Chương 56_2 (tt).
Editor: TranGia1012 ( Wattpad)
----------
https://truyen247.pro/tac-gia/TranGia1012
----------
Hạ Lăng và Khương Yên là hai kiểu con gái hoàn toàn khác nhau. Hạ Lăng mặc dù xinh đẹp nhưng cô ấy có tính cách hướng nội và không giao tiếp nhiều trong lớp, vì vậy không có cảm giác tồn tại cho lắm.
Không ngờ rằng cô vậy mà sẽ đăng ký tham gia lễ kỷ niệm của trường.
Tiết Húc nhìn Hạ Lăng, đôi mắt anh đầy lo lắng, "Tiểu Hoa, cô có thực sự là Tiểu Hoa không?
Hắn chợt nghĩ đến một khả năng
"Đằng sau Alibaba là gì?" Anh ném ra ám hiệu.
"Ba ba yêu cậu. " Khóe miệng Hạ Lăng khẽ giật giật.
"Cô thật sự là Tiểu Hoa?" Tiết Húc vẫn còn rất hoài nghi.
Hạ Lăng phớt lờ anh ta, không phải chỉ là đăng ký tiết mục thôi sao, có cần phải phóng đại như vậy không?
Những lời của Khương Tư Nhu giống như một liều thuốc an thần, lần đầu tiên khiến cô muốn bày tỏ nổi lòng của mình.
Và hành động vừa rồi của Khương Yên như giọt nước tràn ly, càng kích thích cô, khiến cô muốn vì hắn mà chiến đấu một lần.
Có lẽ cô không phải là một người đa tài đa nghệ, nhưng ít nhất muốn đem tâm ý thể hiện rõ ràng một lần với hắn.
Như vậy sau này sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.
Giáo viên phụ trách cũng có đôi chút ngạc nhiên, nhưng ông cũng không nói gì, sau khi viết tên của Hạ Lăng, ông tiếp tục hỏi: "Còn ai nữa không? "
Trong trường hợp đó, Hạ Nhiễm Nhiễm tất nhiên sẽ không đi tranh giành vị trí với Hạ Lăng. Hạ Lăng và Khương Yên so ra sẽ càng thú vị hơn.
Sau khi xác nhận rằng không có ai đăng ký nữa, giáo viên phụ trách liền thu hồi giấy bút.
"Vậy Thầy sẽ đem tên hai bạn Khương Yên và Hạ Lăng đăng ký với tổ tiết mục. Được rồi, mọi người, lấy sách giáo khoa ra và giờ học bắt đầu."
Trong khoảng thời gian đó, Tiết Húc liên tục quấy rối Hạ Lăng, hỏi cô ấy tại sao lại đăng ký.
Hạ Lăng nói một cách mơ hồ: "Tôi chỉ muốn thử sức bản thân một chút mà thôi."
Tiết Húc cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng hắn hỏi thế nào cô cũng không chịu nói, vì vậy hắn đành bất đắc dĩ từ bỏ.
Không hẳn là bạn sẽ có thể xuất hiện trên chương trình sau khi đăng ký, vì sẽ có một vòng sàng lọc.
Các thí sinh phải chuẩn bị sẵn sàng và đến lớp học được chỉ định để biểu diễn thử. Sau phần trình diễn, giám khảo và giáo viên sẽ quyết định có duyệt phần trình diễn của bạn hay không.
Chỉ còn cách buổi diễn thử một tuần nữa.
Hạ Lăng rất căng thẳng, vừa về đến nhà liền nhốt mình trong phòng, không ngừng luyện hát. Đúng vậy, thứ cô biểu diễn chính là ca hát, so với những tài năng khác, điều này rõ ràng dễ dàng hơn rất nhiều.
Tiết Húc nhiều lần ở ngoài cửa nghe lén, nhưng lần nào cũng bị cô phát hiện.
Giống như bây giờ.
Hạ Lăng vừa mở cửa, liền nhìn thấy một người suýt chút nữa trượt chân, đang ở góc ngoài áp tai lên cửa nghe ngóng.
"Cái kia, cái kia, à tôi chỉ là muốn hỏi một chút, cô có khát nước không?"
Tiết Húc lúng túng cười cười, hai tay bưng ly nước đã chuẩn bị sẵn đưa tới.
"Không cần, cám ơn." Hạ Lăng mặt không đổi sắc.
"Khụ, thôi vậy." Dưới ánh mắt vô cùng uy áp của cô, Tiết Húc chán nản bước đi.
Thực sự không thể buông lỏng một khắc nào.
Hạ Lăng tức giận đóng sầm cửa lại.
Đeo tai nghe vào, bên tai vang lên giai điệu vui tươi.
"Say I Love You" của Thái Y Lâm.
Bài hát cô ấy muốn hát.
Bài hát rất xưa, lần đầu tiên cô nghe ở quán bar nơi mẹ cô làm việc. Giọng nữ dịu dàng, ca từ lại ngọt ngào thật không phù hợp với không khí quán bar chút nào, lập tức thu hút cô bé con là cô.
Thời điểm ấy Hạ Lăng luôn cảm thấy hạnh phúc khi nghe nó.
Cô ấy muốn tỏ tình bằng bài hát này.
Dù kết quả thế nào cô cũng chấp nhận.
Hạ Lăng nằm trên giường, yên lặng nhìn trần nhà, thỉnh thoảng lại khe khẽ hát theo điệu nhạc.
Thế giới của em
Trở nên tuyệt vời khó tả.
Cứ ngỡ là giấc mơ từ trên trời rơi xuống, cho đến khi em chắc chắn rằng hơi ấm trên tay anh lan tỏa đến trái tim em,
Thời khắc này
Cuối cùng em cũng dũng cảm nói lời yêu anh
*
Hạ Lăng mặc dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu nhưng cô cũng không chắc chắn lắm, giá nào cũng nên thử một lần, dù có qua được hay không thì cô cũng đã hạ quyết tâm thổ lộ rồi.
Vào ngày xét duyệt, cô từ chối ngõ ý muốn theo cùng của Tiết Húc và một mình bước vào lớp học được chỉ định. Hai giáo viên và bốn học sinh nhìn cô bằng mười hai con mắt.
Trái tim bối rối.
"Chào thầy, em là Hạ Lăng học lớp cao nhị số hai trường cấp ba." Cô hơi lắp bắp.
Giáo viên giám khảo nhìn thấy sự căng thẳng của Hạ Lăng, liền từ tốn hỏi cô vài câu nhẹ nhàng để chuyển hướng sự chú ý của cô.
Sau khi Hạ Lăng bình tĩnh lại thì mỉm cười nói rằng mình có thể bắt đầu thể hiện tài năng của bản thân.
Có lẽ là bởi vì Hạ Lăng thật sự không ôm quá nhiều hy vọng, cô ấy đã không còn gì để mất. Hạ Lăng hát hơi run lúc đầu, nhưng sau đó cô ấy biểu diễn khá bình thường.
Trên mặt giáo viên không có nhận xét gì về cô, anh chỉ thấp giọng thảo luận với các giám khảo khác, sau đó ra hiệu cho cô có thể rời đi.
Hạ Lăng lo lắng bước đi, thật trùng hợp, Khương Yên là người tiếp theo đi vào. Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy Khương Yên có vẻ hơi sợ mình, và cô ta không bao giờ cười nhạo cô như trước nữa, còn luôn cố gắng duy trì khoảng cách xa nhất có thể.
Khi Khương Yên nhìn thấy cô, cô ta không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, cổ thiên nga vươn thẳng, để lại cho cô một tấm lưng quyến rũ.
Cánh cửa đã đóng lại trước mặt Hạ Lăng.
Hiệu quả cách âm rất tốt, không thể nghe rõ tiếng nói bên trong.
Sau một thời gian ngắn.
Tiếng piano du dương vọng ra một cách tinh tế.
Âm thanh lôi cuốn đặc sắc.
Hạ Lăng đã nghe nói rằng Khương Yên đã vượt qua kỳ thi piano thứ mười khi còn rất trẻ, một thiên tài được mọi người ca ngợi.
Tiếng đàn vừa dứt là những tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên.
Hạ Lăng lặng lẽ rời đi.
Cô nghĩ mình chắc chắn sẽ bị loại, chi nên vô cùng sửng sốt khi hội học sinh thông báo cô đến giảng đường để tham gia tổng duyệt.
Cô ấy thực sự đã làm được.
Tất nhiên, Khương Yên cũng đã vượt qua.
Tiết Húc thậm chí còn cao hứng hơn cả cô, vì vậy anh ấy đã mời cô ấy đi ăn một bữa thịnh soạn vào tối hôm đó. Hắn còn hào hứng nói rằng sẽ mua chiếc máy ảnh tốt nhất để chụp được những bức ảnh có vẻ ngoài xinh đẹp nhất của Hạ Lặng.
"Đừng, đừng, đừng, thật sự không cần!" Hạ Lăng đỏ mặt từ chối, vẻ mặt như cá thiếu nước.
"Cô sẽ hát bài gì thế? Thần thần bí bí." Tiết Húc bất mãn bĩu môi, "Thật không chút nghĩa khí, cô cứ giấu tôi mãi."
"Dù sao đến lúc đó cậu cũng sẽ biết mà."
Cô lấy hết can đảm và nói với hắn: "Cậu phải đến nghe, tôi hát nó dành cho cậu."
"Cho tôi?" Tiết Húc vô cùng ngạc nhiên vì vậy lại bất giác thốt lên "Cô không phải muốn hát bài 《Cha Yêu》 chứ?"
Hạ Lăng: "..."
Hơ hơ.
--------------------------------------------------------------
Editor: TranGia1012 ( Wattpad)
https://truyen247.pro/tac-gia/TranGia1012
--------------------------------------------------------------
Ngày kỷ niệm thành lập trường, khán phòng chật ních người, trừ khối cao tam ra thì tất cả học sinh lớp cao nhất và cao nhị đều đến, ít nhất cũng hơn hai ngàn người.
Không có ghế trống và không khí cực kỳ náo nhiệt.
Rốt cuộc, các buổi diễn tập chung quy không thể giống như các buổi biểu diễn thực tế.
Hạ Lăng nhận ra rằng cô đã đánh giá quá cao bản thân mình.
Cô vén tấm màn nhỏ nhìn ra, dưới sân là một đống đầu người, hàng nghìn con mắt đang nhìn về phía này, nhất cử nhất động của cô sẽ được phóng đại vô tận trong mắt họ.
Nghĩ đến sau này sẽ hát trước mặt nhiều người như vậy, cô căng thẳng đến mức không thể động đậy, trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
Hình như lại muốn đi vệ sinh nữa...
Cô giáo bên cạnh thấy Hạ Lăng đi vệ sinh ba bốn lần, không kìm được liền giữ cô ấy lại nói.
"Đừng căng thẳng. Khi đèn tắt, em sẽ không thể nhìn thấy họ, chỉ cần tập trung biểu diễn cho tốt là được."
"Vâng em biết, em đang cố gắng giữ bình tĩnh." Hạ Lăng cắn ngón tay, trong lòng hoảng loạn, và thái dương cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đây là lần đầu tiên cô đứng trên sân khấu đối mặt với nhiều người như vậy.
"Nào, hít một hơi thật sâu, đừng nghĩ về bất cứ điều gì, chỉ cần tin vào chính mình."
Cô giáo an ủi, thấy nữ sinh ánh mắt dần dần đờ đẫn, bất động nhìn về phía trước, giống như đã mất đi ý thức. Cô có chút sợ hãi, lay lay bờ vai của Hạ Lăng.
"Học trò, em học không sao chứ?"
"... Cô là ai vậy?"
Lăng Hạ vừa tỉnh lại liền nhìn thấy trước mắt một người phụ nữ trung niên khuôn mặt nhăn nheo phóng to, trái tim non nớt của cậu bị tổn thương vô cùng, lui về phía sau một bước.
"Tôi là giáo viên Lý."
Người phụ nữ nhíu mày.
"Em sẽ không vì quá khẩn trương, mà ý thức đảo lộn chứ?"
Lăng Hạ đảo mắt, giả vờ che đầu, thuận theo lời nói của cô giáo.
"Em là xin lỗi, có lẽ vì em thực sự quá lo lắng, đầu óc có hơi rối bời một lúc, em phải làm sao bây giờ? "
_________________________________
Mình thức đêm để edit, mọi người cho mình một sao, một like mỗi chương để mình có động lực với ạ.🥰😍😘
Editor: TranGia1012 ( Wattpad)
----------
https://truyen247.pro/tac-gia/TranGia1012
----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro