LẠNH
Khi xung quanh mình chẳng có một ai,
Khi em mệt nhoài, tủi thân bật khóc,
Khi em phải gồng mình trong đơn độc,
Anh đã làm gì? Anh đã ở đâu?
Khi em chờ nhàu nhĩ cả đêm thâu
Rồi lặng lẽ tô màu đôi mắt đậm
Khi em nhủ lòng : " Chắc anh đang bận!"
Anh có để tâm ? Anh có bồn chồn?
Khi em nói rằng em đã rất buồn
Vì hai tâm hỗn dẫn xa , lạc nhịp ,
Em cố chạy hoài nhưng không bắt kịp
Anh bước chậm dần ? Anh lắng nghe không ?
Khi em ôm những kỷ niệm vào lòng
Rồi cứ nhớ thương người trong quá khứ
" Anh bây giờ nào phải anh đâu chứ ! "
Anh có xót xa ? Có hối hận nhiều ?
Khi em tự mình chấm dứt một tình yêu
Và chấp nhận một điều:
" Anh – không – đáng ! "
Là em không muốn phí hoài năm tháng
Để mù quáng đợi trông kẻ chẳng thiết tha mình .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro