Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: Hạ Lăng và Lăng Hạ

Editor: TranGia1012 ( Wattpad)

Tiết Húc đã nghe được rất nhiều chuyện giữa hai người từ chính Hạ Lăng.

Họ có thể giao tiếp trong cơ thể, nhưng nó rất hạn chế và nó chỉ có thể xảy ra khi cả hai bên đều có ý thức và sẵn sàng lắng nghe cùng giao tiếp.

Khi mối quan hệ của họ xấu đi trong những năm gần đây, giao tiếp nội bộ của họ ngày càng trở nên khó khăn.

Đó là lý do Hạ Lăng bắt đầu viết nhật ký, bởi vì cô ấy sợ rằng mình sẽ không biết khi nào Lăng Hạ ra ngoài.

Hạ Lăng cũng nói rằng có một ngôi nhà trong tâm trí cô ấy, tương tự như sự tồn tại của thế giới ảo.

Cô ấy và Lăng Hạ đều có phòng riêng, khi một trong hai nhân cách thống trị cơ thể, người còn lại bị nhốt trong phòng và không thể ra ngoài, ở trạng thái không hoạt động. Tất nhiên sẽ có khi bọn họ tỉnh lại, chính lúc này bọn họ có thể hoán đổi nhân cách.

Nếu là Lăng Hạ lạnh lùng ngoan ngoãn trước kia, cô sẽ nguyện ý cho hắn thống trị thân thể một thời gian. Nhưng bây giờ mỗi lần Lăng Hạ ra ngoài, cậu ta chỉ muốn dẫn các cô gái vào khách sạn làm chuyện xấu hổ, khiến cô ấy tức giận và bất lực. Do đó, cậu ấy không được phép ra ngoài bây giờ.

Cho nên Lăng Hạ từng nói "Thân thể là chiến trường, chúng tôi hầu như mỗi ngày đều tranh giành quyền kiểm soát thân thể."

Câu này thật sự rất đúng.

Chỉ cần tinh thần của Hạ Lăng lơi lỏng một chút, Lăng Hạ sẽ có cơ hội lợi dụng. Tiết Húc nghe được những lời này của cô liền cảm thấy mệt mỏi thay cho cô. Hắn nhíu mày hỏi.

"Thật sự không cần đi bác sĩ sao."

"Không cần." Hạ Lăng lắc đầu cười nói:

"So với trước kia, như vậy đã thực tốt hơn rất nhiều."

Vậy cô trước kia có bao nhiêu không tốt?

Tiết Húc nhịn không được muốn nói ra lời này, hắn vội chuyển chủ đề.

"Ngươi nói trong cơ thể ngươi có một cái phòng, nó như thế nào?"

"Đó là nơi chúng tôi tưởng tượng, và nó có thể được trang trí theo nhiều cách khác nhau tùy theo sở thích của chúng tôi. Ví dụ, tôi thích màu xanh lam, sách và hoa. Vì vậy các bức tường trong phòng của tôi có màu xanh da trời và có giá sách ở mọi phía, đầy sách. Và đủ loại hoa đẹp."

Hạ Lăng hoa tay múa chấn.

"Còn phòng của Lăng Hạ, tôi chưa bao giờ vào trong đó, nhưng cửa phòng anh ấy toàn màu đen, thoạt nhìn không phải là nơi tốt."

Vừa dứt lời, cô liền bĩu môi hồng, giọng điệu mang theo thành kiến ​​mà chính cô cũng không nhận ra.

Xem ra cô đối Lăng Hạ có khúc mắc từ lâu.

"Không có ai lại chán ghét chính mình cả."

Tiết Húc cười, dù thế nào đi chăng nữa, Lăng Hạ là một phần nhân cách được Hạ Lăng được phân liệt ra. Xét đến cuối cùng, đó cũng là một phần tính cách ẩn sâu trong tiềm thức của cô ấy.

Trăm sông đều đổ về một biển.

Tiết Húc không hoàn toàn xem họ thành hai người.

"Tôi khác cậu ấy." Hạ Lăng nghiêm túc tranh luận.

"Ừ, đúng," Tiết Húc không để trong lòng, cười nói với cô: "Tiểu Hoa, chúng ta ghép một mật mã đi."

"Mã gì?"

"Là mật mã chỉ có hai chúng ta biết, trong trường hợp Lăng Hạ giả làm cô khi cậu ta xuất hiện. Mật mã sẽ giúp tôi nhận ra được hai người."

"Được đó, ý này thật hay."

"Chuyện này tôi đã sớm nghĩ tới." Tiết Húc tự đắc cười cười. "Sau này tôi nói [Alibaba], cô sẽ nói [Yêu cậu ba ba]. Sao nào, có phải rất thích hợp không? Mọi người sẽ không bao giờ nghĩ ra điều đó!"

Hạ Lăng: "......Tại sao cậu không chết đi."

Đã lâu như vậy, hắn vẫn không quên trêu chọc cô ấy.

Sau đó, vì Hạ Lăng thà chết không nói, Tiết Húc buồn bã đổi mật khẩu từ "Yêu cậu Ba ba" thành "Ba ba yêu cậu", chịu tủi nhục làm con trai một thời gian vậy.

Đương nhiên, nếu như xác nhận Hạ Lăng từ trong cơ thể mình tỉnh lại, đừng nói là con trai, thậm chí hắn còn có thể làm cháu trai của cô!

Miễn là cô ấy không biến mất lần nữa.

Editor: TranGia1012 ( Wattpad)
----------

https://truyen247.pro/tac-gia/TranGia1012

----------

*

Quản gia Trần xuống máy bay, không ngừng lái xe đến đón Tiết Húc ra khỏi bệnh viện, người đàn ông đã làm việc cho Tiết gia nửa đời người và dõi theo Tiết Húc từ nhỏ đến lớn. Thấy Tiết Húc bình an vô sự, khóe mắt ông ươn ướt. Quán gia Trần nhẹ nhõm ôm lấy hắn. Ông run giọng nói: "Trời phù hộ, may mắn là cậu không sao, thiếu gia, may mắn là..."

"Được rồi, bác đã một đống tuổi còn khóc mắt mũi tèm lem, thật nất mặt."

Tiết Húc cười mắng, trấn an vỗ vỗ ông, "Tôi mạng lớn đâu, một chút việc đều không có, bác yên tâm đi."

Hạ Lăng nhìn họ, cảm giác đây mới đúng là một gia đình. Ngay cả ba mẹ Tiết Húc cũng chỉ đến xem hắn có ổn không, giống như một hình thức phải làm, và họ nhanh chóng rời đi sau chưa đầy một giờ.

Họ vui vẻ trở về nhà, Tiết Húc lập tức lấy quần áo sạch sẽ và lao vào phòng tắm để tắm. Trong khi đó, Hạ Lăng quay trở lại phòng để kiểm tra nhật ký của mình.

Cô lật sang trang mới nhất.

Mười ngày đã trôi qua kể từ lần cuối cùng cô viết nhật ký.

Hạ Lăng không tin nhìn vào ngày tháng, cảm thấy vô cùng hoang mang.

Đối với cô, đó chỉ là một giấc ngủ bình thường, nhưng thực tế là đã quá lâu rồi.

Cô biết đó là hiện tượng thiếu hụt thời gian.

Hiện tượng này đã có từ lâu, thậm chí trước đây Lăng Hạ đi ra ngoài so với cô thường xuyên hơn rất nhiều, có khi hai ba tháng cô mới đi ra một lần, nhưng cảm giác mê muội cũng không nghiêm trọng như bây giờ.

Chắc là do trước đây cô ấy không muốn xuất hiện.

Vì vậy, cô không cảm nhận rõ như bây giờ.

Nhưng hiện tại thì khác, mỗi ngày bên cạnh Tiét Húc đều giống như đếm ngược, mỗi ngày trôi qua càng trở nên ít đi.

Lăng Hạ chiếm nhiều ngày như vậy cùng một lúc, khiến cô vô cùng đau khổ.

Khóe môi Hạ Lăng nhếch thành một đường thẳng, âm thầm hờn dỗi.

Cô xem qua cuốn nhật ký, phát hiện có dấu vết lật giở. Không những thế, Lăng Hạ còn viết nguệch ngoạc lên đó, bình luận về cuộc đời cô.

"Hừ, cô cư nhiên có người thích sao? Lại còn lén lút yêu đương. Không cần ngây thơ như vậy, nghe tôi nói, lột sạch quần áo của hắn, ăn sạch hắn. Hãy thử đi, nếu không cô sẽ hối hận đấy."

" Người phụ nữ tên Khương cái gì Yên này bị bệnh sao? Mà sao cô yếu thế, không biết đánh cô ta sao? Ả khốn đó!

" Ta khinh, loại tra nam Tiết Húc này gây nợ đào hoa khắp nơi, chỉ có cô ngu ngốc mới không nở rời xa hắn. Đổi lại là tôi, chắc chắn sẽ làm hắn táng gia bại sản!"

...

Cuốn nhật ký được viết thêm hàng chục trang.

Tất cả chỉ là sự giễu cợt, nhạo báng, khinh bỉ của Lăng Hạ.

Hạ Lăng sắc mặt hết xanh lại đỏ đan xen vào nhau. Cô như thể cảm thấy tiếng xì hơi hôi hám của Lăng Hạ phụt vào mặt, hắn đang dạy cho mình một bài học.

Tên nhóc thối tha này!

Thật vô pháp vô thiên!

Một ngày nào đó, hắn ta phải được dạy cho một bài học nhớ đời!

Tức giận, cô lật sang một trang khác và vô tình nhìn xuống.

Tầm mắt đóng băng.

Cả người đông cứng lại.

Nét chữ rồng bay phượng múa của Lăng Hạ rõ ràng dễ nhận thấy "Tôi vừa giúp cô thực hiện tâm nguyện, cô không cần cảm ơn tôi."

Anh còn đặc biệt dùng bút đỏ vẽ một nụ hôn gió hình môi.

Moaz..z..z...

Hạ Lăng kinh hãi mở to hai mắt, tay run lên, suýt chút nữa xé rách trang giấy này.

Editor: TranGia1012 ( Wattpad)
----------

https://truyen247.pro/tac-gia/TranGia1012

----------

*

Ngày hôm sau khi đến trường, ánh mắt kỳ lạ của Hạ Lăng vô tình hay cố ý rơi vào miệng Tiết Húc, màu sắc hồng hào, hình dáng xinh đẹp, mơ hồ lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Cô biết anh có thói quen liếm môi, cho nên mỗi lần miệng anh giống như thoa son vậy, có chút ướt át như nước, căng mọng bóng loáng.

"Làm sao vậy? Trên miệng của tôi có cái gì sao?" Thấy Hạ Lăng kỳ quái nhìn chằm chằm miệng mình, Tiết Húc không khỏi lau miệng, kỳ quái hỏi.

"Không có gì." Hạ Lăng khó chịu dời tầm mắt, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ.

Bởi vì mấy ngày nay Lăng Hạ thống trị thân thể, Hạ Lăng ở trong cơ thể không có ý thức ngủ say, như vậy tương đương với không lên lớp.

Tiết học đầu tiên là tiết toán, sau khi chuông vào lớp vang lên, giáo viên dạy toán cầm một chiếc cốc giữ nhiệt bước vào, dáng vẻ uy nghiêm.

"Các em mở trang thứ một trăm bảy mươi tám của sách ra."

Hạ Lăng mở sách ra một cách máy móc, vẻ mặt đờ đẫn.

Cô giáo nói đến bao giờ vậy?

Ký ức của cô vẫn còn bị mắc kẹt trong một vài chương đầu tiên.

"Trước khi bắt đầu tiết học mới, tôi sẽ yêu cầu một số học sinh trả lời các câu hỏi được giao trong tiết học trước."

Giáo viên toán chậm rãi nói, ánh mắt sắc bén quét qua khán giả.

Cả lớp ngồi thẳng dậy, không dám thở mạnh.

Hạ Lăng vẫn mắc kẹt trong sự tự vấn vô tận của "những ngày này tôi đã học được gì, tôi đã làm gì, tại sao câu hỏi này biết tôi nhưng tôi không biết nó".

"Nữ sinh thứ hai từ bên trái ở hàng thứ ba cạnh cửa sổ, đến trả lời câu hỏi đầu tiên." Giáo viên dạy toán xác định mục tiêu, nhìn thẳng về phía Hạ Lăng.

Hạ Lăng sửng sốt một chút, vô thức đếm số ghế của mình.

"Đừng nhìn xung quanh, là bạn, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đứng lên."

"Phốc..."

Một số học sinh âm thầm cười.

Hạ Lăng gồng mình đứng dậy, những ánh mắt xung quanh khiến cô rùng mình, cô thậm chí không biết câu hỏi nào được hỏi, cô nên trả lời thế nào đây?

"B." Tiết Húc thanh âm không lớn, nhưng lại rõ ràng truyền đến bên tai, giống như nước suối trong suốt, cứu nàng thoát khỏi lửa và nước.

Tình thần Hạ Lăng vô cùng căng thẳng, nhưng vô cùng tin tưởng hắn, liền nói với giao viên " Thưa cô, đáp án B."

Hạ Lăng mắt của giáo viên dạy toán vô tình rơi vào Tiết Húc bên cạnh cô, và chế nhạo "Nói cho tôi biết, tại sao bạn lại chọn B?"

Hạ Lăng bế tắc.

Ánh mắt Tiết Húc dường như đang nghiêm túc đọc sách, nhưng bàn tay dưới gầm bàn lại lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé ướt đẫm mồ hôi lạnh của cô.

Những đầu ngón tay ấm áp đang viết vào lòng bàn tay cô. Từng nhát một, cọ xát vào da cô, khiến nó cảm thấy nóng và ngứa.

Hạ Lăng toàn thân run rẩy.

Anh ấy viết: Hãy nhìn vào bàn của tôi.

Hạ Lăng theo bản năng nhìn xuống bàn học của Hắn. Tờ giấy nháp màu trắng hướng về phía cô, anh viết đầy đủ các bước bằng bút dạ màu đen. Sợ cô không nhìn rõ, hắn viết phông chữ in hoa, kích thước chữ to gần như chiếm hết một trang giấy.

Hạ Lăng liếc mắt liền nhớ kỹ, tim đập như trống, cô diễn giải lại với giáo viên.

"Ngồi đi." Giáo viên dạy toán hừ một tiếng, "Tuần này ngày nào em cũng trốn học, nhìn không giống học sinh lớp trọng điểm gì cả, về sau em nên chuyên tâm nghe giảng đi!

"Vâng ạ." Hạ lăng ngoan ngoãn đáp lại. Sau khi ngồi xuống, cô thì thầm với Tiết Húc lời cảm ơn.

"Làm sao vậy." Nguy cơ qua đi, Tiết Húc nhàn nhã xoay chuyển bút giữa các ngón tay, nhìn thấy nàng bộ dáng bận tâm, cười nói: "Đừng buồn, trở về tôi sẽ giúp dạy kèm cô, nhất định sẽ sớm bù đắp."

Anh hiểu rõ cô, biết cô không phải loại người không biết suy nghĩ khi bị giáo viên phê bình. Rất có thể, cô đang thầm bực bội vì cô ấy bị tụt hậu trong học tập.

"Ừ." Hạ Lăng cười cảm kích, ánh mắt vô tình chạm phải môi anh, tim đập nửa nhịp, vội vàng tránh nhìn anh.

Từ khi biết Lăng Hạ hôn Tiết Húc, cô không khỏi miên man suy nghĩ.

Cô biết Lăng Hạ là người như thế nào, không thể chỉ có hôn mặt mà lại dương dương tự đắc cho cô biết như thế, nhất định là hắn đã hôn môi Tiết Húc!

Nói cách khác, chính cô ấy đã hôn miệng của Tiết Húc!

Về phần Tiết Húc, lúc đó sẽ phản ứng như thế nào?

Ngạc nhiên, khiếp sợ, ghê tởm, bài xích, hay... thích?

Có phải hắn đã đẩy cô ra?

Hay hắn cũng thích cô sao?

Câu hỏi này khiến Hạ Lăng trằn trọc cả đêm hôm qua, lăn lộn không ngủ được, thật muốn xông vào phòng Tiết Húc kéo hắn lên, lớn tiếng hỏi hắn nghĩ gì về cô? Hắn có ý tứ gì không? Nếu vậy, chúng ta có thể miễn cưỡng ở bên nhau đấy!

Đương nhiên, những điều trên hoàn toàn là tưởng tượng, cô không táo bạo như Lăng Hạ, không thể làm chuyện như vậy.

Còn chuyện Lăng Hạ tự mình hôn Tiết Húc, Hạ Lăng cũng không có ý kiến ​​gì, dù sao cũng là thân thể của cô, cho nên dù thế nào cô cũng không thể chịu khổ, chỉ tiếc là lúc đó cô không có ý thức. Cô không thể cảm nhận được gì cả.

Editor: TranGia1012 ( Wattpad)

----------

https://truyen247.pro/tac-gia/TranGia1012

Một chương nó dài hơn 3 ngàn từ, mình cũng bỏ nhiều thời gian để edit ngôn từ sao cho phù hợp, một chương mất vài giờ lận ạ.

Mọi người đọc xong chương nào có thể cho mình 1 ⭐ BÌNH CHỌN vào góc dưới bên trái chương đó và truyện để mình có động lực được không ạ.😍
Đừng âm thầm đọc rồi ra đi mình nản lắm.😭

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro