Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Bất kì cái biểu đồ hình cột nào cũng dài hơn anh

Nhân viên lễ tân mà không nhìn ra mối quan hệ của họ thì đúng là làm nghề uống phí rồi.

Khi Mục Cửu Tiêu thốt ra câu đó, anh đã vô cùng tức giận. Cô lễ tân run rẩy giải thích: "Dạ không có ạ, Mục tổng, vị, vị tiểu thư này nói là đến tìm anh tôi chỉ làm theo quy trình, yêu cầu cô ấy đăng ký..."

Lâm Tích cố gắng rút tay khỏi Mục Cửu Tiêu.

Mục Cửu Tiêu thuận thế siết chặt hơn, anh lạnh mặt dặn dò Chu Thương: "Cậu tự xử lý."

Chu Thương hiều ý, gật đầu.

Nhìn thầy hai người đi khuất, Chu Thương mới đầy tiếc nuối nhìn cô lễ tân.

"Tôi nhớ cô mới vào làm không lâu, sao lại gây ra họa lớn thế này."

Cô lễ tân vừa nghe đã biết mình sắp bị sa thải, ấm ức bật khóc:

"Trợ lý Chu, tôi đã rất vất và mới phỏng vấn được vào đây, tôi thật sự không làm gì cô ấy cả, anh cho tôi một cơ hội nữa được không."

Chu Thương lại liếc nhìn về phía thang máy của tổng giám đốc.

Nhớ lại những thay đổi nhỏ gần đây của cấp trên, anh ta cũng đoán được mối quan hệ giữa anh và phu nhân đã có chút khác biệt.

Dẫu không có tình cảm, nhưng dù sao cũng là vợ chồng.

Nhân viên cấp dưới cũng không thể tùy tiện làm càn.

Anh ta bất lực nói: "Cô chọc giận Mục tổng, tôi không thể giữ cô lại được. Bên tài vụ sẽ bồi thường cho cô, cô hãy chủ động xin nghỉ việc đi."

Bánh được mang ra vẫn còn nóng hổi, Mục Cửu Tiêu cắn một miếng, cảm giác tan chảy ngay trong miệng.

Vị bánh mềm xốp nhưng không quá ngọt, một cách thần kỳ đã kích thích vị giác của anh, khiền anh đột nhiên thấy đói.

Anh im lặng, ăn hết miếng này đến miếng khác.

Lâm Tích đến đây bị dính chút mưa, người hơi ẩm ướt, đang khoác chiếc áo vest của anh.

Cô ngồi một bên, nhìn Mục Cửu Tiêu say sưa ăn bánh, cảm giác thành tựu đã thay thế tâm trạng tồi tệ lúc này.

"Thế nào?" Lâm Tích không nhịn được hỏi: "Cho tôi một số điểm được không?"

Mục Cửu Tiêu đánh giá một cách khách quan: "Ba điểm."

Lâm Tích lén lườm nguýt.

Ba điểm mà ăn không ngừng, đúng là nói một đằng làm một nẻo.

Mục Cửu Tiêu ăn được một nửa thì chăm chú nhìn chiếc bánh, cảm thấy quen quen.

"Dì ở nhà làm sao lại dạy cô làm món này?"

Lâm Tích chống cằm: "Dì ấy nói đây là đặc sản quê của mẹ anh, để anh nếm lại hương vị tuổi thơ."

Ánh mắt Mục Cửu Tiêu trầm xuống, anh nuốt phần bánh còn lại trong miệng, rồi không ăn thêm miếng nào nữa.

Anh lấy khăn giấy lau tay, những ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng, vô cùng đẹp mắt.

Lâm Tích nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của anh, ngẩn người: "Sao thế?"

Mục Cửu Tiêu bình thản nói, "Không có gì."

Lâm Tích đoán: "Nếu anh thấy không ngon, sau này tôi sẽ không làm nữa."

Chiếc áo vest của anh quá rộng so với cô, càng làm cô trông nhỏ nhắn hơn, gương mặt ngước lên một chút đầy vẻ nghiêm túc.

Mang theo sự quan tâm thận trọng.

Mục Cửu Tiêu mềm lòng trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn nuốt những lời muốn nói xuống.

Lúc nhỏ anh đã từng ăn vài lần loại bánh này do mẹ làm.

Nhưng lần nào cũng bị dị ứng.

Sau đó bố mẹ ly hôn, anh không bao giờ ăn nữa, cũng không gặp lại mẹ.

Mục Cửu Tiêu đột nhiên hỏi: "Lâm Tích, tại sao đổ cô làm tôi lại không bị dị ứng?"

Lâm Tích nhẹ nhàng cười, nhún vai: "Chỉ cần bỏ chút công sức thôi."

Một câu nói nhẹ nhàng "chỉ cần bỏ chút công sức" đã che giấu ba năm cố gắng vất vả của cô.

Mục Cửu Tiêu thấy ánh mắt cô có chút buôn bã, trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ.

Sau đó, anh thấy môi cô có vẻ nhợt nhạt, hình như là lạnh, nhớ lại lúc đến cô đã bị dính mưa.

"Ở đây có phòng nghỉ, cô đi tắm đi." Mục Cửu Tiêu nói, "Tầm xong thì về."

Lâm Tích vốn không cảm thấy gì, nhưng khi Mục Cửu Tiêu nhắc nhờ, cô rùng mình.

Nhưng tắm ở đây cô có chút ngượng: "Phiền phức lắm, về nhà rồi tắm."

Mục Cửu Tiêu nói một cách vô tình: "Nếu cô chết cóng ở đây, tôi sẽ vứt cô và số bánh còn lại vào thùng rác dưới lầu."

Cái miệng này độc địa thế, lúc nhỏ chắc ăn phải thuốc chuột lớn lên hả

Chẳng biết cảm ơn chút nào.

Lâm Tích xoa xoa cánh tay, nhất quyết không đi.

Ánh mắt Mục Cửu Tiêu cúi xuống, nhìn vào ngực cô

Lâm Tích đột nhiên thấy toàn thân không thoải mái, cô vòng tay ôm ngực: "Anh nhìn gì đấy?"

Mục Cửu Tiêu nhìn một cách thản nhiên: "Áo xuyên thầu rồi."

Khóe miệng Lâm Tích giật giật.

Mục Cửu Tiêu thu lại ảnh mắt, thất vọng tặc lưỡi một cái.

Lâm Tích trợn tròn mắt: "Anh tặc lưỡi cái gì?"

Mục Cửu Tiêu lười biếng vắt chéo chân, tiện tay lấy một tập tài liệu ra xem, mượn chuyện này nói chuyện khác: "Những số liệu này còn thú vị hơn thân hình của cô nhiều."

Lâm Tích nhếch môi.

Không chịu thua, cô nhìn vào "chỗ đó" của anh.

"Ừ đúng rồi, có một số người còn thú vị hơn, bất kỳ cái biểu đồ cột trong máy tính của anh cũng dài hơn anh ta nữa."

Mục Cửu Tiêu lật một trang, cười như không cưới: "Thế thì đúng là đáng tiếc thật."

Lâm Tích còn muốn tiếp tục mạt sát, giả vờ thở dài với "chỗ đó" của anh, ai ngờ thứ dưới lớp quần kia lại vô cùng dễ thấy, cô muốn nói xấu cũng không mở miệng được.

Thôi thì đi tắm vậy.

Tắm xong, Lầm Tích quấn chiếc khăn tắm của Mục Cửu Tiêu đi ra, không nhịn được đứng trước gương ưỡn ngực.

Đâu có phẳng.

Cái này cũng đầy đặn lắm chứ.

... À, có lẽ nhỏ hơn của Đồng Chân Chân một chút.

Chắc vì thế nên anh mới hay châm chọc cô.

Lâm Tích lắc lắc đầu, không cho phép mình nghĩ đến những chuyện đó, cô túm chặt khăn tắm, tìm quần áo.

Khi chạm vào quần áo, cô mới nhớ ra đồ của mình đã bị ướt nên không thể mặc được. Cô hoảng hốt, nhìn về phía cửa.

Cô cũng không mang theo điện thoại, chỉ có thể nhờ Mục Cửu Tiêu bảo người mang một bộ đồ mới đến.

Cô định mỡ miệng gọi, nhưng còn chưa kịp nói. Mục Cửu Tiêu đã đột ngột mở cửa bước vào.

Lâm Tích sững người.

Cô quên mất vừa nãy còn đang tự chiêm ngưỡng vòng một của mình, chiếc khăn tắm lỏng lẻo, nửa che nửa hở.

Mục Cửu Tiêu sớm đã biết thân hình cô thế nào, nhưng đột nhiên nhìn thấy, vẫn không khỏi ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro