Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dung_DKH1

Mặt trời sẽ hủy diệt trái đất trong vòng 7.6 tỉ năm tới

Theo tính toán của các nhà thiên văn thuộc Đại học Sussex, trái đất sẽ bị mặt trời nuốt chửng trong vòng 7.6 tỉ năm tới nếu quỹ đạo của trái đất không thay đổi.

Tiến sĩ Robert Smith cho biết nhóm nghiên cứu trước đây đã tính được trái đất sẽ thoát khỏi cảnh bị hủy diệt hoàn toàn mặc dù bị méo mó và đốt cháy thành than. Nhưng những tính toán này không tính đến ảnh hưởng của sức kéo do bầu khí quyển ngoài cùng của mặt trời gây ra.

Tiến sĩ cho biết: "Chúng tôi từng chỉ ra rằng khi mặt trời bành trướng ra, nó sẽ mất trọng lượng hình thành nên những cơn gió mạnh, mạnh hơn gió mặt trời hiện tại. Điều này sẽ làm giảm trọng lực của mặt trời lên trái đất và khiến quỹ đạo của trái đất di chuyển ra phía ngoài, đi trước mặt trời."

Nếu đó là tác động duy nhất thì trái đất sẽ thoát khỏi cảnh đổ nát hoàn toàn. Tuy nhiên, bầu khí quyển loãng bên ngoài của mặt trời mở rộng rất xa khỏi bề mặt nhìn thấy được của mặt trời, và hóa ra trái đất thực chất đang đi theo quỹ đạo trong những lớp ngoài rất loãng này. Sự kéo đi do khí loãng đủ để khiến cho trái đất trôi vào bên trong, cuối cùng bị "nuốt" và bị mặt trời làm cho bốc hơi.

Công trình mới này được hợp tác với Tiến sĩ Klaus-Peter Schroeder, từng thuộc Đại học Sussex và hiện nay công tác tại Khoa thiên văn. Đại học Guanajuato ở Mexico.

Sự sống trên trái đất có khả năng biến mất trước mốc thời gian 7.6 tỉ năm. Các nhà khoa học đã chứng tỏ sự bành trướng dần dần của mặt trời sẽ làm nhiệt độ bề mặt trái đất tăng lên. Đại dương bốc hơi và bầu khí quyển sẽ đầy hơi nước, một loại khí nhà kính tác động lớn không kém CO2. Cuối cùng, đại dương sẽ khô hạn và hơi nước sẽ thoát ra không gian. Trong vòng vài tỉ năm nữa, trái đất sẽ là một quả cầu nóng, khô hạn và không thể ở được nữa.

Liệu số phận này có ngăn chặn được không? Giáo sư Smith nhắc đến một dự án đáng chú ý do nhóm nghiên cứu thuộc Đại học Santa Cruz đề xuất. Dự án đề xuất việc tận dụng tác động trọng lực bằng một thiên thạch lớn để đẩy trái đất quỹ đạo của trái đất ra phía ngoài của mặt trời. Quá trình đẩy trái đất này cần lặp lại sau khoảng 6000 năm nhằm tránh mọi rủi ro cho trái đất và giúp duy trì sự sống cho trái đất trong ít nhất 5 tỉ năm nữa, thậm chí có thể qua được giai đoạn đỏ kéo dài của mặt trời.

Giáo sư cho biết thêm: "Điều này cứ như là chuyện khoa học viễn tưởng. Nhưng dường như đòi hỏi nguồn năng lượng có thể được đáp ứng và khoa học kỹ thuật sẽ được phát triển trong vài thế kỷ tới." Tuy nhiên, đây là giải pháp đầy tính rủi ro, một lỗi tính toán nhỏ, thiên thạch cũng sẽ đâm vào trái đất và gây ra những hậu quả nghiêm trọng. Một giải pháp an toàn hơn là xây dựng một đội "bè cứu sinh" liên hành tinh có thể tự di chuyển ra khỏi tầm với của mặt trời nhưng cũng đủ gần để sử dụng nguồn năng lượng của nó.

Bí Ẩn Của Những Người Sống Sót Sau Sét Đánh

Bí Ẩn Của Những Người Sống Sót Sau Sét Đánh

Khi sét đánh vào đám đông, nó chỉ trúng vào một người. Tại sao vậy? Người "được chọn" khác gì với những người kia? Cơ thể của người đó về sau thay đổi ra sao? Những nghiên cứu mới đây đã cho phép giải đáp một số, nhưng không phải là tất cả bí ẩn từ giông tố.

Sét săn đuổi chúng ta

Xác suất sét đánh trúng một người dường như không lớn, tối đa là 1/600.000. Nhưng khả năng đó tăng theo từng năm. Số người bị sét đánh ngày càng tăng lên, mặc dù bản thân sét phóng không thường xuyên hơn - vẫn khoảng 8 triệu lần mỗi ngày. Ở Mỹ, các hãng bảo hiểm thống kê số nạn nhân bị sét đánh, trung bình mỗi năm khoảng 600 người. Hiện tại con số này đã thay đổi đáng kể - tăng tới 1.500 người. Vậy có phải sét săn lùng con người như những con thú săn con mồi?

Đôi khi thực tế có thể so sánh sét với một "cơ thể sống". Một giáo sư đã đánh giá sét như sau: "Những mũi chống sét dày đặc không làm sét lúng túng. Khi con đường thông thường đã bị chặn kín, sét tiến tới mục tiêu từ dưới, nó có đường vòng trong lòng đất". Nhưng cho đến giờ người ta không hiểu được cái gì thu hút "cơ thể sống" này tới một cơ thể sống khác là con người. Có những nhà khoa học thậm chí nghiêm túc cho rằng đó là do testosterone - hormone sinh dục nam. Họ không tìm thấy cách giải thích khác bởi 86% những người bị sét đánh là đàn ông, nhưng lực hấp dẫn của hormone này ở chỗ nào thì họ lại không nói rõ được, mặc dù khẳng định trong đám đông sét nhất định chọn người có lượng testosteron cao hơn.

Mồ hôi sôi lên, giày bị cháy thành than

Một điều không kém bí ẩn là tác động của sét khi nó xuyên qua cơ thể. Tưởng như điện tích hàng chục triệu von và dòng điện hàng trăm ngàn amper sẽ phải giết chết con người trong khoảnh khắc. Nhưng một số người không hiểu sao lại sống sót, mà không phải chỉ có một vài người như vậy. Ở Mỹ con số này là gần 900 người/năm. Đó là thông báo của Hội những người sống sót sau khi bị sét và dòng điện đánh (LS&ESSI). Theo bác sĩ thần kinh Nelson Hendler (Mỹ), những người này rất muốn để người ta nghiên cứu họ, nhưng ít ai lao vào vấn đề này vì cho rằng sét và dây dẫn trần hoạt động như nhau. Hóa ra là không phải như vậy. Đôi khi sét không để lại dấu vết gì trên cơ thể, nhưng lại xuyên qua các bộ phận bên trong. Hoặc ngược lại, sượt qua bên ngoài nhưng làm cháy áo quần và giày. Đã có trường hợp khi trên cơ thể người mồ hôi sôi lên, tạo ra đám mây hơi bao bọc xung quanh. Những đồng xu trong túi quần một người bị nóng chảy ra, biến thành một cục đồng, ở một người khác chiếc răng vàng bị chảy, người khác nữa bị chảy chiếc dây chuyền trên cổ và khóa kéo trên quần... Nhưng họ vẫn sống sót.

Các dây thần kinh "cháy" như dây dẫn

Những nghiên cứu cho thấy con người thoát chết bởi vì mặc dù luồng điện phóng có công suất lớn khủng khiếp nhưng chỉ "xuyên" qua cơ thể trong vòng vài phần triệu giây. Và không phải lúc nào cũng kịp đốt cháy. Cường độ tác động phụ thuộc vào trở kháng của các cơ quan và mô, trung bình khoảng 700 OHM. Số OHM càng lớn, hậu quả càng nặng nề.

Theo bà Mary Enn Kuper, nhà nghiên cứu các chấn thương do sét và chuyên gia hồi sức của Mỹ, mạch điện của chúng ta - những sợi thần kinh, bị "cháy" đầu tiên. Trong trường hợp nhẹ nhất vỏ bảo vệ của các sợi này, về bản chất giống như lớp cách ly ở các dây dẫn, bị tổn thương. Tỉnh lại sau cơn sốc, nạn nhân thậm chí có thể không cảm thấy những thay đổi. Đôi khi tác động chỉ thể hiện sau vài tháng, khi các sợi thần kinh bắt đầu "đoản mạch" và tạo ra những chỗ tiếp xúc ở nơi lẽ ra không cần có. Điều đó giải thích một số vấn đề ở những người sống sót.

Thực tế nhiều thành viên của LS&ESSI than phiền về sự định hướng cử động kém, chứng co giật, ù tai, đôi khi không kiểm soát được tiểu tiện, trở nên cáu gắt hơn. Một người đàn ông bị sét đánh thậm chí còn cạo trọc đầu, không phải vì đó là mốt mà do không chịu nổi việc tóc thường xuyên "lay động".

Nhưng cũng có những tác động tích cực được ghi nhận. Một người tên Ian Glovache từ Cộng hòa Séc cho biết về sự hồi phục đáng kinh ngạc khả năng tình dục đã mất đi trước khi bị sét đánh. Theo bà Mary Enn, có thể ở anh ta đã xảy ra sự "đoản mạch" trong tủy sống và xuất hiện sự liên kết có tác dụng khôi phục việc truyền các sung thần kinh đảm trách sự cương cứng.

Phomai chảy

Có trường hợp sét đánh thẳng vào đầu. Khi đó hậu quả rất nghiêm trọng, từ nổ mắt, hôn mê và tê liệt hoàn toàn đến những hành vi cư xử lạ lùng. Một trong những bệnh nhân của tiến sĩ Hedler sau khi bị sét đánh đã "hồi tưởng" lại tuổi thơ và có hành vi như một đứa bé 2 tuổi. Người khác thì bị mất trí nhớ ngắn hạn, còn anh ta phải ghi ra giấy việc để đồ vật của mình ở đâu, nếu không sẽ không thể tìm thấy chúng. Ảnh chụp cộng hưởng từ cho thấy sét ngắt một phần đáng kể não của những người này. Nhưng thường những tổn thương bị ở từng điểm và cùng một lúc ở vài chỗ. Các nhà nghiên cứu thậm chí có thuật ngữ "đầu phomai Thụy Sỹ", với nghĩa là những chỗ bị tổn thương nằm phân tán, như các lỗ hổng trên phomai cứng. Không ai có thể nói trước "các lỗ hổng" xuất hiện ở đâu, nhưng rõ ràng những bất thường phụ thuộc vào vị trí của chúng.

Ông Harold Dean ở bang Missouri trở nên nổi tiếng vì ông không có cảm giác lạnh nữa. Thậm chí mùa đông ông chỉ mặc áo phông. Chị Elen Vard ở Anh thì lại có cái mũi thính như mũi... chó. Lần theo mùi, chị có thể tìm thấy các vật mà trước đó có người đã sờ vào. Còn Hunter Lunge ở Berlin lại có được khả năng toán học đáng kinh ngạc: nhân nhẩm những số sáu chữ số. Nói một cách khác sét có thể biến con người trở nên giống cơ thể đột biến. Nhưng thú vị hơn là hóa ra trong não người còn tiềm ẩn những khả năng để hoàn thiện.

Cầu chì mất tác dụng

Có một số người sau khi bị sét đánh đã có thể nhìn xuyên qua người khác. Một phụ nữ có thể xóa các sọc từ trên thẻ tín dụng và các vé tàu xe bằng cách sờ tay vào. Bà bị tổn thương một vài chỗ ở phần trán trong não. Một người đàn ông bị "lỗ hổng" ở phần thái dương trái nói rằng anh ta cảm thấy bức xạ điện từ. Trên thực tế anh xác định được trong dây dẫn đang có dòng điện hay không.

Thử nghiệm của các nhà khoa học cho thấy việc ngắt một vài phần não, đóng vai trò kiểu như cầu chì, có thể làm tăng khả năng làm việc của não. Nhưng ai biết được những chỗ nối mới hay "đoản mạch" trong mạng lưới thần kinh sẽ dẫn đến hậu quả thế nào? Có vẻ như đôi khi sét có khả năng "hàn" các tiếp điểm, như trong vi mạch của máy tính. Sét không chỉ làm tê liệt hệ thần kinh, mà nó còn làm nảy sinh những khả năng bất thường siêu tự nhiên.

Hố đen là gì?

Nói một cách dễ hiểu, một hố đen là một vùng của không gian có quá nhiều khối lượng tập trung trong đó tới nỗi không có cách nào để một vật ở gần thoát khỏi sức hút hấp dẫn của nó. Bởi vì lý thuyết tốt nhất hiện nay của chúng ta về trọng lực là lý thuyết tương đối tổng quát, chúng ta phải nghiên cứu một số kết quả của lý thuyết đó để hiểu chi tiết các lỗ đen, nhưng đầu tiên hãy cùng khởi đầu chậm rãi, bằng cách suy nghĩ về trọng lực trong những trường hợp đơn giản.

Tưởng tượng bạn đang đứng trên bề mặt một hành tinh. Bạn ném một hòn đá thẳng lên trên trời. Giả sử bạn không ném quá mạnh, nó sẽ bay lên một lúc, nhưng cuối cùng gia tốc dưới ảnh hưởng của sức hút của hành tinh sẽ làm nó bắt đầu rơi xuống. Nếu bạn ném hòn đá đủ mạnh, bạn có thể làm nó thoát hoàn toàn khỏi sức hút của hành tinh. Nó sẽ bay lên mãi mãi. Tốc độ mà bạn cần để ném hòn đá khiến nó thoát khỏi sức hút của hành tinh gọi là "tốc độ thoát". Tốc độ thoát phụ thuộc vào khối lượng của hành tinh. Nếu hành tinh cực kỳ nặng, thì sức hút của nó cực mạnh, và tốc độ thoát rất cao. Một hành tinh nhỏ hơn sẽ có tốc độ thoát nhỏ hơn. Tốc độ thoát cũng phụ thuộc vào việc bạn ở cách xa trung tâm của hành tinh bao xa: bạn càng ở gần, tốc độ càng phải cao. Tốc độ thoát của Trái Đất là 11.2 km/s (khoảng 25,000 dặm/giờ]]), trong khi tốc độ thoát của Mặt Trăng chỉ là 2.4 km/s (khoảng 5,300 dặm/giờ).

Bây giờ tưởng tượng một vật với một mức độ tập trung vật chất to lớn bên trong một phạm vi nhỏ tới mức tốc độ thoát của vật đó còn lớn hơn vận tốc ánh sáng. Sau đó, bởi vì không gì có vận tốc lớn hơn ánh sáng, nên không gì có thể thoát khỏi trường hấp dẫn của vật đó. Thậm chí một chùm sáng sẽ bị trọng lực kéo lại và sẽ không thể thoát ra. Ý tưởng về một sự tập trung đậm đặc tới mức ánh sáng cũng bị giữ lại đã được Laplace đưa ra từ thế kỷ 18. Hầu như ngay sau khi Einstein phát triển thuyết tương đối rộng, Karl Schwarzschild phát hiện ra một đáp án toán học cho phương trình giữa lý thuyết miêu tả một vật như vậy. Chỉ sau đó, với công sức của Oppenheimer, Volkoff và Snyder trong thập kỷ 1930, mọi người đã suy nghĩ nghiêm túc hơn về khả năng những vật như thế trên thực tế có thể tồn tại trong vũ trụ. (Cũng chính Oppenheimer là người điều hành Dự án Manhattan.) Các nhà nghiên cứu đó cho thấy rằng khi một khối lượng đủ lớn bắt đầu hết nhiên liệu, nó không thể tự chống đỡ lại lực hút trọng lực của chính nó, và nó sẽ sụp đổ trở thành một hố đen.

Nói chung, tương đối, trọng lực là một biểu thị sự uốn cong của không-thời gian vũ trụ. Các vật thể đồ sộ bóp méo không gian và thời gian, vì vậy những quy luật hình học thông thường không còn áp dụng được nữa. Gần một hố đen, sự bóp méo không gian cực lớn dẫn tới việc các hố đen có các tính chất rất khác thường. Nói chi tiết, một hố đen có một thứ gọi là "Chân trời sự kiện". Đây là một bề mặt hình cầu đánh dấu biên giới của hố đen. Bạn có thể đi qua chân trời, những bạn không thể quay trở lại. Trên thực tế, một khi bạn đã bước qua chân trời, bạn bắt buộc phải di chuyển vào gần hơn và gần hơn nữa đến "tính phi thường" ở trung tâm của hố đen.

Bạn có thể nghĩ về chân trời như một nơi mà tại đó tốc độ thoát tương đương với tốc độ ánh sáng. Bên ngoài chân trời, tốc độ thoát nhỏ hơn tốc độ ánh sáng, vì vậy nếu bạn bắn tên lửa đủ mạnh, bạn có thể tự tạo cho mình đủ năng lượng để thoát ra. Nhưng nếu bạn đã ở bên trong chân trời, thì dù tên lửa của bạn có mạnh đến đâu chăng nữa, bạn không thể thoát ra ngoài.

Chân trời sự kiện có một số đặc tính hình học rất kỳ lạ. Đối với một người quan sát đứng yên ở nơi nào đó xa bên ngoài hố đen, chân trời dường như là một bề mặt cầu đẹp đẽ, tĩnh lặng và không chuyển động. Nhưng một khi tiến đến gần, bạn nhận ra (?) rằng nó có một tốc độ vô cùng lớn. Trên thực tế nó chuyển động ra ngoài với tốc độ ánh sáng! Điều đó giải thích tại sao dễ dàng để vượt qua chân trời hướng vào bên trong, nhưng không thể quay trở ra. Bởi vì chân trời chuyển động ra ngoài với tốc độ ánh sáng, để thoát ra khỏi nó, bạn phải di chuyển với tốc độ cao hơn tốc độ ánh sáng. Bạn không thể có tốc độ cao hơn ánh sáng, và vì thế bạn không thể thoát ra ngoài hố đen.

(Nếu điều này nghe có vẻ kỳ lạ, đừng lo lắng. Nó rất kỳ lạ. Chân trời là một cảm giác chắc chắn nào đó đứng yên, nhưng ở cảm giác khác nó đang bay ra ngoài với tốc độ ánh sáng. Nó hơi giống với Alice trong "Đi qua Tấm gương nhìn"; Alice phải chạy hết sức mình nhưng chỉ đứng yên ở một chỗ.)

Một khi bạn đã ở bên trong chân trời, thời gian vũ trụ bị bóp méo tới mức toạ độ miêu tả khoảng cách bán kinh và thời gian đổi chỗ cho nhau. Đó là, thuật ngữ "r" được dùng để tả bạn cách trung tâm bao xa thì là thứ để miêu tả thời gian và "t" là một thứ để tả khoảng cách. Một kết quả của nó là bạn không thể không tự mình chuyển về các giá trị r ngày càng nhỏ, cũng như trong những điều kiện thông thường bạn không thể tránh tiến về tương lai (đó là, tiến về các giá trị t ngày càng lớn). Cuối cùng, bạn tiến gần tới điểm phi thường tại r=0. Bạn sẽ tránh nó bằng cách thử sử dụng tên lửa, nhưng đó là điều vô ích: dù bạn chạy về hường nào, bạn không thể tránh khỏi tương lai. Tìm cách tránh trung tâm của một hố đen một khi bạn đã vượt qua chân trời cũng giống như bạn tìm cách tránh ngày thứ Năm tuần sau vậy.

Tiện đây, cái tên 'hố đen' được John Archibald Wheeler nghĩ ra, và có vẻ đã được công nhận bởi vì nó dễ nhớ hơn các tên khác trước đó. Trước Wheeler, các vật đó thường được coi là 'các ngôi sao đông cứng'. Điều này sẽ giải thích tại sao ở phần dưới.

Bí mật về nền văn minh ngoài trái đất

Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, có tối thiểu 200 nền văn minh phát triển cao đang giấu mình ở đâu đó trong các thiên hà. Loài người đã tìm đủ mọi cách để bắt liên lạc với những nền văn minh này bằng việc gửi vào không gian đủ các loại tín hiệu và thông điệp với hy vọng một ngày nào đó sẽ nhận được hồi âm...

Những "Lời thì thầm của trái đất"

Trái với những gì vẫn làm với mật mã - chỉ để người nhận hiểu mà thôi - những bức thông điệp gửi người ngoài hành tinh phải bảo đảm yêu cầu: dễ hiểu với mọi cư dân vũ trụ. Tuy nhiên, thật khó để đạt được tiêu chí này! Có không ít ý tưởng đã được đề xuất, kể cả những ý tưởng kỳ quặc nhất.

Năm 1976, nhà thiên văn học người Mỹ nổi tiếng là Carl Sagan cùng một êkíp gồm 13 nhà khoa học, dưới sự kiểm soát của Cơ quan không gian và vũ trụ Mỹ (NASA) đã tạo ra một bức thông điệp đặc biệt, được đặt vào các tàu Voyager 1 và Voyager 2 để gửi đến những người ngoài trái đất. Hai con tàu này được Mỹ phóng đi năm 1977 và nay đang ở cách trái đất 12 tỷ km. Bức thông điệp được thể hiện bằng 55 thứ ngôn ngữ, từ tiếng Sumer cho đến tiếng của người Zoulou. Đấy là những câu ngắn ngọn, có tính chất hòa bình và hữu nghị. Chẳng hạn bức thông điệp của nước Pháp là: Bonjour tout le monde (Chào toàn thể thế giới).

Bức thông điệp được gửi kèm theo 116 bức ảnh, 90 phút ghi âm. Tất cả được nén vào một đĩa laser video. Trong 116 bức ảnh, có 20 bức ảnh màu. Bức ảnh đầu tiên là một vòng tròn, bức ảnh thứ hai là một trang trong từ điển toán học. Những bức ảnh khác cung cấp các thông tin về trái đất, sơ đồ thể hiện một bộ xương người, một hệ thần kinh, một hệ tuần hoàn máu, các cơ quan sinh dục; ảnh chụp cảnh tinh hoàn gặp trứng, phôi thai và cảnh sinh con; Những sơ đồ và ảnh chụp về sự trôi dạt của các lục địa. Hình ảnh trái đất cách đây 3 tỷ năm và 10 triệu năm; Sự tiến hóa của sinh vật được thể hiện qua 15 bức ảnh; Nền văn minh trái đất được chứng minh qua 55 bức ảnh bao gồm cảnh kẹt xe ở Ấn Độ, cảnh làm việc theo dây chuyền ở nhà máy, hai trang trong bản thảo Hệ thống thế giới của Isaac Newton, cảnh một bà nội trợ trong siêu thị với chiếc xe đẩy... Phần âm thanh ngoài những lời chào còn có 19 âm thanh của sự sống trên trái đất, từ tiếng dế gáy đến tiếng tru của linh cẩu và 24 tác phẩm âm nhạc. Trong đó có bản Concerto Brandebourgevis số 2 của Bach, Gamelan của đảo Java, bản nhạc gõ của nước Sénégal, Mélancholy Blues của Armstrong...

Tuy nhiên, cũng theo ông Sagan, có nhiều thứ mà người ngoài trái đất không thấy được. Đó là:

Tôn giáo: Để thông điệp mang tính toàn cầu, người ta sẽ phải nói về toàn bộ các loại tôn giáo đã có, như thế quá dài dòng và phức tạp. Nhóm của Sagan đã quyết định không nói về tôn giáo nào cả.

Bạo lực: Các nhà khoa học cho rằng nếu gửi một bức ảnh về vụ nổ nhiệt hạt nhân có thể mang ý nghĩa đe dọa đối với người ngoài trái đất.

Tình dục: Sagan cho biết: "Chúng tôi rất muốn gửi đi bức ảnh hai cơ thể của một người đàn ông và một người phụ nữ mang thai đang nắm tay nhau. Nhưng NASA cho rằng bức ảnh này quá thô tục. Ngay cả âm thanh của nụ hôn trong băng ghi âm cũng không thật: Chúng tôi bị cơ quan NASA giám sát mà cơ quan này lại không thích giới thiệu một nụ hôn khác giới, thế là tôi phải nhờ con trai tôi hôn vào má tôi một cái rõ kêu để ghi âm!" - Sagan giải thích.

Tuy kỹ tính thế nhưng NASA lại thiếu kiểm duyệt bức ảnh đánh số 86, thể hiện một ông cụ người Thổ Nhĩ Kỳ đang... hút thuốc.

Frank Drake

Nhà thiên văn học Frank Drake

(Ảnh: Bigear.org)

Trước đó, năm 1974, nhà thiên văn học Frank Drake, nay là Chủ tịch Viện nghiên cứu trí tuệ ngoài trái đất (SETI), đã có một ý tưởng có vẻ rất mơ hồ. Từ kính viễn vọng vô tuyến Arecibo, ông cho phát đi một điện thư bằng sóng vô tuyến, giống như sóng FM của chúng ta. Trong vòng 3 phút, 1.679 xung vô tuyến được phun thành bụi với vận tốc ánh sáng. Để giải mã điện thư này, những người ngoài hành tinh phải nắm bắt được rằng 1.679 là tích của hai số không chia được 73 và 23. Số đầu tiên chỉ số hàng, số thứ hai chỉ số cột. Các số 0 và 1 vẽ lên những chữ tượng hình (những hình vẽ nhỏ) báo cho họ biết về vị trí của chúng ta trong hệ mặt trời, những bộ mặt của các sinh vật giống người, ăng-ten phát sóng... Để kiểm chứng, Frank Drake đã thử đưa thông điệp trên cho Carl Sagan giải mã và ông này đã đoán ra không mấy khó khăn. Nếu như người ngoài trái đất giỏi toán thì họ cũng đạt kết quả như thế!

Rất kỳ cục và khó hiểu là bản thông điệp của hai nhà khoa học người Canada, Yvan Dutil và Stéphane Dumas. Năm 1999, họ đã gửi "lời chào" đến người ngoài trái đất bằng những phương trình toán học. Nhiều ý kiến đã chỉ trích ý tưởng này, cho rằng, để tiếp xúc và giao lưu với người ngoài trái đất, chúng ta khởi đầu bằng chuyện "lên lớp" cho họ với một giáo trình chán ngấy thì thật không ổn. Thử đặt địa vị chúng ta nếu nhận được tín hiệu từ người ngoài trái đất mà đấy chỉ là những tri thức sơ đẳng thì thật là... bực mình.

Có cơ may được đón nhận không?

Câu hỏi trên đã đặt ra với Jean Heidman, nhà vũ trụ học, thành viên Ủy ban SETI, thuộc Viện Hàn lâm thiên văn quốc tế, tác giả cuốn sách Trí thông minh ngoài trái đất. Ông này cho biết: Thông thường, thời gian tồn tại của đĩa laser video là 100.000 năm. Voyager 1 bay được 60.000km/giờ, tức là khi đó nó sẽ cách trái đất 5,5 năm ánh sáng. Voyager 2 thì bay hướng về phía chòm sao Sagittaira và sẽ đến đó trong 40.000 năm. Tuy đã tính toán kỹ lưỡng nhưng các nhà khoa học cũng đồ rằng, cơ may gặp được hành tinh có người là không cao. Hơn nữa, nếu có "bắt" được thông điệp thì cũng rất ít có khả năng những người ngoài trái đất có thể hiểu được các thông điệp ấy.

Vì không chắc rằng người ngoài trái đất đã được trang bị những "kiến thức" để đọc được những gì chứa đựng trong chiếc đĩa bằng vàng pha đồng mang tên Voyager hay bức điện thư bằng sóng vô tuyến phát đi từ Arecibo ấy. Bởi vì những thông điệp này đều là những biểu trưng mà người trên trái đất thường dùng hơn là những ý đồ đích thực cho sự thông giao giữa con người chúng ta với người ngoài trái đất. Hơn nữa, nếu những người đối thoại với chúng ta không hề giống chúng ta mà chỉ là những quả khí cầu sống trong bóng tối lờ mờ của một khí quyển cực kỳ dày đặc, thì chắc hẳn họ chưa phát triển cơ quan thị giác! Trong điều kiện như thế, những phương án giao lưu bằng các kỹ thuật và công nghệ như trên xem chừng chẳng thực tế chút nào. Nhưng, sẽ là sai lầm nếu ta không thử nghiệm và hy vọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: