Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49: Ghen Tị

Chương 49: Ghen Tị

Cơn mưa vẫn rơi rả rích thật lâu, mặc dù có lúc trời tạnh, nhưng buổi huấn luyện vẫn không dừng lại, chỉ có Lê Dự là không tiếp tục tham gia nữa.

Cố Thừa Minh không chiều Lê Dự như thường lệ, không cho phép Lê Dự tham gia huấn luyện. Lê Dự ban đầu còn có chút không hài lòng, nhưng khi Cố Thừa Minh nói rõ rằng nếu cậu bị dầm mưa và bị bệnh, thì đừng mong đến việc tham gia buổi lễ tổng kết cuối cùng, Lê Dự đành phải trở về ký túc xá.

Buổi huấn luyện kéo dài thật lâu, Lê Dự dù thế nào cũng không muốn bỏ lỡ buổi lễ tổng kết vào ngày cuối cùng. Bất đắc dĩ, Lê Dự chỉ có thể quay lại ký túc xá, cởi bỏ quần áo đã bị ướt, tìm thuốc từ ngăn kéo, tự bôi thuốc vào những nơi bị mẩn ngứa."

Ký túc xá giờ chỉ còn mình Lê Dự, vì quy định không được mang điện thoại trong quân huấn, Lê Dự đặc biệt mang theo hai cuốn sách. Tuy nhiên, vì huấn luyện quá mệt mỏi, cậu không có thời gian đọc. Giờ đang rảnh rỗi, Lê Dự liền nằm lên giường đọc sách.

Thời gian đọc sách trôi qua rất nhanh, Lê Dự cảm thấy chỉ mới lật qua vài trang sách, bỗng nghe thấy một tiếng động từ cửa ký túc xá.

Cố Thừa Minh bước vào, nhìn thấy Lê Dự mặc áo ba lỗ và quần đùi nằm trên giường.

Lê Dự vì phải bôi thuốc vào chỗ bị mẩn ngứa ở lưng, nên đã kéo cao áo lên nửa chừng, lộ ra làn da trắng mịn và trên đó có những chấm đỏ.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Lê Dự biết là Cố Thừa Minh về, gập sách lại và ngẩng đầu lên hỏi: "Huấn luyện xong rồi à?"

Cố Thừa Minh đáp một tiếng.

Thấy tóc Cố Thừa Minh vẫn còn ướt nước mưa, Lê Dự vội vàng từ giường đứng dậy, khuyên: "Quần áo anh ướt hết rồi, mau đi thay đi a!"

Cố Thừa Minh mỉm cười, đặt hộp cơm trưa và ô che mưa lên bàn, rồi nói: "Anh đi thay đồ trước."

Lê Dự đáp một tiếng, nhìn thấy Cố Thừa Minh cởi áo, lộ ra cơ ngực vạm vỡ, đến khi Cố Thừa Minh thay quần, Lê Dự lại cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu giả vờ chăm chú đọc sách.

Cố Thừa Minh thay xong quần, không mặc áo, tiện tay lấy khăn tắm treo bên cạnh lau tóc rồi ngồi xuống giường của Lê Dự, rảnh một tay, anh lật xem cuốn sách mà Lệ Dự đang đọc, hỏi: "Cả buổi sáng đều chỉ đọc sách thôi sao?"

Lê Dự gật đầu.

"Không mệt sao? Sáng dậy sớm như vậy."

"Có chút, bất quá đọc sách thì không cảm thấy mệt."

"Đọc sách trong tư thế nằm không tốt cho mắt đâu." Cố Thừa Minh lau tóc xong để khăn lau qua một bên, ngón tay lạnh của anh chạm vào eo Lê Dự, hỏi: "Vẫn còn ngứa không?"

Lê Dự bị ngón tay lạnh lẽo của Cố Thừa Minh chạm vào, làm toàn thân cậu rùng mình, co người lại rồi đáp: "Đỡ nhiều rồi, em đã bôi thuốc sau khi về rồi..."

Cố Thừa Minh nghe Lê Dự nói xong, không rút tay lại mà nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng ở lưng Lê Dự.

Ngón tay của Cố Thừa Minh rất lạnh, ban đầu Lê Dự cảm thấy dễ chịu, nhưng dần dần cảm giác nơi Cố Thừa Minh chạm vào ngày càng nóng lên, cảm giác như làn da ở đó sắp bốc cháy, khiến cả khuôn mặt Lê Dự cũng trở nên nóng bừng.

Lê Dự không chịu nổi, kéo áo xuống và kéo tay Cố Thừa Minh ra, nói: "Nếu anh còn chạm nữa thì da sẽ bị trầy mất..."

Cố Thừa Minh bị câu nói của Lê Dự chọc cười, để mặc Lê Dự kéo tay mình ra, nói: "Ồ? Anh thấy càng sờ càng mịn, càng sờ càng nghiện đấy..."

Lê Dự mặt đỏ bừng, đẩy cơ ngực trần của Cố Thừa Minh ra, tức giận nói: "Anh mau mặc áo vào đi!"

Cố Thừa Minh không quậy cậu nữa, mặc áo xong, mở hộp giữ nhiệt mang theo và gọi Lê Dự: "Ngoài trời vẫn đang mưa, anh tiện đường mang cơm cho em."

Lê Dự nhìn những món ăn tinh tế mà Cố Thừa Minh mang về, rửa tay rồi ngồi xuống cùng Cố Thừa Minh ăn cơm và trò chuyện.

Chẳng mấy chốc, Cát Hải và những người khác từ căng tin trở về, cách xa đã nghe thấy Cát Hải kêu lên: "Oa! Thơm thế!!"

Khi Cát Hải vào ký túc xá, nhận ra hương thơm đến từ phòng của mình, liếm môi rồi nói: "Tớ tưởng ai ở trong phòng làm món ngon, không ngờ là đội trưởng và học bá!"

Cố Thừa Minh không chú ý đến Cát Hải đang đùa giỡn, còn Lê Dự thấy ánh mắt thèm thuồng của Cát Hải liền mời: "Cậu có muốn ăn thêm không? Bọn tớ cũng không ăn hết được."

Cát Hải ban đầu đã đi gần tới giường của mình, ngay khi nghe thấy lời mời của Lê Dự, bỗng dưng quay lại và nói: "Như vậy có làm phiền không?" Dù vậy, Cát Hải không hề có vẻ ngại ngùng, nhanh chóng ngồi xuống bên bàn.

Cát Hải nhìn những món ăn tinh tế trên bàn, sau khi liếc qua tất cả món ăn, mới nhận ra một vấn đề là không có đũa!

Cát Hải nhìn Cố Thừa Minh đang im lặng ăn cơm, rồi nhìn Lê Dự, cuối cùng quyết định mở lời mượn đũa từ Lê Dự sẽ an toàn hơn. Nhưng trước khi kịp mở miệng, Cố Thừa Minh như đã đoán được điều Cát Hải sắp nói, đột ngột liếc mắt về phía Cát Hải.

Cát Hải bị dọa, lời định nói ra lại bị nghẹn lại.

"À, ờ..."

Lê Dự nhìn Cát Hải đang nói dở mà bị nghẹn lại, cảm thấy nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

Cát Hải lắc đầu, không nói gì thêm.

Lê Dự mới nhận ra Cát Hải không có đũa. Lê Dự định đưa đũa của mình cho Cát Hải thì Cố Thừa Minh đã nhanh chóng đặt bát xuống và nói với Lê Dự: "Em từ từ ăn."

Cát Hải nhận lấy đôi đũa từ Cố Thừa Minh, hào hứng ăn cơm kêu lên: "Ôi! Ngon quá! Học bá không biết đâu, cơm ở căng tin khó ăn đến mức nào! Còn tệ hơn cả đồ cho heo! Tớ chưa bao giờ ăn món nào khó ăn như vậy trong đời! Giờ cuối cùng như được sống lại! Hạnh phúc quá!"

Lê Dự nhìn Cát Hải đang phóng đại, cười nói: "Cậu đã ăn qua đồ cho heo bao giờ chưa?"

Cát Hải bị hỏi đến đột nhiên không nói được gì.

Cát Hải nghẹn một cái.

Cố Thừa Minh liếc nhìn Cát Hải không biểu cảm nói: "Ăn đi."

Nằm trên giường, Bành Thần nhìn bữa trưa đầy màu sắc và hương vị mà Lê Dự đang ăn, lại nhớ đến bữa trưa vừa rồi mình ăn với mùi vị khó chịu, sự ghen tị trong lòng lại nổi lên.

Tại sao chứ?

Chỉ vì Lê Dự có được một người tài giỏi như vậy sao?

Bành Thần nhớ lại lúc mới đến đây, vì không thể ăn nổi thức ăn ở căng tin, cậu ta đã lén lút rời khỏi đó. Trên đường về ký túc xá, thấy Cố Thừa Minh đang nói chuyện với một người ăn mặc sang trọng, rõ ràng là người giàu có.

Vì khoảng cách quá xa, lại thêm việc Cố Thừa Minh đang nói chuyện với người đó bên ngoài cổng, Bành Thần không thể nghe rõ họ đang nói gì. Tuy nhiên, cậu ta có thể thấy rằng người giàu đó có thái độ với Cố Thừa Minh rất kính trọng, cuối cùng thậm chí còn cúi người trước khi lên xe hơi sang trọng rời đi.

Lúc đó, Bành Thần mới hiểu rằng gia đình Cố Thừa Minh chắc chắn không chỉ giàu có bình thường. Hơn nữa, Cố Thừa Minh còn rất đẹp trai, dù lúc nói chuyện với người khác thường có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vẫn khó mà bỏ qua sức hút cá nhân của anh.

Cố Thừa Minh đứng ngoài cổng một lúc, còn Bành Thần chỉ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Đột nhiên, Cố Thừa Minh quay đầu nhìn về phía Bành Thần, trên môi nở một nụ cười dịu dàng và tràn đầy yêu thương.

Vào khoảnh khắc đó, Bành Thần nhìn thấy đường nét thâm thúy của Cố Thừa Minh dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy trái tim mình như không thể kiểm soát, đập nhanh không kiểm soát được!

Nhưng rất nhanh, Bành Thần nhận ra rằng mình chỉ đang mơ.

Một hình bóng thấp hơn Cố Thừa Minh một cái đầu xuất hiện, nắm tay Cố Thừa Minh và cả hai cùng cười vui vẻ leo lên một chiếc xe khác.

Sau này, Bành Thần mới biết được, người đó chính là Lê Dự.

Lê Dự có những điểm nào mà cậu ta không có chứ. Xét về vẻ bề ngoài, thì cậu ta cũng chẳng thua Lê Dự là bao. Nhìn body thì Lê Dự mới là người không phát triển đầy đủ, còn thua xa cậu ta. Hơn nữa, cái vẻ mặt như khúc gỗ của Lê Dự ai nhìn cũng biết là một thằng ngây thơ, chẳng có chút sở thích nào cả.

Bành Thần muốn biết Cố Thừa Minh rốt cuộc thích Lê Dự điểm gì.

Hừ, có phải thích thành tích học tập của nó? Cậu ta cũng có thể làm được!

Vô luận là việc gì, cậu ta tự tin rằng mình có thể làm tốt hơn Lê Dự, nhưng hiện tại không tìm được cơ hội phù hợp để ở riêng với Cố Thừa Minh.

Nếu cho cậu ta một cơ hội, chỉ cần nắm bắt được một cơ hội...

Khát khao mạnh mẽ hơn trong đầu chính là khát vọng từ dạ dày!

Bành Thần co người lại, ngửi thấy hương thơm nơi chóp mũi, cảm nhận từng cơn co thắt từ dạ dày, nắm chặt lấy một góc chăn...

Dù những ngày huấn luyện quân sự có khó khăn, nhưng cũng vẫn rất đầy đủ. Mỗi ngày nội dung huấn luyện đều khô khan và đơn điệu, các giáo quan phạt họ cũng không chút nương tay, nhưng khi sắp đến lúc chia tay, nhiều người lại cảm thấy không nỡ.

Hôm nay là ngày tập luyện cuối cùng, ngày mai sẽ là buổi tổng duyệt, sau khi tập luyện xong mọi người đều không muốn rời đi, quây quần quanh giáo quan đùa giỡn và trò chuyện.

Cát Hải nhìn những người xung quanh đang kêu la không muốn rời đi, mắng rằng: "Lão đây chỉ mong ngày mai qua nhanh! Về nhà ngủ một giấc ba ngày ba đêm! Tôi thấy những kẻ nói không muốn rời đi là chưa bị hành hạ đủ!"

Lê Dự mỉm cười nhìn Cát Hải, nhưng không nói gì.

Nói thật, cậu cũng có chút tiếc nuối, luyến tiếc quãng thời gian ở đây. Mặc dù rất khổ và mệt, nhưng khi nghĩ lại, cậu không nhớ ra những nỗi khổ và mệt mỏi, chỉ còn lại là mồ hôi và thành quả đạt được.

Khi buổi tổng duyệt kết thúc, Lê Dự bỗng nhiên nảy ra ý định bảo Cố Thừa Minh rằng cậu muốn đi ăn tối ở căng tin, coi như là để trải nghiệm.

Lê Dự hiếm khi trở nên tùy hứng, Cố Thừa Minh đương nhiên đồng ý.

Vậy là đến bữa tối, Lê Dự và Cố Thừa Minh cùng ăn với đại đội.

Thức ăn ở căng tin đương nhiên không thể so với hương vị ở nhà, món nào cũng quá mặn hoặc quá nhạt, và dầu mỡ thì cũng hơi ngấy. Lê Dự vừa ăn bánh bao cứng vừa nghe Cát Hải liên tục hỏi: "Có phải rất khó ăn không? Có phải rất khó ăn không?"

Lê Dự nuốt một miếng, rồi nói nhẹ nhàng: "Cũng được."

Cát Hải không thể tin nói: "Sao lại vậy? So với những món mà cậu thường ăn, chênh lệch một trời một vực mà!"

Cát Hải nói xong, thấy Lê Dự vẫn cúi đầu im lặng ăn, không có biểu hiện khó chịu nào, liền nghi ngờ hỏi: "Học bá có phải ăn nhiều món ngon quá rồi nên làm hỏng vị giác rồi chứ?"

Lê Dự nghe Cát Hải nói vậy, trong đầu nhớ lại những ngày ở nhà chú, lúc đó, thậm chí những món ăn này còn không có mà ăn !?

Lê Dự chưa kịp lên tiếng, Cố Thừa Minh đã cắt ngang: "Câm miệng vào!"

Đội trưởng thật hung dữ!

Cát Hải im lặng ngậm miệng, cúi đầu ăn cơm.

Biết rõ điểm chí mạng của Cố Thừa Minh là Lê Dự, nhưng Cát Hải vẫn không ngại trêu chọc. Những người còn lại không thèm để ý, tiếp tục ăn. Chỉ có Bành Thần, trong lúc ăn, lén nhìn Cố Thừa Minh một cái, thấy vẻ lo lắng trong ánh mắt Cố Thừa Minh.

Cố Thừa Minh lo lắng rằng câu nói của Cát Hải có thể khiến Lê Dự nhớ lại những ký ức không vui, nên cảm thấy hối tiếc khi quyết định cùng Lê Dự đến căng tin ăn cơm.

Sau khi ăn xong, mọi người trở về ký túc xá để dọn dẹp.

Hôm nay cũng là ngày cuối cùng mọi người ở cùng nhau, trong ký túc xá, mọi người không vội nghỉ sớm, mà nằm trên giường và trò chuyện.

Trong lúc trò chuyện, Cát Hải hỏi Lê Dự và Cố Thừa Minh sống ở đâu, mới biết Lê Dự và Cố Thừa Minh là bạn học từ trung học, và vẫn là bạn học cho đến đại học. Cát Hải không khỏi ghen tị nói: "Ôi, thật tốt a! Thảo nào hai người lại thân thiết như vậy! Bạn học trung học của tớ đã sớm quên nhau từ lâu rồi..."

Lê Dự dựa vào Cố Thừa Minh ngồi trên giường và hỏi: " Cát Hải, gia đình cậu ở đâu?"

Cát Hải hào hứng nói: "Thành phố A, cái thành phố ven biển đó biết không? Khi nào cậu và Cố Thừa Minh đến tìm tớ, tớ sẽ dẫn hai người đi ăn hải sản!"

Lê Dự cười nhận lời, đột nhiên Bành Thần chen vào hỏi: "Lê Dự, cậu có bạn trai chưa?"

Cát Hải nghe thấy câu hỏi của Bành Thần có vấn đề, lập tức ngắt lời: "Này! Bành Thần, cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Học bá là con trai, sao cậu lại nghĩ người ta giống như cậu! Học bá, đừng để ý đến cậu ta!"

Lê Dự nhìn Bành Thần, nghĩ rằng ngày mai mình sẽ rời đi, cũng không nói gì thêm.

Nhưng Bành Thần lại không chịu buông tha: "Cậu có bạn trai không?"

Lê Dự nhíu mày, thực sự không hiểu sao Bành Thần lại đột nhiên tỏ ra gay gắt như vậy.

Bành Thần thấy Lê Dự không trả lời, cười khẩy một tiếng, giọng đầy sự khinh miệt: "Ngay cả việc bản thân là gay cũng không dám nói, chẳng phải sợ người khác coi thường sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro