Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#64: An Ủi

Lan Ngọc nghe thấy cô ấy gọi liền đứng dậy chạy ra ngoài, chạy ra ngoài cửa thì đã thấy có người đang lái chiếc xe cẩu kéo xe cô đi, Lan Ngọc hốt hoảng chạy ra phía trước bảo tài xế xe cẩu.

" Nè anh kia! Đó là xe của tôi mà! Anh kia!"

" Nhưng mà cô..."

" Đó là xe tôi! Phiền anh thả xuống, là ai gọi vậy?"

" Chính tôi đã kêu họ kéo xe đi, cô có ý kiến gì sao?"

Lâm Vỹ Dạ trong xe mình đi ra vì nghe tiếng của Lan Ngọc nói chuyện với chủ xe kéo, nàng quay người đi tới chổ Lan Ngọc không nể nan lớn tiếng trước nhà, ông bà Lâm nghe tiếng cãi nhau lập tức chạy ra xem, Lan Ngọc ngơ ngác hỏi nàng.

" Dạ Dạ! Tại sao chị lại làm như vậy?"

" Ở đây là nhà của tôi và tôi không hoan nghênh cô!"

" Vỹ Dạ! Từ từ nói chuyện mà con!"

" Mẹ à! Mắc gì phải nói chuyện đàng hoàn với người như cô ta chứ, mẹ càng tốt bụng với cô ta thì cô ta càng nước làm tới."

" Con..."

" Anh à, làm phiền anh kéo chiếc xe này đi càng xa càng tốt dùm tôi đi!"

Lâm Vỹ Dạ quay qua nói với chủ xe kéo chiếc xe đi, Lan Ngọc không quan tâm bây giờ nàng muốn gì, cô quyết phải nói chuyện với nàng dù bất cứ cách nào, Lâm Vỹ Dạ mỗi lần nhìn thấy cô như ác mộng, nàng tức điên lên quát lớn khiến cả ông bà Lâm cũng phải sợ không dám xen vào, Lan Ngọc khó chịu bất chấp, mặc kệ nàng cứ kêu tài xế kéo đi, cô cố gắng trấn an nàng.

" Được rồi! Được rồi! Cho anh ta kéo xe đi đi, em không quan tâm, lần sau em nhờ tài xế chở tới hoặc đi taxi cũng được, dù thế nào em cũng tới tìm chị."

" Cô tới tìm tôi làm gì? Cô làm phiền tôi chưa đủ sao?"

" Em biết em làm chuyện có lỗi với chị nên em mới tới đây xin lỗi chị, em xin lỗi vì những chuyện em đã làm với chị, em xin lỗi vì đã làm tổn thương chị, em xin lỗi vì lúc ở Thụy Sĩ em đã...."

" Cô im đi, cô không cần nói nữa, tôi không muốn nghe đâu, cô về đi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô, đi mau! Cô còn đứng đó làm gì nữa? Tôi kêu cô đi thì đi mau đi!"

" Dạ Dạ!"

" Sao cứ Dạ Dạ hoài vậy hả? Cô nghe không hiểu tiếng người hả? Đừng ở đó giả vờ tội nghiệp để lấy sự thương hại của người khác nữa, tôi không tin cô đâu, mau đi đi, cô nghe rõ không hả? Đi mau!"

Lâm Vỹ Dạ cầm túi xách không ngừng đánh vào người cô, nàng vừa đánh vừa đuổi Lan Ngọc như đuổi tà, ông bà Lâm đành phải chen ngang kéo Lâm Vỹ Dạ ra xa cô, ông lo nếu Lan Ngọc còn ở đây thì nàng sẽ đánh cô như thế đến chết mất.

" Lan Ngọc! Hôm nay cô về đi, con bé không chịu nghe đâu, để hôm khác rồi hãy nói!"

" Không có hôm nay hay hôm khác gì nói đâu ba à! Cút đi! Tôi không hoan nghênh cô!"

" Bà nhà nó, ôm con bé lại giúp tôi!"

Lâm Vỹ Dạ tức giận chen lên nói với ông Lâm rồi tiến tới kéo ông ra tiếp tục muốn đánh người, từ nãy giờ cô vẫn cứ đứng yên để nàng đánh, cô chấp nhận bị đánh vì bản thân mình đáng bị như vậy, bà Lâm và cô giúp việc kéo Lâm Vỹ Dạ lại giữ chặt không để nàng lại gần cô, Lan Ngọc đứng sau ông Lâm cố chấp.

" Em không đi! Em không chấp nhận cũng không đi đâu hết, dù sao thì em cũng sẽ trở lại cho đến khi chúng ta hiểu nhau!"

" Trơ trẽn!"

" Đúng! Em trơ trẽn, em sẽ trơ trẽn mãi cho đến khi chị chịu tha thứ cho em!"

" Đồ ngốc này, cô không hiểu tôi nói gì hả? Cút đi!"

" Đúng! Chỉ cần chúng ta quay lại như trước thì em ngốc cũng được!"

" Cô đừng nằm mơ, chúng ta sẽ không quay lại như trước, không bao giờ!"

" Em biết chị không hề hận em, chị chỉ muốn Nhã Phương hiểu em thôi, em cũng biết là do chị lo cho em đúng không?"

" Tôi lo cho cô hả?"

Lâm Vỹ Dạ càng nghe càng nổi điên, nàng quăng luôn cái túi vào đầu cô, Lan Ngọc ôm đầu đau điến nhìn qua, Lâm Vỹ Dạ chỉ tay thẳng vào mặt cô tức giận quát lớn.

" Cô cứ đi mơ cái giấc mơ của cô đi, tôi sẽ không tha thứ cho những gì cô làm với tôi và cũng sẽ không bao giờ tha thứ được cho cô, cô đi đâu được thì đi dùm tôi đi."

Lâm Vỹ Dạ trút hết oán hận hét lớn quay người bỏ đi vào nhà, bà Lâm lo lắng chạy theo dỗ dành nàng, Lan Ngọc muốn vào trong giải thích nhưng ông cản cô lại bảo cô bao giờ nàng bình tỉnh rồi hãy đến đây, Lan Ngọc chỉ đành nhìn bóng lưng cô gái nhỏ kia bước vào nhà, thở dài cúi nhẹ đầu không biết làm sao.

...

" Tôi không biết gì hết! Tôi còn chưa nói gì với Lan Ngọc nữa, tại sao tôi phải làm vậy chứ?"

Trường Giang đứng trong phòng nói chuyện điện thoại, Lâm Vỹ Dạ sau khi gặp cô liền tức giận vào nhà gọi điện hỏi anh, Trường Giang thấy thái độ khó chịu này của nàng liền biết là bị ai chọc giận, bên kia Lâm Vỹ Dạ nổi điên không ngừng hỏi anh.

" Cô ta nói là Nhã Phương bảo cô ta tới đây, có thể cậu nói chuyện với Nhã Phương rồi nên cô ấy nên nói lại với cô ta đúng không?"

Lâm Vỹ Dạ đứng ở sân sau nói chuyện với thái độ rất khác so với thường ngày, ông Bà Lâm lo lắng đứng ngay mép cửa nghe ngóng đến rén người, hai người tụ lại nói chuyện với người giúp việc.

" Ôi trời, hôm nay Vỹ Dạ làm sao á? Giận đến nổi chuyện gì cũng bực bội được hết!"

" Ừ đúng rồi đó! Cô có thấy lạ không?"

" Dạ có! Lạ lắm! Lạ vô cùng luôn, hồi nãy tôi nghe họ nói là chúng ta không thể quay lại như trước đây, là sao?"

" Hồi trước tụi nó yêu nhau!"

" Hả? Cô Ninh Dương Lan Ngọc và cô Vỹ Dạ trước đây yêu nhau?"

Lâm Vỹ Dạ bên ngoài nghe người giúp việc nói rõ mồm một lại nổi máu điên lên trợn mắt quay người lại nhìn họ, cả ba người thấy nàng nhìn mình liền im lặng trốn đi, bên kia Trường Giang suy nghĩ gì đấy rồi nói tiếp.

" Nè Khoan đã? Khoan đã? Tôi chưa hề nói chuyện này cho ai biết hết!"

" Vậy tại sao cô ta lại ở đây?"

Trường Giang thầm nghĩ đến khả năng đó nên tìm cách biện hộ cho bản thân trước, Lâm Vỹ Dạ mặc kệ anh nói gì cũng chung quy là do anh, nói chưa hết câu chuyện nàng đã cúp máy tức giận đi vào phòng tắm để mặc người đàn ông bị đổ oan ở dây bên kia ngơ ngác khó hiểu, nàng vừa lên tới phòng là một câu chuyện khác.

Cả người Lâm Vỹ Dạ đau đớn ngã gục xuống sàn, nàng mò trong túi xách lấy hủ thuốc giảm đau ra uống một lần hai viên nuốt vào cổ họng, bệnh của nàng không chỉ đơn giản là ung thư mà còn bị kích động ở tim, vì thế mỗi lần nàng có cảm xúc mạnh nó sẽ khiến người nàng đau điến vô cùng, Lâm Vỹ Dạ cố gắng trèo lên giường ôm người nhìn vào khoảng không trước mặt, nàng nhắm mắt thở dài quên đi mọi chuyện lúc nãy.

...

" Đúng! Là em đến nói với chị Ngọc bảo chị ấy đừng cảm thấy áy náy nữa và sau này tụi em vẫn sẽ là bạn của nhau, rồi em kêu chị ấy đi bù đắp chuyện đã sai, kêu chị ấy muốn làm gì làm, đừng lo cho em!"

Trường Giang sau cú điện thoại bị đổ oan kia liền ghé qua nhà Nhã Phương một chuyến, cô đang đứng làm bánh với mấy cô giúp việc thì nghe bảo anh đến tìm, Trường Giang trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói cho cô nghe, Nhã Phương nghe xong phì cười giải thích cho anh, Trường Giang thở dài.

" Thì ra là vậy! Em có chắc là em không cần ai lo lắng cho em không?"

" Hưm! Em chắc chắn mà, em không phải là kiểu người nói khác với lòng mình suy nghĩ, nói thật ra thì em cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng biết được sự thật vì trong thời gian yêu nhau, em cảm thấy trong trái tim cô ấy còn có một người khác nữa, chỉ là em không ngờ đó lại là người ở ngay bên cạnh mình."

"..."

" Cuộc đời kì lạ thật đó, có biết bao nhiêu con người nhưng sao lại là chị Dạ chứ?"

" Ừm, cũng biết bao nhiêu người nhưng sao lại là Ninh Dương Lan Ngọc chứ?"

Nhã Phương nghe anh nói thế liền dừng tay lại, hai người cũng cùng suy nghĩ nhìn nhau thở dài, cô thở dài nhìn khuôn mặt buồn bả của anh bối rối.

" Anh Giang! Có phải anh đang giận em đúng không? Vì chuyện em bảo chị Ngọc đi tìm chị Dạ đó."

" Em không làm gì sai hết! Hình như là anh không có tư cách để giận em, anh cũng đã quen rồi, luôn có nhiều người theo đuổi Vỹ Dạ, từ lúc anh biết cô ấy tới giờ cũng có rất nhiều người theo đuổi cô ấy."

" Nhưng Lan Ngọc không giống như những người khác, anh cũng biết là trước đây hai người họ đã từng yêu nhau, nếu như chị Dạ dần dần mềm lòng, tình cũ sẽ trở lại thì anh Giang sẽ làm gì đây?"

" Thì chắc anh sẽ nhờ em giúp anh giả làm Ninh Dương Lan Ngọc quá."

" Ừmmm! Vậy thì anh mau qua đây đi, anh ngồi xuống, bây giờ em sẽ chỉ anh cách trang trí bánh kem trước nha."

Nhã Phương thở dài lắc đầu kéo tay anh ngồi xuống ghế bên cạnh mình, Trường Giang chán nản nhìn cô vui vẻ đưa cái bánh cho anh, anh buồn bực.

" Em không định an ủi anh sao?"

" Nói thật nha, sau khi em biết được sự thật thì em mới biết được giữa hai người bọn họ, không chỉ là mối tình đầu hay là mối tình thời sinh viên, mà còn là một tình yêu rất sâu đậm cho nên chị Ngọc mới yêu chị ấy như vậy, đến bây giờ vẫn không quên được."

Trường Giang nghe xong cũng có nghĩ đến, anh nhìn cô gật gù, Nhã Phương nắm lấy tay anh an ủi.

" Em là vì lo nên mới nói như thế đó, anh cũng nên chuẩn bị tâm lý trước đi."

" Anh nghĩ người nên chuẩn bị tâm lí chính là Ninh Dương Lan Ngọc kìa."

" Tại sao?"

" Muốn thắng được trái tim của Vỹ Dạ thì không có dễ đâu, chắc là trước đây Lan Ngọc đã làm gì đó khiến Vỹ Dạ vô cùng đau đớn, nếu Vỹ Dạ không gỡ được khúc mắc đó thì cho dù cô ta có xin lỗi cả đời thì cũng sẽ không thành công đâu."

Trường Giang vừa nói vừa nhìn cô cười, Nhã Phương chỉ biết cười lại với anh, cả hai người cùng nhau làm bánh, cùng nhau nói chuyện và cùng nhau vui vẻ, anh nhìn qua Nhã Phương rồi lại nghĩ đến Lan Ngọc, thật sự đến bây giờ anh vẫn chưa chấp nhận được chuyện của bọn họ, bản thân anh đôi lúc cũng ước rằng bọn họ vì sự việc này sẽ xa nhau để anh có cơ hội gần nàng hơn nhưng hiện tại bây giờ, anh coi như mất cơ hội đó rồi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro