Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Chuyển ngữ: Kem Cheese 🪸
-----------------------------------------

Chương 19: Bắt được cậu rồi (8)

Ngay khi đọc tên cuốn sách, Trang Điệt nhanh chóng nhận ra cả không gian trong mộng cảnh như bị kích hoạt bởi một từ khóa nào đó, dẫn đến những thay đổi mới.

Trong ba vòng liên tiếp, đều có người bị giết hại. Bóng đen trên tường dường như có mối liên hệ rất chặt chẽ với những vụ này, và giờ nó đã trở nên đặc quánh, gần như biến thành thực thể.

Dù biệt thự lại chìm vào đêm tối, bóng đen khổng lồ bám trên tường vẫn tạo ra cảm giác áp bức mãnh liệt đến kỳ lạ. Khi nó từ từ tiến lại gần, thậm chí còn khiến người ta cảm nhận được một thứ "đen hơn cả bóng tối".

Bóng đen này dường như có ý thức. Nó không coi Trang Điệt là mục tiêu, mà bám sát tường, bò về phía cái bóng của Trang Điệt in lại trước khi bóng tối ập xuống.

Ngay lúc đó, Trang Điệt và con mèo đen cùng ra tay.

Nói chính xác hơn, con mèo đen vốn đang hoảng hốt nên theo bản năng vung móng. Trùng hợp là, đúng lúc đó, Trang Điệt dùng tư thế đầy dứt khoát nhấc bổng mèo lên. Kết quả, một cú "mèo quyền" cực mạnh đã giáng thẳng vào bóng đen khổng lồ như thực thể kia.

Hiệu quả rõ rệt ngay tức khắc. Cảm giác nghẹt thở nặng nề chợt khựng lại, rồi tan biến không còn dấu vết.

Bóng tối trước mặt họ cũng tạm thời lặng yên.

Trang Điệt ôm mèo đen đứng yên vài giây, sau đó đặt mèo xuống, vơ lấy chiếc máy ảnh Polaroid, bật đèn flash, nhắm và bấm chụp. Nhưng Lăng Tố phản ứng còn nhanh hơn. Khi ngón tay Trang Điệt vừa chạm vào nút, con mèo đã lăn một vòng, nhẹ nhàng né khỏi ống kính.

Ánh sáng từ đèn flash chỉ lóe lên trong tích tắc, rồi bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn.

Trang Điệt đấm mạnh vào lòng bàn tay, bực bội kêu lên: “A!”

Không thấy gì trong bóng tối, nhưng tai thì nhạy hơn hẳn. Tiếng bước chân quen thuộc đã thay thế tiếng móng mèo chạm sàn, vang lên rõ ràng.

Trang Điệt vẫn còn tiếc nuối vì không chụp được, đặt máy ảnh xuống, rồi thì thầm: “Đội trưởng...”

“...” Lăng Tố chỉnh lại quần áo, đáp khẽ: “Không cần thất vọng vậy đâu.”

Trang Điệt buồn bã thở dài.

Lăng Tố xoa thái dương, kéo Trang Điệt ngồi xuống ghế sô pha, còn mình thì ngồi khoanh chân trên thảm.

Có lẽ vì từng bị kéo vào thân thể mèo đen, nên dù ở trong bóng tối, thị giác của Lăng Tố vẫn rất tốt. Anh nhìn rõ hầu hết mọi thứ trong biệt thự, trừ chỗ bị bóng đen bao phủ.

Thấy Trang Điệt ôm máy ảnh cúi đầu, trông chán nản hết sức, Lăng Tố thoáng nghĩ có nên biến lại thành mèo để an ủi cậu không... Nhưng rồi nhanh chóng gạt ý nghĩ đó đi. Dù sao cũng còn việc cần làm.

Không ai biết bóng tối lần này kéo dài bao lâu. Lăng Tố nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giữ chặt vai Trang Điệt và nói:

“Con mèo đen xuất hiện ở đây không phải ngẫu nhiên, cũng chẳng phải là thú cưng của ai.”

“Nó có mối liên hệ trực tiếp với mộng cảnh. Sau khi trao đổi với nó, tôi có thể chạm tới một số thông tin ẩn sâu. Nhưng dù vậy, tôi vẫn chưa giải mã được toàn bộ.”

“Những mảnh vỡ của ý thức vẫn có thể phục hồi, nhưng điều kiện là phải giải mã được mộng cảnh trong sáu tiếng. Nếu dấu vết trên mảnh vỡ bị xóa sạch hoàn toàn, chúng sẽ không thể nào hợp lại với chủ thể ban đầu.”

“Nói cách khác, nếu chúng ta giải mã mộng cảnh trong sáu tiếng, ‘kén’ sẽ có cách trả lại mảnh vỡ cho nạn nhân.”

Lăng Tố nói ngắn gọn và súc tích hết mức: “Tôi đoán rằng điểm neo của giấc mơ này không phải vật cụ thể, mà là một ‘sự kiện’. Khi sự kiện đó xảy ra, điểm neo mới được kích hoạt, từ đó phá vỡ phong tỏa của mộng cảnh.”

Nhờ cảnh báo trước của Trang Điệt, những người khác đã kịp rút vào nơi ẩn náu. Bóng đen cũng biến mất. Căn phòng khách, nơi từng hỗn loạn sau ba vòng chiến, giờ đây hoàn toàn im lặng.

Trang Điệt mở máy ghi âm, trong khi cẩn thận ghi nhớ và sắp xếp lại những gì Lăng Tố vừa giải thích.

"Điểm neo sự kiện" thực ra không khó hiểu.

Hầu hết mọi người, trong trạng thái vô thức, đều từng thiết lập những cảnh báo sự kiện trong giấc mơ. Ví dụ, sau nhiều năm đi làm, bạn mơ thấy mình quay lại phòng thi, và ngay khoảnh khắc nộp giấy trắng, đa phần sẽ nhận ra mình đang mơ. Hoặc khi mơ thấy mình tìm nhà vệ sinh, bạn nhất định phải tỉnh ngay.

Trong những mảnh ghép giấc mơ ấy, "nộp giấy trắng khi kỳ thi kết thúc" và "đột ngột tìm nhà vệ sinh" chính là các điểm neo sự kiện.

Nộp giấy trắng thường mang lại cảm giác tiêu cực mạnh mẽ, kích hoạt cơ chế tự bảo vệ của ý thức, khiến bạn nhận ra rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Còn việc tìm nhà vệ sinh lại như một lời nhắc nhở: giấc mơ này nên kết thúc.

Nếu lúc đó bạn không kịp tỉnh lại để giải quyết ngoài đời mà vẫn ngây thơ tin vào nhà vệ sinh trong mơ, khả năng cao sẽ xảy ra những sự cố không thể cứu vãn...

Tóm lại, điểm neo sự kiện không ổn định, hầu như không thể kiểm soát, và chứa đựng quá nhiều biến số.

Vì vậy, khi giấc mơ bắt đầu xuất hiện những biến dị, con người đã từ bỏ phương pháp này, chuyển sang sử dụng các vật dụng cá nhân ổn định hơn để làm điểm neo.

...

Sau khi hồi tưởng lại những kiến thức vừa học trước nhiệm vụ, Trang Điệt đột nhiên nhận ra một điều.

Lăng Tố nói rất nhanh và đủ ngắn gọn, nhưng từ lúc cào trúng cái bóng đen đến giờ, thời gian đã vượt quá một phút.

Hơn một phút đã trôi qua mà không có chu kỳ sáng tiếp theo, Lăng Tố cũng không bị ép trở lại làm mèo.

Căn biệt thự này, cùng tất cả mọi người bên trong, đều bị bao phủ bởi một bóng tối tuyệt đối.

Không biết từ khi nào, tiếng gió rít gào đã trở nên dữ dội. Dù căn biệt thự này, vì đặc thù của giấc mơ, không hề có cửa hay cửa sổ, người ta vẫn nghe thấy tiếng mưa đập vào cửa kính, tựa như những viên đạn bị cuốn theo gió ào ào đổ xuống.

Trong bóng tối tĩnh mịch, tiếng bão mưa dữ dội như muốn nhấn chìm cả căn biệt thự.

Âm thanh ấy rõ ràng đến mức không thể bỏ qua, như một điềm báo nguy hiểm vô hình đang kéo theo áp lực, chậm rãi siết lấy tâm trí mọi người...

Từ tầng hầm nối liền phòng khách, đột ngột vang lên một tiếng thét chói tai đầy sợ hãi.

Lăng Tố lập tức đứng dậy.

Cậu định chạy đến kiểm tra nhưng nhớ ra Trang Điệt không nhìn thấy gì trong bóng tối, liền dừng bước, quay lại chìa tay: "Lại đây, tôi dẫn cậu."

Trang Điệt đưa tay, được Lăng Tố nắm chắc, thuận thế đứng lên.

Thật ra bố cục phòng khách của căn biệt thự này khá ngay ngắn. Nhưng sau mấy trận hỗn chiến, đồ đạc đã bị xáo trộn hoàn toàn, trên sàn còn đầy mảnh bát đĩa vỡ. Đi qua căn phòng này trong bóng tối quả là một thử thách.

Bàn tay của Lăng Tố rất vững, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Trang Điệt, dẫn cậu tránh qua những món đồ đổ nghiêng ngả, đồng thời liên tục nhắc cậu cẩn thận với những mảnh vỡ dưới chân.

"Tôi đồng ý với suy luận của cậu." Lăng Tố vừa bước đi vừa nói khẽ, "Tôi đến giấc mơ này trước cậu. Khi tôi đến, gã đầu bò đã có biểu hiện rất bất thường. Hắn chỉ cúi đầu run rẩy, không trả lời ai, còn tên đầu ngựa thì nói hắn bị hoảng sợ."

"And Then There Were None" là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của Agatha Christie. Điểm nhấn kinh điển của nó là trong chuỗi sát nhân liên hoàn, hung thủ ngụy trang thành một trong những nạn nhân và 'chết' ngay trước mắt mọi người.

Căn biệt thự này đã được thiết kế tỉ mỉ theo đúng mô tả trong sách, rất có thể nó còn có mối liên hệ nào đó chưa được khám phá.

Cũng chính vì điều này mà lúc đầu Trang Điệt mới nghi ngờ tên mặt ngựa bị thương giả qua diễn xuất và hóa trang, để thử xem hắn có phải là chủ nhân giấc mơ không.

"Dựa theo lời kể của những người khác, gã đầu bò từng là nhà phát triển game độc lập rất nổi tiếng. Nhưng do các lối chơi cũ bị làn sóng game thực tế ảo tác động, thị trường co hẹp, sản phẩm ngày càng kén người chơi." Trang Điệt tránh qua một chiếc ghế đổ. "Mảng mà gã giỏi nhất là giải đố trong phòng kín và game kinh dị, trùng hợp lại chính là hai thể loại bị công nghệ thực tế ảo ảnh hưởng nặng nhất..."

Trang Điệt đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lần mò tay áo Lăng Tố: "Những người mà anh thấy cũng là động vật ạ?"

"Đúng vậy. Đây là cơ chế bảo vệ tâm lý của 'Kén' cho nhân viên mới lần đầu vào giấc mơ phức tạp. Mục đích ban đầu là để giảm bớt bóng ma tâm lý trong nhiệm vụ, nhưng xem ra hiệu quả không mấy khả quan."

Lăng Tố gật đầu, giải thích: "Sau này cậu có thể tắt chế độ này. Cẩn thận."

Anh nghiêng người bảo vệ Trang Điệt khỏi va vào góc tường, dẫn cậu đến lối cầu thang xuống tầng hầm.

Thật ra Trang Điệt không ghét chế độ này. Cậu vô tình va vào Lăng Tố, được đỡ lấy vai để chỉnh hướng đi, tò mò hỏi: "Đội trưởng, tôi là con gì?"

Lăng Tố cúi đầu nhìn cậu đang kéo nhẹ tay áo mình, khóe môi khẽ nhếch, tháo chốt máy ảnh lấy liền.

Anh nhanh tay giơ máy lên, đèn flash lóe sáng. Ánh sáng chiếu ra hình một chú cừu đen với đầu đầy lông xoăn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro