Chương 10
Không biết vì cái gì lúc này, A Sâm đột nhiên liên kết sự bất thường của Đinh Dịch vài giờ trước với Trương Dân.
Sẽ không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Nghĩ như vậy A Sâm trả lời câu hỏi trước đó của Đinh Dịch: "Anh ta gần như đã khỏi bệnh, nhanh hơn so với dự kiến của bác sĩ. Trong khoảng thời gian này anh ta không đi đâu cả vẫn ở trong biệt thự chờ lệnh."
"Ừ." Đinh Dịch gật đầu.
Dừng lại vài giây, Đinh Dịch đứng dậy.
"Ta đến biệt thự xem thử. A Sâm, bảo người chuẩn bị xe đi."
"Đi ngay bây giờ?"
Biệt thự cách trụ sở khá xa. Phải mất hơn một giờ lái xe mới tới đó. Nếu bây giờ đi thì sẽ trễ giờ ăn tối, mặc dù ba bữa cơm của Đinh Dịch chưa bao giờ đúng giờ, nhưng hiện tại vẫn có thể ăn cơm xong rồi đi.
" Dịch Ca, sao không ăn tối trước rồi mới đi."
"Không." Đinh Dịch không chút suy nghĩ lắc đầu: " Bây giờ đi luôn."
A Sâm thật sâu nhìn hắn một cái, cuối cùng gật đầu đáp: " Vâng."
Đinh Dịch khi đi ra ngoài không thích nhiều người đi theo, nhưng vì sự an toàn của hắn không thể không có ai đi theo, vì vậy Đinh Dịch bắt buộc luôn có A Cường với A Sâm đi cùng.
A Cường chịu trách nhiệm lái xe, A Sâm thì đi theo làm vệ sĩ. Không phải Đinh Dịch không biết lái xe, mà do hắn lái xe luôn quá khích, tức là lái xe tốc độ quá nhanh. Phong cách lái xe nguy hiểm đến tính mạng của hắn khiến thuộc hạ phải thảo luận, nhất trí rằng Đinh Dịch không được phép lái xe trừ những trường hợp đặc biệt.
Khác với vẻ ngoài chân chất của A Cường, A Sâm uyên bác nho nhã như một thư sinh, cùng với làn da trắng trẻo tự nhiên, dù nhìn thế nào cũng sẽ cảm thấy y tay chói gà không chặt. Nhưng nếu thực sự nghĩ như vậy thì đã hoàn toàn sai lầm lớn. A Sâm tay không cũng có thể dễ dàng bóp nát chai bia.
Tất nhiên, A Sâm không phải chỉ có vũ lực, giống như vẻ ngoài thư sinh của y, y còn là người đa tài bác học, tâm tư kín đáo, văn võ toàn tài điều này khiến Đinh Dịch vô cùng tán thưởng, đó là lý do tại sao coi trọng y, một mực để y đi theo bên cạnh.
Hơn một giờ sau, Đinh Dịch cùng bọn họ lái xe vào biệt thự của bang Thanh Long.
Đinh Dịch vừa xuống xe liền hỏi mọi người tung tích của Trương Dân, sau khi nhận được câu trả lời anh đang ở trong phòng bắn súng dưới lòng đất, hắn lập tức đi tới.
A Sâm đi theo phía sau, vẻ mặt A Cường vẫn như thường lệ, nhưng A Sâm lại có vẻ suy nghĩ.
Sau khi ba người bước vào phòng bắn súng, qua lớp kính cách âm, họ nhìn thấy Trương Dân trong khu bắn súng đeo nút bịt tai chăm chú bắn súng.
Trong phòng bắn súng không có nhiều người lắm, trước khi ba người đến chỉ có Trương Dân một mình, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy anh.
Khác với hành vi vội vàng lúc đầu, khi Đinh Dịch đến đây, hắn bắt đầu xử lý mọi việc chậm rãi hơn.
Hắn giữ nguyên vị trí, cười mà như không cười nhìn người đang bị kính cách âm ngăn cách. Sau một lúc, hắn bước về phía khu vực bắn súng.
" Các ngươi ở lại đây."
Nhìn thấy hắn đi vào, A Cường với A Sâm vừa định đi theo thì bị lưu lại.
Nói xong, biết hai người phía sau sẽ không đi theo, Đinh Dịch khoé miệng dương lên nụ cười vô thức, đi về phía trong phòng bắn súng.
Khi cửa được mở ra, tiếng súng dữ dội lọt vào tai. Khi cửa đóng lại, âm thanh náo động hoàn toàn bị nhốt trong không gian nhỏ bé này.
Trương Dân rất nhập tâm không hề nhận thấy có người đến.
Đợi đến lúc bắn hết đạn trong súng, anh tháo nút bịt tai ra ấn sâu vào một nút trên bàn. Mục tiêu hình người đã bị đạn xuyên thủng từ từ di chuyển về phía anh.
Trương Dân bắn năm phát súng, nhưng ngoại trừ một lỗ ở giữa mục tiêu hình người, không tìm thấy bất kỳ dấu vết xuyên thấu nào khác.
"Bắn rất tốt, năm phát đều bắn trúng cùng một chỗ!"
Lúc này, một thanh âm trầm thấp truyền đến, anh không khỏi ngẩng đầu nhìn người tới, đồng tử có chút co rút.
Đinh Dịch không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của anh vẫn như cũ mỉm cười nói: " Vị trí trái tim, trong lòng không biết là ai với ngươi có thâm cừu đại hận như vậy, khiến ngươi chỉ muốn giết hắn."
Trương Dân không nói một lời cúi đầu, nạp đạn, khi đang đeo nút bịt tai chuẩn bị bắn tiếp, Đinh Dịch đoạt lấy súng của anh bắn liên tiếp năm phát bằng tay trái.
" Ầm, ầm, ầm..."
Khi tiếng súng dữ dội dừng lại, Đinh Dịch ấn nút, mục tiêu di chuyển tới, Trương Dân liếc nhìn, sắc mặt hơi thay đổi, hình dạng ngôi sao năm cánh không thể chính xác hơn, hơn nữa Đinh Dịch còn bắn bằng tay trái của mình.
Cho dù không muốn thừa nhận nhưng tài thiện xạ của Đinh Dịch so với anh nhỉnh hơn một chút.
Tuy Đinh Dịch không nói lời nào nhưng giờ phút này, Trương Dân mãnh liệt cảm thấy áp lực đáng sợ phát ra từ người bên cạnh.
Một khẩu súng xuất hiện trước mặt anh, nhưng Trương Dân không cầm lấy mà chỉ nhìn đi chỗ khác.
Đinh Dịch mỉm cười đặt khẩu súng xuống.
"Trong lòng không thoải mái, bắn súng quả thực là một cách phát tiết không tệ.
Tựa hồ không muốn bị Đinh Dịch dẫn vào chủ đề nào đó, Trương Dân vốn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: " Anh có việc gì sao?"
Đinh Dịch cười nghiêng người nhìn anh: "Nếu không có việc gì không thể tới tìm ngươi sao?"
Trương Dân hừ một tiếng chuẩn bị quay người rời đi.
"Ngươi đây là đang trốn tránh à?" Đinh Dịch nói sau lưng anh.
Trương Dân dừng bước, nghiêng đầu nhìn hắn: " Anh nói cái gì?"
Nụ cười của Đinh Dịch càng sâu hơn: "Ngươi đang trốn tránh chuyện xảy ra đêm đó."
"Đêm đó?" Vẻ mặt Trương Dân không thay đổi, vẫn lãnh đạm, "Đêm đó là đêm nào? Tôi không biết anh đang nói cái gì, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra."
Nói xong, Trương Dân rời đi, để lại Đinh Dịch hơi nhướng mày, sau đó không đè nén nổi ngẩng đầu cười lớn.
A Cường với A Sâm đang đứng ở cửa, lúc Trương Dân đi tới đều lùi lại một bước cho anh đi qua, rồi khó hiểu nhìn Đinh Dịch ở khu vực bắn súng đang cười đến mức sắp gục xuống .
Bọn họ vừa rồi nói cái gì vậy? Khiến Dịch Ca cười thành dáng vẻ như vậy.
A Cường với A Sâm mê hoặc liếc nhìn nhau.
Trương Dân trở lại phòng, mệt mỏi ngã xuống giường.
Vừa nghĩ tới Đinh Dịch vừa rồi ở trước mặt anh, tay của anh nắm chặt thành nắm đấm, vừa rồi anh thật sự suýt chút nữa dùng súng trong tay giết chết người đàn ông khẩu phật tâm xà ấy!
Nỗi nhục nhã mà hắn gây ra cho anh hơn nửa tháng trước giống như một cơn ác mộng, luôn đeo bám anh, khiến anh dù có muốn cũng không thể quên được.
Loại chuyện đó, loại chuyện khủng khiếp kinh tởm đó, sao có thể xảy ra, sao có thể xảy ra!
Đem mình cuộn thành một quả bóng, run rẩy mạnh mẽ.
Bởi vì oán hận, vì xấu hổ, vì sợ hãi...
"Trương Dân!"
Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói, sau một lúc sững sờ anh dần dần lấy lại bình tĩnh.
"Trương Dân, nhanh tới mở cửa. Có chuyện cần gặp anh."
Chuyển ngữ: HamNgu2401 truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad. Mong mọi người đừng mang đi đâu. Thanks!
Nằm trên giường mấy giây, Trương Dân lặng lẽ bước xuống giường đi ra mở cửa.
"Có chuyện gì thế?"
Khi mở cửa, vẻ mặt anh âm u khiến người bên ngoài giật mình.
"Vẻ mặt ngươi giống như ma." Người ngoài cửa lẩm bẩm, nhưng vẫn đưa một tờ giấy cho Trương Dân, "Dịch Ca đã đi rồi, nhưng ngài ấy bảo anh đến đó vào lúc 8 giờ tối thứ Hai tuần sau, ngài ấy ở đấy."
Trương Dân im lặng cầm tờ giấy rồi đóng cửa lại, để người ngoài cửa phàn nàn về sự thô lỗ của mình. Anh cứ tựa vào cửa đợi người ngoài cửa bước đi rồi mới ngồi xuống, liếc nhìn tờ giấy, cười khổ rồi vùi mặt vào ngực.
Lúc 8 giờ 30, rất nhiều người đã tụ tập trong phòng tiệc lộng lẫy của tàu du lịch. Hầu như tất cả những người bên trong này đều là những người giàu có với tài sản trị giá hàng trăm triệu.
Vì những mục đích khác nhau, họ tụ tập thành từng nhóm hai ba người nói chuyện. Bữa tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, bây giờ tất cả mọi người đều đang im lặng chờ đợi.
Mỗi năm một lần bữa tiệc thường niên sẽ do Phòng Thương mại Liên minh tổ chức, tất cả các thành viên của phòng thương mại đều được mời.
Nó sang trọng hơn bất kỳ bữa tiệc nào khác, trong bữa tiệc số lượng người giàu là đông nhất, không có thương nhân nào không muốn đến đây. Để có thể làm quen với nhiều đối tác hơn thì việc tham dự một bữa tiệc như vậy là điều bắt buộc.
Tiếng nhạc du dương vang lên ngọt ngào ở một góc sảnh tiệc, nơi hàng trăm người tụ tập dần trở nên sôi động, nói chuyện cười đùa uống rượu qua lại với nhau tạo nên một khung cảnh hài hòa.
Đinh Dịch đang ngồi trên tầng hai nhìn mọi chuyện diễn ra ở tầng dưới qua tấm kính trong suốt, khóe môi nhếch lên bộc lộ tâm tình của hắn.
Đôi mắt đen được ánh đèn chiếu vào trông lười biếng nhưng lại ẩn ẩn toát ra vẻ độc đoán. Hắn vẫn im lặng kiên nhẫn chờ đợi điều gì đó.
Dưới lầu náo động, thuận theo ánh mắt mọi người hướng về phía cửa, nhìn người đứng ở cửa khóe môi hắn càng nhếch lên.
Ở lối vào có một người đàn ông ngay khi xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Áo khoác đen, sơ mi sọc trắng tinh, cổ áo dựng lên thắt nơ trắng cùng màu với áo buộc trước cổ, quý phái mà trang nhã.
Vẫn còn vài sợi tóc nghịch ngợm được vén ra sau đầu, xõa thẳng xuống vầng trán đầy đặn, dưới đôi lông mày dày nhướng lên là đôi mắt đen láy trong vắt như vì sao.
Chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng mím nhẹ nụ cười nghiêm túc khiến người ta phải âm thầm kính nể.
Bờ vai khoẻ mạnh, bộ ngực rộng, thân hình thon thả trầm ổn đứng thẳng, không mang theo vẻ dung tục trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Anh rất khác biệt, giơ tay nhấc chân đều khiến mọi người chú ý, để người ghen tị đồng thời lại xa cách, cho người khác cảm giác cao ngạo khó tiếp cận.
Ánh mắt đen láy sắc bén của anh liếc nhìn đến đâu, cả nam lẫn nữ đều không khỏi một trận kích động, khiến vô số người phải xì xào bàn tán.
Anh ta là ai?
Không phải người bình thường.
Rất đẹp trai.
Giống như quý tộc không giống người bình thường.
Quý công tử của một đại gia giàu có, ông chủ của một công ty...
Cuộc nói chuyện của mọi người xoay xung quanh anh.
Người đàn ông này mang đến cho họ sự chấn động nhưng không ai biết tên anh.
"Người này... thật sự là Trương Dân?"
A Cường ngạc nhiên đến mức con ngươi gần như nhảy ra khỏi hốc mắt.
Trương Dân ngày thường ăn mặc rất tuỳ ý, tuy không giấu đi vẻ đẹp trai nhưng cũng không có gì đặc biệt. Nhưng lúc này anh lại khiến mọi người không thể rời mắt.
A Sâm nhìn Đinh Dịch rồi nhìn người đàn ông ở tầng dưới với ánh mắt sâu sắc.
"Anh ta quả thực là Trương Dân."
Đinh Dịch mỉm cười gật đầu: "Ta biết ngay anh ta mặc bộ đồ này vào nhất định nhìn sẽ rất đẹp."
Thật sự rất tuyệt.
Hắn hiếm khi cảm thấy có cái gì đẹp, nhưng vào lúc này Trương Dân thực sự khiến hắn cảm thấy kinh diễm xinh đẹp.
Sau khi nhìn Đinh Dịch vài giây, A Sâm không khỏi hỏi: " Dịch Ca, Trương Dân không liên quan gì đến việc này phải không? Tại sao ngài lại gọi anh ta đến đây?"
Đinh Dịch vùi mình trong chiếc ghế sô pha mềm mại, ánh mắt vẫn dán chặt vào Trương Dân đang không ngừng tìm kiếm hắn trong phòng tiệc.
"Nếu không phải vì mặt mũi của ngài Chủ tịch Phòng Thương mại thì ta đã không đến bữa tiệc nhàm chán này. Nhưng vì đã đến đây nên ta phải tìm việc gì đó thú vị để làm cho đỡ nhàm chán. Trương Dân thực lực ta đã khảo nghiệm, bây giờ ta muốn kiểm tra khả năng ứng biến của anh ta. Ta muốn xem trước khi thuyền cập bến cảng tiếp theo, anh ta có thể tìm được ta hay không."
"Nếu anh ta tìm thấy thì sao?" A Sâm nhẹ nhàng hỏi.
"Ta sẽ cho anh ta một bất ngờ lớn." Đinh Dịch cười thần bí.
"Nếu anh ta không tìm được thì sao?" A Cường khá tò mò.
"Ừm." Đinh Dịch sở lên cằm suy tư: "Việc này ta phải suy nghĩ thật kỹ."
Ngồi trên sô pha suy nghĩ một lúc, Đinh Dịch đứng dậy nói: "Quên đi, đến lúc đó nghĩ tiếp."
"Dịch Ca, ngài có muốn ra ngoài không?"
"Ừ, ta muốn cùng Trương Dân chơi trốn tìm, các ngươi ở chỗ này chờ một chút, không biết Trương Dân có thể tìm được ta hay không, ha, ta thật sự rất mong chờ."
Trả lời A Cường xong, Đinh Dịch bước ra ngoài với nụ cười trên môi.
"Dịch Ca trông rất vui vẻ."
Sau khi Đinh Dịch rời đi, A Cường nói điều này với A Sâm đang im lặng.
"...Mặc dù Dịch Ca đã nói như vậy, nhưng tôi cảm thấy ngài ấy gọi Trương Dân đến đây...chỉ vì muốn thấy anh ta mà thôi." Yên lặng một lúc, A Sâm tiến lên vài bước nhìn xuống tầng dưới thấy Trương Dân vẫn đang tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó.
"Muốn gặp Trương Dân?" A Cường vẻ mặt nghi hoặc.
"Phải mất một tuần để đến bến cảng tiếp theo. Chỉ cần Dịch Ca thực sự muốn đến, thể diện của bất cứ ai cũng không là gì. Dịch Ca ghét nhất tham dự tiệc tùng lại sẵn lòng đến con tàu này, giống như đến vì Trương Dân. Lúc trước muốn gặp Trương Dân cũng không có thời gian, nhưng bây giờ họ có thể ở bên nhau cả tuần..."
"A Sâm..." A Cường gãi gãi sau đầu, cảm thấy có gì đó không đúng, "Ngươi nói nghe có vẻ kỳ quái."
"Kỳ quái?"
"Ngươi không nghĩ rằng những lời ngươi nói như thể Dịch Ca đã yêu Trương Dân vậy."
A Sâm sững sờ một lúc, rồi có vẻ như chợt nhận ra điều gì đó.
" Thế nhưng không thể nào đâu?"
A Sâm quay lại, cúi đầu lẩm bẩm.
"Điều đó là không thể nào. Không phải ngài ấy nói rằng ngài ấy chỉ đánh giá cao tài năng của Trương Dân sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro