Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35 : Không biết phải làm sao (1)

"Đụng vào cô ấy, ông có tư cách?"

Người nam nhân khí thế bức phàm, toàn thân chỉ còn lạnh lẽo và lạnh lẽo, đôi mắt hổ phách nhíu lại không có tí thương cảm nào. Đụng vào Yên nhi của hắn, thật sự rất chán sống!

Khi nãy Vương Chí Thiên sau khi bị Hình Đại Yên 'vứt' sang một bên liền âm thầm theo sau cô. Đứng trên nóc của sân thượng, hắn nhìn thấy thân thủ của cô, không khỏi có chút kinh ngạc. Yên nhi của hắn vậy mà biết võ công?

Nhưng mà sức lực của cô còn rất yếu, vốn dĩ không thể duy trì thế thượng phong được lâu. Tại thời điểm cô bị gã mập kia đánh, lòng hắn vô cùng đau đớn, giống như cảnh nhìn thấy cô mất đi vậy. Thật sự rất đáng sợ!

Thời điểm đó Vương Chí Thiên không do dự nhảy xuống, an toàn bảo hộ Hình Đại Yên ở sau lưng. Vương Chí Thiên nhìn gã mập kia như nhìn người sắp chết. Trong đôi mắt tuyệt tình đến cực điểm.

Vương Chí Thiên vận dụng tốc độ chạy nhanh của mình, một cước thật mạnh đá lên người gã kia. Tuy có thể để hai tay chặn lại, nhưng ít nhiều gì gã mập cũng lui xuống vài bước, đôi tay chịu kích lớn mà run rẩy, thời điểm gã không chú ý, Vương Chí Thiên không lưu tình xuất thêm một kích ngay chân của gã, phế nó!

"Aa... Đau quá...", Gã mập la hét, đôi chân này nhẹ nhất là bị phế, tiếng 'rắc, rắc' cứ dần ít đi. Không thể chấp nhận được sự thật, gã mập đã ngất xỉu, xụi lơ nằm tại chỗ.

Vương Chí Thiên hoảng hốt quay lại ôm thân thể mềm mại có đây vết thương vào lòng. Hắn đáng chết! Đáng chết vạn lần! "Yên nhi... Tỉnh, tỉnh...", Vương Chí Thiên lo lắng, trong đời này đây là lần đầu tiên hắn sợ, hắn sợ mất cô một lần nữa, hắn sợ....

Vương Chí Thiên gấp gáp đưa cô chạy tới bệnh viện, không quên gọi cho Thinh Lăng Anh một tiếng nhắc nhở.

.......

Trải qua hai tiếng đồng hồ trong phòng bệnh, cuối cùng Hình Đại Yên cũng tỉnh.

Kế bên cô là bóng dáng to lớn thẳng tắp, đôi bàn tay rộng phủ lên tay nhỏ của cô để truyền cho sự ấm áp, thật sự có chút an toàn. Đầu đau nhức như bị bổ, Hình Đại Yên khẽ than thở, "Ưm.."

Nhỏ nhưng đủ để người nam nhân đang ngủ phải tỉnh, điều đầu tiên làm là anh đặt tên lên trán cô, không có gì nóng mới bắt đầu nói dịu dàng, "Ngoan, có đói gì không?"

Hình Đại Yên lắc đầu, nghi hoặc hỏi, "Sao anh lại ở đây?"

Ánh mắt anh có chút hoà hoãn dịu dàng, đôi mắt cưng chiều cùng một chút bất đắc dĩ nói, "Sau khi đến thì anh thấy em đã nằm dưới đất, nói xem sao lại chảy máu đến vậy hả?"

Cô nhíu mày khó hiểu nhìn anh, đây là đang chất vấn sao? Nhưng mà dù gì cô cũng nợ ân tình của Vương Chí Thiên, không thể cách nào khác mà có chút giận dỗi nói, "Tôi có như thế nào thì có liên quan gì đến anh đâu. Anh cũng không có quyền gì với tôi cả. Tránh ra!"

Nói rồi cô đẩy Vương Chí Thiên ra xa mình, thú thật nếu anh cứ đối xử tốt với cô như vậy, thì Hình Đại Yên cô sẽ lún sâu vào vũng bùn của anh mất. Cô cần học cách cự tuyệt.

Nghe cô nói vậy, Vương Chí Thiên có chút tức giận, anh nắm lấy tay cô siết chặt, nói, "Hình Đại Yên, em rốt cuộc tức giận cái gì hả?"

"Tránh xa tôi ra!" Hình Đại Yên nén cơn đau ở cổ tay, đôi lông mày nhíu lại, hiển nhiên không sợ trước vẻ tức giận của người đàn ông trước mắt.

Nhìn thấy cô đau đớn, Vương Chí Thiên có chút lúng túng cùng buồn bực, sức lực nắm tay cô dịu nhẹ lại, nhưng vẫn không thả ra, "Yên nhi, em ngoan ngoãn cho anh, nếu quậy nữa anh không biết có chuyện gì đâu"

Hình Đại Yên không nói gì, liếm liếm môi khô khốc của mình, hiển nhiên hành động này rơi trong mắt của anh. Anh nhớ đôi môi này có hương vị ngọt của quýt, mềm tan dịu nhẹ, khi đụng vào lập tức run rẩy, chỉ sợ nó sẽ bị ức hiếp.

Không kiềm chế được mình, Vương Chí Thiên xông tới áp môi mỏng lên môi cô, nhấm nháp cái hương vị thơm ngọt kia. Nụ hôn như điên cuồng, như cháy bỏng pha loãng tức giận, lại có sự nhớ nhung.

Hình Đại Yên không kịp tránh né, trực tiếp bị sự cuồng nhiệt ở đôi môi này làm cho đôi má trở nên đỏ hồng. Cô 'Ưm ưm" kháng nghị. Mẹ nó, lên cơn động dục thì đi tìm Lục Hàn Hàn kìa, mắc mớ gì cứ ở đây hoài.

Ngay lúc cô sắp hết hơi, lập tức theo bản năng hé miệng ra, muốn chửi chết tên nam nhân thần kinh này. Vương Chí Thiên thấy cô mở miệng, nhân cơ hội liền cho lưỡi của mình vào khoảng miệng cô, bức lưỡi cô cùng lưỡi anh trêu đùa.

Trong gian phòng yên tĩnh có tiếng 'chậc chậc' của hai đôi môi giao nhau, ám muội đến kì lạ. Hình ảnh đôi nam nữ cứ quấn quýt bên nhau, một kẻ ra tay giãy dụa, một kẻ lại ngăn chặn đối phương. Thật là chơi "ngươi đánh ta thủ" mà.

Đến khi Hình Đại Yên hết hơi, người nam nhân kia mới lưu luyến rời đôi môi đỏ mọng này, kéo dài ra một sợi chỉ bạc. Hắn cứ nhìn chằm chằm đôi môi vừa bị hắn hành hạ, hắn giơ tay lên xoa nhẹ an ủi, đôi môi ướt át bởi nụ hôn, lại có hương quýt thơm lạ lùng, giống như một bông hoa đào nở rộ trong ngày xuân, hết thảy đều xinh đẹp.

"Hô..", Hình Đại Yên hô hấp có chút khó khăn, thở dài ra một hơi. Hai má vẫn chưa hết hồng, ánh mắt cô có chút mê ly nhìn hắn, ngẩn ngơ như đứa trẻ bị ức hiếp, khiến cho người ta có chút đau xót cùng yêu thương.

Vương Chí Thiên bẹo má cô một cái, ừ, rất có độ đàn hồi. Người nam nhân nào đó sau khi cưỡng hôn người ta xong liền suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro