Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Anh không còn quan trọng nữa

Mục Cửu Tiêu chưa từng thấy Lâm Tích có một mặt tàn nhẫn đến vậy.

Cô cứ như thể sống không cần ngày mai, chỉ muốn trả thù, muốn thoải mái.

Cú đá đó khiến Đồng Chân Chân ngã nhào xuống đất, sợ đến mức mất hết hình tượng, đau đớn kêu lên.

Người xung quanh vội vã chạy đền đỡ cô ta lên.

Mục Khuynh Bạch tức đến giậm chân, chỉ vào Lân Tịch mắng:

"Đồ tiện nhân, mày muốn chết à, ngay trước mặt anh tao mà mày dám đánh chị Đồng!"

Mục Cửu Tiêu trầm giọng quát: "Im đi!"

Lâm Tích thở hổn hển, Nhìn Đồng Chân Chân đang run rẩy ôm bụng, vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng cũng thay đổi, cô vô lực ném chiếc đĩa trong tay đi.

Nếu không phải trong lòng có ranh giới pháp luật kìm nén, hôm nay cô sẽ không chỉ đá một cú đơn giản như vậy.

Việc cần làm đã xong, Lâm Tích quay người định đi, Mục Cửu Tiêu lại kéo cô lại.

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó, dường như đang thăm dò xem đây rốt cuộc có phải Lâm Tích không.

Đáp án đã rõ ràng, chính là cô.

Chắc chắn là Lâm Tích, người đã bị ghen tuông làm cho mất trí.

Sắc mặt Mục Cửu Tiêu trở nên cực kỳ u ám, anh nghiêng người, kéo cô đến trước mặt Đồng Chân Chân.

"Xin lỗi cô ấy."

Bốn chữ đó khiến khuôn mặt Lâm Tích càng thêm tái nhợt.

Ngón tay anh siết rất chặt, máu từ vết thương vừa mới se lại lại tuôn ra, Lâm Tích cảm nhận rõ ngón tay mình lại ướt đẫm.

Nhưng tất cả đều bị che bởi chiếc găng tay đen.

Cô đau đến run cả môi, điều khiến cô nghẹt thờ hơn là luồng khí đầy hung bạo từ Mục Cửu Tiêu.

Khiến cô cảm thấy nếu không phải vì muốn giữ thể diện của một người đàn ông, có lẽ vì Đồng Chân Chân, anh cũng sẽ đá cô một cú.

Lâm Tích cố nén cảm xúc, nhìn người đàn ông trước mặt, khó khăn nói: "Mục Cửu Tiêu, buông tôi ra."

Tay Mục Cửu Tiêu không hề buông lỏng, giọng nói trở nên tàn nhẫn: "Lâm Tích, tôi bảo cô xin lỗi!"

So với khí thế áp đảo của anh, Lâm Tích lại quá bình tĩnh.

Cô giễu cợt kéo khóe môi, khàn khàn nói từng chữ một: "Nếu anh muốn thể hiện phong thái đàn ông của mình thì cứ gọi cảnh sát đi, tôi có cần xin lỗi cô ta hay không cảnh sát sẽ tự có quyết định, anh không có tư cách sắp xếp cho tôi ở đây!"

Thấy tình hình không thể kiểm soát, lúc này Đồng Quân Ngạn bước ra kéo Mục Cửu Tiêu lại: "Cửu Tiêu."

Anh ta đưa tay ra hờ hững chắn giữa hai người, xoa dịu cuộc chiến: "Đây là bên ngoài, đứng làm mọi chuyện quá xấu mặt."

Mục Cửu Tiêu như không nghe thấy, chỉ nhìn Lâm Tích.

Trên má cô đã lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt nhợt nhạt gần như không thấy, rõ ràng là đang cố gắng chống đỡ.

Nếu Đồng Chân Chân gây sự với cô trước, việc cô làm ầm ĩ lên còn có thể hiểu được, nhưng từ đầu đến cuối chỉ là cảm xúc của cô.

Cô có chỗ dựa nào để làm càn như vậy?

Hay là có điều gì khó nói phía sau?

Đồng Quân Ngạn lại gọi một tiếng: "Cửu Tiêu."

Mục Cửu Tiêu trầm tư nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Tích, dường như muốn nhìn thấu điều gì đó, rồi nói qua loa với Đồng

Quân Ngạn: "Cậu đưa Đồng Chân Chân đến bệnh viên trước đi."

Trên mặt Đồng Quân Ngạn thoáng qua một chút kỳ la.

Anh ta đưa đi?

Lúc này, không phải Mực Cửu Tiêu nên gánh vác trách nhiệm này sao?

Đồng Quân Ngạn lại nhìn Lâm Tích một lần nữa, lờ mờ cảm thấy mối quan hệ của họ không hề đơn giản.

Nhưng anh ta không chọn đào sâu vào lúc này, quay người đi xem tình hình của Đồng Chân Chân.

Đồng Chân Chân nhìn Mục Cửu Tiêu, cắn môi không cam lòng.

"Đi thôi." Đồng Quân Ngạn khoác tay lên vai em gái, mạnh mẽ nói: "Lên xe trước đã rồi tính."

Giả vờ tội nghiệp với Mục Cửu Tiêu là vô ích.

Nếu anh có lòng, ngay giây phút Đồng Chân Chân bị đá ngã, anh đã gọi người đưa cô ta đi bệnh viện ngay lập tức rồi.

Mục Cửu Tiêu không hề có ý định báo cảnh sát, thậm chí còn cho người xử lý những rắc rồi liên quan đến vở kịch này.

Anh dẫn Lâm Tích rời khỏi khách sạn.

Lâm Tích giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh.

Mục Cửu Tiêu nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của cô, lạnh giọng hỏi: "Tại sao lại động thủ với Đồng Chân Chân?"

Lâm Tích không thoát ra được, chỉ có thể bị giam giữ tại chỗ.

Cô ngước mắt lên, lặp lại câu nói đó một cách vô hồn: "Buông tôi ra."

Mục Cửu Tiêu siết tay mạnh hơn vài phần: "Tôi hỏi cô đấy."

Tay Lâm Tích không ngừng dùng sức, trên mặt tràn đầy sự xa cách: "Anh muốn tôi trả lời cái gì? Nếu tôi nói Đồng Chân Chân làm tôi bị thương trước, anh có tin không?"

"Cô ta làm tổn thương cô? Trước khi cô ra ngoài, cô ta vẫn luôn ở bên cạnh tôi, bây giờ cô nói dối đã không cần phải suy."

Cô biết Mục Cửu Tiêu sẽ nói như vậy.

Không tin cô còn ép hỏi, mọi nơi mọi lúc đều đứng ra bảo vệ Đồng Chân Chân.

Mục Cửu Tiêu nhìn chằm chằm vào từng hành động của cô.

Ánh mắt đầy sự ghét bỏ trong đôi mắt đó khiến trong lòng anh bỗng dâng lên một ngọn lửa vô danh.

Anh hất mạnh cô ra, không muốn lãng phí tình cảm nữa, dưới khuôn mặt ẩn chứa sự hung bạo đáng sợ.

"Lâm Tích, tôi cảnh cáo cô lần cuối, tôi không ly hôn là vì cô còn có giá trị lợi dụng, chứ không phải là lá chắn để cô làm càn. Cho dù không có Đồng Chân Chân, địa vị Mục phu nhân của cô cũng không thể vững chắc."

Giọng nói của anh không nặng không nhẹ, lời mỉa mai trên môi như một lưỡi dao vô hình, đâm thẳng vào trái tim Lâm Tích.

Lâm Tích mới nhận ra cũng không đau đến thế.

Cô lặng lẽ đứng đó, không vui không buồn.

Vị trí Mục phu nhân đối với tôi từ trước đến nay không phải là thứ tốt đẹp gì." Lâm Tích đứng đối diện với gió, mái tóc bị thổi bay tán loạn, giọng nói cũng trở nên mơ hồ: "Từ bây giờ trở đi, anh cũng không còn quan trọng nữa."

Câu nói sau bị tiếng xe ô tô chạy qua che lấp.

Mục Cửu Tiêu không nghe rõ

Đồng Quân Ngạn xuống xe, đứng cách đó không xa nói: "Cửu Tiêu, đi bệnh viện với tôi đi, Chân Chân bây giờ cần cậu nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro