Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

Chương 41: Bọc răng

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

"Anh ấy chỉ cho anh xem?" Hạ Du Châu khó mà tưởng tượng được hình ảnh kia.

Hà Dư cũng không kể xem Tư Quân chỉ cho hắn xem bùa đuổi chó hình miệng mèo thế nào, chỉ cười: "Khó có được lúc nhìn thấy cậu ấy hành động như thế, anh liền nghĩ hai em đã làm lành rồi."

Hạ Du Châu không có cách nào trả lời câu này được, vốn suýt đã làm lành rồi, lại bị cậu phá hỏng.

Thấy cậu không nói lời nào, Hà Dư liền thức thời không hỏi tới nữa, ngược lại nói đến chuyện khác: "Nghe Hà Khoảnh nói, loại phương Đông các em miễn dịch với nọc độc của người sói à, thật không?"

"Hả." Hạ Du Châu bỗng nhiên ý thức được, đàn anh và cú có gai kia là anh em. Nhớ tới cách thức ăn uống của Hà Khoảnh, nhịn không được mà run lên, cũng không biết bình thường đàn anh lịch sự tao nhã săn mồi thế nào, giảng bài cho người ta rồi đổi lấy cắn cổ một cái à?

Hà Dư không biết cậu đang nghĩ đến những chuyện gì, thở dài nói: "Loại phương Đông thật sự là vừa thần bí vừa cường đại, hôm nào có thể cho anh mượn nghiên cứu một chút được không?"

Khóe miệng Hạ Du Châu giật một cái: "Đàn anh, anh thẳng thắn muốn cắt em ra thành miếng như thế, thật sự là không tốt lắm đâu."

Hà Dư cười khẽ: "Gì mà cắt thành miếng, anh chỉ mượn chút nước bọt thôi, cùng lắm là một ống máu. Yên tâm, giới luật thứ nhất của huyết tộc là ở ẩn, sẽ không để cho người bình thường biết đến sự tồn tại của huyết tộc. Muốn nghiên cứu thì toàn bộ quá trình cũng là anh nghiên cứu, sẽ không để cho bất cứ ai tham dự vào."

Hạ Du Châu cười ha hả, không nói đồng ý hay không đồng ý, xác nhận thời gian khai giảng của con trai với đàn anh xong thì cúp điện thoại.

"Đừng nên tin lời của bác sĩ y khoa." Con trai nằm úp sấp trên máy xé mấy tờ giấy xốp ra, "Họ bảo rút một ống máu, chính là ngày hôm nay rút một ống, ngày mai rút thêm ống nữa, không dừng."

"Làm sao, con từng bị rút rồi à?" Hạ Du Châu để điện thoại xuống, đi tới chỉnh thử máy. Hệ thống phím ấn loại mới không giống với loại trước đây cậu dùng, nhưng mà cũng giống nhau, mò một lúc sẽ biết.

"Hồi đó khi mới nằm viện, bệnh viện đã rút nhiều lắm rồi, thế mà thầy còn mang người tới rút nữa. Con còn nghĩ đó là phương pháp trị liệu mới của bọn họ, rút sạch máu ra để cho tế bào hư kia đói chết luôn." Trần Mặc ném giấy xốp đi, mình thì nằm trên ghế trị liệu nhớ lại chuyện xưa.

Rút rất nhiều máu, thế là cậu đành phải tìm niềm vui trong đau khổ, hỏi thầy xem có phải là rút máu mình ra hết rồi cho máu của người khác vào, như thế thì cậu có thể có được sinh mạng mới. Lúc đó Hà Dư nghiêm túc nói cho cậu biết sơ ủng đã thất truyền, hắn chỉ có thể dựa vào y học hiện đại để trị liệu. Có lẽ lần đó là lần đầu tiên Hà Dư nói đùa, khiến cho cậu hốt hoảng một thời gian dài. Bây giờ suy nghĩ một chút, hình như cũng không phải là thầy nói đùa.

"Bọn họ yếu thật, kỳ thật chẳng nên gọi bọn họ là loại phương Tây, phải gọi là loại thoái hoá. Vì có thể ro rút răng mà bỏ đi năng lực sinh tồn của mình." Con trai chép miệng một cái, liếm răng nanh của mình một chút, "Vẫn là chúng ta lợi hại xít..."

Phần gốc hoạt động của răng liên kết với thịt, liếm một cái, vừa xót vừa đau.

"Đừng liếm." Hạ Du Châu thuận tay kéo đèn nha tới, mở miệng con trai ra xem, "Hai cái răng này của con vẫn còn chưa rụng ra nhỉ?"

"Ừm." Con trai ngoan ngoãn cho nhìn, "Cha nhổ nó ra đi, hai hôm nay cứ lung lay hoài."

Đeo bao tay y tế vào, Hạ Du Châu kiểm tra đơn giản cho hắn một chút. Đúng là hai răng nanh cái nào cũng lung lay, cái bên trái thì lung lay nhiều hơn, rụng không rụng mà còn dính chút thịt.

Răng nanh hút máu mới mọc rất yếu, phải đợi răng mới đẩy răng cũ ra ngoài, có thể sẽ gây đau đớn, nhổ sớm chút cũng tốt. Hạ Du Châu cầm công cụ kẹp cái răng bên trái lắc lắc, rồi lại lắc lắc: "Thật ra còn có thể chờ thêm hai bữa nữa, con chắc chắn muốn nhổ chứ?"

"Chắc chắn... Áu!" Nói còn chưa xong một câu, Trần Mặc liền nhìn thấy cái răng kia của mình.

Hạ Du Châu cho hắn súc thuốc tiêu độc, tiếp tục câu nói chưa nói xong: "Nhổ răng xong rồi, khi con nói chuyện sẽ bị lọt gió. Mai khai giảng rồi, con phải gặp mặt bạn học thế nào?"

Con trai: "Sao cha tòn tưa nổ tong?"

Con trai: "Tong..."

Con trai: "..."

Quả nhiên là lọt gió, mới nói giây trước giây sau miệng đã lồng lộng gió.

Giây nào phút nào Hạ Du Châu cũng nhớ mình là cha, không thể tùy tiện trêu chọc con trai, hiền lành an ủi: "Không sao, con là thiên tài mà, cứ bày ra bộ dáng cao lãnh không nói chuyện với người phàm là được. Con thấy vậy có đúng không?"

Con trai: "Túng tó."

Hạ Du Châu: "Con có biết mai phải đến chỗ nào nộp giấy không?"

Con trai: "Biếc nà."

Hạ Du Châu: "Trưa nay ăn mì đi, con có ăn tỏi không?"

Con trai: "Nhông..."

Hình như hơi sai sai ở đâu đó. Cuối cùng Trần Mặc cũng phản ứng kịp, nhìn về phía Hạ Du Châu vẫn cứ trêu cho mình nói.

Vẻ mặt Hạ Du Châu vô tội, đục cho cái răng nhỏ kia một lỗ, sau đó dùng một sợi dây xâu lại: "Uầy, lọt gió nghiêm trọng thiệt, con xem con này, bây giờ zhichishi cũng nói không rõ nữa."

Con trai lạnh lùng nhìn cậu.

Hạ Du Châu hự hự nghẹn cười, cuối cùng nhịn không được nữa: "Ha ha ha ha ha!"

"Tính tong! Hoan nghênh đã đến đây!" Có người bước vào sân, con rối ở cửa mà ông chủ Tạ đưa cho cậu tự động phát ra tiếng.

"Còn chưa khai trương nữa, sao lại có khách đến rồi?" Hạ Du Châu đưa cái răng đã xỏ dây xong cho con trai, mình thì đi ra ngoài kiểm tra, "Hôm nay khai trương nếu kiếm được tiền, cha dẫn con đi ăn lẩu."

Một thiếu niên cầm dù che nắng, đeo ba lô, đang chật vật dán gì đó lên tường.

"Làm gì thế?" Hạ Du Châu đi tới, níu tên trắng trợn dán quảng cáo lại.

Trên khuôn mặt trẻ con trắng trắng mềm mềm của thiếu niên lộ ra một nụ cười mềm mại: "Kỵ sĩ Hạ."

"Bạch Tinh Vọng, cậu làm gì thế?" Người tới chính là Bạch thiếu gia còn đang trong thời gian bị phạt, Hạ Du Châu vô cùng kinh ngạc. Không phải nhóc con này còn đang làm việc cho khu chơi game trong khu thương mại ABO à, sao lại chạy tới đây dán quảng cáo thế này.

"Phát lệnh truy nã." Bạch Tinh Vọng giơ một xấp giấy đủ màu trong tay lên.

Đúng là đêm qua Tư Quân đã nói hôm nay sẽ phát lệnh truy nã bắt con chó tai ương kia. Hạ Du Châu nghĩ là sẽ đăng thông báo trong APP hoặc trong nhóm chat trên WeChat, không nghĩ tới đúng thật là dán lệnh truy nã thiệt: "Mấy người có thể tuỳ tiện thông báo lệnh truy nã thế này à? Cái này không hợp pháp nhỉ."

Vốn chính là một tổ chức phi pháp, bình thường tự mình làm một cái APP tự chơi tự vui còn chưa tính, bây giờ lại đúng là xem mình là người thống trị mà phát lệnh truy nã, thế là không thích hợp.

"Không sao mà." Bạch Tinh Vọng đưa một tờ cho cậu xem.

Giấy A4 có màu, nền hồng chữ đen cực kỳ bắt mắt.

[Nhà tôi mất một con Husky, như trong hình, nếu tìm được xin hãy trả nó về, tiền thù lao là năm ngàn tệ. Điện thoại liên lạc: 139XXXXXXXX.]

Đính kèm là một tấm hình chụp điện thoại, bối cảnh chính là sân sau quán bar 70 Độ, nhìn thì có lẽ là lấy từ trong điện thoại của ông chủ quán bar.

Hạ Du Châu: "... Mấy người gọi thông báo tìm chó lạc là lệnh truy nã à?"

Bạch Tinh Vọng ngượng ngùng cười cười, bọn họ muốn truy nã một con chó, chỉ có thể đăng thông báo tìm chó lạc. Con người sói loại hoàn toàn kia vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng tạo ra chó điên, phải nhanh chóng tìm ra nó. Phát động người dân bình thường tìm giúp, hiệu suất sẽ cao hơn nhiều.

"Được rồi." Hạ Du Châu trả tờ giấy màu lại cho hắn, "Thế cậu muốn dán tới bao giờ?"

"Đã dán xong mấy con phố chính rồi, cố ý vòng đến chỗ này của anh." Bạch thiếu gia nhe răng, "Em sắp phải đi học rồi, kết thúc thời gian bị phạt xong thì sẽ đi, sợ không có thời gian để bọc răng. Vừa vặn hôm nay nhận nhiệm vụ ở ngoài, he he."

Hạ Du Châu nhướng mày: "Tuổi còn nhỏ mà đã biết đục nước béo cò lúc đi làm rồi."

"Khôn sống mống chết." Bạch Tinh Vọng vỗ vỗ hoa tường vi trên áo thun màu xanh, "Đây là tín điều của thị tộc Thanh Dương tụi em."

Hạ Du Châu vui vẻ, mời Bạch Tinh Vọng đi vào.

Con trai còn đang tưởng niệm cái răng vừa qua đời trên ghế nha khoa, thấy có người đi vào thì lập tức đứng dậy để tránh ảnh hưởng đến việc làm ăn. Đợi khi thấy rõ là một huyết tộc, lập tức mất đi nhiệt tình, tự mình chui vào góc phòng tiếp tục quan sát cái răng sẽ qua đời hôm nay của mình.

"Cậu làm gì đó?" Bạch Tinh Vọng tò mò tiến tới nhìn.

"Đây chính là ranh giới giữa huyết tộc và con người." Trần Mặc nghiêm túc đáp, "Cái răng này tụng tồi, tôi chẽ không phải là một thiếu niên mười sáu tuổi bình xường nữa."

"Lợi hại ghê." Bạch Tinh Vọng hết sức tâng bốc, "Cậu nói chuyện bị lọt gió kìa! Giỏi thế!"

Hạ Du Châu đúng lúc tách hai bạn nhỏ ra: "Tinh Vọng tới khám răng đó, con đi làm đăng ký đi."

Khám răng? Lẩu! Trần Mặc lập tức rút lại tính toán sẽ khiến cho đối phương vấp ghế một cách chuẩn không cần chỉnh, mời khách ngồi lên ghế nha khoa, còn tri kỷ rót một ly nước ấm đặt bên cạnh, để chốc nữa dùng cho súc miệng.

Hạ Du Châu nhìn ly nước súc miệng có độ ấm phù hợp kia, vô cùng ngoài ý muốn, thế mà nhóc con này đã học hỏi đâu ra đấy rồi, thật là một tiểu quần bông tri kỷ.

Mặc đồ khám bệnh vào, đeo khẩu trang màu xanh, Hạ Du Châu ngồi vào ghế bác sĩ, kéo đèn qua quan sát răng của bệnh nhân. Nói là muốn bọc răng, thật ra cậu cũng không rõ cấu tạo cụ thể của răng nanh hút máu của loại phương Tây là như thế nào, giả vờ dùng thiết bị súc vệ sinh xung quanh một chút, khẽ chạm vào cách bao tay cao su: "Đưa cái răng này ra."

Hai cái răng nanh hút máu sắc nhọn đồng thời đưa ra, Bạch Tinh Vọng há miệng không thể nói chuyện, dùng ánh mắt bày tỏ hắn không thể làm được việc mỗi lần chỉ thò ra một răng.

Xem ra hai cái răng này liên kết với dây thần kinh kiểm soát. Hạ Du Châu ra hiệu cho hắn giữ trạng thái đưa răng ra thế này, cẩn thận quan sát. Lúc này mới phát hiện, răng của loại phương Tây có hơi cong, cũng không thẳng xuống như răng của bọn họ. Phần gốc có cấu tạo như vuốt mèo, có một lớp vỏ cứng bọc lại nướu, bao lấy cái răng nanh này.

Hạ Du Châu bỗng nhiên hiểu ra, đêm qua là cái gì đụng vào răng nanh hút máu của cậu.

Không biết có phải là quá kích động hay không, lúc Tư Quân đang hôn thì đưa răng nanh của hắn ra, cái răng hơi cong này vươn ra liền dính vào răng khác, cứ thế tiếp xúc thân mật với răng nanh hút máu của cậu.

"Đúng là phiền phức." Hạ Du Châu cau mày.

"Sao thế, không bọc được à?" Bạch Tinh Vọng lo lắng hỏi.

"Có thể, bọc răng thì không thành vấn đề." Hạ Du Châu nói con trai lấy vật tư tiêu hao cho mình, mình thì giữ một cái răng co duỗi để quan sát. Suy nghĩ một chút, vẫn là nên nhắn cho Tư Quân.

[Hạ Du Châu: Cậu bạn nhỏ nhà họ Bạch đến chỗ em bọc răng, không phạm vào điều cấm gì của các anh chứ?]

Đợi hồi lâu, Tư Quân cũng không trả lời.

Biết là tên lòng dạ hẹp hòi này còn đang giận mà, Hạ Du Châu nhe răng, lãnh chủ không trả lời, đó chính là ngầm đồng ý, liều luôn.

Cái Hạ Du Châu dùng để bọc răng là vật liệu để trám răng. Lúc trước cậu thử qua các loại vật liệu phòng ê răng chuyên nghiệp, đối với răng nanh hút máu mà nói thì cũng chẳng giúp được gì, phải dùng vật liệu dày chắc như vật liệu trám răng thì mới được. Đầu tiên là quét một lớp dày lên, dùng đèn tia cực tím chiếu vào cho đông lại, dùng bánh mài mài thêm từng chút, mài đến khi thật mỏng không nhìn ra được, mới xem là hoàn hảo.

/Hết chương 41/

.

Trám răng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro