Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Ngươi, ngươi biến thái! (H)

Từng giọt ái dịch nhỏ theo côn thịt lớn mà đi ra ngoài, hoa tâm mẫn cảm nhận lấy những cú thúc của quy đầu, cơ thể đã tới cực điểm, một mảnh ngứa tê dại bắt đầu lan truyền trong cơ thể.

Quý Thịnh nâng cần cổ dính đầy dâm thủy của nàng lên, hình ảnh cự long đáng sợ trêu chọc hoa huyệt hiện lên trước mắt nàng, trơ mắt nhìn côn thịt thô dài kia thọc vào rút ra, trái tim nàng như bị ai bóp chặt, thẹn thùng mà đỏ mặt, đôi mắt rưng rưng phiếm hồng.

"A Diên chảy thật nhiều nước."

Động tác cực kỳ hung ác, hoa huyệt nhỏ bé hiển nhiên không thể ngăn dâm thủy tiết ra ngoài, mắt thấy ái dịch tung tóe khắp nơi, nàng khủng hoảng nắm chặt tấm chăn gấm, tham âm rên rỉ yêu kiều nhẹ bật ra khỏi cánh môi đỏ thắm.

Có lẽ chính nàng cũng không nghĩ tới, hoan ái nhục dục lại đáng sợ như thế, nàng kinh ngạc về cơ thể của chính mình, làm sao nơi đó nước có thể chảy nhiều như vậy, dâm thủy không ngừng tuôn ra từ huyệt khẩu, theo kẽ mông chảy về phần lưng nàng, cảm giác ướt nóng lan tràn ra toàn cơ thể, làm nàng càng thêm mê ly.

"A, a chậm, chậm một chút đi, căng chết ta!"

Quý Thịnh lại là vui thích không thôi, khoái cảm dục tiên dục tử này hắn chưa bao giờ được trải nghiệm qua, đêm nay hắn đã biết cái gì là hương vị tình dục, tư vị ái tình, làm hắn say đắm không thôi.

Bạch bạch bạch!

Hỗn tạp tinh dịch, dâm dịch bị côn thịt càn quấy, động tác thao càng thêm dữ dội.

"A DIên, đêm còn rất dài, nàng hãy từ từ hưởng thụ đi."

.....

Sáng sớm, sau màn lụa mỏng manh nhẹ bay, có một cơ thể băng thanh ngọc cốt trần trụi đang nằm trên giường gấm, ba ngàn sợi tóc xõa tung, bay tán loạn trên phần lưng, những vết xanh tím như ẩn như hiện, ngại ngùng mà núp sau mái tóc dài đen mượt, đường cong lả lướt mềm mại, tựa như bông hoa yêu dã nơi rừng sâu.

Một đêm hoan ái không ngừng nghỉ, Nhiễm Diên được sủng ái vô hạn, cơ thể vô lực mệt mỏi, lười biếng nằm sấp trên giường, quanh thân đều đau nhức, không có đến nửa phần sức lực, vừa động thì từng hình ảnh điên cuồng dâm mỹ đêm qua lại hiện lên trong đầu.

"Cơ Thịnh, thằng nhãi ranh!"

Tiếng nũng nịu mê người lả lướt, giọng khàn khàn, chỉ nói có mấy chữ, nàng đã kịch liệt mà ho khan, nơi tư mật giữa hai chân sưng to, tức khắc có một cổ lượng dịch nóng bỏng tràn ra, Nhiễm Diên xấu hổ buồn bực mà chắn chăn gấm.

Đêm qua được hắn 'yêu thương' một lần rồi lại một lần, thế nên hiện giờ trong bụng nàng tất cả đều là tinh dịch của hắn...

"Mới sáng sớm đã mắng ta, A Diên thật là vô tình nha."

Giọng nam ôn nhu sâu kín truyền tới, da đầu nàng căng thẳng, vội nghiêng đầu lại, liền thấy Quý Thịnh an ổn ngồi ở đầu giường, vương bào mũ miện đã chỉnh tề, thêm vào đó là phong thái của một bậc Đế Vương, làm người sợ hãi.

"Ngươi còn ở đây làm gì?" Nàng rất kinh ngạc, trực tiếp ghét bỏ ra lệnh đuổi khách.

Quý Thịnh không vui nhíu mày, ngón tay quấn lấy một lọn tóc đen óng ả, nhìn bộ dáng ăn đau của nàng, mới nhẹ nhàng cười: "Quả nhiên là tuyệt tình như thế."

"Ngươi đi nhanh đi."

Tân Đế Vương lâm hạnh nàng, là phu nhân của Đế Quân đời trước, việc này sợ là đã truyền đi khắp hậu cung rồi, nàng lại không muốn nhìn tới thằng nhãi Quý Thịnh này, nâng cánh tay nhỏ nhắn như ngó sen lên muốn đoạt lại lọn tóc, nhưng vừa nhúc nhích, hạ thân tức khắc liền đau đến khó thở, nàng khó khăn mà hô hấp, trực tiếp ngã xuống giường mềm mại.

"Được rồi, đừng lộn xộn nữa, sau này nàng phải tiếp tục ở trong Bàng Cung này, nếu không muốn, có thể theo ta đi đến chính điện."

Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve đầu vai của nàng, trên đó còn lưu lại dấu vết ái muội hôm qua hắn để lại, nhớ tới cánh môi nhỏ nhắn mê người phía dưới, hắn lại có chút bừng bừng dục hỏa.

Bàng Cung vốn là nơi của Hoàng hậu Yến Vương ở, lúc trước lão già kia mê luyến sắc đẹp của Nhiễm Diên, nhất thời nổi hứng, lập nàng làm Trắc phu nhân, ban cho nàng cung điện mỹ lệ nhất. Năm ấy, nàng chỉ mới mười tám tuổi, liền trở thành nữ nhân thân cận nhất bên người Yến Vương, đây là điều mà biết bao người mơ ước.

Hiện giờ Quý Thịnh không chỉ bắt nàng ở lại Bàng Cung, còn cho phép nàng đi chính điện, việc này đã phần nào đó nói lên thân phận của nàng.

Đối diện với đôi mắt thâm tình đen nhánh của hắn, trong lòng nàng chấn động, nàng chỉ cho rằng hắn là ham mê sắc đẹp của nàng, hoặc là vì muốn trả thù nàng, nhưng có vẻ như không phải như vậy.

Nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của nàng, môi hắn khẽ nhếch, duỗi tay ra lấy một thứ bên cạnh giường, nhẹ giũ ra, mới vừa rồi còn thất thần giờ nhìn thấy thứ này, Nhiễm Diên tức khắc xấu hổ không thôi.

"Ngươi, ngươi biến thái! Mau đưa đây!"

Chính giữa dải lụa trắng là một hoa tuyết mai đỏ thắm nở rộ, dấu vết máu đã khô cạn, đó là minh chứng cho việc đêm qua hắn đã tiến vào cơ thể nàng, trừ bỏ máu trinh, trên đó còn có một chút dấu vết tinh dịch và dâm thủy lưu lại.

Như xấu hổ mà e thẹn, vết máu đỏ đậm kia lả lướt uốn lượn, Quý Thịnh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng đáng yêu, nũng nịu này của Nhiễm Diên. Ngày xưa, khi nàng còn là Trinh Hoa phu nhân, thái độ đối với đám Công tử bọn họ là xa cách, lãnh đạm, như tiên nhân mà thanh nhã, ôn nhu, nào có bộ dáng ngây thơ, mê người như thế này.

"Ngoan ngoãn đi nào, đợi ta xử lý chính vụ xong, ta sẽ lại đây bồi nàng ăn tối."

Thanh âm réo rắt trầm ổn cất giấu một tia vui sướng, cẩn thận mà đem dải lụa trắng cất vào vương bào. Cuối cùng, bàn tay to còn giảo hoạt mà xoa xoa mông nhỏ phấn nộn, trước sự tức giận của nàng, nghênh ngang mà rời đi.

Mắt thấy bóng dáng tên biến thái nào đó rốt cuộc cũng biến mất, không khí bị áp bức rốt cuộc cũng tiêu tán, nàng lại tức giận mà tiếp tục cắn chăn gấm.

Đại vương sờ sờ mông nhỏ của người ta, thật biến thái a ~~ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro