
Chương 12: Đừng khóc nữa, trông như ma nữ
Mục Cửu Tiêu nói khá dứt khoát, "Bảo mẫu đang canh bên ngoài."
Lâm Tích nghĩ đến cái "Camera" kia, lòng vô cùng rồi răm.
Cô nói: "Anh có thể đợi dì ấy ngủ rồi về phòng anh, dì ấy cũng không thế cả ngày cứ nhìn chằm chằm anh được."
Mục Cửu Tiêu: "Được, lát nữa cô tìm cơ hội ra ngoài đi."
Chỉ trong một cái chớp mắt, Mục Cửu Tiêu đã cởi hết áo trên.
Cơ bắp săn chắc có hình dáng đẹp, bờ vai rộng, dưới ánh đèn dịu nhẹ tỏa ra vẻ quyền rũ lòng người.
Lâm Tích chưa từng thấy anh như vậy, có chút luống cuống siết chặt chăn, kéo lên người.
Hành động này lọt vào mắt Mục Cửu Tiêu, dấy lên một sự chế nhạo.
"Tôi chi đi tắm thôi, cô tưởng tôi muốn làm gì cô?"
Lâm Tích nghẹn lời.
Mặc dù giữa họ quả thật không thể xảy ra chuyện gì.
Nhưng hành động vừa rồi của Mục Cửu Tiêu không hề đơn thuần như vậy, chỉ là giả vờ để sỉ nhục cô mà thôi.
Cô không phục cãi lại: "Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, ai mà biết anh định làm gì."
Mục Cửu Tiêu lạnh lùng nói: "Tôi điên rồi mới có ý nghĩ gì với cô."
Lâm Tích buột miệng: "Tôi thấy dạo này anh quả thật có chút vấn đề về đầu óc."
Thế nên mới làm ra nhiều chuyện kỳ quái như vậy.
Mục Cửu Tiêu không để tâm đến lời nói đó, quay người đi vào phòng tắm.
Anh bỏ lại một câu: "Nếu muốn tự do, tự cô nghĩ cách tống cổ bảo mẫu đáng ghét kia đi."
Lâm Tích muốn nói tại sao, lừa Mục Ngọc Sơn đâu phải trách nhiệm của một mình cô, nhưng rồi, cô chợt nhìn thấy vết cào không rõ ràng trên lưng anh, có họng bỗng nghẹn lại.
Đó rõ ràng là vết móng tay phụ nữ cào
Vết thương khá sâu, đủ thấy lúc đó họ đã kịch liệt đến mức nào.
Lâm Tích không nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng cô cũng đã từng đọc qua, những hình ảnh ám muội lập tức hiện lên trong dầu, dần biến thành hình ảnh Mục Cửu Tiêu và một người phụ nữ khác, khiến thần kinh cô căng như dây đàn.
Cô mím môi, không cho phép bản thân mình bận tâm.
Mục Cửu Tiêu tắm xong bước ra, thấy Lâm Tích đã dọn dẹp xong chiếc ghề sofa.
Lâm Tích không ngẩn đầu nói: "Anh ngủ giường đi, sáng mai tôi sẽ nói chuyện với bảo mẫu, sau chín giờ tối không được lên lầu."
Nghĩ đền điều gì đó, cô chầm chậm quay người nhắc nhở anh: "Bộ ga trải giường tôi đã thay mới rồi."
Lúc này Lâm Tích mới nhận ra Mục Cửu Tiêu đang đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt anh không có gì đặc biệt sâu sắc, cũng chẳng khác gì ngày thường, nhưng Lâm Tích hiếm khi đối diện với anh như vậy, không khỏi ngây người.
Sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cô, cùng cơ thể dù cố gắng gượng dậy cũng vẫn rệu rã, đều lọt vào đáy mắt Mục Cửu Tiêu.
Anh nhàn nhạt mở lời: "Bảo mẫu chưa nói yêu cầu của tôi với cô à?"
Lâm Tích còn tưởng anh có chuyện gì.
Hóa ra là chê cô chưa đủ mệt.
Lâm Tích khẽ nói: "Anh bảo bảo mẫu nấu cho anh đi."
Mục Cửu Tiêu nhếch môi: "Cả bàn toàn món tôi bị dị ứng, tôi vô phúc hưởng thụ."
Lâm Tích kinh ngạc: "Sao có thể? Dì ấy không tìm hiểu về mấy thứ anh dị ứng trước khi làm sao?"
Thể chất của Mục Cửu Tiêu rất đặc biệt, anh dị ứng với nhiều nguyên liệu thực phẩm, cần phải xử lý đặc biệt mới có thể ăn được.
Lâm Tích trước đây đã tốn rất nhiều công sức vì chuyện này.
Mục Ngọc Sơn quan tâm con trai mình như vậy sao có thể không nói cho bảo mẫu những điều này?
Nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Lâm Tích, Mục Cửu Tiêu cong môi cười lạnh, một nụ cười không chút hơi ẩm: "Không phải dì ấy đã tìm hiểu từ miệng cô rồi sao? Cô bảo dì ấy làm món tôi không ăn được, chẳng phải là để cô có cơ hội thể hiện mình sao?"
Biểu cảm của Lâm Tích tức thì cứng đờ.
Cô không có
Dị ứng không phải là chuyện đùa, sao cô có thể độc ác đến vậy?
Cô tức đến mức không biết phải sắp xếp ngôn ngữ thế nào, lại càng không thể thoát khỏi ánh mắt khinh miệt trần trụi của Mục Cửu Tiêu, như một cây kim sắc nhọn, đâm thủng nỗi tủi thân mà cô đã kìm nén suốt cả ngày.
Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt nhanh hơn cả lời giải thích.
Lâm Tích không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ khó coi của
Cô tức đến mức không biết phan sấp xếp ngôn ngữ thể nảo, lại càng không thể thoát khỏi ánh mắt khinh miệt trần trụi của Mục
Cửu Tiêu, như một cây kim sắc nhọn, đâm thủng nỗi tủi thân mà cô đã kìm nén suốt cả ngày.
Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt nhanh hơn cả lời giải thích. Lâm Tích không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình, cô vội vàng cúi đầu rời khỏi phòng.
Thần sắc Mục Cửu Tiêu khựng lại, anh khẽ nhíu mày. Cô khóc cái gì chứ?
Chẳng phải tất cả đều do cô tự chuốc lấy sao?
Lâm Tích chạy xuống lầu, rồi mới nhận ra mình chẳng biết đi đâu.
Cô nghiến răng, nắm chặt nắm đấm, bước vào bếp nấu cho Mục Cửu Tiêu một bát mì
Nồi nước sối sùng sục là cơ hội tốt để cô thỏa sức khóc lớn, nhưng Lâm Tích chỉ há miệng, không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Mục Cửu Tiêu lặng lẽ xuất hiện phía sau cô, cứ thế nhìn nước mắt cô rơi lã chã vào nổi mì.
Anh mím đôi môi mỏng, lên tiếng nhắc nhở: "Trong nhà nghèo đến mức không mua nồi muối sao? Mà cô phải dùng cách này đề nêm gia vị?"
Lâm Tích giật mình, quay đầu nhìn anh.
Hốc mắt cô ướt át đỏ bừng, là dáng vẻ yếu đuối mà Mục Cửu Tiêu chưa từng thấy.
Lâm Tích luống cuống lau mặt, tưởng chừng như vậy có thể giả vờ như chưa từng khóc.
Mục Cửu Tiêu nhận xét: "Sau này đừng khóc nữa, trông như ma nữ chết oan vậy."
Lâm Tích nghẹn một cục tức trong cố họng, cố mím môi mới kiểm chế được bản thân không hất thẳng bát mì vào mặt anh.
Mục Cửu Tiêu nhìn ra cô rất tức giận.
Thật ra, khoảnh khắc đó anh rất muốn xem cô sẽ có hành động gì, nhưng tiếc thay cô đã quen với sự mềm yếu, hoặc có lẽ là quá yêu bản thần, dù lúc này đầu đang bốc khói, cô vẫn múc mì vào bát.
Trong bát mì có thêm những nguyên liệu nhỏ mà anh thích ăn.
Hương thơm ngào ngạt.
Dạ dày trống rỗng lúc này như một trai tân đói khát ba mươi năm bỗng thấy phụ nữ, điên cuồng réo gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro