
Chương 6
Editor: Lữ
Người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi đứng lên, có phần nóng nảy.
Tạ Đình vẫn còn đang làu bàu: "Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, anh thật không có liêm sỉ, không biết ngượng còn ngồi lì ra đó, anh không thấy xấu hổ ư?"
Người đàn ông cực kỳ khó chịu, không mấy vui vẻ đỡ cô dậy: "Đứng dậy, tôi đưa em về nhà!"
"Không về nhà đâu!" Tạ Đình vỗ vỗ vào miệng: "Không muốn về nhà, em chưa từng uống say thế này, sẽ bị ba mẹ la mắng... còn nữa, về nhà em phải nói thế nào với ba mẹ bây giờ, thiệp mời đã phát xong cả rồi, mà lúc này em còn nói không muốn kết hôn ư! Em không còn mặt mũi nào gặp ba mẹ nữa, em không về, nhất định không về!"
"Thật sự không về nhà sao?" Ánh mắt anh thâm sâu, cúi người lẳng lặng nhìn cô: "Vậy, em theo tôi về nhé?"
Một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai hiện lên trước mặt Tạ Đình.
"Được đấy." Tạ Đình cười tươi rói, thò tay sờ sờ cằm anh: "Anh rất đẹp, em về với anh!"
Anh dở cười dở mếu.
Tạ Đình sờ mặt anh, trong đầu loáng thoáng một suy nghĩ: "Nhìn tay của anh được không? Để em nhìn tay của anh một tí, đừng ngại, để em xem một chút nào." Nói dông nói dài sau đó lần mò tìm bàn tay anh, miệng lại thỏ thẻ: "Đầu tiên kiểm hàng, sau đó xuất đơn, đây là trình tự."
Anh để cô tự do tìm kiếm, khuôn mặt khôi ngô ửng hồng từng cơn.
Cô nhóc này thật sự quá nghịch ngợm mà!
"Tôi đưa em về nhà!" Anh đỡ vai cô, hạ giọng xuống.
Là âm thanh ra lệnh.
Khuôn mặt Tạ Đình đã phiếm hồng, nụ cười vẫn còn trên môi: "Em vẫn chưa từng thử đêm không về nhà mà, rất muốn thử một lần, xem xem có mùi vị gì."
"Ba mẹ em sẽ lo lắng, về thôi." Anh dìu cô ra ngoài.
Tạ Đình đau đầu, hoa mắt, tiện thể dựa vào người anh: "Không về nhà, anh đẹp trai thế này, em đi với anh..." Cô càn quấy, anh một mực lờ đi, dìu cô ra khỏi gian phòng phía tây.
Vừa đến giữa sân, Tiểu Lưu đi đến trước mặt, sợ hết hồn: "Cô Tạ uống say à? Trước đây cô ấy rất ít uống rượu, chưa từng uống say! Haiz, tôi làm ở đây đã hai năm, thường thấy cô ấy đến đây, chưa từng trông thấy cô ấy thế này. Thật là đáng thương!" Tiểu Lưu biết rõ vị khách này họ Hàn, cười nói: "Anh Hàn, anh Hàn đừng nổi giận, khách của chúng tôi say rượu chúng tôi sẽ đưa về nhà, không cần phiền đến cậu."
Tiểu Lý phục vụ gian phòng phía Đông nhìn thấy Hàn Thành đi ra, nhanh chóng bước đến ân cần hỏi han, nghe Tiểu Lưu nói vậy, khó hiểu vuột miệng: "Danh Hữu Cư chúng ta từ khi nào có dịch vụ đưa khách về nhà vậy, sao tôi lại không biết nhỉ?"
Tiểu Lưu ra sức trợn mắt, hướng về phía cậu ta ra hiệu: "Vừa mới có."
Tiểu Lý lại càng u mê: "Vừa mới có. À, có lẽ vẫn chưa kịp báo cho tôi biết."
Tiểu Lưu nghiến răng, ngoắc Tiểu Lý lại, nói nhỏ: "Thật ra chúng ta không có dịch vụ đưa khách say về nhà, chỉ là chúng ta chỉ biết vị khách kia họ Hàn, những thứ khác hoàn toàn mù tịt, đúng không? Để một người không quen không biết đưa cô Tạ về, không được, rất không an toàn!"
"Cậu đúng là lo nghĩ cho khách hàng!" Tiểu Lý mặc cảm.
Tiểu Lưu khinh thường: "Thế nào, cậu không nghĩ đến à, bởi vì cậu không phải con gái! Con gái luôn luôn bênh vực con gái, biết chưa?"
Tiểu Lý cười cười.
Hàn Thành bị Tiểu Lưu cản lại, cũng không nổi nóng, tài xế còn chờ bên ngoài tranh thủ đến để giải vây cho anh, đưa cho Tiểu Lưu một tấm danh thiếp: "Xin chào, đây là danh thiếp của tổng giám đốc Hàn." Tiểu Lưu cầm lấy danh thiếp, nhìn thấy tên họ, công ty, tặc lưỡi: "Anh Hàn đúng là một nhân vật lớn, thất lễ, thất lễ rồi!"
Tài xế mỉm cười: "Tổng giám đốc Hàn là người có địa vị, cô yên tâm."
Tiểu Lưu vẫn nhất quyết: "Tuy rằng là người có thân phận có địa vị, nhưng mà giao cô Tạ cho người xa lạ, có nhìn thế nào cũng không ổn. Anh Hàn, chuyện này không phiền đến anh, tôi đã tan ca, tôi có thể đưa cô Tạ về."
Tài xế hơi nổi nóng: "Cái cô bé này, sao lại cứng nhắc thế?"
Tiểu Lưu một bước cũng không nhường: "Lúc cần cứng thì phải cứng, tôi nhất định phải có trách nhiệm với khách hàng, nhất là những cô gái độc thân!"
Tài xế nổi giận: "Cô gái độc thân thì thế nào? Tổng giám đốc Hàn thiếu bạn gái chắc, cô có biết bao nhiêu cô gái tranh nhau giành lấy tình cảm của cậu ấy không?"
Tiểu Lưu khinh thường: "Tôi có thể không xen vào, nhưng cô Tạ là khách của Danh Hữu Cư, chúng tôi có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cô ấy."
Tiểu Lưu và tài xế tranh cãi ở đây, Tạ Đình mềm oặt dính vào người Hàn Thành, nhanh chóng thiếp đi.
Hàn Thành vỗ vỗ Tạ Đình: "Mau lấy di động ra." Tạ Đình mơ mơ màng màng cười một cái: "Ừm." Sờ mò trong túi xách cả buổi, cầm lấy di động đưa cho anh. Hàn Thành mở đến một dãy số tên "ba", đưa cho Tiểu Lưu: "Đây là số điện thoại của ba cô Tạ là giáo sư Tạ, cô gọi cho giáo sư Tạ, nói cho ông ấy biết số điện thoại, bảng số xe của tôi, hai mươi phút nữa tôi đến dưới lầu nhà ông ấy."
Tiểu Lưu vội vàng cười giả lả: "Vậy sao có thể không biết xấu hổ nữa chứ, tôi còn có thể không tin anh sao?" Miệng thì nói vậy, nhưng tay không hề do dự cầm lấy di động, gọi cho ba Tạ Đình: "Xin hỏi thầy có phải là giáo sư Tạ không ạ? Là thế này, tôi là người của Danh Hữu Cư, cô Tạ có uống một chút rượu ở chỗ chúng tôi, vừa hay đồng nghiệp của cô ấy tiện đường, đưa cô Tạ về nhà, hai mươi phút sau đến dưới nhà thầy, số điện thoại và biển số xe làm phiền thầy nhớ một chút..."
Nói điện thoại xong, Tiểu Lưu trả lại di động cho Tạ Đình.
Khi Hàn Thành dìu Tạ Đình ra ngoài, Tiểu Lưu không cản anh nữa.
Còn tiễn họ ra đến cổng Danh Hữu Cư.
Hàn Thành đỡ Tạ Đình đến ngồi phía sau xe, đứng thẳng người, ngoắc tay về phía Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu chạy đến trước mặt anh: "Anh Hàn, anh còn có chuyện gì sao?"
"Cô học ngành gì?" Hàn Thành không vòng vo.
Tiểu Lưu ngẩn người: "Học ngành gì? Anh hỏi trình độ học vấn của tôi làm gì?" Chớp mắt người như hóa đá, cô cảm thấy một khả năng, tâm tình phấn khởi: "À thì, anh Hàn, tôi vốn tốt nghiệp trung học, sau này tự học chuyên chuyên ngành tiếng Trung và dự bị..." Hai tay cô lúng túng bấu lên ống quần, vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
"Nếu như muốn đổi công việc, đến nơi này phỏng vấn." Hàn Thành lấy một tấm danh thiếp đưa cho cô.
"Vâng ạ!" Tiểu Lưu giơ hai tay đón lấy tấm danh thiếp, hai mắt sáng rỡ vui vẻ.
Hàn Thành lên xe, chiếc xe màu đen chầm chậm rời đi.
Tiểu Lưu nhìn theo chiếc xe màu đen dần biến mất ở cổng Hồ Đồng, vui mừng như điên, vừa nhảy vừa reo hò.
"Điên cuồng gì không biết?" Tiểu Lý nghe thấy tiếng động, đi ra xem chuyện hay ho.
Tiểu Lưu đưa danh thiếp cho cậu ta nhìn, mặt mày hớn hở: "Tập đoàn Hàn Thị đấy, công ty lớn này, ôi, tôi tốt nghiệp trung học, còn chưa từng thực tập ở công ty lớn, lần này lại có cơ hội!"
Tiểu Lý "ờ" một tiếng: "Này, rõ ràng là khách bên tôi, chỗ tốt như vậy lại thuộc về cậu rồi?" Cầm lấy tấm danh thiếp quan sát tỉ mỉ một chút, rất thèm thuồng: "Công ty đã ra thị trường, top 500 công ty của thế giới, loại công ty này rất khó vào, số của cậu thật đỏ."
Tiểu Lưu vui vẻ, giật lại tấm danh thiếp từ tay Tiểu Lý, hôn "chụt" một cái rõ to lên đó.
...
Trước cửa tiểu khu Bắc Ngũ Hoàn, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi rướn cổ lên nhìn về phía trước, mỗi lần có một chiếc xe đi ngang qua, ông đều cố gắng nhìn biển số.
Di động reo lên, ông vội vàng bắt lấy: "Lão Tạ, Tiểu Nam về chưa?" Là giọng nói của vợ ông Đinh Mẫn Nghi.
Tạ Uẩn Trạch nhìn ngó xung quanh: "Vẫn chưa thấy đâu, lúc này nên đến rồi mới phải."
"Đứa nhỏ Tiểu Nam này, chưa bao giờ uống rượu, cớ sao hôm nay lại uống nhiều như vậy?" Giọng nói của Đinh Mẫn Nghi cao hơn.
Tạ Uẩn Trạch cười xuề xòa: "Vẫn chưa thấy người đâu, không biết có chuyện gì."
"Tiểu Nam về thì nhanh chóng lên đây đi, đừng để bên ngoài nói ra nói vào. À này, ông có đem áo khoác cho con gái không đấy?" Đinh Mẫn Nghi hỏi.
"Mang rồi, mang theo một cái thật dày." Tạ Uẩn Trạch nhìn xuống cái áo khoác màu trắng đang quấn trên tay mình một chút.
"Vậy thì tốt, cúp máy nhé."
"Ừm, cúp đi."
Vừa mới ngắt điện thoại, di động lại reo lên.
Tạ Uẩn Trạch lập tức nhân nút nghe, bên tai là một giọng nói khá trầm của đàn ông: "Xin chào, xin hỏi có phải là giáo sư Tạ không ạ? Cháu là Hàn Thành, đồng nghiệp của Tạ Đình, bây giờ thầy xuống dưới nhà đi ạ." Tạ Uẩn Trạch vừa nghe điện thoại, vừa bước đi: "Được, tôi đến ngay."
Chiếc xe đã im lìm đậu dưới lầu, một màu đen chìm vào bóng tối.
Nhìn thấy Tạ Uẩn Trạch bước vội tới, người trong xe nhìn ra, dìu Tạ Đình xuống.
Tạ Đình bị dìu xuống xe, gió lạnh chợt thổi đến, không khỏi rùng mình một cái.
Một chiếc áo vest khoác trên người cô, cô cảm thấy khá hơn nhiều.
Tạ Uẩn Trạch nhìn thấy con gái, bước nhanh vài bước đến: "Tiểu Nam, con sao vậy?"
Tạ Đình bị gió lạnh lùa vào, tỉnh táo hơn nhiều, trông thấy Tạ Uẩn Trạch, cô cười ngây ngô: "Ba, con về trễ..." Tạ Uẩn Trạch chưa từng thấy con gái say rượu, không khỏi trách mắng: "Con gái à, ba còn dễ, con nghĩ xem giải thích thế nào với mẹ con đi." Tạ Đình nhất thời ngốc đi, ậm ờ một tiếng, tựa vào vai ba mình.
Tạ Đình nhắm mắt lại. Trong đôi mắt mông lung, nghe thấy Tạ Uẩn Trạch nói cảm ơn với ai đó, còn mời người ta lên lầu ngồi một chút, người kia khách sáo từ chối: "Muộn rồi, không tiện làm phiền." Còn nói thêm: "Tình trạng này của Tạ Đình có lẽ sáng mai không đi làm được, cháu sẽ xin phép giúp cô ấy. Giáo sư Tạ, xin chào." Tạ Uẩn Trạch nhiệt tình mời người ta hôm nào đến là khách, người nọ vẫn khách sáo: "Hôm khác đến ạ."
Người kia sắp đi, Tạ Uẩn Trạch mới nhớ ra: "Áo khoác của cậu."
Người kia phản đối: "Lúc này cởi ra, cô ấy sẽ bị cảm lạnh, hôm khác trả lại cháu cũng được."
"Người thì đẹp trai, bàn tay cũng đẹp, giọng nói lại hay, còn biết quan tâm chăm sóc." Tạ Đình tựa vào vai ba mình, nở nụ cười của người say.
Haiz, nếu uống say là thế này, chỉ mong say mãi không bao giờ tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro