Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58: Bắt Cá

Chương 58: Bắt Cá

Cố Thừa Minh nhìn Cát Hải vẫn còn tâm trạng trêu chọc mình, liền lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Cát Hải nhìn bóng lưng Cố Thừa Minh rời đi, bèn ngồi xuống chờ đến giờ ăn cơm.

Đồ ăn do học bá nấu a, lần này ăn chưa chắc lần sau còn có dịp được ăn lần nào nữa.

Đợi đến khi Lê Dự và mấy người khác nấu xong cơm, Lê Dự nhìn quanh một lượt nhưng không thấy bóng dáng Cố Thừa Minh đâu, liền hỏi Cát Hải: "Cậu có thấy Cố Thừa Minh đâu không?"

Cát Hải chỉ về phía cái lều không xa: "Kia, ở trong lều suốt nãy giờ rồi."

Lê Dự nói cảm ơn, cầm bát đĩa đựng cơm và đồ ăn đi thẳng vào lều tìm người.

Lê Dự đến trước lều, vì hai tay đang bưng cơm nên không tiện vào trong, liền đứng đó nghịch ngợm nói: "Ahem, vừng ơi mở cửa!"

Lời vừa dứt, Cố Thừa Minh đã vén lều lên và nhận lấy bát từ tay Lê Dự.

Lê Dự nhìn khuôn mặt Cố Thừa Minh còn có chút khó chịu, biết rõ nên hỏi: "Giận à?"

Cố Thừa Minh lắc đầu, đặt bát xuống, xoay người lại rồi thở dài: "Có giận đâu..."

"Thì ra là không vui, em biết mà." Lê Dự tiến lại gần hôn Cố Thừa Minh một cái rồi nói: "Đừng giận nữa, thử món em nấu nhé."

Cố Thừa Minh vì nụ hôn chủ động của Lê Dự mà cuối cùng cũng nguôi đi phần nào nỗi bất mãn, vòng tay qua eo Lê Dự, cười gian nói: "Tay nghề của em đương nhiên là tốt rồi, để anh thưởng thức trước đã."

Sau một nụ hôn tình nồng ý mật, Cố Thừa Minh mới buông Lê Dự ra trêu chọc: "Ngọt quá."

Lê Dự đỏ mặt, cầm đũa gắp một miếng thức ăn đút cho Cố Thừa Minh: "Ăn đi!"

Đến khi hai người ăn cơm xong, Cố Thừa Minh dọn dẹp bát đĩa hai người rồi bước ra khỏi lều, đi chưa được mấy bước đã nghe thấy Cát Hải đang thảo luận với mấy cậu con trai về việc buổi chiều sẽ đi câu cá ở sông.

"Cậu thật sự nhìn thấy cá à?"

"Ừ!, cá khá lớn đấy! Tối nay chúng ta không phải định nướng thịt sao? Hay là đi bắt vài con cá thử xem?"

Cát Hải gật đầu, đáp: "Không mang dụng cụ câu cá, vậy thì chỉ thử vận may thôi!"

Cố Thừa Minh đưa bát đĩa cho người dọn dẹp xong, thì Cát Hải tiến lại gần mời: "Đội trưởng, buổi chiều có muốn cùng bọn em đi câu cá ở sông không?"

Vì đây là đi chơi, lại nghĩ rằng Lê Dự có lẽ sẽ thích, Cố Thừa Minh liền đồng ý.

Khi Cố Thừa Minh quay lại lều, Lê Dự đang ngồi trong lều chơi điện thoại, anh tiến lại gần từ phía sau ôm lấy Lê Dự và hỏi: "Cát Hải nói lát nữa đi bắt cá, em có muốn đi không?"

Lê Dự đặt điện thoại xuống đáp: "Được a, dù sao cũng không có việc gì để làm."

Cố Thừa Minh hôn nhẹ lên tai Lê Dự, ám muội nói: "Cùng người yêu làm những chuyện vui vẻ. Sao lại không có việc gì để làm?"

Lê Dự tránh nụ hôn của Cố Thừa Minh rồi nói: "Sao em có cảm giác như mình là một chú thỏ trắng, còn anh là con sói lớn đang há miệng chờ em vậy?"

Cố Thừa Minh nghe xong bật cười: "Ví von đúng đấy, nếu không phải thỏ con này còn chưa lớn, không thì sớm đã vào bụng anh rồi."

Lê Dự phồng má lên, không còn nóng giận nữa.

Hai người lại tiếp tục quấn quýt trong lều một lúc, Cát Hải đến gọi hai người cùng nhau ra ngoài để đi bắt cá.

Dòng sông ở đây không sâu lắm, mấy người đến bên bờ sông, mọi người đều cởi giày, xắn quần đi qua đi lại trong sông.

Cát Hải còn nhặt được một cành cây, lấy dao nhỏ vót nhọn để xiên cá, Hình Hâm cùng mấy người khác thì tay không bắt cá.

Lê Dự cũng cởi giày và tất, đứng ở ven sông nghịch nước.

Phong cảnh nơi này cũng khá đẹp, nhưng từ trong lòng, Lê Dự cảm thấy vẫn không thể so sánh với phong cảnh quê hương của mình.

Đầu mùa thu, thời tiết đã không còn quá nóng, Lê Dự đi một lúc trong nước, cảm thấy chân hơi lạnh, nên lên bờ ngồi một bên chụp ảnh cho Cố Thừa Minh cùng mấy người Cát Hải.

Cát Hải đã dùng cây gậy để bắt cá trong suốt hai giờ đồng hồ ở dưới sông, nhưng vẫn không bắt được con nào, người mò cá bằng tay không thì càng không cần phải nói.

Cố Thừa Minh thực ra đi cùng Lê Dự để vui chơi, việc bắt cá chỉ là phụ, nên tự nhiên cũng không thu hoạch được gì.

Hình Hâm nhìn mọi người làm việc suốt nửa ngày, nói: "Thế này không ổn rồi, không bắt được cá đâu."

Cát Hải không vội, mỉm cười đáp: "Đừng quá để ý, không có cá thì chúng ta vẫn mang theo thịt mà, đúng không?"

Hình Hâm có vẻ không vui nói: "Đã nói là sẽ đi bắt cá, mà cuối cùng không mang về được một con, chẳng phải là mất mặt sao?"

"Mất mặt gì chứ, chúng ta đâu có dụng cụ, bắt được cá mới là may mắn đấy."

Hình Hâm nghe thấy lời nói không mấy quan tâm của Cát Hải, trong lòng cảm thấy bực bội không rõ lý do. Đặc biệt là khi nhìn thấy Cố Thừa Minh và Lê Dự cúi đầu xem những bức ảnh chụp trên máy ảnh, cảm giác trong lòng càng trở nên khó chịu hơn.

"Tôi nói chúng ta nên nghĩ cách khác đi, đừng như một số người chỉ biết ngồi không!"

Lời nói đầy ẩn ý của Hình Hâm vừa dứt, Cát Hải liền thu lại nụ cười, đáp: "Nói chuyện cho cẩn thận! Nói người khác ngồi không mà lúc trưa lại ăn cơm do người ta nấu, cậu không thấy ngại à?"

Hình Hâm bị Cát Hải nói một hồi, quả thực cũng có chút chột dạ, câu nói ban nãy chỉ là bột phát, giờ chẳng còn khí thế phản bác, lấy chân đá nước rồi quay lưng bỏ đi xa.

Cát Hải không quan tâm đến Hình Hâm bỏ đi, vẫn tiếp tục dùng cành cây xiên cá.

Lê Dự và Cố Thừa Minh đứng từ xa, chỉ thấy Cát Hải và Hình Hâm nói mấy câu rồi Hình Hâm bỏ đi, chứ không nghe rõ họ nói gì.

Mấy người lại ở bờ sông thêm hơn một giờ nữa, cá thì không bắt được con nào, nhưng có người bắt được vài con tôm nhỏ.

Mặc dù mấy con tôm nhỏ đó chẳng đủ để nhét vào kẽ răng, nhưng ít nhất cũng không phải là tay trắng mà trở về.

Lê Dự không ngờ mọi người bận rộn cả buổi chiều mà không bắt được con cá nào, cậu lại cởi giày xuống nước, nói với Cát Hải: "Đưa cành cây cho tớ."

Cát Hải đưa cành cây trong tay cho Lê Dự: "Học bá, cậu còn biết xiên cá à?"

Lê Dự mỉm cười: "Thử xem a!"

Hình Hâm nhìn Lê Dự cầm cành cây đã gọt nhọn đầu dáng vẻ nóng lòng muốn thử, hông khỏi tỏ ra khinh thường, họ đã bắt cá cả buổi chiều mà chẳng được con nào, cái cậu trông như cậu ấm này có thể làm được sao?

Nói về việc biết nấu ăn thì có thể coi là sở thích của người giàu, nhưng mà bắt cá thì sao?

Chẳng lẽ lại có người giàu nào lại có sở thích đặc biệt như này?

Hồi nhỏ gần nhà Lê Dự có một con suối nhỏ, nên Lê Dự thường hay bắt cá xiên cá chơi, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng so với những người không biết làm thế nào thì vẫn khá hơn chút ít.

Lê Dự sau vài lần xiên hụt, Lê Dự cuối cùng cũng tìm được cảm giác.

Vì vậy, không mất nhiều thời gian, Lê Dự đã xiên được một con cá trắng béo.

Cát Hải nhìn Lê Dự giơ cành cây xiên cá đưa cho mình, không biết nên ngạc nhiên như thế nào nữa: "Học bá, cậu đúng là thần kỳ!"

Mấy cậu bạn xung quanh Hình Hâm cũng hào hứng nói với Lê Dự: "Cậu làm thế nào vậy? Chỉ cho bọn tôi với!"

Cố Thừa Minh lại nhăn mày, kéo tay Lê Dự nói: "Lên bờ rồi hãy nói."

Lê Dự đành phải lên bờ, đi giày rồi mới giải thích cho nhóm người về cách bắt cá.

Lê Dự nói xong, cả nhóm đều rối rít đều nhặt cây, gọt nhọn đầu và bắt chước cách mà Lê Dự vừa mới làm để bắt cá.

Mãi đến khi trời gần tối, cả nhóm mới đứng dậy đi về khu cắm trại.

Tính cả con cá mà Lê Dự bắt được, mọi người đã mang về tổng cộng ba con cá. Mặc dù số lượng không nhiều lắm, nhưng mọi người đều rất phấn khởi.

Hình Hâm đi ở cuối hàng, nhìn bóng dáng của Lê Dự thực sự có phần không hiểu, phải nói rằng, ban đầu là vì Bành Thần không có ấn tượng tốt với Lê Dự và Cố Thừa Minh, nhưng qua một ngày tiếp xúc, Hình Hâm lại thấy Lê Dự là một người đặc biệt, không những không có vẻ kiêu căng của người giàu có, làm việc và nói chuyện đều rất tận tâm, cậu ấy còn rất dễ gần.

Hình Hâm có chút bối rối, thật chẳng lẽ bản thân hiểu lầm sao?

Đám người Cát Hải quay trở lại khu cắm trại, các bạn nữ đã nhóm lửa, đang nướng những chiếc cánh gà và thịt nướng thơm phức.

Dịch Vĩ thấy Cát Hải mấy người bọn họ cuối cùng cũng trở về, ngạc nhiên nhận lấy con cá mà Cát Hải đưa cho: "Các cậu thực sự bắt được à?

Cát Hải cười nói: "Nhờ có học bá đó!"

Dịch Vĩ ngạc nhiên, cũng không vội vã hỏi vì sao, mà trước tiên mời mọi người ngồi xuống. Sau khi đưa hai đĩa thịt nướng cho mọi người, cô mới hỏi Cát Hải chi tiết về việc bắt cá.

Nhóm nam quây quần bên đống lửa trại, vừa nướng thịt vừa thưởng thức món thịt nướng vàng ruộm, thơm lừng, cảm giác lạnh lẽo từ buổi chiều ở con sông dần tan biến.

Một nhóm người sau khi ăn uống no say, có người đề nghị chơi trò chơi.

Cả nhóm chơi trò chơi đến nửa đêm, mọi người mới mệt mỏi đều tản ra về lều để ngủ.

Lê Dự và Cố Thừa Minh trở về lều, vẫn chưa có dấu hiệu buồn ngủ, hai người nằm xuống, Lê Dự ôm lấy eo Cố Thừa Minh nhờ anh kể chuyện ma cho mình nghe.

Cố Thừa Minh ôm Lê Dự vào lòng, cười nói: "Không sợ sao?"

Lê Dự lắc đầu, cười rạng rỡ: "Chẳng sợ đâu, em chỉ muốn trải nghiệm cảm giác cắm trại hồi nhỏ của anh thôi."

Cố Thừa Minh hôn nhẹ lên trán Lê Dự, rồi cố ý hạ thấp giọng, nói: "Được rồi, vậy anh bắt đầu kể đây. Câu chuyện xảy ra vào một đêm khuya, có một thư sinh trên đường vào kinh đô đi thi đã nghỉ lại trong một nhà tranh hoang vắng không người ở. Nhà tranh bị đột một chút, giữa đêm khi gió thổi qua, có thể nghe thấy tiếng gió ' Vù vù' thổi vào trong nhà. Đột nhiên..."

"Gì cơ?" Lê Dự nghe thấy giọng của Cố Thừa Minh đột ngột thay đổi, tâm trạng trở nên căng thẳng, lập tức hỏi.

"Đột nhiên, thư sinh kia cảm thấy ở cổ mình có cảm giác ấm ấm..."

Cố Thừa Minh nói đến đây, cúi đầu lại gần cổ của Lê Dự hôn nhẹ một cái, nói: "Chính là chỗ này."

Lê Dự bị Cố Thừa Minh làm phân tâm, bầu không khí vừa tạo ra đã hoàn toàn biến mất, liền lầm bầm: "Đang kể chuyện ma mà, anh làm gì vậy?"

"Tiếp tục tiếp tục, đột nhiên thư sinh cảm thấy ở cổ có cảm giác ấm ấm, anh ta cũng không để ý, tiếp tục ngủ. Ngủ một hồi, lại cảm thấy trên môi cũng có cảm giác ấm ấm..."

Cố Thừa Minh nói xong, lại cúi đầu định hôn môi Lê Dự, nhưng bị Lê Dự nâng tay chặn lại, có chút tức giận: "Anh đúng là tên háo sắc!"

Cố Thừa Minh bị Lê Dự nhìn thấu, liền xoay người đè Lê Dự xuống, cười: "Đoán đúng rồi, có thưởng!"

"Em mới không cần ... Ư..."

Thế nhưng Lê Dự phản kháng thất bại, bị tên háo sắc kéo vào, ngay cả câu cự tuyệt cũng không nói ra được thì đã bị ăn sạch sẽ.

Khi Lê Dự và Cố Thừa Minh hai người mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ, thì đã gần nửa đêm.

Cố Thừa Minh trong giấc mơ dường như thấy mình bị mắc kẹt trong một mảnh sa mạc, trên trời là thái dương nóng hừng hực, mọi thứ xung quanh đều là cát vàng và gió bụi.

Nóng quá...

Nóng đến mức Cố Thừa Minh cảm giác như có một cái lò sưởi dán vào người mình...

Trong lúc mơ màng, Cố Thừa Minh hình như nghe thấy tiếng rên rỉ của Lê Dự.

Cố Thừa Minh cố gắng mở mắt, lý trí dần dần tỉnh táo lại, cảm nhận được làn da tiếp xúc với làn da của mình đang nóng bỏng.

Cố Thừa Minh ngay lập tức tỉnh táo lại, đưa tay sờ lên gương mặt Lê Dự đang đỏ ửng vì sốt, hoảng hốt kêu lên: " Bảo bối, Lê Dự, Lê Dự?"

Nhưng Lê Dự không mở mắt, dáng vẻ lờ đờ làm Cố Thừa Minh chấn động trong lòng, lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro