Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 : Bảo bối, em thật thơm ( 1 )

Nói đến đây, Hình Đại Yên cũng cứng lời, quả thật không thể phản bác được. Tất nhiên Hình Đại Yên hiểu được một điều, tại ngôi trường này Vương Chí Thiên học giỏi vô cùng, nhiều lần đoạt lại vinh quang cho trường, cũng không thể phủ nhận anh có địa vị còn có thể cao quý hơn hiệu trưởng.

Thấy bộ dáng con nhím nhỏ chuẩn bị xuất gai nhưng làm không được của Hình Đại Yên, Vương Chí Thiên nhìn nhìn mà hả dạ, cảm thấy cô nàng này vô tình lạnh lùng, không nghĩ tới ở thế hạ phong lại có nét đáng yêu kinh diễm !

So với những cô gái chung quanh anh, kẻ thì trang điểm loè loẹt, kẻ thì sử dụng nước hoa đắc tiền khiến anh phải cảm thấy thật chán ghét. Ngoại trừ mẹ của mình, đây là lần đầu tiên anh gần gũi với một cô gái.

Hình Đại Yên cảm thấy tức giận lần nữa, xoay mặt đi không để ý cái nhìn của anh, lập tức dùng tay đẩy Vương Chí Thiên tránh ra, nhanh chóng chạy ra khỏi cái giường, Vương Chí Thiên thấy thế, khuôn mặt thản nhiên ngồi đó nhìn cô, nói

"Bảo bối, hiện giờ quay lại còn kịp, nếu không anh không chắc sẽ làm gì em đâu !"

Nghe hai từ 'Bảo bối' của Vương Chí Thiên, cô nàng không khỏi lạnh ở phía sau cổ. Nhưng cô ghét nhất là có kẻ uy hiếp mình, dù gì cũng là một tiểu thư có võ, Hình Đại Yên cô không sợ mà quay khuôn mặt đỏ ửng lại, lạnh lùng nói

"Tôi không phải là bảo bối gì cả, gọi đúng tên tôi là Hình Đại Yên đi."

Vương Chí Thiên nhìn nhìn cô, bây giờ còn có thể bình tĩnh như vậy, thật sự  là một cô gái 17 tuổi sao ? Nhưng rồi vứt đi sự kinh ngạc đó, Vương Chí Thiên vẫn nhún nhún vai, nói

"Anh thích nói như vậy, bảo bối không quản được. Quay lại đây với anh, nếu không sẽ hối hận a"

Hình Đại Yên nhìn anh, rồi từ trên miệng cong lên một đường nhẹ, thản nhiên nói

"Vậy tôi sẽ xem anh làm gì được tôi nha !"

Cô nói xong quay lưng lại với anh, tiến tới cánh cửa, Vương Chí Thiên cười tà mị, ánh mắt nhìn cô hứng thú

"Vậy a, nhanh nhanh nga !"

Hình Đại Yên hừ lạnh một cái, chán ghét không muốn nhìn con người kia nữa. Đôi tay vặn chiếc cửa nhiều lần, rõ ràng khi bước vô đây, chiếc cửa này không có bị khoá, hiện tại sao có thể không mở được ?

Hình Đại Yên quay lại nhìn Vương Chí Thiên, ánh mắt tựa hồ băng giá nhìn anh, lại có một cái cảm giác chìm đắm với nụ cười yêu nghiệt của anh. Hình Đại Yên bất giác không nói gì, nhìn anh mà nghĩ nghĩ, dường như khi nãy anh ta dùng vân tay của mình để mở cửa !?

Hình Đại Yên phùng phình chiếc má trắng của mình, đỏ ửng nhìn anh, tức giận mắng người con trai phía trước

"Anh vô sỉ ! Cư nhiên lại dám làm vậy !"

"Anh làm gì ?"

Vương Chí Thiên biết rõ cô đang muốn nói chuyện gì, nhưng anh một mực vô tội, hiển nhiên giả vờ không hiểu cô đang nói gì cả. Nhìn thấy bộ dáng này, Hình Đại Yên trừng mắt nhìn anh, nói

"Vương Chí Thiên, anh chơi xấu, vốn dĩ cánh cửa này cần vân tay của anh mới mở được !"

"Đương nhiên a ! Chỉ là bảo bối không hỏi, sao lại nói anh chơi xấu !?"

"Tôi không phải bảo bối gì cả, mau mở cửa cho tôi !"

Vương Chí Thiên không nói gì, chỉ mỉm cười thật yêu nghiệt, tựa hồ làm cho Hình Đại Yên nhìn vào say đắm. Anh đứng lên bước tới chỗ cô, đẩy cô dựa vào tường rồi nhẹ nhàng nói qua vành tai non nớt

"Bảo bối, khi nãy anh đã nói không nên trốn thoát, mà em thì cứ không nghe lời nha. Có phải hay không nên trừng phạt ?"

Nói xong, Vương Chí Thiên thổi 'phù' lên vành tai của cô, bất giác Hình Đại Yên cơ hồ có chút giật mình, lập tức cảm thấy thân mềm nhũn ra, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ

"Anh dám..!?"

Không nói gì, Vương Chí Thiên bồng cô lên chiếc giường, để thân cô dưới thân mình. Nhìn thấy khuôn mặt của cô đỏ lên, Vương Chí Thiên nhếch mép tà mị, hài lòng nhìn người con gái của hắn.

Nhưng rồi không chờ được lâu, Vương Chí Thiên ngay lập tức áp môi của mình lên môi của Hình Đại Yên, hung hăng tìm người bạn của mình mà quấn quýt, hút hết mật ngọt trong khoang miệng của cô. Đây là nụ hôn đầu trong cả hai kiếp của Hình Đại Yên, cô bất giác lấy tay đấm vào bụng anh. Ý nói dừng lại.

Thế nhưng dù cô có làm gì thì cũng không thoát khỏi. Kiếp trước một cái nhìn anh còn không cho cô, huống chi là một nụ hôn mạnh mẽ như vậy ! Đương nhiên, Hình Đại Yên không biết hôn là cái gì, cô nín thở mà 'ư ử' trong miệng.

Vương Chí Thiên mở mắt nhìn cô, lưỡi vẫn luôn quấn lấy người bạn của mình. Nhìn thấy bộ dạng bối rối của cô, Vương Chí Thiên không khỏi có một cái cảm giác rung động, cô gái này dù không trang điểm cũng rất  đẹp, hiện tại là một cô gái cư nhiên rất đáng yêu !!

Thấy được Hình Đại Yên khó chịu, Vương Chí Thiên khẽ nhíu mày, cuối cùng là lưu luyến rời khỏi đôi môi mềm ngọt này. Hình Đại Yên thì thở hồng hộc, vội vàng tiếp thu không khí của thân thể. Vương Chí Thiên nhìn nhìn con nhím nhỏ trong lòng mình, không khỏi trong lòng thật rất ấm áp, anh ôn nhu nhìn cô gái, nhưng rồi cũng tức giận mắng yêu

"Em không biết thở à ? Là thở ra bằng mũi đó !"

Hình Đại Yên thấy anh ta mắng mình, không khỏi liếc anh một cái, tức giận nói

"Tất cả là do anh, không cho phép anh hôn tôi !"

Thấy cô gái tức giận nhìn mình, Vương Chí Thiên lại càng cảm thấy rất đáng yêu. Hoá ra là cô nàng nhím nhỏ này đang uất ức nhìn mình !!

Vương Chí Thiên không khỏi vui vẻ, lấy tay xoa xoa mái tóc đen huyền của cô, thập phần sủng nịnh nhìn Hình Đại Yên, nói

"Được được, là do anh sai ! Bảo bối đừng giận !"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro