung hăng.

Diệp Dao đang thắc mắc, định sẽ nói rằng thứ quý giá nhất mà người hiện đại mang theo bên mình đúng là chiếc điện thoại, thì tên cướp phía sau cậu đột nhiên áp sát rất gần, ôm trọn lấy cậu.

Giọng cười không còn kìm nén của tên cướp vang lên: "Thứ quý giá nhất đương nhiên là cậu rồi, Diệp Dao à."

Diệp Dao cứng người lại, mắt mở to, từ từ quay lại nhìn khuôn mặt mà cậu mong muốn nhìn nhất, nhưng cũng là khuôn mặt cậu không muốn nhìn thấy nhất.

Lục Tuấn ôm cậu từ phía sau và nháy mắt với cậu: "Cậu có nhớ tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro