Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

44

Từ cái ngày mà Lâm Hàn bị Nhu Phụng bắt cô đã không gặp Lăng Xương liền trở về nhà. Bước vào phòng nhìn một cơ thể gầy yếu không có chút sức sống cô không khỏi đau lòng. Cô đã từng hứa sẽ không làm cô ấy buồn cô ấy khóc, mà bây giờ....

"Lăng Xương"_Lâm Hàn thở dài gọi nhẹ tên Lăng Xương

Vừa nghe giọng nói thân quen Lăng Xương liền chạy tới ôm chặt Lâm Hàn_"tôi hứa sẽ ngoan mà xin...xin em đừng bỏ đi nữa"

Nhìn những vết coi đầy trên lưng và vai Lăng Xương Lâm Hàn không kiềm được nước mắt mà chảy xuống. Ngón tay vuốt nhẹ theo những lằn roi_"đau...đau không?"

"Không đau không đau"_Lăng Xương liên tục lắc đầu

"Hãy trả lời thật lòng chị nói đi đau không"_Lâm Hàn đẩy nhẹ vai Lăng Xương ôm mặt cô ấy những giọt nước mắt từng giọt từng giọt rơi đầy trên má Lăng Xương

"Đau....đau lắm. Tất cả mọi thứ điều rất đau. Lâm Hàn à tim chị thật sự đau lắm chị nhớ em, chị yêu em, chị ghét em tại sao chứ?? Tại sao em dám làm những điều này với người con gái khác. Em đã nói chỉ yêu mình chị. Mãi ở cạnh chị. Em là đồ nói dối. Đồ đáng ghét"_Lăng Xương có bao nhiêu bực tức điều dồn hết vào những nắm đấm, cô đấm vào thẳng ngực Lâm Hàn muốn cho cô ấy hiểu chút nào đó về nổi đau mà cô đã chịu bao lâu nay

Lâm Hàn cứ đứng đó để cho Lăng Xương trút toàn bộ cơn giận lên cô. Đến khi cô ấy dừng lại mới kéo người cô ấy lại cũng không dám ôm thật chặt vì sợ cô ấy đau rồi cuối đầu hôn nhẹ lên đôi má đầy nước mắt

"Toàn bộ là lỗi của em. Xin chị hãy cho em cơ hội"_Lâm Hàn

"Lâm Hàn chỉ cần em bên cạnh tôi thôi điều đó khó lắm chăng??"_Lăng Xương

"Không...không khó em sẽ ở bên cạnh chị, làm những điều chị thích"_Lâm Hàn

"Mọi...mọi thứ sao??"_Lăng Xương

"Ừm mọi thứ"_Lâm Hàn

"Vậy chúng ta...em làm chuyện đó với chị như trước được không??"_Lăng Xương

"Được"_Lâm Hàn

Lăng Xương nhướng người hôn môi Lâm Hàn một nụ hôn nhẹ nhàng mà ngọt ngào. Cô bắt lấy tay Lâm Hàn cho vào trong áo của mình

"Không được... bây giờ không được cơ thể chị còn đang rất yếu em sợ sẽ..."_Lâm Hàn

"Không sao...xin...xin em đấy làm ơn...chị muốn cảm nhận hơi ấm của em....sự ấm ấp chu đáo mà từng là của riêng chị...Lâm...."_Lăng Xương

"Đến bây giờ nó vẫn là của riêng chị, em chưa bao giờ đối xử với người khác như chị. Tất cả...chị là đầu tiên và là duy nhất của em"_Lâm Hàn

Lâm Hàn bế Lăng Xương lên giường tiếp tục nụ hôn, không bước dạo đầu lưỡi cả hai lặp tức quấn lấy nhau. Trong lúc hôn Lâm Hàn luôn không rời mắt khỏi Lăng Xương. Chỉ ôm hôn thôi mà nhìn cô ấy trông rất khổ sở

"Lần sau được không??"_Lâm Hàn không nỡ nhìn người yêu mình khổ sở như vậy liền chấm dứt nụ hôn

"Nhưng...."_Lăng Xương

"Lần sau khi chị khỏe hơn chúng ta sẽ làm mà nha"_Lâm Hàn vuốt nhẹ gò má Lăng Xương

Lâm Hàn nằm xuống cạnh Lăng Xương bế đầu cô ấy đặt lên vai mình rồi ôm

"Em biết hỏi câu này có hơi muộn nhưng em muốn biết khoảng thời gian đó chị sống có tốt không"_Lâm Hàn

"Lâm Hàn khoảng thời gian đó khi không có em cuộc đời chị như một bức tranh đơn sắc vậy...."_Lăng Xương nhổm người dậy hôn một cái bên má Lâm Hàn rồi quay lại nằm trên vai cô ấy ngước nhìn gương mặt đã lâu không thấy_"bây giờ em đã ở đây vậy.... em có thể vẽ lên những mảng màu yêu thích của em lên cuộc đời chị không?"
.
.
.
1 năm sau....

"Chị nè em có chuyện quan trọng muốn nói"_Lâm Hàn ánh mắt dán chặt trên bụng Lăng Xương

"Ừ...hửm..."_Lăng Xương nhìn thấy ánh mắt Lâm Hàn cứ nhìn vào bụng mình theo phản xạ liền lấy tay ôm bụng

"Em...thật ra thì...em đã nghĩ lâu rồi,chị nè chị có thể cho em một bé Xương được không"_ Lâm Hàn bước tới trước mặt hai tay vòng quanh eo mở to hai mắt mím môi ra vẻ đáng thương nhìn Lăng Xương

"Bé...bé Xương?? À à được chứ được chứ em thích xương gà xương cá xương vịt gì chị cũng cho hết, nói đi chọn loại nào"_Lăng Xương vờ như không hiểu ý Lâm Hàn ra vẻ ngơ ngốc nhìn hướng khác

"Chị à...."_Lâm Hàn

"Lâm Hàn..."_Lăng Xương

"Được rồi chị không muốn em cũng không ép..."_Lâm Hàn buông lỏng tay bước đến sofa ngồi cuộn mình_"em từng nói chỉ làm những điều chị muốn được rồi chị không muốn em cũng không ép. Đừng quan tâm em chị cứ làm việc của mình đi. Em sẽ ngồi mãi ở đây suốt phần đời còn lại, tưởng tượng tiếng cười tiếng bước chân của đứa trẻ. Em sẽ ngồi cho đến khi mọc rêu mọc rể"_Lâm Hàn cuối đầu tay tự ôm chặt lấy bản thân

"Lâm Hàn..."_Lâm Xương bước đến cạnh Lâm Hàn đưa cô ấy dựa vào trong lòng cô

"Chị thật sự không muốn sao??"_Lâm Hàn ngước nhìn mắt động chút nước

"Không phải chỉ...chỉ là...em đó... có...đứa nhỏ rồi bỏ chị"_Lăng Xương

"Không có đâu em nhất định yêu mẹ và bé mà nha nha"_Lâm Hàn

Vài năm sau.....

"Lêu lêu hai người không bắt được con đâu"_Hàn Nhi đưa ngón tay lên kéo mắt lưỡi còn lè ra trêu

Hàn Nhi từ nhỏ đã thể hiện ra sự lanh lợi thông minh. Về sắc đẹp thì không cần diễn đạt nhiều, hai người mẹ điều là mỹ nhân tất nhiên đứa bé này nhan sắc cũng không kém gì hai người kia thậm trí có thể hơn

"Con đứng lại đó"_Lâm Hàn rượt đuổi theo sau nhưng sức khỏe làm sao bằng một đứa nhỏ cộng thêm hai đồi núi phía trước càng khó chạy nhảy hơn

"Lâm....Lâm Hàn... bắt...bắt được chưa"_Lăng Xương chạy theo sau tay cầm chén cơm tay cầm muỗng

Hàn Nhi chạy vào phòng ngủ của hai vị phụ huynh liền nhảy một phát lên giường. Lâm Hàn cũng chạy theo sau đó nhưng vì không cẩn thận liền trực tiếp hôn mặt sàn

Hàn Nhi ở một bên ôm bụng cười ha hả. Một lát sau vẫn không thấy Lâm Hàn động đậy liền lo lắng bước lại gần khiều nhẹ, vẫn không thấy động tĩnh gì, nước mắt nước mũi liền trào ra cùng lúc miệng không ngừng gọi tên Lâm Hàn

Lâm Hàn nhưng cơ hội liền ngồi dậy bế Hàn Nhi vào lòng

"Người...người hổng sao.."_Hàn Nhi dụi dụi vào ngực Lâm Hàn_"ủa mà khoan...."_chui từ người Lâm Hàn ra hai mắt to tròn chớp chớp liên tục_"người lừa con"_Hàn Nhi cảm thấy mình bị lừa liền hét lớn

"Không phải đã giao kèo rồi sao ta làm cách nào cũng được miễn bắt được con"_Lâm Hàn ôm Hàn Nhi trong lòng cười ha hả rồi cuối đầu xuống hôn má bánh bao của Hàn Nhi

"Con không chơi với người nữa. Mẹ!!! Người lừa con"_Hàn Nhi nhảy ra khỏi người Lâm Hàn chạy xuống lầu tìm Lăng Xương

(Vì mình không biết phải xưng hô sao cho nên sẽ để"người"_"mẹ"

Người:Lâm Hàn       Mẹ:Lăng Xương)

Hàn Nhi cũng chịu ngoan ngoãn ngồi ăn cơm ở phòng khách.Hai vị phụ huynh cũng vì mệt nên đứng dưới bếp uống nước

"Lâm...Hàn"_Lăng Xương rung nhẹ người khi bàn tay Lâm Hàn đang ôm trọn bầu ngực cô

"Lâu rồi chúng ta không "yêu" em thực sự muốn lắm"_Lâm Hàn

"Không được Hàn Nhi đang ở ngoài"_Lăng Xương

Hàn Nhi đứng một bên nhìn hai vị phụ huynh tình tứ trắc lưỡi lắc đầu

"Haiz cô Jamie quả thật nói không sai mà"_Hàn nhi

Hai người kia nghe tiếng Hàn Nhi cũng nhanh chóng rời nhau ra có chút bối rối nhìn đứa nhỏ

"Cô Jamie từng bảo khi có con hai người không được thoải mái giao phối"_Hàn Nhi

"Cô Jamie??? Con kết thân với cô ta khi nào chứ??"_Lăng Xương nhăn mặt

"Lâu rồi ạ chơi với cô ấy vui lắm á"_Hàn Nhi

"Con không được chơi với cô ta"_Lăng Xương

"Con hổng thích... con không làm phiền hai người giao phối nữa con đi ăn cơm"_Hàn Nhi

"Đứa trẻ này sao mà cứng đầu giống mẹ nó quá đi"_ Lăng Xương nhìn bóng lưng Hàn Nhi tự hỏi tại sao nó lại giống mình như thế ngoan ngoãn dễ bảo như Lâm Hàn không tốt hơn sao

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro