Chương 12
Chuyển ngữ: Kem Cheese 🪸
------------------------------------------------
Chương 12: Bắt được cậu rồi (1)
Trong khoảng thời gian còn lại, Lăng Tố vừa thong thả nhấm nháp quả táo, vừa giải thích sơ qua cho Trang Điệt về cách phân loại các sự kiện bất thường.
Thiết bị thực tế ảo mà họ sử dụng được đặt tên là "Kén." Hiện tại, việc thu thập mô hình nhân cách từ xã hội cũng đang được tiến hành thông qua thiết bị này. Trước sự biến dị của những giấc mơ trong ba tháng qua, "Kén" đã cập nhật thêm một thuật toán mới, giúp đánh giá các sự kiện bất thường dựa trên mức độ nguy hiểm, tính cấp bách, xu hướng xấu đi và độ khó xử lý.
Những sự kiện cấp C, còn gọi là sự kiện bất thường thông thường, thường xảy ra khi người trong cuộc không ý thức được điều gì, không có dấu hiệu ác ý chủ quan. Chỉ cần xử lý đúng lúc thì sẽ không có vấn đề gì. Chẳng hạn, vụ Ác mộng Căn hộ mà họ vừa giải quyết chính là một sự kiện cấp C điển hình.
Còn các sự kiện từ cấp B trở lên, hầu hết đều liên quan đến yếu tố can thiệp từ con người, khiến độ khó xử lý tăng cao. Khi "Kén" đánh giá sự kiện ở cấp độ này, điều đó có nghĩa rằng ít nhất một khía cạnh nào đó đã vượt ngưỡng cảnh báo.
...
Nói ngắn gọn, nhiệm vụ lần này, bất kể độ khó hay mức độ nguy hiểm, đều sẽ vượt xa nhiệm vụ trước.
"Vụ lần trước vẫn còn phải xử lý hậu kỳ, Lão Tống, phần bên ngoài giao cho anh nhé."
Lăng Tố cố ý điều chỉnh nhịp độ nói chuyện, vừa khéo khi Trang Điệt ăn xong miếng sườn xào chua ngọt cuối cùng:
"Lần này cậu đi cùng tôi, thấy thế nào?"
Trang Điệt đặt đôi đũa xuống ngay ngắn, ngẫm nghĩ một chút.
Theo lý, cậu chỉ là nhân viên mới, nhiệm vụ có độ khó cao như thế này đáng lẽ không đến lượt. Có lẽ vì vậy mà Lăng Tố mới hỏi ý kiến cậu.
Hơn nữa, Trang Điệt vốn không phải người ưa mạo hiểm. Cả đời cậu chỉ mong được ngủ ngon lành, chẳng hề có hứng thú gì với những điều kích thích. Dù đã quyết tâm theo công việc này, cũng không nhất thiết phải dốc hết sức ngay từ đầu...
Tống Hoài Dân rõ ràng không đồng tình:
"Trang Điệt là lính mới, vừa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, giờ lại ép nó làm tiếp? Ngay cả con lừa trong đội sản xuất cũng không bị vắt kiệt sức thế này đâu!"
Lăng Tố thở dài, có vẻ hơi tiếc nuối:
"Nghe cũng hợp lý, đúng là hơi quá sức thật."
Nói rồi, anh lật lật chiếc điện thoại trên tay, lẩm bẩm như tự nói với chính mình:
"Quên chưa nói, nhiệm vụ cấp B lần này có phần thưởng là 50 lượt quay miễn phí, hoàn thành là nhận được..."
"Lăng Tố!" Tống Hoài Dân giận dữ vì chiêu dụ dỗ trắng trợn này, "Cậu không thể lôi quay thưởng ra để lừa người khác chứ-"
Trang Điệt bất ngờ ngồi thẳng dậy, ánh mắt lấp lánh.
Lăng Tố đặt điện thoại xuống, nhìn bộ dạng đầy quyết tâm của Trang Điệt, hài lòng híp mắt:
"Không phải vì quay thưởng đâu." Trang Điệt nghiêm túc giải thích, "Chỉ là vì em rất yêu công việc này thôi."
Tống Hoài Dân: "..."
Lăng Tố gật gù tỏ vẻ đồng ý:
"Lòng nhiệt huyết với công việc thế này thật khó mà ngăn lại."
Bữa ăn còn chưa kết thúc, Trang Điệt đã được thêm vào nhóm làm việc, chính thức trở thành thành viên của đội xử lý sự kiện đặc biệt.
Lăng Tố ném lõi táo vào thùng rác, gửi yêu cầu kết bạn với Trang Điệt. Sau khi cậu chấp nhận, anh vươn vai đứng dậy:
"Nhiệm vụ lần này hơi gấp, nhưng xong rồi sẽ cho cậu nghỉ phép."
Anh vừa nói vừa bấm vài cái trên điện thoại, gửi một tài liệu qua máy của Trang Điệt.
Trang Điệt cứ nghĩ đó là tài liệu giới thiệu về nhiệm vụ, nhưng khi mở ra xem thì lại là đơn xin ở ký túc xá nhân viên.
"Phúc lợi bên tôi tốt lắm. Ký túc xá là phòng đơn, nhà vệ sinh riêng, cần gì cứ đăng ký." Lăng Tố cúi người hỏi ý kiến: "Dọn qua ở luôn nha?"
Căn hộ hiện tại của Trang Điệt, ngoài việc rẻ thì chẳng có ưu điểm gì. Cậu chưa chuyển đi chỉ vì không quen giường lạ. Giờ vấn đề này đã được giải quyết, chẳng có lý do gì để từ chối:
"Có thể xin sử dụng máy sấy tóc không?"
"Được." Lăng Tố kiên nhẫn chỉ cậu cách điền đơn:
"Phần này viết vào, lý do thì ghi sơ cũng được, không cần ghi cũng chẳng sao. Đúng rồi, đăng ký nhiều thứ vào, miễn không lãng phí là được. Cuối cùng cũng là đều là tôi duyệt hết..."
Tống Hoài Dân không chịu nổi nữa, nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, rồi biến mất khỏi hiện trường trong nháy mắt.
Lăng Tố mỉm cười, nhìn Trang Điệt chăm chú cầm điện thoại, hăng say "vặt lông cừu." Anh hài lòng đẩy cửa bước ra:
"Không vội đâu, từ từ điền cũng được."
Khi đi ngang qua phòng trà, nhân lúc Tống Hoài Dân không ở đó, Lăng Tố tiện tay lấy hai chai sữa Wahaha:
"Cách nhập mộng lần này sẽ hơi khác một chút, để tôi nói trước với cậu."
Trang Điệt đang mải mê mò mẫm, nghe vậy mới cất điện thoại lại, tiếc rẻ hỏi:
"Khác thế nào?"
Lăng Tố cắm ống hút vào một chai sữa, đưa cho Trang Điệt:
"Lần này chúng ta sẽ tiến vào giấc mơ cá nhân. Tính khép kín cao hơn trước nhiều, không thể dựa vào chênh lệch áp lực mộng mà vào được."
Trang Điệt nhai nhai ống hút, rút cuốn sổ tay nhân viên nhận khi vào làm, lật từng trang đọc lại.
Theo lý thuyết, việc vô tình bước vào "mộng cảnh" và "mộng vực" là hai khái niệm khác biệt. Mộng cảnh gần như vô hại, trong khi mộng vực, với đặc tính khép kín của nó, thường không thể tự xử lý mà đòi hỏi sự can thiệp từ bên ngoài. Và đó cũng chính là lý do công việc hiện tại của Trang Điệt tồn tại.
Mộng vực được chia thành hai loại: một là những mộng vực tự phát, hình thành khi người mơ bị cuốn vào cảm xúc mãnh liệt hoặc chấp niệm sâu sắc; loại còn lại là mộng vực cá nhân, được xây dựng một cách có ý thức.
Để thâm nhập vào loại đầu tiên, cần tạo ra chênh lệch áp lực mộng bằng công nghệ. Chỉ cần thiết bị "Kén" tạo áp lực mạnh hơn áp lực mộng trong mộng vực, nhân viên có thể bị đẩy vào trong.
Nhưng cơ chế này, giống như nguyên lý thẩm thấu, không thể áp dụng với mộng vực cá nhân - nơi được thiết kế kín đáo hơn rất nhiều.
...
Đọc lướt xong vài trang, Trang Điệt khép cuốn sổ tay lại, quay sang chờ Lăng Tố tiếp tục giải thích.
Lăng Tố dừng lại ở cuối hành lang, mở cánh cửa nặng trịch trước mặt:
"Lần này, chúng ta chỉ có thể tạm thời mượn thân phận của hai người trong mộng vực."
"Cậu cứ hình dung giống như chơi một trò chơi nhập vai. Nhiệm vụ lần này là giải quyết mộng vực từ góc nhìn của người trong cuộc. Nói ngắn gọn, chúng ta sẽ trở thành hai trong số mười người ở đây."
Trang Điệt gật đầu.
Không khó để hiểu. Thật ra, từ khi bị cuốn vào mộng cảnh trong nhà vệ sinh lần trước, cậu đã phần nào đoán ra điều này.
Thân phận, suy cho cùng, là cách một người nhận thức về chính mình. Một khi nhận thức ấy bị thay đổi, việc tạo ra một thế giới hoàn toàn mới dựa trên nền tảng ban đầu không phải chuyện không thể.
"Vì lý do bảo mật, chúng ta không được phép truy cập vào ký ức của họ, chỉ có thể nắm vài thông tin cần thiết."
Lăng Tố nhanh chóng uống cạn chai Wahaha rồi ném vỏ vào thùng rác:
"Hồ sơ cho thấy mười người này vốn chẳng có liên hệ gì ngoài đời, nên không cần lo bị lộ. Nhưng có một điều cực kỳ quan trọng phải chú ý."
"Ranh giới mộng vực rất bền vững, việc hoán đổi thân phận chỉ làm được một lần duy nhất. Nếu thử thêm lần nữa, mộng vực sẽ sụp đổ."
Lăng Tố nghiêm giọng nhấn mạnh:
"Điều đó có nghĩa là, chúng ta chỉ có một cách quay lại: giải quyết xong mộng vực."
Trang Điệt mở máy ghi âm, ghi lại những thông tin quan trọng:
"Có giới hạn thời gian không?"
Lăng Tố cười nhẹ:
"72 giờ."
Trang Điệt cất máy ghi âm, bỗng nhớ ra một chuyện cấp bách, liền mở khóa điện thoại:
"Khoan đã, tôi không muốn đôi dép mẫu gấu. Lần trước tôi thấy mẫu Pikachu, chắc vẫn còn chứ?"
"Không vấn đề." Lăng Tố gật đầu, nhìn Trang Điệt cặm cụi điền thông tin, không kìm được mà đưa tay vuốt vuốt tóc mình vài lần.
Sau khi nhận biểu mẫu, anh lưu lại ảnh chụp rồi xóa thông báo vừa hiện lên màn hình. Nhét điện thoại vào túi, anh nói:
"Xong rồi, giờ thì đi ngủ thôi."
Trang Điệt thu dọn đồ đạc, đi theo anh.
Nhìn Trang Điệt bước sau lưng mình, Lăng Tố cúi đầu, bật cười khẽ rồi đưa tay xoa đầu đầy vẻ thư giãn:
"Đi nào," anh nói, "Hy vọng lần này chúng ta sẽ có một giấc mơ đẹp."
...
Không biết đã trôi qua bao lâu, Trang Điệt mở mắt.
Ký ức cuối cùng của cậu là những lời giải thích của Lăng Tố về nhiệm vụ, sau đó là một vài thao tác chuẩn bị rồi nằm vào khoang ngủ. Làn khí ấm áp bao quanh, khiến cậu dễ chịu như được ru vào giấc ngủ.
Khi ý thức dần rõ ràng, Trang Điệt phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, mềm mại.
Cậu đưa tay tìm máy ghi âm, nhưng thay vào đó lại chạm phải một bản thiết kế in tinh xảo.
Ký ức ùa về, cậu bật ngồi dậy, mở bản thiết kế ra xem.
Dòng chữ quảng cáo in nổi bật ngay trên đó:
"Thiết kế độc quyền cho mộng vực của bạn! Biến không gian riêng tư thành nơi xa hoa bậc nhất! Ưu đãi có hạn, kèm hàng loạt chi tiết bất ngờ..."
Bên dưới là hình ảnh một phòng ngủ đẹp đến choáng ngợp.
"Bao nhiêu năm rồi mà quảng cáo vẫn kém tinh tế như vậy..."
Trang Điệt xoay tờ thiết kế, soi kỹ từng góc giấy, thậm chí soi dưới ánh đèn để kiểm tra có ẩn giấu gì không.
Góc giấy in số trang. Rõ ràng, đây chỉ là một phần trong bộ thiết kế đầy đủ.
"Sàn gỗ, thảm trắng, tường sáng màu, gương lớn, tượng gấu trắng trên lò sưởi..."
Cậu ngước mắt nhìn quanh, nhanh chóng đối chiếu từng chi tiết trong phòng với bản thiết kế:
"Xem ra, đây chính là căn phòng được vẽ trong tờ thiết kế."
Dáng vẻ căn phòng trông rất quen, nhưng Trang Điệt nhất thời không nhớ đã thấy ở đâu.
Cậu đứng trước gương, vừa chỉnh lại quần áo vừa suy nghĩ:
"Tỉnh dậy trong giấc mơ của người khác... hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Nghĩa là, nếu không tìm ra chủ nhân của mộng vực, chẳng ai rời khỏi đây được."
"Chúng ta chỉ có thể vào đây một lần duy nhất, đồng nghĩa với việc bên ngoài không thể hỗ trợ thêm."
"Mọi người đều nhận được thiết kế giống nhau. Ai cũng có thể là chủ nhân, nhưng cũng có thể không."
Trang Điệt xoay máy ghi âm, lẩm bẩm:
"Mười người, không gian khép kín... kiểu 'biệt thự bão tuyết' kinh điển. Đen đủi thật."
Chợt, ký ức lóe lên. Trang Điệt nhớ ra lý do căn phòng này quen thuộc.
Cậu nhanh chân rời khỏi phòng, đứng ở hành lang nhìn xuống phòng khách.
Phòng khách rộng rãi, bàn tiệc bày biện thức ăn và rượu vang hảo hạng. Vì đây là trong mộng, tất cả món ăn đều như mới, chẳng bao giờ hư hỏng.
Dưới đó, chín người còn lại đã tập trung đầy đủ.
Dù tiệc tùng lộng lẫy, bầu không khí lại căng thẳng đến nghẹt thở. Không thể nhận ra ai là Lăng Tố, mọi người đều toát lên vẻ lo âu, bất an. Có người đi qua đi lại, có người lớn tiếng phàn nàn.
Tiếng động trên lầu khiến mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Trang Điệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro