Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#20: Làm Lại

" Đủ sao?"

" Đủ rồi! Chuyện trước đây tôi nhịn cô là vì công việc nhưng những gì cô nói ngày hôm nay thật sự quá đáng lắm đó."

" Quá đáng lắm sao? Cô nói những chuyện tôi làm hôm nay quá đáng lắm sao? Vậy những chuyện cô làm trước đây cô tính sao đây?"

" Cô vẫn chưa chịu buông bỏ quá khứ sao?"

"..."

" Tại sao cô vẫn không chịu buông bỏ những chuyện đã qua đi chứ? Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, cho dù bây giờ cô có làm cách nào cũng không thay đổi nó được, không có tác dụng gì hết."

"..."

" Nếu như cô cứ giữ mãi quá khứ đó thì nó chỉ dày vò bản thân cô thôi, cô có hiểu không vậy?"

Lan Ngọc vẫn im lặng nhìn nàng, gương mặt biểu lộ một cảm giác khó chịu nhưng vẫn không nói gì, Lâm Vỹ Dạ mệt nhọc thở mạnh bình tĩnh lại.

" Đừng có đem nó ra nói với tôi, tôi đã rất cố gắng để có thể quên được nó rồi, tôi không muốn vì quá khứ đó mà tổn thương thêm lần nữa."

Lâm Vỹ Dạ cố gắng gượng lại nói chuyện với cô, cảm xúc trong lòng bắt đầu dâng lên, hai hốc mắt bắt đầu đỏ rực ngấm lệ, Lan Ngọc nhìn thấy được những giọt nước mắt này tâm không hiểu sao lại mền nhũn ra, nàng khó khăn nói.

" Nếu như cô còn muốn bắt tôi trả hết món nợ của quá khứ thì tôi sẽ rất khó để gặp mặt được cô, tôi sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa và vĩnh viễn rời xa cô."

Tình yêu là do con người tạo ra, dù cho là yêu đơn phương hay yêu từ cả hai phía thì nó cũng xuất phát từ tình yêu, Lâm Vỹ Dạ cũng thế.

Nàng lần này trở lại không đơn thuần chỉ là tìm việc làm mà nàng còn muốn gặp lại tình yêu đầu đời của mình, tình yêu duy nhất của nàng, bản thân chiếc mong một chút gì đó tình cảm của cô còn đọng lại trong trái tim ấy nhưng mà kể từ ngày nàng thấy Lan Ngọc đã có người mình thật sự yêu, nàng dường như sụp đổ một chút nhưng đó là hạnh phúc của cô, nàng dần buông bỏ chúc phúc cho cô, tập buông bỏ quá khứ làm lại một cuộc sống mới.

Lâm Vỹ Dạ dứt lời bỏ đi vào trong nhà, Lan Ngọc bước tới đưa người qua chặn nàng lại, Lâm Vỹ Dạ đưa mắt nhìn cô, một cảm giác quá mệt mỏi bất lực hiện rõ trên mặt Lâm Vỹ Dạ, Lan Ngọc định muốn nói gì đó nhưng chỉ lại im lặng níu nàng lại, Lâm Vỹ Dạ tức khắc đẩy cô qua rồi đi vào trong, đến khi Lan Ngọc không còn việc gì rời đi nàng mới biểu lộ cảm xúc ra, nàng quá mệt mỏi rồi.

Cô gái nhỏ đứng dựa vào cánh cửa khóc ngất, nàng che giấu cảm xúc rất giỏi nhưng đối với Lan Ngọc, nàng không thể kìm được bật khóc, hai bàn tay đưa lên lau hàng nước mắt đau thương đi, hít thở thật sâu trấn an bản thân lại, nàng đứng dậy quay người vào trong nhà, chân vừa bước tới cửa liền nghe ở phía sau có người gọi tên mình.

" Chào dì, Vỹ Dạ!"

" Chào cậu Giang!"

" Sao hôm nay dì tan làm sớm vậy?"

" Hôm nay tự nhiên tôi thấy nhức đầu quá nên về nhà!"

" Là Lan Ngọc đưa dì về sao? Lúc nãy tôi thấy cô ấy vừa chạy ngang qua!"

" Ừm... Sao hôm nay cậu lại mang chậu hoa này qua đây?"

" Nghe nói là dì rất thích loài hoa này nên trên đường đi ngang qua đây, tôi thấy có người bán nên mua về tặng dì cũng vừa hay làm quà thăm bệnh cho dì luôn!"

" Cảm ơn cậu!"

Trường Giang cầm một chậu hoa Hướng Dương vừa mua đưa qua cho Lâm Vỹ Dạ, nàng cầm lấy hít một hơi hướng thơm dịu ấy, đột nhiên một tiếng két vang hẳn lên làm cả hai giật mình, xe của Lan Ngọc đột ngột đạp phanh dừng trước cửa nhà nàng.

Lan Ngọc bước xuống xe cùng với số thuốc của Lâm Vỹ Dạ trên tay đi tới, Lâm Vỹ Dạ vì không muốn gặp mặt người phụ nữ nào đó vừa khiến mình bị tổn thương nên đã nhờ Trường Giang chào hỏi dùm mình, hai tay nàng ôm chậu hoa đi vào nhà mặc kệ Trường Giang đứng ở đấy không hiểu chuyện gì.

" Chào anh Giang, hôm nay anh không đi làm sao?"

" Đi chứ? Nhưng có đi làm cũng phải quay về thăm nhà nữa bởi vì nhà tôi không chỉ có trẻ nhỏ mà có phụ nữ, người già, tôi muốn dành thêm thời gian để quan tâm tới họ hơn!"

Trường Giang biểu lộ cảm giác hiếu khách nhưng trong lòng lại khó chịu, trước khi Lâm Vỹ Dạ thấy Lan Ngọc đến, anh đã quan sát biểu cảm của nàng, bản thân đang suy nghĩ xem có khi nào vị sếp của Lâm Vỹ Dạ đang làm khó nàng hay gì khác khiến nàng bận lòng, Trường Giang cũng không mấy là ưa thích.

" Vậy còn cô Ninh đây! Hôm nay cô không đi làm sao?"

" Phải làm chứ! Chỉ có điều, Nhã Phương đã giao cho tôi một trách nhiệm, cô ấy hay nhắc tôi là phải biết quan tâm tới dì của anh, tôi thấy sắc mặt của cô Võ không được khoẻ cho nên tôi mới đưa cô ấy về nhà, dù sao nhà cô ấy cũng cùng đường chổ tôi mà!"

Lan Ngọc dứt câu quay người đi lại xe lấy túi xách ra đưa cho Trường Giang.

" Mẹ kế của anh để quên túi xách và thuốc trong xe của tôi, anh đưa cho cô ấy nha, hôm nay tôi gặp anh ở đây, lần sau anh mà có gặp Nhã Phương thì mong anh nói tốt với cô ấy cho tôi vài câu, tôi cũng nói thẳng với anh luôn, tôi làm như vậy cũng chỉ vì Nhã Phương thôi, còn nếu là những nhân viên khác thì tôi đã mặc kệ rồi!"

" Được chứ! Tôi sẽ nói chuyện lại với Nhã Phương, nếu như những chuyện này còn xảy ra thêm một lần nữa thì hai người có thể nói với tôi, tôi sẽ đến đón dì ấy, tôi đảm bảo sẽ không nói gì với Nhã Phương! Nếu như cô Ninh muốn làm người hùng trong mắt của Nhã Phương thì tôi cũng muốn làm người hùng trong lòng Vỹ Dạ! Cảm ơn cô!"

Trường Giang dứt lời quay người đi vào nhà, cửa bắt đầu từ từ đóng lại nhưng Lan Ngọc vẫn còn đứng đó nhìn anh, trong đầu thầm nghĩ ngợi.

Anh ta định chiến tranh với mình sao?

Câu cuối cùng Trường Giang nói như đang gián tiếp ghim vào tim cô, bản thân khó chịu đi tới xe đá mạnh cửa, leo lên đạp ga đi thẳng, tâm thì lại đến nhà Nhã Phương nhưng tim thì lại chẳng thể nào rời khỏi Lâm Vỹ Dạ, cứ nhớ đến những gì nàng nói lúc nãy, tim cô lại đau đến hận.

Nhà Nhã Phương, cô kéo Lan Ngọc vào nhà không ngừng trách móc vì nghe nói ai đó vừa mới mắng chị gái mới nhận của mình.

" Nghe nói hôm nay chị bực mình lắm, chị nổi nóng với chị Dạ làm cho chị ấy bệnh luôn đúng không?"

" Ai nói với em vậy? Không đúng sự thật đâu! Họ đổ lỗi cho chị đấy! Mà từ khi nào mà em với cô ta thân thiết như vậy?"

" Nè, chị làm sai thì phải biết nhận sai đó, với lại chị Dạ là một người vô cùng đáng yêu, em rất thích chị ấy, chị ấy dễ thương, giỏi giang mà lại đảm đang nữa, ai may mắn lắm mới được gặp chị Dạ?"

" Là ai nói cho em biết?"

" Là anh Giang!"

" Không! Chuyện kia cơ? Là Tiến Luật nói đúng không? Ngày mai chị sẽ tìm anh ấy tính sổ!"

" Ê! Không được! Chị mà làm như vậy thì em giận chị luôn đó!"

" Tại sao lại vậy?"

" Em sắp làm thư ký riêng cho chị rồi đó, em phải có nghĩa vụ lấy lòng những người làm việc xung quanh chị chứ, phải để họ làm việc trong môi trường vui vẻ, chị cũng vậy đó, chị không được vô lý vô cớ nổi nóng với chị Dạ nữa, không ai thích như vậy đâu, làm vậy càng khiến cô ấy muốn nghỉ việc đó."

"..."

" Chị cũng biết tìm một nhân viên giỏi như vậy là không dễ tìm mà, ngay cả Trấn Thành và Tiến Luật đều công nhận chị Dạ làm việc rất có hiệu quả rồi mà, nếu chị không mau thay đổi cái tính hung dữ với cô ấy nữa thì em cảnh bảo chị biết, không chừng chị mất cô ấy không hay đó, em mà nghe ai đó phàn nàn chị vô cớ gây sự với chị Dạ nữa thì em nghĩ chơi với chị!"

" Được rồi!"

Lan Ngọc chán nản trả lời qua loa một câu, Nhã Phương dọn đồ ăn lên bàn rồi kéo cô lại ngồi ăn cơm.

...

Ngày hôm sau tại bàn làm việc của Lâm Vỹ Dạ, Trường Giang đột ngột đi tới bàn làm việc của nàng khiến Lâm Vỹ Dạ giật mình đổ mồ hôi đứng dậy.

" Chủ tịch muốn tôi làm gì nữa ạ?"

" Tôi muốn làm lại từ đầu!"

" Làm lại từ đầu gì?"

" Tôi muốn bắt đầu lại mối quan hệ của chúng ta!"

Lâm Vỹ Dạ nhìn cô ngớ ra, nàng khác ngạc nhiên khi nghe câu này, Lan Ngọc thực sự buông bỏ quá khứ mà thay đổi sao?

" Tôi đã thật sự hiểu những lời cô nói, những chuyện không vui trước đây hãy quên hết đi, quá khứ của tôi và Lâm Vỹ Dạ, tôi chọn cách quên đi những chuyện đó, chỉ nhớ hồi ức đẹp, tôi muốn chúng ta bắt đầu với một tình bạn đẹp."

"..."

" Khi tôi nhìn thấy cách cô chọn quên đi quá khứ để sống hạnh phúc với con cái của mình, tôi cũng muốn có được những khoảng khắc như vậy, tôi xin lỗi cô nhiều, trước đây tôi đối xử với cô quá độc ác, vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu nha!"

Nãy giờ Lâm Vỹ Dạ chỉ biết im lặng lắng nghe cô nói, bây giờ Lan Ngọc hỏi nàng như thế, nàng chỉ ngơ ngác không biết phải trả lời thế nào nữa.

" Cuộc đời tôi đã quá nhiều lần làm lại rồi, tôi muốn làm lại một lần nữa chắc cũng không sao đâu!"

" Vậy tốt thôi! Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu!"

Lan Ngọc đưa tay bắt giảng hoà, nàng lưỡng lự vẫn còn nghi ngờ cô, Lan Ngọc đưa ánh mắt giảng hoà ôn nhu nhìn nàng, Lâm Vỹ Dạ cuối cùng cũng chịu bắt tay giảng hoà, Tiến Luật vừa đi ngang nhìn thấy hai người nắm tay liền tò mò hỏi, Lan Ngọc nhìn thấy anh liền kéo vào nhờ làm chứng.

" Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ buông bỏ quá khứ làm lại cuộc đời, có đúng không?"

Lan Ngọc vẫn nắm tay nàng không buông, Lâm Vỹ Dạ liền rụt tay lại gật đầu nhìn cô, Tiến Luật vui vẻ vì hai người không ghét nhau nữa nên chạy đi nói với Trấn Thành, Lan Ngọc vui vẻ cười chào nàng đi vào phòng, Lâm Vỹ Dạ thở phào cảm thấy vui, chí ít cô đã không còn ghét mình như trước nhưng nàng đâu biết được, bước vào bên trong là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Lan Ngọc mở ngăn tủ lấy một chai nước rửa tay, nhìn bàn tay vừa bắt tay nàng cô khinh thường rửa đi, sự tức giận dồn vào đống khăn giấy vừa lấy ở trên bàn đằng kia, cô rửa đến hết một chai không chừa lại quăng hết vào sọt rác, Lan Ngọc khó chịu nhìn bàn tay vừa bắt tay đã được lau sạch, cô lại nghĩ đến cảnh tượng kia, Lan Ngọc đột nhiên nhếch mép lên cười.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro