Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đừng nói không yêu - Lạc Tư

Một chút yêu thương bước ngang qua nơi trái tim còn sót lại những nỗi đau chồng chất, ê chề…

……………

Khi anh đi ngang qua những con phố vắng của những ngày nắng, hay nhẹ bước qua những công viên những ngày mưa hoặc vô tình lướt nhẹ trên cánh đồng những ngày đầy gió vi vu, liệu có chút nào đó trong suy nghĩ của anh, từng nhớ về cô gái ấy, cô gái bé nhỏ vẫn luôn đứng nơi này, chờ anh…

…đợi anh trong âm thầm và lặng lẽ

… mỏi mòn và vô vọng?

Để rồi đến khi trái tim đã trở nên lạnh lẽo, anh mang theo muôn vàn đau khổ quay lại…

…………..

Khi em lang thang trên con đường mà ngày trước chúng ta từng qua, hay hoang mang vật lộn trong dòng kí ức nhạt nhòa, có khi nào, trong tâm trí của em, chợt vụt qua một hình ảnh nào đó, về chàng trai ấy, chàng trai đã từng đứng im hàng giờ, dưới mưa, dưới nắng, dưới gió, chỉ để nhìn thấy em, một nụ cười của em?

Hoặc có bao giờ, em nghĩ về những niềm vui anh đem lại cho em, những điều rất nhỏ nhặt nhưng lại khiến em cười tươi nhất mà anh mang tới cho em?

Hay em chỉ nghĩ và nhớ tới những tổn thương mà anh, theo một cách nào đó, chỉ là vô tình, dẫn tới, những chuyện không hề muốn mà do chính em tưởng tượng ra, không hề có thật.

Và từ bao giờ vậy, khi nào thì thay vì những biểu hiện mặt cười sau tấm ảnh của anh, em lại vẽ lên đó một, hai, ba,…, vô số giọt nước mắt lăn dài hay chí đơn giản là một khuôn mặt mếu, như một cách để biểu lộ thái độ với anh?

Cũng không biết từ lúc nào thì thay vì gọi anh là Happy(Hạnh phúc), anh lại có một cái tên khác, Sad(Niềm đau), hay chính xác hơn là một Badboy(Chàng trai tồi tệ) trong mắt em?

……………

Cùng là những con người ấy, những sự việc ấy, những câu nói ấy, nhưng trong kỉ niệm của họ lại hoàn toàn khác nhau…

Những hiểu lầm liên tiếp, khiến cho họ dần dần xa cách để rồi dẫn đến chia li…

Liệu có phải là quá trễ để quay lại không?

Khi ở đâu đó, một góc nào đó trong trái tim, vẫn còn hình bóng của nhau.

……………..

Kí ức, từ hồi 10 tuổi, với cô hệt như một phong ấn, đã hoàn toàn bị đóng lại trong chiếc hộp Pandora.

Những ngày yêu người ấy điên cuồng, một mối tình trong trẻo, cũng theo đó mà kết thúc.

Tưởng rằng, ngày nắng ấy, khi thấy người ấy bên cạnh một người khác, là trái tim của cô đã nguội lạnh, và dòng kí ức ấy cũng đã hoàn toàn tan biến, không còn dấu vết gì…

Nào ngờ, người tính không bằng trời tính, 5 năm sau, vào một ngày tình cờ…

…một ngày cô không ngờ đến nhất…

…một ngày cô tưởng rằng đã có thể bình tĩnh mà đối diện với mọi chuyện, người ấy…

…người tưởng chừng như sẽ không bao giờ trở về nữa, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô…

Từng hình ảnh một trong quá khứ lần lượt ùa về như con mãnh thú gặm nhấm dần trái tim vốn chưa lành hẳn của cô…

Để rồi, khi đối diện với mọi chuyện, cô gái bé nhỏ mới nhận ra rằng, cô chưa bao giờ có thể quên được ngày ấy, và cả người ấy…

Nhưng, cái bóng hình quá khứ ấy, cứ như một nỗi ám ảnh trong đầu cô, khiến cho cô ngại ngần, không còn đủ dũng khí để tiếp tục yêu thêm…

…cho dù rất muốn…

…………….

Một ngày trời nắng, khi cô đang cố gắng hất cánh diều để cho nó bay lên mà không được.

“Để anh giúp em.”

Anh tới, một nụ cười rạng rỡ, dịu dàng cầm lấy chiếc diều đã nhàu nhĩ trong tay cô, tao nhã mà giơ nó lên, chiếc diều gặp gió bay cao ngút trời, ganh đua cùng những chiếc diều khác.

Từ khoảnh khắc ấy, trong đôi mắt của cô bé gái 10 tuổi, chỉ nhìn thấy duy nhất một hình ảnh, và trong đầu cô, chỉ chứa duy nhất một bóng hình.

Một ngày nắng nóng gay gắt, cô bé hớt hải chạy vội vào phi trường, bóng dáng bé nhỏ lon ton tìm kiếm hình ảnh của một chàng trai, trên trán vẫn còn dính miếnng Salonpas, để rồi cả người cô đứng sững lại, đôi mắt to đẹp ai oán nhìn vào hình ảnh thật chói mắt kia, chàng trai ấy đang ôm một cô gái khác đi vào phòng cách li.

Một buổi sáng trong lành, cô cau mày nhìn những cây thủy tiên của mình bị trận mưa đêm qua vùi dập, đôi môi đỏ cong lên, đôi mắt rớm nước, miệng lẩm bẩm: “Đáng ghét.”

Anh chỉ đứng im ở bên cạnh, trầm ngâm không hiểu đang suy nghĩ gì.

Những ngày sau đó, không thấy anh tới nhà tìm cô nữa, cô gái bé nhỏ nhăn mặt, thơ thẩn, ánh mắt hướng về phía cửa, tự hỏi: “Không lẽ anh ấy không cần mình nữa?”

Tròn sau một tuần không xuất hiện, vào một buổi sáng tinh mơ, khi cô còn đang gặm nhấm giấc mộng ngon lành, anh xông vào trong phòng, lôi cô xềnh xệch đi tới khu bí mật của hai người, đến đó đôi mắt còn ngái ngủ của cô phải trố ra, cả người cô ngây lại khi thấy một vườn hoa thủy tiên nhỏ ở đó, dưới làn gió nhẹ buổi sớm, anh mỉm cười thật ngây ngô: “Như vậy, em sẽ không buồn nữa.”

Một buổi chiều đầu thu, gió nhẹ đưa mái tóc hơi dài của cô, nhưng cũng không thể che được những gì đang diễn ra thật sống động như trong phim trước mặt, một chàng trai và một cô gái ngồi cạnh nhau, chàng trai nhẹ nhàng xoa đầu cô gái, nở một nụ cười thật tươi, một nụ cười dịu dàng, mà cô nghĩ nó chỉ dành cho riêng mình cô.

Một ngày mưa lất phất, khi cô đang đứng dưới hiên trường chờ mưa tạnh để về nhà, anh cầm chiếc ô tím, nhẹ nhàng mà tiến đến, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô kéo vào cạnh anh, đôi mắt biết nói sáng ngời, ánh lên vẻ đẹp dễ làm lay động người khác: “Đi nào, cô nhóc.”

Một ngày mưa nặng hạt, trên chiếc cửa sổ phòng mình, cô thẫn thờ nhìn ra ngoài đường, dưới chiếc ô tím đã từng che cho cô, anh đang ôm chặt một cô gái khác, như sợ cô ấy sẽ rời đi.

“Sao cứ cho em hạnh phúc rồi lại xát muối vào tim em vậy?”

Cô gái choàng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ của ngày xưa.

Đã lâu lắm rồi, không nghĩ tới, sao đột nhiên bây giờ lại mơ lại vậy?

Đó có phải là một dự báo trước cho một điều gì sắp xảy ra không?

Sao đột nhiên cô có một dự cảm là lạ?

Dường như có một điều gì đó sắp tới?

Chàng trai một tay kéo hành lí, một tay cầm hộ chiếu trên tay, bước lên máy bay, đôi môi mỏng đầy ý cười.

“Misa, anh về đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: