Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

 Nếu như trên thế giới này thật sự có chiếc máy xuyên thời gian, tôi muốn quay trở lại thời trung học, sau đó lựa chọn bỏ lỡ người ấy. Điều này không có nghĩa là tôi hối hận vì đã quen biết người ấy, chỉ là nếu như có thể có một cơ hội lựa chọn, tôi nguyện ý chọn một kiểu người khác. Tôi ghét nhìn thấy bộ dạng "không thể kiềm chế" của mình trong gường, nó luôn khiến tôi từng chút từng chút một rơi vào sa sút. Nếu có thể, tôi không muốn bản thân mình yêu một người như vậy...

Tâm trạng lại như một bãi phế thải chồng chất...

Lục Xu

~....~

Vương Y Bối ổn định cuộc sống rồi, cũng đã thích ứng được thời tiết và con người nơi đây. Công việc ở công ty cũng không đến nỗi nào, cô thường xuyên phải theo Hướng Vũ Hằng đi ra ngoài bàn công chuyện. Tác phong làm việc của anh tuy rằng có hơi không phù hợp ở đây, có thể đó là thứ cá tính thẳng thắn, giữ lời. Không ít người muốn hợp tác cũng Hướng Vũ Hằng, tuy rằng những công ty ấy cũng không thể tính là có tiếng tăm, nhưng mà đối với việc kinh doanh của công ty thì hoàn toàn không có vấn đề.

Không phải là Hướng Vũ Hằng không biết còn có một con đường khác có thể đi, chỉ là anh không muốn mà thôi. Anh muốn cố gắng làm tới cùng. Đối với sự kiên quyết ấy của Hướng Vũ Hằng, Vương Y Bối cũng rất tán thành.

Trên thế giới này, mỗi ngày đều có vô số người nói rằng: "Xã hội này thật quá thực dụng", "Xã hội này thật lãnh đạm", như thế là họ đã có thể có một cái cớ rất tốt để tự biến bản thân thành loại người mà ngay chính mình đã từng khinh bỉ, để rồi cuối cùng, ngay cả bản thân mình đang kiên trì làm gì cũng hoàn toàn không biết.

Cuối tuần đó, Vương Y Bối gọi điện thoại cho cô bạn thân chí cốt – Uông Thiển Ngữ. Hai người quen biết từ khi bắt đầu học cấp ba, tốt nghiệp nhiều năm qua vẫn thường xuyên liên lạc. Hơn nữa, thời điểm hai người kết bạn với nhau chính là quãng thời gian vô cùng tồi tệ của Vương Y Bối, sự cảm động khi ấy khiến Vương Y Bối không thể quên được.

Làm người ai cũng có những lúc hoài niệm. Hai người hẹn nhau ở một nhà hàng bên cạnh một trường cấp ba trong vùng này. Vương Y Bối vừa đi học lại được một năm, bố mẹ cô dựa vào quan hệ mà xin cho cô chuyển tới một trường cấp ba có tiếng nhất nhì trong thành phố, hy vọng cô có thể học tập trong một môi trường tốt nhất, cố gắng một năm. Có lẽ cũng nhờ vậy mà cô mới được gặp gỡ Uông Thiển Ngữ.

Nhà hàng này là nơi mà hai người thích tới nhất khi còn học cấp ba. Món đậu phù xào cay ở đây bao giờ cũng mềm và trơn bóng. Đáng tiếc hôm nay đã đổi chủ quán rồi.

Uông Thiển Ngữ vội vàng tới hội ngộ cùng Vương Y Bối.

Ngồi trong quán quen, hai người nhìn nhau cười. Có những người bạn, sau khi mất liên lạc thì sẽ không còn là bạn, nhưng lại có những người bạn, cho dù năm tháng vô tình thế nào đi nữa, thì tình cảm trước sau vẫn như một.

Uông Thiển Ngữ ngồi xuống ghế đối diện với Vương Y Bối, chiếc bàn nhỏ ở giữa hai người. Uông Thiển Ngữ cầm lấy tờ thực đơn trên bàn nhét vào tay Vương Y Bối. Giống như trước đây vậy, mỗi lần đi ăn cô ấy đều để cho Vương Y Bối chọn món, coi Y Bối như là cô em gái của mình, lúc nào cũng nhường nhịn.

Con phố bên ngoài trường học này trước đây đều có rất nhiều ăn vặt ngon, cứ đến cuối tuần là học sinh lại túi lớn túi bé xách về. Nhiều lúc không chịu nổi cám dỗ, họ sẽ tranh thủ lúc bảo vệ không chú ý mà lén lút chuồn ra ngoài mua đồ ăn vặt. Bây giờ, con phố này đã thay đổi, rất nhiều cửa hàng và các quán trà sữa mọc lên, nhìn lại thì, bản chất vẫn không có gì khác.

"Đúng là cậu đã về, mình còn tường cậu nói đùa." Trong lúc Vương Y Bối đang chọn món, Uông Thiển Ngữ lên tiếng nói bằng giọng xúc động. Trước kia cô cũng đã từng gọi Vương Y Bối trở vềm nhưng mà Y Bối không nghe.

Vương Y Bối là người như thế nào, Uông Thiển Ngữ đương nhiên hiểu rõ. Cô ấy là một cô gái mà ngay cả lúc tốt nghiệp đại học, đi phỏng vấn xin việc mà cũng căng thẳng đến run bần bật, suy nghĩ thì lúc nào cũng đơn giản đến mức Uông Thiển Ngữ thật muốn biết đầu cô ấy rốt cuộc là được làm bằng gì. Mỗi lần cô hỏi Y Bối những câu hỏi đại loại như: tốt nghiệp rồi làm gì, tìm công việc thế nào, nuôi sống mình ra sao,... thì câu trả lời cô nhận được luôn là: "Mình có Trần Tử Hàn rồi, anh ấy sẽ nuôi mình."

Vương Y Bối đưa thực đơn cho Uông Thiển Ngữ, bảo cô ấy gọi vài món.

"Đương nhiên là phải quay về rồi, lá rụng về cội." Cô khẽ cười, không đau khổ, cũng không giả vờ yên bình, giống như một thói quen, cứ thản nhiên như vậy.

Từ sau khi Vương Y Bối bắt đầu đi làm, cũng đã có rất nhiều thứ thay đổi. Uông Thiển Ngữ nhíu mày, trước đây Vương Y Bối quá đơn giản thì cô cảm thấy cô ấy rất ngốc, nhưng hiện tại, cô ấy không ngốc nữa, cô lại cảm thấy khó chịu. Giống như trong phút lơ đễnh đã đánh mất thứ gì, sau đó tìm mãi cũng sẽ không bao giờ thấy nữa.

Bữa cơm lần này mùi vị không còn ngon như trước, dù sao thì chủ quán đã đổi, muốn tìm thấy mùi vị năm xưa là chuyện không thể được.

"Mình có mấy lần vô tình gặp lại chủ quán của của nhà hàng này." Uông Thiển Ngữ chủ động tìm chuyện để nói.

"Ở đâu?"

"Trên phố, trước cửa một bệnh viện. Họ cũng mở một cửa hàng như thế này, lúc ấy mình đến ăn thì tình cờ gặp. Bọn họ vẫn còn nhớ mình đấy, còn hỏi sao không thấy cậu đi cùng." Ngày ấy, hai người các cô, đi đâu cũng không rời nửa bước.

"Mình bỏ rơi cậu, đi tìm niềm vui mới." Vương Y Bối thuận miệng nói đùa.

"Mình cũng nói với chủ quán như thế, chú ấy nói cậu thật vô lương tâm."

"Cậu bịa chuyện!"

Ăn cơm xong, hai người tới rạp chiếu phim. Rạp này rất nhỏ, giá cả cũng phải chăng, chỉ có điều là chiếu lại những bộ phim đã chiếu từ lâu. Học sinh thường đưa bạn gái tới đây xem phim, cảnh đẹp, giá rẻ. Trước đây Vương Y Bối và Uông Thiển Ngữ cũng hay tới đây, lúc nhìn thấy những người có cặp có đôi, hai người nhìn nhau, chí ít thì mình cũng có người đi cùng.

Tới nơi hai người mới biết, rạp này sắp bị rỡ bỏ. Ông chủ vốn dĩ vì sở thích nên mới mở rạp, nhưng mấy năm đều bị lỗ vốn, chống đỡ không nổi nữa.

Hai người buồn thiu, mua bắp rang bơ và cô ca đi vào trong.

Phim hôm nay chiếu là "Nắm tay tới già", nghe nói là bộ phim này dựa trên câu chuyện thực. Người sản xuất cũng chính là nữ chính ngoài đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: