Chương 54: Tin Đồn
Lê Dự và Cát Hải cùng nhóm bạn vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng Dịch Vĩ dừng lại chụp vài tấm hình, cuối cùng họ cũng lên đến đỉnh núi.
Suốt dọc đường đi, mặc dù Cát Hải nói núi không cao, Lê Dự vẫn cảm thấy thể lực tiêu hao đáng kể, bắp chân mỏi nhừ, mồ hôi thấm ướt cổ áo sơ mi. Leo núi thật sự rất mệt, nhưng cảm giác đứng trên đỉnh núi, quả thật như Cát Hải nói, tràn đầy cảm giác thành tựu.
Lê Dự đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống phía dưới, cảm thấy cả tâm hồn đều được mở rộng ra, thật sự có một loại cảm giác hào hùng "nhất lãm chúng sơn tiểu".
*Nhất lãm chúng sơn tiểu (一覽眾山小): Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé.
Trên đỉnh núi Long Đạt có một chòi nghỉ mát, vài người đi một vòng quanh đỉnh núi chụp phong cảnh, sau đó ngồi nghỉ ngơi trong chòi.
Không lâu sau, Bành Thần và nhóm cậu ta cũng leo lên đến đỉnh.
Dịch Vĩ đi chào hỏi Bành Thần và vài bạn nữ sinh, còn Lê Dự ngồi trong ở trong chòi trò chuyện với Cát Hải.
"Học bá, vừa nãy trên đường đi sao thấy cậu nhặt mấy khúc gỗ bỏ vào túi vậy? Có tác dụng gì không? Hay đó là gỗ quý hiếm?"
Lê Dự nghe Cát Hải nhắc đến tiền, vẻ mặt nóng lòng, cười nói, "Không, không phải gỗ quý đâu! Tớ nhặt về để khắc vài thứ thôi."
Cát Hải nhìn đôi tay trắng trẻo, thon dài lại tinh tế, cảm thấy chúng giống như bàn tay của một nghệ sĩ piano hơn là của một người thợ mộc.
Cát Hải ngạc nhiên nói: "Không ngờ học bá cậu còn biết điêu khắc cơ đấy."
Lê Dự gật đầu đáp: "Ừm, Cố Thừa Minh tặng tớ bộ dao khắc, trước giờ chưa có cơ hội sử dụng."
Cát Hải hiểu ra, cảm thấy mình đã nghỉ đủ rồi, bèn đứng dậy xung phong: "Vừa lúc tớ giúp cậu nhặt luôn nhé!, thứ này nặng, để bỏ vào balo tớ. Lúc về đến trường, tớ sẽ đưa cho cậu."
Đối với lòng tốt của Cát Hải, Lê Dự cũng không từ chối. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cả hai cùng đi dạo quanh đỉnh núi. Cát Hải không lâu sau đã nhặt được một đống khúc gỗ và cho vào ba lô. Lê Dự nhìn thấy Cát Hải mở ba lô ra như đang khoe chiến lợi phẩm, bày ra tất cả những khối gỗ đã nhặt được, liền đưa tay ra chọn lựa, chỉ giữ lại những khúc gỗ đạt yêu cầu, còn lại đều bảo Cát Hải ném đi.
"Không cần nhiều như vậy, chừng này là đủ rồi. Ba lô của cậu có nặng không?" Lê Dự hỏi.
Cát Hải nhìn Lê Dự chọn xong, kéo khóa ba lô lại, đeo lên lưng rồi cười nói: "Học bá yên tâm đi, chút trọng lượng này đối với tớ không thành vấn đề gì cả!"
"Vậy thì cảm ơn cậu."
Lê Dự và Cát Hải vừa thu thập xong những khúc gỗ tốt, thì bên kia, Dịch Vĩ cầm máy ảnh gọi họ lại: "Các cậu qua đây, mọi người cùng nhau chụp một bức ảnh nào!"
Lúc này, Lê Dự mới nhận ra rằng gần như toàn bộ thành viên trong câu lạc bộ leo núi đã có mặt ở đỉnh núi, nên cùng Cát Hải đi về phía đó và tham gia vào đội chụp ảnh.
Lê Dự nhận ra rằng gần như tất cả thành viên trong câu lạc bộ đã lên đến đỉnh núi, liền đi theo Cát Hải tham gia chụp hình.
Lê Dự có chiều cao không bằng Cát Hải, nên đứng gần về phía trước, đúng lúc đứng cạnh chung một chỗ với nhóm nữ của Bành Thần.
Kết quả là khi Dịch Vĩ chuẩn bị chụp ảnh, vài người đứng trước Lê Dự đều lần lượt muốn đổi chỗ với người khác.
Lê Dự tinh ý nhận thấy ánh mắt khinh thường của hoj, có mang chút chán ghét và ác ý không nói nên lời.
Lê Dự mím mím môi, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Bành Thần.
Cậu đã làm gì sao?
Có lẽ do vì e dè sự hiện diện của Bành Thần, nên Cát Hải người ngày thường sơ ý, hôm nay lại đặc biệt cẩn thận tỉ mỉ, nhanh chóng nhận thấy tình huống không ổn, tiến tới khoác bả vai Lê Dự nói, "Học bá, chúng ta đứng cùng nhau nhé!"
Cuối cùng thì cũng chụp xong ảnh, Lê Dự không còn tâm trạng để ở lại nữa, liền cùng Cát Hải xuống núi.
Trên chuyến xe buýt về, Bành Thần cùng nhóm nữ sinh trò chuyện vui vẻ, khiến Lê Dự và Cát Hải có vẻ không hoà hợp.
Dọc theo đường đi Cát Hải có vẻ hơi bất an, thi thoảng lại tìm cớ hỏi Lê Dự vài câu để làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng.
Lê Dự nhìn vẻ mặt lo lắng của Cát Hải mà có chút muốn cười, thật ra cậu không để ý đến những trò mèo của Bành Thần. Dựa theo tình hình vừa rồi, Bành Thần nhiều lắm là nói điều gì đó xấu về cậu thôi, phải không? Những ác ý của họ, cậu đều nhìn thấy rõ, nhưng không để tâm. Dù sao thì cậu chỉ tham gia hoạt động lần này thôi, sau này những người đó có thể sẽ không gặp lại. Còn những người này để lại ấn tượng gì với cậu và có thể gây ra những tổn thương thực tế gì cho cậu?
Chỉ có Bành Thần, cậu thật sự không ngờ rằng cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng trình độ giở trò của cậu ta thực sự quá kém.
Trong câu lạc bộ này, ngoài hai người họ có mối hận thù, còn ai có thể có ác ý hãm hại cậu?
Nếu cậu thực sự để tâm, thì mới đúng như mong muốn của Bành Thần.
Lê Dự vừa định mở lời an ủi Cát Hải thì điện thoại của cậu vang lên. Có lẽ do ra khỏi khu vực núi, tín hiệu điện thoại đã được phục hồi.
Không ngoài dự đoán, người gọi là Cố Thừa Minh.
Lê Dự bắt máy, lập tức cảm nhận được tiếng nói chuyện của đám người Bành Thần nhỏ dần đi.
"Bảo bối? Về rồi à?" Giọng Cố Thừa Minh đầy niềm vui, cách gọi thân mật làm Lê Dự đỏ mặt, không biết Cát Hải ngồi bên cạnh có nghe thấy không.
"Ừm, đang trên đường về thành phố. Lúc đến ngủ quên nên không nghe điện thoại của anh. Lúc ở trên núi lại không có tín hiệu" Lê Dự giải thích.
"Ừm, chơi vui không?"
"Cũng vui, chỉ là đi nhiều nên hơi đau chân" Lê Dự thật thà đáp, vừa nói vừa đấm đấm vào bắp chân đau nhức.
Đầu dây bên kia, Cố Thừa Minh trầm ngâm một lúc, như thể đang hỏi ý kiến người khác, sau đó mới nói tiếp: "Tí nữa anh không bận, để anh qua đón em nhé?"
"Không cần đâu, xe buýt sẽ về thẳng trường mà," Lê Dự từ chối.
"Chẳng phải mệt mỏi lắm sao? Chúng ta về nhà luôn nhé" giọng Cố Thừa Minh nghe rất nhẹ nhàng, rồi anh bổ sung nói: "Anh còn có một tin vui muốn báo cho em nữa!"
Lê Dự cảm nhận được niềm vui trong lời nói của Cố Thừa Minh, đoán rằng có lẽ chuyện công ty của Cố Thừa Minh đã được giải quyết, liền mỉm cười đồng ý: "Vậy được rồi, khoảng một tiếng nữa em sẽ về tới trường..."
Đợi cho Lê Dự cúp máy, Cát Hải chạm vào cùi chỏ Lê Dự hỏi, "Đội trưởng?"
Lê Dự gật đầu, "Ừm, lát nữa đến trường thì tớ sẽ không cùng cậu về câu lạc bộ nữa."
Cát Hải cười: "Được, được!"
Lê Dự nhìn Cát Hải như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cậu đừng căng thẳng như vậy, sao cậu lại sợ anh ấy đến thế?"
Cát Hải gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Đội trưởng chỉ dịu dàng với mỗi cậu thôi, với bọn tớ á, chắc anh ấy chẳng biết viết chữ 'dịu dàng' là thế nào đâu!"
Lê Dự nhìn Cát Hải khoa trương, cười nheo mắt lại. Nhưng khi nghĩ kỹ, dường như Cố Thừa Minh có chút đối xử khác biệt.
Xe buýt lại lắc lư thêm một giờ đồng hồ nữa mới tới trường.
Tất cả mọi người ùn ùn, ồn ào xuống xe, Cát Hải đưa hết khúc gỗ trong ba lô cho Lê Dự, hai người mới đi theo sau đám đông xuống xe.
Khi xuống xe buýt, các thành viên trong câu lạc bộ vẫn chưa tan rã, họ đứng từ xa, tò mò nhìn về chiếc xe Sedan đen bắt mắt nhất đang đậu trước cổng trường.
Cát Hải chỉ vào chiếc xe và nói với Lê Dự: "Đội trưởng đến đón cậu à?"
Lê Dự gật đầu, chào tạm biệt Cát Hải, bước về phía chiếc xe Sedan thì nghe thấy giọng nói của Cố Thừa Minh vang lên phía sau.
"Lê Dự." Cố Thừa Minh gọi tên Lê Dự, hướng Lê Dự bước tới.
Cố Thừa Minh chắc chắn là đã trực tiếp từ công ty đến đón Lê Dự, thậm chí còn chưa kịp thay đồ, còn mặc nguyên bộ vest, bộ âu phục được cắt may vừa vặn càng làm nổi bật vóc dáng của anh.
Tóc được chải chuốt cẩn thận càng làm cho anh trông trưởng thành hơn, hoàn toàn mang dáng vẻ của một người thành đạt.
Khi mọi người xung quanh đang bàn luận xôn xao về mối quan hệ của hai người, Cố Thừa Minh hai ba bước đến bên Lê Dự.
Lê Dự nhìn về phía sau Cố Thừa Minh và quả nhiên thấy bóng dáng của Từ Gia Kha, liền vẫy tay như một cách chào hỏi.
"Đợi lâu không?" Lê Dự hỏi.
"Không có, chỉ nói chuyện với Gia Kha một lúc, mệt lắm không? Em ra nhiều mồ hôi quá." Cố Thừa Minh vừa nói vừa nhận lấy ba lô từ trên lưng Lê Dự, kéo tay Lê Dự đi về phía xe.
Lê Dự nhìn Cố Thừa Minh mặc bộ âu phục, xách ba lô đen của mình, dáng vẻ trông thực sự có phần kỳ quặc, nên giơ tay định lấy lại và nói: "Để em cầm cho, anh thế này trông... thật là kỳ cục."
Cố Thừa Minh không buông tay, mở cửa xe chờ hai người vào trong rồi mới ủy khuất nói: "Bảo bối, em chê anh à?"
Lê Dự thở dài, bất lực chỉ vào chân mình chuyển chủ đề: "Nhức quá!"
Cố Thừa Minh bỏ ba lô Lê Dự xuống, rồi ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp đùi của Lê Dự.
Tay còn lại ôm đầu Lê Dự, hôn một cái thật sâu rồi nói: "Để anh giúp em xoa bóp."
Lê Dự cảm thấy hơi ngại ngùng, Cố Thừa Minh bây giờ càng ngày càng càn rỡ. Lê Dự cũng cảm giác da mặt bản thân đang trở nên dầy hơn trước mặt tài xế.
Cố Thừa Minh sau khi xoa bóp cho Lê Dự một lúc bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó và hỏi: "Lúc nãy anh thấy cái người Bành Thần trong buổi huấn luyện quân sự, cùng em xuống từ một chiếc xe phải không?"
Lê Dự gật đầu, ừ một tiếng.
"Là trùng hợp sao?"
Lê Dự lắc đầu: "Không biết. "
"Câu ta có gây rắc rối cho em không?"
Lê Dự dừng một chút mới nói: "Không có, nhiều lắm là chỉ nói xấu em vài câu sau lưng thôi."
Mặc dù Lê Dự nói là không có chuyện gì, nhưng Cố Thừa Minh vẫn cảm thấy có điều gì không ổn, vì Lê Dự không nói rõ, anh cũng không tiếp tục hỏi thêm.
Lê Dự dựa vào lòng Cố Thừa Minh nghỉ ngơi một lúc rồi mới hỏi: "Còn anh, có tin gì tốt muốn nói với em biết không?"
"Em đoán xem." Cố Thừa Minh úp úp mở mở.
"Ừm, việc công ty đã giải quyết xong rồi sao?" cậu thực sự không thể nghĩ ra chuyện gì có thể làm cho Cố Thừa Minh hiện tại có thể coi là tin tốt.
"Đoán đúng rồi!"
Cố Thừa Minh thưởng cho Lê Dự một nụ hôn nhẹ lên má, rồi tiếp tục nói: "Ông nội đã biết rồi."
Lê Dự cả kinh, vội vàng hỏi về sức khỏe của ông nội: "Ông nội vẫn khỏe chứ? Đừng giống như lần trước..."
"Ừ, anh có chừng mực. Ông nội không quá tức giận, chỉ là đã nói với Cố Ký Nghiệp về việc ông giúp anh mở công ty, anh nghĩ trong một thời gian tới, ông ta sẽ không làm phiền anh nữa."
"Vậy là tốt rồi." Lê Dự cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ, lần sau có định đi leo núi nữa không? Anh có thể đi cùng em." Cố Thừa Minh vừa giúp Lê Dự xoa bóp chân vừa nói.
Lê Dự nhíu mày, có vẻ hơi khổ sở khi nâng chân lên, nói: "Em dự định không định đi trong thời gian tới đâu, mệt lắm!"
Cố Thừa Minh biết leo núi rất mệt, nhưng lại cảm thấy không cam tâm khi không được đi leo núi cùng Lê Dự, anh ôm Lê Dự và đặt cậu ngồi lên đùi mình, nói: "Vậy thì để lần sau có cơ hội thì nói nhé."
Sau khi Lê Dự và Cố Thừa Minh rời đi, vài nữ sinh bên cạnh Bành Thần bắt đầu xôn xao hỏi: "Đó có phải là người đang bao nuôi Lê Dự không? Không giống lắm!"
"Quả thực không giống, trông có vẻ lớn tuổi hơn chúng ta vài tuổi thôi. Khi mình xuống xe còn thấy anh ấy đang trò chuyện với chủ tịch hội sinh viên nữa!"
"Bành Thần, cậu có phải nhìn nhầm không? Tôi thấy họ như đang yêu nhau ấy."
"Mình cũng nghĩ thế! Hai chàng trai đẹp, rất xứng đôi!"
"..."
Bành Thần nhớ lại cảnh Cố Thừa Minh vừa giúp Lê Dự xách túi, biết rằng tất cả những suy đoán trước đó của cậu ta đều bị cảnh tượng này phủ nhận. Cậu ta vừa rồi còn tưởng tượng cảnh Lê Dự ngã từ trên cao xuống một cách thảm hại, không ngờ người bị ngã lại là chính mình.
Nhưng giờ đây, trong lòng tràn đầy mất mác cùng thất vọng còn có sự phẫn nộ vô hình không thể phát tiết, mà còn phải chịu đựng sự chỉ trích từ mấy người xung quanh. Mặt Bành Thần ngày càng trầm xuống, cuối cùng không nhịn nổi, quay lưng bỏ đi.
Nhóm nữ sinh đang nói chuyện thì thấy Bành Thần xoay người rời đi, cũng không còn vui vẻ, nói: "Này, cậu có phải nhìn nhầm không? Cậu giải thích một chút đi!"
"A?, chúng ta không lẽ đã hiểu nhầm Lê Dự? Vừa rồi khi chụp ảnh còn đối xử với cậu ấy như thế..."
"..."
Từ Gia Kha đã sớm nhìn thấy cảnh hỗn loạn này, nãy nhóm nữ sinh nói cái gì Lê Dự cùng danh từ bao nuôi gì gì đó lọt vào lỗ tai của hắn. Hắn lo lắng rằng họ đang lan truyền tin đồn nói xấu về Lê Dự, liền bước tới hỏi: "Các cô vừa đang thảo luận gì vậy?"
Nhóm họ thấy Từ Gia Kha đến thì ngay lập tức bối rối, lắp bắp nói: "Có người bảo bọn tôi rằng Lê Dự bị nuôi, chúng tôi..."
Từ Gia Kha vốn luôn mang nụ cười, giờ đây sắc mặt nghiêm nghị cảnh cáo: "Người đến đón Lê Dự là đàn em của các cô đấy. Các cô nghe lời đồn đãi mà không biết tin đồn này có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào à?"
Các cô gái vội giải thích: "Không phải chúng tôi, là Bành Thần..."
"Bành Thần? Cậu ta nói các cô liền tin?"
"Là Bành Thần nói trong quân huấn đã cùng ở cùng ký túc xá với Lê Dự..."
Từ Gia Kha nhíu mày, nhắc nhở họ thêm vài câu, rồi định gọi điện cho Cố Thừa Minh, nhưng nghĩ lại Cố Thừa Minh vừa mới rời đi cùng Lê Dự, nên hắn quyết định gửi tin nhắn cho Cố Thừa Minh để thông báo tình hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro