Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Dã ngoại

Chương 57: Dã ngoại

Sau khi Cố Ký Nghiệp rời đi, Cố Thừa Minh nắm chặt tay Lê Dự, không chịu buông, Cố Đức Thắng sao có thể không nhận ra cháu mình đang thể hiện quyết tâm của mình chứ?

Ông lại nhớ đến khí thế của Cố Thừa Minh khi nói chuyện vừa rồi, thật chẳng kém gì ông năm xưa, trong lòng vừa cảm thấy tự hào lại vừa lo lắng.

May mắn thay Lê Dự là một đứa trẻ tốt, nếu không... với tính khí bướng bỉnh của thằng nhóc bướng này, chẳng ai có thể trị nổi nó.

Cả đời ông, chuyện hiếm lạ gì cũng từng thấy, nhưng rốt cuộc vẫn hy vọng Cố Thừa Minh có một gia đình hạnh phúc, chỉ là nhìn tình hình bây giờ, sự kiên trì của Cố Thừa Minh với Lê Dự thật sự không phải ngày một ngày hai mà có thể xóa bỏ. Có lẽ vì quá hiểu rõ cháu mình, Cố Đức Thắng mới không dùng biện pháp cứng rắn để chia rẽ hai người họ.

Nhưng suốt những năm qua, ông cũng biết rằng Lê Dự thực sự là một đứa trẻ tốt, nên dần dần cũng buông bỏ những suy nghĩ khác.

Con trai ông đã không quản nổi, huống hồ là cháu trai.

Cuối cùng thì ngoại trừ chuyện giới tính cháu dâu không đúng lắm, thì chẳng có chỗ nào để chê cả.

Cháu trai của ông quả thật có con mắt tinh tường hơn hẳn người con trai hư đốn của ông.

Mùa đông ở thành phố B rất lạnh, Lê Dự lại khá sợ lạnh. Từ khi nền nhà được trải một lớp thảm lông trắng dày, Lê Dự rất thích ngồi trên thảm đọc sách. Cố Thừa Minh thì rất thích nhìn Lê Dự mặc áo len ngồi trên thảm, trông giống như một con thú nhỏ lông mềm xù xù, ôm vào lòng cảm giác mềm mại, ấm áp.

Khi mùa đông qua đi, mùa xuân đến, Lê Dự cũng cởi bỏ áo len dày và thay vào đó là áo sơ mi trơn màu.

Lê Dự có vẻ ngoài trắng trẻo và dễ nhìn, mặc áo sơ mi đơn sắc càng tôn lên vẻ tinh khiết và thanh tú. Lúc này, đi dạo trong khuôn viên trường, Lê Dự như một điểm nhấn nổi bật, huống hồ những lúc cậu đi cùng Cố Thừa Minh, tỉ lệ quay đầu nhìn gần như đạt đến 100%.

Hai người xuất sắc như vậy, tất nhiên sẽ thu hút nhiều sự chú ý trong trường đại học.

Chỉ có điều, Cố Thừa Minh thường xuyên bận rộn, còn Lê Dự ngoài việc lên lớp thì chỉ ngồi thư viện. Mặc dù Lê Dự trông có vẻ ôn hòa, nhưng ngoài Cát Hải ra, cũng rất ít khi nói chuyện với người khác. Điều này cũng khiến cho phần lớn những người thầm mến họ đều phải ngần ngại.

Cuộc sống như trong tháp ngà của đại học đã tạo nên nhiều mối tình. Dịch Vĩ và Cát Hải đã thuận lợi trở thành một đôi khi Cát Hải vừa bước vào năm thứ hai.

Sau khi Dịch Vĩ và Cát Hải ở bên nhau, mới dần biết đến mối quan hệ giữa Lê Dự và Cố Thừa Minh. Trước đó, trong đầu cô tự tưởng tượng bậy bạ Lê Dự thân mật với Cố Thừa Minh, nhưng khi biết được sự thật, một mặt cảm thấy như đang mơ, mặt khác lại thấy hai người này thực sự rất xứng đôi.

Khi Dịch Vĩ và Cát Hải ở bên nhau, cô cũng đã cùng Cát Hải ăn cơm với Lê Dự và Cố Thừa Minh. Sự dịu dàng, chu đáo và tình cảm của Cố Thừa Minh chỉ thực sự thể hiện rõ khi ở bên Lê Dự.

Mặc dù Dịch Vĩ là một hủ nữ lâu năm, nhưng cô không quá lạc quan về tình yêu đồng tính trong đời thực, bởi hiện nay môi trường xã hội vẫn chưa thật sự chấp nhận, ngay cả khi có xu hướng ủng hộ bình đẳng, nhưng trong quan niệm xã hội đầy thành kiến, không biết còn bao nhiêu năm nữa thì vấn đề đồng tính mới thực sự được tôn trọng.

Thế nhưng Cố Thừa Minh và Lê Dự đều rất dũng cảm, tình yêu của họ giống như đa số các mối quan hệ khác, bình dị và ấm áp, chỉ cần nhìn vào người ta có thể cảm nhận được sự ấm áp đó.

Ngồi bên cạnh Dịch Vĩ, Cát Hải nhìn thấy Dịch Vĩ lại ngẩn ngơ nhìn hai người Lê Dự bọn họ, liền nhẹ nhàng dùng đầu gối chạm vào Dịch Vĩ dưới bàn, có chút trách móc nhắc nhở: "Em ở đây này, chị nhìn đi đâu thế?"

Dịch Vĩ phục hồi tinh thần lại, cười với Cát Hải: "Em lại suy nghĩ linh tinh gì rồi?"

Cát Hải tất nhiên biết rõ bản chất hủ nữ của Dịch Vĩ, nhưng khi nhìn bạn gái mình chăm chú nhìn người con trai khác, lòng Cát Hải không khỏi có chút ghen tị: "Em không nghĩ gì nhiều đâu, nhưng chị đúng là nhìn họ mà."

Dịch Vĩ là đàn chị của Cát Hải, lớn hơn Cát Hải một tuổi. Nhưng tính cách của Cát Hải rất thoải mái, nên Dịch Vĩ thường không ngại đùa giỡn với Cát Hải, nói: "Cát Hải, nếu chị là con trai, nhất định sẽ theo đuổi em."

Cát Hải nghe thấy lời của Dịch Vĩ, biểu cảm trên mặt rất đặc sắc.

Cái quái gì vậy? Dịch Vĩ của mình không thể bình thường một chút được sao?

Ở bàn đối diện, Lê Dự và Cố Thừa Minh đang tình cảm ngọt ngào, đút cho nhau ăn, còn Cát Hải ở đây lại đang thảo luận về vấn đề "triết học" với Dịch Vĩ.

Đây có phải là chuyện mà cặp đôi bình thường nên thảo luận không?

Rõ ràng đối diện mới là cách đúng đắn để yêu chứ?

Sau bữa ăn, Cố Thừa Minh nắm tay Lê Dự chuẩn bị về nhà, nhưng Dịch Vĩ lại hứng khởi lấy ra vài tấm vé triển lãm truyện tranh, mời: "Có muốn đi cùng không? Hôm nay có triển lãm truyện tranh đấy."

Lê Dự nhìn những mái tóc đủ màu trên vé mà Dịch Vĩ cầm, bỗng nhớ lại nỗi sợ hãi bị thao túng ở tiệm tóc, nên hơi áy náy từ chối.

Dịch Vĩ cũng không quá thất vọng, dù sao Lê Dự và Cố Thừa Minh đều là những người nổi bật, không muốn đến nơi đông người cũng là điều dễ hiểu. Vì vậy, Dịch Vĩ mỉm cười tiếp lời: "Không sao, vậy thì có dịp cùng đi cắm trại nhé? Câu lạc bộ đang chuẩn bị kế hoạch đấy, mong là hai người sẽ tham gia."

Lê Dự cảm thấy không nên từ chối người khác hai lần liền, nên không đồng ý cũng không từ chối, chỉ gật đầu và nói: "Ừm, nếu có thời gian em sẽ đi."

Sau khi Dịch Vĩ và Cát Hải rời đi, Cố Thừa Minh hỏi Lê Dự: "Em thật sự định đi cắm trại à?"

Lê Dự lắc đầu, giải thích: "Không có ý định đâu, cắm trại có gì vui? Anh đã đi bao giờ chưa?"

Cố Thừa Minh gật đầu: "Lúc nhỏ đã từng đi, đi đến những nơi sơn cốc, bên hồ để nấu ăn ngoài trời, buổi tối ngủ trong lều, đôi khi nếu thời tiết tốt thì còn có thể ngắm sao."

Lê Dự nghe Cố Thừa Minh nói về việc ngủ trong lều, dấy lên sự tò mò, có vẻ hơi dao động nói: "Ngủ trong lều à, nghe anh nói vậy thì có vẻ cũng không tệ."

Cố Thừa Minh vòng tay qua eo Lê Dự, cười nói: "Anh còn nhớ lần đó anh và Gia Kha cùng đi, buổi tối bọn anh thi kể chuyện ma trong lều, sau đó Gia Kha sợ đến mức phải trùm kín chăn ngủ suốt đêm."

Lê Dự nghe Cố Thừa Minh kể về chuyện xấu của Từ Gia Kha, bật cười: "Anh nói như có vẻ không sợ gì cả nhỉ?."

Cố Thừa Minh hơi đắc ý: "Hồi nhỏ anh thực sự không sợ mà."

"Vậy bây giờ anh sợ rồi à?"

"Bây giờ cũng không phải là sợ." Cố Thừa Minh cười nói. Chỉ là sau khi trải qua việc trọng sinh, những điều mà trước đây luôn coi thường giờ lại có thêm một chút kính trọng.

Lê Dự bị lời của Cố Thừa Minh gợi lên sự tò mò, đến khi Dịch Vĩ mời lần sau, cậu đã đồng ý ngay lập tức.

Dịch Vĩ còn hơi ngạc nhiên, dù cô rất muốn Lê Dự và Cố Thừa Minh cùng tham gia, nhưng đã bị từ chối quá nhiều lần, cô gần như không còn hy vọng nữa. Không ngờ lần này Lê Dự lại vui vẻ đồng ý ngay.

Thời gian cắm trại được đặt vào cuối tuần, vì mọi người đều là sinh viên, nên không đi xa mà chọn một vị trí phù hợp ở ngoại ô gần đó.

Sáng sớm thứ Bảy, mọi người tập trung để chuẩn bị lên xe buýt đến địa điểm cắm trại.

Vì Cố Thừa Minh lần đầu tham gia hoạt động của câu lạc bộ, nhiều cô gái trước đây chưa gặp Cố Thừa Minh đều âm thầm vui mừng khi nhìn thấy anh.

Không ngờ lại cùng ở một câu lạc bộ với Cố học trưởng, phải ở câu lạc bộ cả năm rưỡi mới biết...

Trong câu lạc bộ cũng có không ít các em khóa dưới năm nhất đại học, mấy cô gái thấy Lê Dự và Cố Thừa Minh tự nhiên rất vui mừng. Nhưng các chàng trai thì không nghĩ vậy, trong số đó có một người là bạn cùng phòng của Bành Thần, tên là Hình Hâm.

Hình Hâm là niên đệ năm dưới với Bành Thần, nhưng lại tình cờ ở cùng ký túc xá với Bành Thần. Ban đầu, cả Hình Hâm và Bành Thần đã chuẩn bị rất lâu cho hoạt động cắm trại này, nhưng khi Bành Thần biết Lê Dự và Cố Thừa Minh sẽ tham gia, cho dù nói gì nhất quyết không chịu đi. Vô luận Hình Hâm nói gì, Bành Thần cũng không chịu đi, cuối cùng thậm chí còn giả bệnh để về nhà.

Hình Hâm không hiểu tại sao Bành Thần lại sợ hai người này đến mức như vậy. Giờ nhìn thấy, gã chỉ cảm thấy hai người đó có vẻ ngoài khá đẹp, nhưng Hình Hâm không có chút cảm tình nào với họ.

Đến tham gia hoạt động tập thể mà lại lái xe sang tới, như thể sợ người khác không biết họ giàu vậy, thật là khoe khoang!

Dịch Vĩ biết Cố Thừa Minh lái xe đến là vì chăm sóc cho Lê Dự, địa điểm cắm trại đường núi gồ ghề, Lê Dự vốn đã hơi say xe, nếu đường đi lại khó đi, Lê Dự đừng nói ra ngoài chơi, không chỉ khó chịu mà còn phải chịu đựng cả nửa ngày.

Sau khi mọi người tập hợp xong, đoàn người lên xe buýt, còn Cố Thừa Minh và Lê Dự thì lái xe theo sau.

Trong xe, thỉnh thoảng có người thò đầu ra phía sau, một bên ao ước một bên cảm thán nói: "Có tiền thật là tốt!"

"Có tiền có gì không tốt chứ?"

"Chậc, cậu xem hai người họ, vừa giàu vừa đẹp trai, sao lại không có bạn gái nhỉ? Thật là không khoa học!"

"..."

"Dịch Vĩ, họ, họ cũng không có bạn gái sao?"

Dịch Vĩ nhìn cậu thanh niên đầy mụn tuổi trẻ đang tiến lại gần hỏi mình, không nói gì.

Nhưng người đó thấy Dịch Vĩ không trả lời, có vẻ hơi không hài lòng, nói: "Người giàu đúng là khác biệt, tự lái xe còn muốn tham gia hoạt động tập thể? Sao phải chơi chung với bọn nghèo như chúng ta? Thích khoe khoang à?"

Dịch Vĩ nghe lời của cậu thanh niên đầy mụn, bỗng xạm mặt lại, nói: "Đừng đoán mò về người khác nữa, dù sao thì cậu cũng không có tiền và không đẹp trai! Hay là lo lắng cho bản thân mình hơn đi!"

"Ha ha ha ha. . . "

Dịch Vĩ vừa dứt lời, cả xe lập tức bùng nổ tiếng cười vui vẻ.

Cậu thanh niên đầy mụn không phản bác được, hậm hực không nói gì nữa.

Cát Hải nhìn Dịch Vĩ với vẻ mặt như vừa trút được cơn giận, thì thầm bên tai cô: "Híc, sao em cảm thấy bạn gái em ngày càng đẹp trai thế nhỉ?"

Dịch Vĩ rất thích lời khen của Cát Hải, vỗ vai Cát Hải , đắc ý nói: "Gọi một tiếng 'chồng' thử xem!"

Cát Hải đen lại, quên mất bạn gái của mình không theo tuyến đường người bình thường!

Khi gần đến địa điểm cắm trại, mọi người đều xuống xe, mang theo ba lô và đi bộ về phía khu cắm trại.

Lê Dự và Cố Thừa Minh cũng mang ba lô và đi theo dòng người đi tới.

Đến khu cắm trại, việc đầu tiên là chọn địa điểm và dựng lều. Cố Thừa Minh và Lê Dự trước khi đến đã tập dựng lều ở nhà, nên hai người phối hợp rất nhanh chóng hoàn thành việc dựng lều.

Cát Hải và Dịch Vĩ vốn nghĩ rằng Cố Thừa Minh và Lê Dự có thể chưa từng tiếp xúc với việc này, định giúp một tay, nhưng không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, hai người đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.

Cát Hải ngạc nhiên nói: "Đội trưởng, học bá thật là giỏi!"

Lê Dự hơi ngại ngùng đáp: "Bọn tôi đã luyện tập ở nhà rồi."

Cát Hải thở dài nói: "Híc, cuối cùng tớ cũng hiểu khoảng cách giữa tớ và đội trưởng, học bá là ở đâu rồi..."

Lê Dự cười, vì Cát Hải không phải lần đầu tiên nói như vậy, nhưng mỗi lần nghe đều khiến cậu thấy vui.

Dựng xong lều, mọi người nghỉ ngơi một lúc, đến gần trưa, Dịch Vĩ mới phân công nhiệm vụ.

Lê Dự được phân công nhiệm vụ rửa rau, Cố Thừa Minh ôm giỏ và cùng Lê Dự đi đến khu vực thượng nguồn của con sông để rửa rau.

Khi đến lúc phải nấu ăn, ngoài một vài cô gái, hầu hết mọi người đều không biết nấu ăn, Lê Dự đưa giỏ rau đã rửa xong cho Dịch Vĩ, rồi nhẹ nhàng nói: "Em cũng đến giúp một tay nhé."

Dịch Vĩ có chút giật mình, không ngờ Lê Dự lại biết nấu ăn nữa hả? Cậu trông chẳng có vẻ gì như người biết nấu ăn cả!

Nhưng không thể phủ nhận, dáng vẻ Lê Dự nấu ăn trông còn chuyên nghiệp hơn cả mấy cô gái.

Lê Dự cùng mấy bạn nữ đang chuẩn bị bữa trưa.

Cát Hải tiến lại gần Cố Thừa Minh, ngạc nhiên nói: "Nói thật, đội trưởng, bọn anh còn cái gì không biết nữa vậy?"

Cố Thừa Minh hiện đang cảm thấy không vui, rõ ràng là đi chơi, nhưng giờ Lê Dự lại phải nấu ăn cho người khác. Từ khi họ ở bên nhau, Lê Dự vốn không thường xuyên nấu nướng, giờ lại còn phải phục vụ những người không liên quan, thật là nghĩ thế nào cũng khiến người ta khó chịu!

Cố Thừa Minh rõ ràng không để ý đến lời của Cát Hải. Cát Hải nhìn thấy ánh mắt dường như muốn bốc hỏa của Cố Thừa Minh, liền nhìn qua Lê Dự bận rộn nấu cơm, cuối cùng đã hiểu ra vấn đề. Vì vậy mỉm cười bí ẩn, trêu chọc: "Đội trưởng đang ghen rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro