*Chương mở đầu:
Vào buổi chiều thu, từng chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Những tia nắng hồng của buổi trời chiều khẽ len lỏi qua từng kẽ lá còn xót lại trên cành cây.
Hình ảnh một cô gái đang mỉm cười nhặt từng chiếc lá nên ngắm nghía trông thật buồn cười...! "Cậu vẫn như thế, vẫn mãi nô đùa như một đứa trẻ con. Vẫn vô tư trong sáng như những trang giấy trắng...!" Tôi lặng lẽ nhìn em, người con gái đã mang đến cho tôi rất nhiều khung bậc cảm xúc.
- "Phong hấp, cậu nhìn xem chiếc lá này có đẹp không?" Cô gái ấy mỉm cười nhè nhẹ rồi đưa chiếc lá trên tay ra cho tôi xem.
- "Ừ, nó đẹp lắm. Đẹp như cậu vậy." Tôi thoáng nhìn chiếc lá ấy rồi nhẹ nhàng đáp. Ngược lại, cô nàng trước mặt tôi thoáng bối rối, đôi má ửng hồng không phải vì nắng mà là vì ngượng!
- "Cậu cứ đùa" hai bàn tay cô ấy đan xen vào nhau, đầu khẽ cúi xuống ngại ngùng nói.
- "Mình nói thật mà. À, còn chuyện sắp đi du học cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?" Tôi rụt rè hỏi, vì thật sự tôi không muốn cô ấy đi chút nào cả.
- "Tớ quyết định rồi. Hai năm sau tớ sẽ quay về mà, hihi" Linh mỉm cười rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đám lá khô vừa rụng.
Ngày hôm đó cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng, trên ống tay còn được trang trí thêm ít họa tiết tạo nên một nét đẹp rất khác. Đôi giày búp bê nhỏ màu xanh với chiếc tai phone màu trắng được quàng trước ngực khi kết hợp cùng một cái túi xách màu hồng tạo nên một vẻ đẹp có một không hai. Tôi khẽ rút chiếc điện thoại ra và chụp ảnh, chỉ kịp khẽ thốt lên rằng: "ôi, có phải không trời". Trong bức ảnh, cô ấy đang ngồi cầm trên tay chiếc lá. Những ngọn gió nhẹ khẽ làm mái tóc đung đưa trong gió. Cảnh có, người có mà sao trông có vẻ cô đơn thế!
- "Linh ơi...! Tớ..." Tôi khẽ ngập ngừng nhìn cô ấy, nhưng đáp lại ánh mắt ấy là sự khó hiểu của cô ấy dành cho tôi. Tôi không thể hiểu rằng trong suy nghĩ của cô ấy có những gì?
- "Không phải nói gì đâu, ngốc ạ! Tớ hiểu mà."
Cậu nói cậu hiểu, nhưng cậu đâu biết rằng câu trả lời của cậu nó xa vời quá. Tớ không nắm rõ được trong câu trả lời đó có bao nhiêu phần trăm dành cho tớ.
Hoàng hôn cũng gần xuống núi, ánh sáng ban ngày cũng đã dần dần mờ lại. Từng cơn gió cũng thổi mạnh hơn. Vai cô ấy khẽ run lên, chắc là đã lạnh.
- "Muộn rồi, bọn mình về thôi. Mai cậu còn phải lên máy bay nữa đấy" Tôi khẽ nói.
-"Ừ."
Trên đường về, tôi và cô ấy im lặng, không ai nói với nhau một lời. Mỗi người đều có cảm xúc riêng, đều chìm vào mỗi suy nghĩ riêng của chính mình.
______________________________________
'
10h sáng hôm sau, tớ đã ra sân bay. Nhưng không, tớ không dám cậu à. Tớ chỉ dám đứng nhìn cậu từ xa thôi! Lúc này cậu đang đứng chào người thân trong gia đình. Tớ muốn nói hết những điều trong tim tớ cho cậu nghe, nhưng lại không đủ cam đảm đảm để làm điều đó.
Có nhiều người nhìn tớ như sinh vật lạ. Bởi vì tớ chỉ dám nép sau cánh cửa để nhìn cậu! Lúc đó, ánh mắt cậu đang nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, tớ không chắc rằng cậu đang tìm ai. Nhưng thôi, nước mắt tớ rơi rồi cậu ơi..! Tớ còn chưa kịp nói rằng "Tớ thích cậu" thì cậu đã nói rằng cậu sắp đi du học.'
Khi ngừng suy nghĩ và quay mặt vào thì tớ đã không thấy cậu đâu cả. Tớ chạy thật nhanh vào để tìm kiếm. Nhưng đã quá muộn rồi, có lẽ cậu đã lên máy bay. Mỉm cười nhìn lên trời: " Cậu đi mạnh khỏe nhé! 2 năn, tớ sẽ đợi cậu thêm 2 năm nữa...!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro