Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương1

Tác phẩm: Đừng Mở Cửa
Tác giả: Mạt Quay Về
Số chương: 28 chương ( đã hoàn )
Chuyển ngữ: HamNgu2401 ( truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad.)

=========================

Thi Bách Diệu ngồi trên ghế, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cấp dưới của mình, An Thừa Hải người đang đứng trước mặt ông trong bộ đồng phục cảnh sát.

Người cấp dưới này đã ở bên ông nhiều năm, dù thời gian có trôi qua bao lâu, đôi mắt anh vẫn trong suốt như lần đầu gặp nhau, vẻ mặt luôn nghiêm túc khiến vẻ ngoài khôi ngô càng thêm chính trực, đôi môi mỏng hơi mím lại thản nhiên lộ ra sự cứng cỏi.

Mỗi lần nhìn thấy An Thừa Hải, bất kể lúc nào Thi Bách Diệu đã gần năm mươi tuổi đều sẽ tràn ngập cảm giác vô tận áy náy, ông nợ anh quá nhiều, nhiều lắm.

Ông khẽ thở dài trong lòng nghĩ xem nên nói gì tiếp theo. Công việc chính đã nói rõ ràng với An Thừa Hải một phút trước, bây giờ là thời gian riêng tư.

Thi Bách Diệu từ chỗ ngồi đứng dậy, đi đến trước mặt An Thừa Hải, nhìn thẳng anh mấy giây, sau đó đưa tay vỗ nhẹ bờ vai rắn chắc của anh hai cái.

" Thừa Hải, lần này nhờ anh, vất vả rồi. "

Ánh mắt An Thừa Hải không rời khỏi cấp trên kiêm đàn anh mà anh luôn kính trọng, khi bắt gặp ánh mắt yêu thương này, đôi mắt anh vẫn trong sáng như trước.

" Cục trưởng Thi, đây là trách nhiệm của tôi."

"...Nhiệm vụ lần này so với trước nguy hiểm, bí mật, thận trọng hơn bất kỳ nhiệm vụ nào trước đây của cậu ..."

"Tôi hiểu rõ."

"Ta tin tưởng anh. Ta tìm không thấy ai đồng dạng có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này ngoài anh."

"Tôi hiểu rõ."

Thi Bách Diệu lúc này ánh mắt đã không còn sắc bén nữa, trong mắt hiện lên vẻ áy náy khó diễn tả: "Đồng thời ta biết anh chưa từng có một ngày nghỉ ngơi thực sự, thậm chí còn không thể đến dự đám tang của vợ mình, tám năm qua anh chưa từng đưa Tiểu Hoà đi học dù chỉ một lần - Thừa Hải, ta thiếu nợ anh, đây là lần cuối cùng. Cho nên dù thế nào đi nữa anh cũng phải trở về, khi anh trở về, ta sẽ chuyển anh đến đội điều tra."

" Cục trưởng Thi?"- An Thừa Hải một mực mặt không thay đổi lúc này mới hơi hơi nhín lại lông mày thay đổi sắc mặt.

Thi Bách Diệu trừng anh: " Anh không thể từ chối, đây là mệnh lệnh của ta! Hơn nữa, anh phải nghĩ đến Tiểu Hòa, con bé đã mất mẹ, không thể sống thiếu cả bố nữa. Đến đội điều tra sau, anh có nhiều thời gian hơn, đưa con bé đi chơi khắp nơi. Lần trước họp phụ huynh, anh không có ở đây ta đã nhờ vợ ta đi thay. Tiểu Hoà có một bài văn đạt giải xuất sắc được cô giáo đọc, tiêu đề là: "Em muốn đi công viên giải trí với bố."

Ánh mắt An Thừa Hải khẽ chớp, cúi mặt xuống che đậy nỗi buồn không thể kiềm chế dâng lên trong mắt, hai tay nắm chặt mép mũ cảnh sát cài trên thắt lưng.

"Cho nên Thừa Hải, dù thế nào cũng phải trở về. Đây là mệnh lệnh!"

An Thừa Hải cúi đầu, bình tĩnh lại rất nghiêm túc trả lời: " Vâng."

Đưa mắt nhìn An Thừa Hải đi ra cửa phòng làm việc, Thi Bách Diệu thở dài một hơi khe khẽ, sau đó xoay người đi đến phía sau bàn làm việc, nhẹ nhàng ngồi xuống.

An Thừa Hải đi ra khỏi phòng cục trưởng, bước chân đi trên mặt sàn bóng loáng tạo ra âm thanh hữu lực vang dội, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước vẫn kiên định trong trẻo như trước, đội chiếc mũ cảnh sát lên cho mình, chiếc huy hiệu kim loại trên mũ phản chiếu ánh sáng chói lóa của mặt trời, rực rỡ trong trẻo như tầm nhìn của anh.

Thời điểm tan học, An Tiểu Hoà một học sinh lớp 3 tiểu học, xách cặp đi theo các bạn cùng lớp hướng về phía cổng trường với nụ cười như thường lệ, khi còn cách cổng trường chưa đầy vài mét, đôi mắt sắc bén của cô bé nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng bên ngoài.

Đôi mắt cô bé chợt lóe lên ánh sáng rực rỡ nhất, cô bé gần như hưng phấn chạy tới hét lên:"Bố...Bố..."

Đối mặt với ánh mắt ấm áp của bố, không để ý đến ánh mắt của người khác, cô bé lao vào vòng tay đã lâu không gặp, ôm chặt lấy không bao giờ muốn buông ra.

Nhìn khuôn mặt hưng phấn của con gái, An Thừa Hải hồi lâu nhìn không rời mắt, cuối cùng không nhịn được đặt một nụ hôn nhẹ nhàng yêu thương lên khuôn mặt ngày càng giống vợ mình.

"Bố, sao bố có thời gian đón con tan trường? Bố không bận việc à?" An Tiểu Hoà ỷ lại trong lòng bố không chịu xuống, vòng tay qua cổ anh tựa đầu lên bờ vai vững chắc.

"Ừm, hôm nay bố có chút rảnh." Trong tay ôm cặp sách của con gái, cẩn thận ôm lấy con, An Thừa Hải nhẹ nhàng bước về phía trước nhìn chung quanh xe cộ qua lại.

"Bố ơi, đây là lần đầu tiên bố đón con tan trường đấy."

An Thừa Hải bước chân thoáng dừng lại một chút, trên mặt lại mỉm cười hỏi:

"Tiểu Hoà , chúng ta ăn tối ở nhà hàng xong sẽ đi công viên chơi nhé?"

" Vâng." An Tiểu Hòa ngẩng đầu nhìn nụ cười dịu dàng của bố mình hỏi: "Bố, bác Thi có kể cho bố nghe về bài văn của con không?"

" Ừ." An Thừa Hải khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng bổ sung: " Tất nhiên bố cũng rất muốn dẫn con đi, nhưng bố chưa có thời gian."

"Con biết, nên con không trách bố. Mẹ nói, bố luôn bận rộn để chúng ta và mọi người có cuộc sống tốt đẹp hơn. Việc bố làm là một việc vĩ đại rất lợi hại. Con viết ở cuối bài rằng: Tuy bố không thể đưa tôi đi công viên chơi vì công việc bận rộn, nhưng sự nỗ lực của bố đã giúp nhiều đứa trẻ như tôi được sống vui vẻ. Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy vô cùng tự hào và mãn nguyện".

An Thừa Hải nghe xong lời nói của con gái, không nhịn được nữa, vùi mặt vào bờ vai nhỏ nhắn của con, thân thể hơi run rẩy, lộ rõ vẻ xúc động xen lẫn đau thương.

Anh nợ nhiều nhất không chỉ con gái mà còn cả người vợ đã qua đời vì bạo bệnh cách đây hai năm.

Từ khi lấy nhau, anh chưa bao giờ cùng cô có một kỳ nghỉ trọn vẹn, khi biết tin bị bệnh cô đã bệnh rất nặng rồi, nhưng anh chỉ đến bệnh viện thăm cô một lát rồi lại phải đi. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sự chia ly này thực ra là chia ly vĩnh viễn giữa trời và người. Khi anh trở về đã được một tháng trôi qua kể từ đám tang của cô. Trước khi mất cô đã để lại lời nhắn cuối cùng nhờ người thân nói lại: Hải, anh đừng buồn hay áy náy, có rảnh đến trước mộ em đặt bó hoa rồi nói chuyện, em sẽ thấy và nghe được, em sẽ rất vui.

Ngày hôm đó, anh nhốt mình trong phòng, ôm mình khóc nức nở cho đến khi con gái sáu tuổi gõ cửa tiến đến bên anh, dùng đôi bàn tay non nớt nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt anh.

" Bố đừng khóc, Tiểu Hòa rất thích bố, mẹ cũng rất thích bố. Nếu người mình thích mà khóc, mẹ và con sẽ rất buồn."

Thấy con gái nhỏ đang cố gắng an ủi mình, nhìn con gái có vài phần giống vợ, cố kìm nước mắt ôm con gái vào lòng, anh càng khóc dữ dội hơn.

Anh hiếm khi khóc, trước khi trưởng thành hầu như không rơi một giọt nước mắt nào, khi đó anh gần như khóc hết nước mắt có trong cơ thể, có lẽ sau này anh sẽ không còn có thể khóc như thế này nữa.

Chuyển ngữ: HamNgu2401 truyện chỉ đăng tại Inkitt và wattpad.

" Bố......"

Nghe trong lòng tiếng con gái lo lắng gọi, An Thừa Hải lên tinh thần lộ ra nụ cười nhìn con: "Hôm nay chúng ta đi công viên chơi thật vui vẻ nhé, muốn chơi gì bố nhất định sẽ chơi cùng. "

An Tiểu Hoà nghe vậy, lập tức nở nụ cười mong đợi, hưng phấn dùng sức gật đầu: " Vâng!"

Đứng bên đường, anh gọi một chiếc taxi chạy ngang qua, để con gái ngồi vào phía sau, An Thừa Hải mới ngồi lên đóng cửa lại, chỉ cho tài xế địa chỉ rồi lặng lẽ nhìn nụ cười hạnh phúc của con.

Sự căng thẳng, mệt mỏi trong công việc lúc này đã biến mất, vợ và con gái luôn là sự tồn tại quan trọng nhất của anh, giờ đây vợ anh đã qua đời, con gái trở thành niềm an ủi duy nhất của anh.

Mười giờ tối, An Tiểu Hòa chơi ở công viên mệt mỏi về nhà đi tắm, nằm trên giường không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

An Thừa Hải vẫn ở bên cạnh con gái, ánh mắt yêu thương không rời khỏi con một giây nào, lặng lẽ nhìn con tựa như đang nhìn bảo vật quý giá nhất trên đời.

Không biết qua bao lâu, điện thoại anh để trong quần rung lên, An Thừa Hải tựa hồ biết người gọi đến, liếc mắt một cái vội vàng bước ra khỏi phòng. Đóng cửa phòng con gái anh lấy điện thoại ra trả lời.

" Tôi đây."

Trong màn đêm tĩnh mịch, giọng nói của An Thừa Hải đặc biệt trầm.

" Tôi sẽ rời đi lúc 11 giờ phải không? Tôi hiểu, tôi sẽ đến đó ngay."

Đối phương giải thích mấy câu, An Thừa Hải im lặng nghe, cuối cùng trả lời, cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng kín của con gái.

Chỉ dừng lại vài giây, anh đi ra phòng khách tìm một cây bút cùng tờ giấy viết vài chữ lên đó, rồi nhẹ nhàng đi đến phòng ngủ của con gái, đặt tờ giấy nhắn dưới đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường ngủ.

Làm xong tất cả những điều này, An Thừa Hải nhìn con gái đang ngủ lần cuối rồi quay người rời đi.

Tờ giấy anh để dưới chiếc đồng hồ báo thức nhỏ chỉ viết: Tiểu Hòa , sáng mai dì Thi sẽ đón con đi học, khi bố vắng nhà, con sẽ ở nhà bác Thi nhớ nghe lời, bố sẽ đón con.

Ban đêm thành phố lập lòe ánh đèn, thế giới chìm trong bóng tối, dù đèn có sáng đến đâu cũng không thể ngăn được sự nặng nề của màn đêm.

Bên dưới những tòa nhà cao tầng, khu đèn đỏ nằm ở nơi sầm uất luôn bị người đời kỳ thị. Những người từ lâu đã sớm ngột ngạt bởi trần tục sẽ cởi bỏ lớp áo văn minh vào ban đêm, lần lượt đến nơi kỳ thị này để thỏa mãn những ham muốn dục vọng bên trong của họ.

Ở nơi này đạo đức không là gì, chỉ có ham muốn cùng phát tiết, khắp nơi tràn ngập những ham muốn xấu xí ẩn sâu trong lòng người, có một hộp đêm chỉ có hội viên mới được vào.

Hộp đêm chỉ dành cho các hội viên này có một cánh cửa bằng gỗ bình thường, nhìn bề ngoài không dễ thấy chỉ có tự mình đi vào mới có thể cảm nhận sâu sắc sự xa hoa của hộp đêm.

Bước vào ánh đèn tối tăm đại sảnh tràn ngập không khí kích tình, ở đây so với các hộp đêm khác ngoại trừ trông trang nhã hơn dường như không có gì khác biệt.

Ánh sáng mờ ảo không sáng lắm nhưng mọi người có thể nhìn rõ mọi thứ trong đại sảnh, nam nữ ngồi trên ghế sofa đang tán tỉnh nhau không chút kiêng dè. Loại rượu nổi tiếng đắt tiền được đặt trên bàn bọn họ, không biết có phải vì nguyên nhân này hay không, nó làm nổi bật lên bầu không khí đầy mùi sắc dục.

Chỉ một số ít người, cụ thể là hội viên VIP của hộp đêm mới biết được, hộp đêm nhìn tưởng bình thường nhưng sảnh tầng một chỉ để che giấu tai mắt người khác. Từ tầng một trở lên các phòng bao được   bảo vệ khắp nơi, mới là nơi hộp đêm này kiếm tiền thực sự.

Tất cả hội viên VIP của hộp đêm đều là những nhân vật nổi tiếng trong hắc đạo, đặt bất kỳ phòng bao nào trong hộp đêm đều không rẻ nhưng đối với họ không bằng một cọng lông. Bởi vì hộp đêm tuyệt đối kín đáo, trong này nếu đạt thành giao dịch sẽ kiếm được số tiền rất lớn.

Phòng bao rẻ nhất có giá 1.500 đô la Mỹ một đêm, những tên xã hội đen này không để số tiền này vào mắt, giao dịch không gì khác là buôn lậu súng, ma túy, trộm di vật văn hóa hoặc bán nội tạng người.....

Khi cảnh sát tăng cường trấn áp các tập đoàn tội phạm, hộp đêm này tính bảo mật và an ninh là tốt nhất đã trở thành điểm nóng thực hiện các giao dịch của hắc đạo.

Có tin đồn rằng người đứng phía sau hộp đêm này là một nhân vật quan trọng trong hắc đạo, tuy nó cung cấp địa điểm tốt nhất cho các giao dịch ngầm nhưng cũng là nơi hắn ta thực hiện nhiều giao dịch phi pháp khác nhau.

Tuy nhiên người này hành động bí mật, nên ngay cả khách VIP của hộp đêm cũng không biết người này là ai.

Khoảng ba giờ sáng, ba người đàn ông và một người phụ nữ bước ra khỏi hộp đêm tên là Dạ Quỷ, thoạt nhìn giống như họ sắp trở về nhà sau thời gian thỏa thích uống rượu mua vui.

Thời tiết tháng 11 ở miền Nam được coi là lạnh, tối nay lại có mưa phùn khiến những cơn gió thổi vào mặt thỉnh thoảng trở nên buốt giá.

Khi người phụ nữ duy nhất trong số họ bước ra khỏi hộp đêm cô ấy ré lên vì lạnh, ngay lập tức rúc vào vòng tay của người đàn ông mặc áo khoác đen bên cạnh.

" Sao thế, lạnh à?" Ấm áp hương thơm, nam nhân làm sao có thể từ chối, huống chi bổ nhào vào trong ngực chân chính sắc nước hương trời. Người đàn ông to cao vẻ mặt có phần lạnh lùng mềm lòng ôm lấy người phụ nữ rồi thì thầm.

" Vốn có chút lạnh, nhưng bây giờ không còn lạnh nữa, rất ấm áp." Giọng nói của người phụ nữ rúc vào lòng nam nhân đầy mê hoặc.

"Ha ha, sau khi trở về ta sẽ sưởi ấm cho em." Người đàn ông nhéo gò má mềm mại của cô gái, mập mở cười.

"Dịch Ca, ngài thật đáng ghét!" Cô gái giả vờ ngượng ngùng, nhẹ nhàng đánh vào ngực hắn.

"Ân, Dịch Ca." Hai người có mặt còn lại rốt cục tìm được cơ hội xen vào, vội vàng nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ một lát, tôi đi lấy xe."

"Ừ." Người đàn ông to cao gật đầu, đưa mắt nhìn người đàn ông vừa nói chuyện đội mưa chạy vào gara lấy xe.

Chỉ đứng chờ cũng chán, ngay khi người đàn ông chuẩn bị tiếp tục tán tỉnh mỹ nhân trong ngực, nhạy bén nhận ra có ánh mắt đang nhìn về phía mình. Hắn quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt, thấy một người đàn ông đang dựa vào tường với điếu thuốc trên môi.

Đêm tối nước mưa làm mờ đi tầm nhìn, người đàn ông nhìn không rõ mặt đối phương, nhưng ánh mắt đó lại hiện rõ trong đầu hắn. Không hề che dấu, trần trụi nhìn chằm chằm, khí tức mãnh liệt như dã thú, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, dường như mọi thứ đều bị hắn nhìn thấy, lại dường như không nhìn thấy gì cả.....

" Dịch Ca?"

Cô gái rúc trong ngực là người đầu tiên phát giác ra hắn khác thường, vì thế nghi hoặc khẽ gọi một tiếng. Hắn vô thức nhìn xuống cô rồi lại nhìn lên, người đàn ông đó đã thu lại ánh mắt, lấy ​​điếu thuốc ngậm trong miệng xuống, thổi ra một làn khói trắng nhẹ nhàng bay lên trời đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro