Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Xoá Tên Khỏi Gia Tộc

"Ông xin lỗi, ông xin lỗi..." Ông lão vẫn còn ôm lấy cô và khóc

"Ông là ai?" 

Tạ Liễu sau khi nghe tin ba mẹ đã chết cô như không còn như trước, một cô bé dịu dàng, điềm đạm, bây giờ cô như cái xác không hồn, ánh mắt nhìn như không hỏi ông lão

"Con không cần biết ông là ai, ông đến để đưa cháu ra khỏi đây, đi, theo ta"

Nói rồi ông lão bế cô lên còn Tạ Hoan đã ngất xỉu vò khóc quá nhiều được trợ lí đi theo ông cõng theo, còn Tạ Phong thì...

"Đó là em trai cháu"

Là Tạ Liễu đã lên tiếng  "Con không thể bỏ em ấy, tụi con không thể tách ra được!!"

"Chị ba, anh Phong, đừng bỏ em..."  là tiếng khóc thút thít của Tạ Hoan, vẫn nhắm mắt nhưng miệng cứ lẩm bẩm

Ông lão nhìn cả 2 đứa cháu gái và nhìn Tạ Phong, thở dài một cái ông quay sang nói với vệ sĩ

"Đưa nó theo, quả thật...chúng nó không thể tách rời"

Và sau đó bọn họ rời đi khỏi tầng hầm men theo cầu thang đi lên, ánh sáng được soi vào gương mặt của Tạ Liễu, điều đầu tiên mà cô thấy đó là máu

Máu đều có ở khắp nơi, xác chết nằm là liệt trên sàn, trong đống người đó cô như thấy được thi thể của bà đầu bếp và cô hầu gái, sau lưng họ bị những con dao đâm sau lưng máu vẫn tràn ra

Cô nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của quản gia, ông lão như biết cô tìm ai, liền bảo

"Là Chu quản gia báo cho ta biết, ông ấy không sao, được người của ta đưa đi chữa trị, sẽ không chết được"

Tạ Liễu nghe vậy liền rơi nước mắt

Chu quản gia đã bên cạnh ba mẹ cô từ lúc họ lấy nhau và sinh ra các cô, ông ấy như người ông mà các cô luôn yêu mến, nếu như...ông ấy cũng đi theo ba mẹ cô, có lẽ cô sẽ tuyệt vọng đến mức nào ...

"Ông, con muốn qua bên nhà ông nội" Tạ Liễu nhìn ông lão và nói, ba mẹ cô đã ra đi chắc chắn bên ông nội đang làm tang lễ, cô phải qua đó và ...

"Được" Ông lão đồng ý và đưa bọn cô ra xe, mở cửa nhẹ nhàng đặt cô vào trong cùng Tạ Hoan và Tạ Phong, còn ông đi ra ghế trước ngồi cùng tài xế

"Bác Ân, cho xe đến nhà chính của Tạ Gia"

"Vâng ông chủ"
.
.
.
Nhà chính Tạ Gia

Vừa bước xuống xe Tạ Liễu kiềm nước mắt không để rơi một giọt nào, thậm chí không cho mắt ngấn lệ

Bên ngoài đều trải đầy hoa tang, cô men theo con đường đi vào trong, từng bước cô đi cảm thấy nặng nề, tới được cánh cổng, mùi nhan xông vào mũi cô, bên trong tất cả mọi người đều mặc đồ màu đen

Mọi người quay ra cánh cửa thì thấy Tạ Liễu trên người mặc chiếc đầm hôm còn sinh nhật, một bộ váy mài trắng tính, không dính một vết bẩn, tóc có hơi rối nhưng vẫn sạch sẽ từ trên xuống dưới

Bọn họ nhìn cô khinh miệt

"Coi nó kìa, Tạ Hoành Dương với Diệp Uyển qua đời mà nó không ăn mặc tử tế để đưa ba mẹ nó đi sao?"

"Nó chẳng khóc lấy một giọt nước mặt, mặt nó như tượng vậy, không có cảm xúc"

"Thật khổ anh chị hai, sinh ra một đứa con bất hiếu"

Những lời nói hết sức là quá đáng và khinh bỉ với cô, bọn hoi chính là anh chị em ruột của ba cô, hoi đến đây chỉ vì muốn lấy gia sản của ba cô mà thôi, bọn họ đều giả tạo

"Tôi muốn gặp ông nội" Tạ Liễu lên tiếng bỏ qua những lời nói của bọn họ, đi thẳng vào trong

"Con vẫn bình an là tốt rồi" Giọng nói từ phía cầu thang vang lên, tất cả mọi người né ra để cho ông lão đó đến gần cô

Chính ông là người bảo cô hầu gái nói cho Tạ Liễu biết chuyện của ba mẹ nó và kêu quản gia Chu bảo vệ cho các cô đi thông báo cho ông ngoại của cô đến đón cô đi, nhưng không ngờ ông ta lại đưa cô đến đây, chẳng phải là hại chết nó sao

"Cháu đã đến đây rồi thì tốt, ông có chuyện muốn nói với cháu" Ông nội hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn cô như nhìn thấy con trai ông, trong ba người con Tạ Minh Vương và Tạ Hoan thì lại giống mẹ có vài nét của ba nó, còn Tạ Liễu thì hoàn toàn giống ba nó cho nên ông bà rất thương đứa cháu gái này

Nhưng hôm nay vì bảo vệ cho con, ông nội đành phải nhẫn tâm làm điều này

"Từ nay trở đi các con không còn là người trong hia tộc nữa, đi ra khỏi Tạ Gia, các con không còn mang họ Tạ nữa, từ nay về sau sẽ mang họ của mẹ, không được bước chân vào Tạ gia nửa bước !!!" Xin lỗi Liễu nhi, ông nội phải làm vậy để các con được an toàn

Cô vừa nghe xong ông nội nói điều này, cô lùi ra sau vài bước, quỳ xuống nhưng không khóc, 2 tay cô nằm chặt tiến lên phía ông nội hết lên

"TẠI SAO! TẠI SAO ÔNG NỘI LẠI LÀM VẬY, NGAY CẢ ÔNG CŨNG BỎ CHÚNG CON, TẠI SAO!!!"  Cô như mất bình tĩnh, muốn nắm tay ông nội nhưng bị mọi người ngăn cản, một người phụ nữ nắm lấy tay cô kéo ra hất mạnh xuống sàn, lực ném rất mạnh khiến đầu gối của cô cạ xuống sàn trơn, cảm giác đau rát truyền tới khiến cô nhăn nhó

"Một đứa bị gạch tên ra khỏi gia tộc mà còn muốn ở đây làm loạn, không đến lượt mày lên tiếng con ranh!" Giọng nói chua chát đấy là chị hai của cha cô Tạ Liên Phương, lúc ba mẹ cô chưa chết, bà ta lúc nào cũng đi qua nhà ba mẹ cô vui đùa cùng các cô, mua quà tặng các cô thậm chí có khi ngủ cùng cô xem cô như con ruột bởi vì bà ta không có chồng con

"Liên Phương, không đến lượt con xen vào!" Là ông nội cô lên tiếng, ông cắn răng chỉ tay ra hướng trước cửa

"Đi ra khỏi đây, ở đây chúng tôi không tiếp người lạ" Câu nói cuối cùng của ông khiến cô đang quỳ dưới sàn đột nhiên đứng lên, nói với ông

"Ba mẹ cũng không cần tôi, ông cũng không cần tôi, ngay cả dì..." nói đến đây, ánh mắt cô nhìn Tạ Liên Phương đầy vẻ đau khổ

"Con xem cô như người mẹ thứ 2 của con, vậy mà cô lại đẩy con ra như vậy, cô 2 ơi..."

Tạ Liên Phương nghe cô gọi mình, lập tức ngẩn đầu lên nhìn cô, Tạ Liễu thấy cô nhìn mình thì nói tiếp

"Con đau lắm, con đau lắm cô 2" nói xong rồi nước mắt cô chảy xuống, vẻ mặt cô cười nhìn họ rồi quay lưng bước đi thật nhanh ra ngoài

Cô vừa khóc chạy ra cổng, ở ngoài cổng là 2 chiếc xe đậu, bên trong là 2 đứa em của cô luôn yêu thương, từ nay 2 đứa nó là người thân cuối cùng của cô và cô có trách nhiệm phải bảo vệ chúng

Cửa xe mở ra, là ông lão đó, đột nhiên cô thấy khuôn mặt của mẹ và ông lão đó, cô lao vào ôm lấy ông, khóc y hệt Tạ Hoan

"Ngoan, đừng khóc, ông sẽ đưa cháu về nhà, đừng khóc..." Bàn tay già nua vỗ tay lên đầu cô nhẹ nhàng và nói

"Mừng cháu trở về nhà"

Tạ Liễu nghe thế khóc lớn hơn, một lớn một nhỏ ôm nhau khóc cho đến khi ông lão đưa cô vào xe còn bản thân ra ghế trước ngồi và cho xe di chuyển ra sân bay

.....
Bên trong Tạ Gia

Tạ Liên Phương thấy con bé đi thì lòng như bị dao cứa, rất đau

"Dì 2 biết con đau nhưng xin lỗi con, dì 2 không thể quan tâm con được, vì bảo vệ con dì 2 phải đẩy con ra như vậy" Ánh mắt bà đã cay nhoè đi, quay lưng bước lên cầu thanh đi về phía phòng mình

"Vì bảo vệ con để bọn họ thấy con không được yêu thương trong nhà, gạch tên con khỏi gia phả để họ không làm hại đến con, cho con cuộc sống bình yên không vướng vào vòng tranh giành gia tộc..."

Người có thể điều hành công ty bây giờ chỉ có thể là ông nội tụi nó là cha bà, bây giờ các con trai của ông như sói, rình rập để lấy gia tài của em trai bà, bà không thể để công sức của em trai bà bị bọn phản bội đó cướp lấy

Hiện tại chuyển nhượng tất cả số cổ phần và tài sản của em trai bà qua cho bà để bà có thể quản tất chúng, chỉ cần đợi Tạ Minh Vương con trai trưởng của em trai bà đến khi nó 22 tuổi, đến lúc đó bà sẽ đưa công ty cho nó, còn Tạ Liễu và Tạ Hoan sẽ được thừa hưởng gia tài khi chúng nó 18 tuổi, chúng sẽ được mang lại họ Tạ

"Các con phải ráng sống thật tốt, hãy đợi dì 2 đưa các con về!!!"

.....

————————————Câu đố———————————

Liệu Tạ Liên Phương có phải người tốt và đợi anh em họ về và trả lại hết tất cả không???

A. Có, vì bà thật lòng
B. Vì tiền dễ thay lòng, không bao giờ
C. Đáp án khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro