Chương 3-1
Chương 3-1
Đi theo bố đến bãi đỗ xe nhưng Tư Kỳ vẫn ko cho bố dắt tay.
Tư Kỳ nói ra lý do của mình: “Con sắp lên lớp 2 rồi, ko cần người lớn dắt tay nữa”
“Được” – Lý Chiếu Kỳ cũng đành chấp nhận, kỳ thực trong lòng rất khát vọng có được cảm giác thỏa mãn khi cha dắt tay con trai đi trên đường.
Ngẩng đầu lên nhifnnguwowfilowns đi bên cạnh, Tư Kỳ lại mở lời: “Bố vừa cãi nhau với mẹ con à?” – Cậu ở trong phòng đều nghe thấy hết, chỉ là giả vờ ko nghe thấy mà thôi.
“Đó ko phải là cãi nhau mà là tìm hiểu nhau” – Lý Chiếu Kỳ nhìn thấy ánh mắt và biểu lộ trên khuôn mặt như trách móc biết là cậu đang bảo vệ mẹ.
“Tìm hiểu nhau mà cần phải to tiếng vậy ạ?”- Cậu bé lập tức phản vấn
Đối diện với lời chất vấn của con trai Lý Chiếu Kỳ ko nói được lời nào.
“Mẹ con rất sợ nghe thấy người khác nói to, có một lần bác trai bác gái nhà đối diện cãi nhau, tiếng rất to, lại còn ném đồ đạc lung tung, mẹ sợ quá ôm chặt lấy con, ko dám ra ngoài, cuối cùng mẹ nuôi phải chạy ra ấn chuông cửa nhà họ bảo họ đừng cãi nhau nữa lúc đó mới thôi……” Tư Kỳ đem nỗi sợ hãi đó của mẹ để trong lòng, ko cho người khác nói to như thế với mẹ - “Vì thế từ sau bố đừng nói to như thế với mẹ!”
Lý Chiếu Kỳ quả thật là đã quên.
Nếu ko phải con trai nhắc nhở anh thì Lý Chiếu Kỳ đã quên mất là Đồng Hải Phi lớn lên trong tiếng cãi vã của bố mẹ, bản thân mình 8 năm về trước cũng chưa bao giờ to tiếng với cô, đến mắng một câu còn ko nỡ, nhưng giờ đây quả thật là anh đã ko làm được điều đó nữa rồi.
“Bố về sau sẽ chú ý hơn!” – Lý Chiếu Kỳ thực tế là cũng ko dám đảm bảo lần sau lại ko tái phạm, bởi vì cứ nhìn thấy Đồng Hải phi những nỗi oán hận trong lòng sẽ bị nhen nhóm lên.
Tư Kỳ nghe thấy lời đảm bảo đó cũng tạm thời tin tưởng, đợi đến khi ngồi lên xe bố, cậu thắt dây an toàn trước sau đó mới hỏi: “Bố sẽ đưa con đi đâu chơi?”
“Có muốn đi xem nhà bố ở như thế nào ko?” – muốn để con trai và bố hiểu nhau nhiều hơn chính là nguyện vọng lớn nhất bây giờ của Lý Chiếu Kỳ.
Nhìn bố lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, Tư Kỳ có một chút đề phòng:”Con chỉ đi xem một chút thôi, sẽ ko ở lại đâu đấy nhé!” – Cậu chỉ muốn sống cùng mẹ thôi.
Lý Chiếu Kỳ nhìn con cười cười, nụ cười đó mang theo nỗi khổ và cô đơn – “Được, bố biết rồi, chỉ cần xem một chút là được rồi, sẽ ko giữ con ở lại đâu”
“Được ạ, thế thì đi xem” – Tư Kỳ đồng ý
Liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xinh xắn của Tư Kỳ, thực ra cho đến giờ anh vẫn có cảm giác giống như nằm mơ vậy, chỉ xảy ra một lần quan hệ với Đồng Hải Phi mà đã có con rồi, quả là thần kỳ; Tuy nhiều năm như vậy ko có ở bên cạnh con, Lý Chiếu Kỳ vẫn rất vui khi con trai anh đến với thế giới này.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lý Chiếu Kỳ ko cần lòng được đưa tay ra xoa đầu con trai.
Tư Kỳ quay đầu nhìn lại: “Lái xe nên chuyên tâm”
Bị con trai giáo huấn, Lý Chiếu Kỳ ko thể cười nổi: “Được, đợi tí nữa xem xong nhà của bố, chúng ta sẽ đi ăn cơm Nhật Bản, con có thích ăn Sushi ko?”
“Chỉ cần là ko có tôm con đều thích ăn, bởi vì mẹ con nói con ko được kén chọn” – Tư Kỳ gật đầu nói
Lý Chiếu Kỳ vừa chú ý đường phía trước, vừa nhìn con trai, tự trách mình: “Bố cũng ko ăn được tôm, bởi vì có thể bị dị ứng, rất xin lỗi vì tật xấu này đã di truyền sang con”
“Chỉ là ko ăn được tôm thôi, ko phải là chuyện gì to tát cả” – Cậu nhún nhún vai, giống như một người lùn, cậu nói: “Mẹ con nói trên thế giới này có rất nhiều thứ có thể ăn, chỉ có một hai thứ ko ăn được cũng ko sao, con vẫn có thể cao lớn”
“Mẹ nó ko sai” – Lý Chiếu Kỳ ko thể ko thừa nhận
Tư Kỳ liếc nhìn bố: “Bố rất ghét mẹ con sao?”
Câu hỏi này đã làm cho vẻ mặt của Lý Chiếu Kỳ trầm xuống, đối mắt sau cặp kính tối sầm lại: “Chuyện giữa bố và mẹ con…. Ko phải dùng ghét hay ko ghét là có thể giải thích được”
“Thế thì phải giải thích như thế nào?” – Tư Kỳ lại bắt đầu phát huy tinh thần hiếu kỳ hỏi cho rõ ràng.
Anh ko ngạc nhiên khi thấy con truy hỏi: “Có những việc chỉ những người trong cuộc mới có thể hiểu được, rất khó để nói rõ ràng”
Lý Chiếu Kỳ cười nói: “Nhanh chóng từ bỏ thế sao?”
“Nói chung là bố và mẹ đều ko nói cho con biết, có hỏi cũng bằng ko” – cậu thở dài nói
Nghe lời oán trách của con trai, Lý Chiếu Kỳ ko nói được gì nữa tiếp tục lái xe đi.
Xuất phát từ Nội Hồ đến khu trung tâm thành phố , đi qua khu đông tắc nghẽn, đến chỗ ở cũng mất khoảng 20 phút lái xe, Lý Chiếu Kỳ cuối cùng cũng dẫn được con vào nhà mình.
“Đây là chỗ ở của bố” – Anh nói với con trai
Tư Kỳ chạy loăng quăng xem xét: “Đẹp quá!”
“Nếu con đồng ý thì ngẫu nhiên đều có thể ở lại nhà bố qua đêm” – Lý Chiếu Kỳ rất muốn tranh thủ quyền lợi để được ở cùng với con trai.
“Ở đây ko có mẹ nên con ko cần” – Tư Kỳ ko thèm suy nghĩ một chút nào
Lý Chiếu Kuf ko vội thất vọng, nhưng lại sợ miễn cưỡng con sẽ nhận lại sự phản cảm của con trai, thế là đành đi vào phòng ngủ, cầm máy ảnh ra: “Thế bố có thể chụp cho con vài tấm ảnh được ko? Bố cũng muốn có ảnh của con” – Anh đành phải lùi một bước để tiến hai bước
“Được ạ, nếu bố muốn chụp thì cho bố chụp” – Cái miệng nhỏ xinh chu lên nhưng vẫn là đáp ứng.
Khi Ký Chiếu Kỳ tự tay mở màn hình máy ảnh, thu toàn bộ động tác và biểu tình của con trai vào trong ống kính, thấy ánh mắt của cậu bé chuyển động theo mình, mặc dù vẻ bề ngoài rất giống Đồng Hải Phi, nhưng ánh mắt này lại cực kỳ giống của anh, trong lòng cảm động sâu sắc.
“Bố còn muốn chụp bao lâu nữa?” – Tư Kỳ ko khác gì đang có con côn trùng cắn vào mông, nhấp nhổm ngồi ko yên.
“Thôi thế đã đi, lúc khác lại chụp” – Lý Chiếu Kỳ thu máy ảnh về cất đi, cầm lấy chìa khóa xe trong hộp, rất tự nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của con trai dắt đi, lần này Tư Kỳ ko từ chối.
Anh càng nắm chặt hơn: “Đi nào, chúng ta đi ăn cơm thôi”
Thế là hai bố con lại ngồi lên xe, nhưng chưa đầy 10 phút đã đến nhà hàng món ăn Nhật Bản ở ngã 7 đường.
Bời vì nhà hàng này buổi trưa cũng kinh doanh, hơn nữa Lý Chiếu Kỳ thường xuyên dẫn khách đến đây dùng cơm, cũng ăn cơm với người ta mấy lần, đối với món ăn ở nhà hàng này anh tương đối vừa ý, cứ có việc là lại gọi điện đến đặt phòng trước.
“Hoan nghênh quý khách” – Nữ phục vụ dùng tiếng Nhật bản chào hỏi khách
Lý Chiếu Kỳ gật đầu chào ông đầu bếp đang thái lát cá sau quầy bar, do trước đây đã đến nhiều lần, hai bên đều đã rất quen nhau, với sở thích của anh như thế nào, ko ăn được món gì họ đều hiểu
“Xin mời đi lối này!” – Nữ phục vụ viên daaxnhai bố con đi đến một phòng ăn kiểu Nhật, trên bàn còn bày ấm trà và thực đơn.
Anh nhanh chóng chọn món: “Tạm thời thế này đi, ko đủ tôi lại gọi sau”
Nữ phục vụ cúi gập người, đóng cửa đi ra ngoài
Khi cô mang order giao cho vị đầu bếp, nghe thấy tiếng cửa nhà hàng bị mở ra, một đôi vợ chồng chưa đến 40 tuổi bước vào: “Xin chào quý khách!”
Lý Chiếu Lam một tay ngoắc vào tay chồng, nhanh nhảu hơi thăm cô nữ phục vụ: “Chúng tôi ko gọi điện đặt chỗ trước, xin hỏi còn chỗ ko?”
“Phòng kín đều được đặt hết rồi, chỗ bên ngoài thì còn” – Nữ phục vụ nói dùng tay biểu đạt
Vừa nghe thấy thế Lý Chiếu Lam thở dài một hơi, cũng may là hôm nay họ đến sớm, thế là vẫy vẫy tay chào vị đầu bếp sau quầy bar: “Tôi và chồng tôi lại đến rồi, giống như tuần trước nhé, tôi muốn 1 đĩa cá ngừ sống”
Vị đầu bếp mở cái miệng có gắn chiếc răng vàng ra cười rồi gật gật đầu: “Cá ngừ hôm nay rất tươi, vừa mới được đưa đến…… A đúng rồi, Lý tiên sinh cũng đến đây, ở trong phòng kín ấy”
“Em trai tôi sao?” – Lý Chiếu Lam đang nghĩ ko biết là có phải đưa khách đến đây ăn cơm ko, muốn đi nhìn trộm một cái, vừa hay điện thoại của chồng cô vừa đổ chuông.
“Em ngồi trước đi, anh đi ra ngoài nghe điện thoại” – nói rồi anh ta liền đẩy cửa đi ra ngoài
Lý Chiếu Lam bieru tình có vẻ ko được vui: “Cũng nhật mà cũng có lắm điện thoại thế? Khó khăn lắm mới gửi con cho ông bà trông để cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm….”
Cô miệng kêu vậy nhưng vẫn đi ra hỏi cô nhân viên phục vụ xem em trai ngồi ở phòng nào, muốn đi nói chuyện với em trai vài câu.
Lý Chiếu Kỳ ngồi trong phòng nghe thấy tiếng cửa mở ra, quay đầu nhìn lại thấy cái đầu thò vào chính là chị gái mình, có chút ngạc nhiên sao lại có thể gặp nhau ở đây.
“Chị và anh rể cũng đến ăn cơm, nghe nói em ở đây…..” – Lý Chiếu Lam nhìn thấy trong phòng ngoài em trai ra còn có một cậu bé, liền cởi giầy cao gót đi vào: “là con trai của khách hàng sao?”
Lý Chiếu Kỳ chỉ chị ngồi xuống tấm đệm quỳ, giới thiệu với con trai: “Tư Kỳ, đây là chị gái của bố, con gọi một tiếng cô đi”
“….Cô ạ” – Tư Kỳ nhìn cô thấy ko quen nhưng vẫn gọi một tiếng
Anh lại nghiêng đầu nhìn chị gái đang ngồi bên cạnh: “Nó tên Tư Kỳ, năm nay 7 tuổi, là con đẻ của em, vốn dĩ định đợi một thời gian nữa mới cho chị và bố mẹ biết chuyện này, ko ngờ lại ngẫu nhiên gặp chị ở đây”
Khuôn mặt Lý Chiếu Lam vô cùng ngạc nhiên, ý nghĩ đầu tiên chính là về cô gái họ Đồng của 8 năm về trước, hóa ra cô ấy quả thật là đã mang thai: “À, Uhm….” – cô chỉ có thể phát ra những đơn âm rời rạc, vô nghĩa.
Người con gái năm đó ko những đã mang thai mà còn dũng cảm để sinh ra đứa bé, Lý Chiếu Lam ngồi bệt xuống tấm thảm, nếu ko phải chuyền giữa các trưởng bối với nhau thì cô rất thích đối phương, căn bản ko thể để bố mẹ đuổi cô ấy đi.
“Em cũng mới 2 ngày nay mới được biết mình được làm bố, thật khó tưởng tượng nhỉ, em đã có một cậu con trai lớn từng này” – Lý Chiếu Kỳ cười nói
Thật khó khăn lắm mới có thể phản ứng lại được, Lý Chiếu Lam hỏi: “Mẹ cậu bé…. Kết hôn rồi?”
Lý Chiếu Kỳ lạnh nhạt trả lời: “Không”
“Vẫn chưa kết hôn sao?” – Một cô gái đang học cấp 3, nhưng lại tình nguyện giúp em trai mình sinh con, làm một người mẹ chưa kết hôn, Lý Chiếu Lam cảm thấy trong lòng trăm mối tơ vò, trong lúc nhất thời cũng ko thể rõ ràng được: “Em và mẹ thằng bé có thể nào tiếp ….. tiếp tục…….”
Nếu mà quả thật quyết định lại đến với nhau, Lý Chiếu Lam nghĩ đến việc sau khi bố mẹ biết chuyện sẽ tuyệt đối ko thể nhẫn nhịn, đừng nói là tiếp nhận, chắc chắn lại một lần nữa tách họ ra; Đồng thời cô đã làm mẹ, cú nghĩ đến việc con cái ko được sống cùng với bố mẹ là cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Tuy là chị gái chưa nói hết câu song Lý Chiếu Kỳ đã hiểu hết ý của chị.
“Em cũng ko biết nữa” – Đối với Đồng Hải Phi mà nói, anh cố nhiên vẫn có những oán hận hờn trách ko thể nói ra, nhưng vì cho Tư Kỳ một mái nhà nên chăng thử lại lần nữa, Lý Chiếu Kỳ quả thật rất bối rối.
Lý Chiếu Lam cũng trầm tư.
Lúc này cô nhân viên phục vụ cũng đã mang vào mấy đĩa sushi, ngọc tử nướng, tạm thời làm chuyển hướng chú ý của mọi người. (Mình cũng ko hiểu cái món Ngọc tử nướng này là món gì)
“Bụng đói chưa? Ngọc tử nướng này rất ngon” – Lý Chiếu Kỳ gắp cho con trai.
Tư Kỳ cũng gắp lại cho anh một miếng: “Bố cũng ăn đi”
“Cảm ơn con!” – Đây là lần đầu tiên được con trai gắp thức ăn cho anh cảm thấy rất có ý nghĩa, biểu thị rằng Tư Kỳ đã bắt đầu tiếp nhận ông bố này là mình, làm cho Lý Chiếu Kỳ rất ấm lòng.
Lý Chiếu Kỳ được chứng kiến cảnh này, ko cầm nổi mắt ướt rồi, làm sao có thể tách rời bố con chúng chứ, nhưng quả thật bố mẹ rất khó thuyết phục.
“Chuyện đứa bé….. cứ tạm thời đừng nói cho bố mẹ biết……” – Cô quả thật ko biết nên giúp ai bây giờ
Lý Chiếu Kỳ vô cũng nghi hoặc nhìn chị gái: “Tại sao? Bố mẹ biết mình có cháu rồi mới đầu có lẽ sẽ rất ngạc nhiên, song chắc ko đến nỗi tức giận ko nhận cháu chứ, chỉ cần bố mẹ nhìn thấy Tư Kỳ chắc chắn sẽ thích nó”
“Nói tóm lại là em đừng nói cho bố mẹ biết quá sớm, để tránh…… Dù sao thì nghe lời chị chắc chắn ko sai” – Lý Chiếu Lam bất giác to tiếng gắt.
Thấy biểu hiện của chị gái có chút khác lạ, Lý Chiếu Kỳ nghĩ đến việc chị em với nhau cũng 30 năm rồi, ko thể nói là ko hiểu tính cách của nhau, biết mình đột nhiên có con trai, theo lý mà nói phản ứng của chị ấy phải là rất ngạc nhiên chứ, hơn nữa sẽ lập tức hỏi đông hỏi tây, thậm chí là phải hỏi mẹ đứa trẻ là ai mới đúng, song tất cả những điều đó đều ko xảy ra, như vậy mới là bất bình thường.
Lý Chiếu Kỳ nheo mày, đối mắt sau cặp kính đi dò xét: “Chị lẽ nào ko muốn biết em mà mẹ Tư Kỳ quen nhau như thế nào, Cô ấy là người như thế nào sao?”
“À….. chị chắc chắn là muốn biết rồi…..” – Lý Chiếu Lam suýt nữa thì cắn phải lưỡi mình
Anh thấy chị gái mình tinh thần căng thẳng, theo đó mà càng nghi ngờ: “Thế tại sao lại ko hỏi? Bình thường chị hay hỏi em đã có bạn gái chưa, bây giờ biết em có con trai rồi, lại ko hề quan tâm đến người phụ nữ sinh ra thằng bé”
“Chị, chị đương nhiên quan tâm rồi…..” – Cô trả lời lắp bắp
“Có thật ko?” – Lý Chiếu Kỳ nhìn dáng vẻ đứng ngồi ko yên của chị, nên nói là sắp bị sợ chết rồi: “Hay là …… chị cái gì cũng ko hỏi là bởi vì chị đã sớm biết mẹ của Tư Kỳ là ai” – Anh dùng lời nói đi thăm dò đối phương
Lý Chiếu Lam sắc mặt thay đổi: “Chị, chị làm sao biết được cô ấy là ai…..”
“Thế thì tại sao lại ko nên cho bố mẹ biết sớm, chắc chắn phải có lý do chứ” – Lý Chiếu Kỳ vẫn là giơ thấp nhưng đánh mạnh, muốn hỏi cho ra kết quả
Cô rất bối rối chuyển hướng nhìn đi chỗ khác: “Đâu, đâu có lý do gì….. chỉ là chị đang nghĩ bố mẹ đang thích Lệ Văn nên sẽ ko đồng ý cho em qua lại với mẹ của thằng bé
“Tại sao ko đồng ý? Mẹ của Tư Kỳ đã sinh cháu cho bố mẹ, hơn nữa phải nói vì đứa cháu này ko đồng ý cũng phải đồng ý” – Anh một mặt nói, một mặt ko rời mắt theo dõi biểu tình trên khuôn mặt của chị gái, muốn tìm ra một chút sơ hở.
Lý Chiếu Lam bị em trai làm cho tim muốn nhảy ra ngoài, tạm thời ko tìm ra cái cớ nào để lấp vào: “À….. chị đi xem anh rể đã nói chuyện ddienj thoại xong chưa….”
“Phòng này rất rộng, chị và anh rể có thể qua đây cùng ngồi” – Lý Chiếu Kỳ càng ngày càng thấy sự việc có lối ra nên đã đề nghị như vậy
“ko cần, ko cần đâu…. Bên ngoài vẫn còn chỗ….” – Cô có thể nói là đang hoảng hốt, rất sợ nhỡ miệng nói ra.
Nhìn chị gái vội vội vàng vàng rời khỏi phòng, Lý Chiếu Kỳ mới lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Anh cảm thấy trước mặt như đang có một đám mây đen kéo đến, lờ mờ nhìn thấy cảnh vật trước mặt, tất cả đều ko thấy chân thực.
Anh nhướn đôi lông mày, lại nhớ lại từng lời mà chị gái vừa nói, hơn nữa phản ứng đó cứ như là chị ấy đã làm việc gì đó đáng xấu hổ vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro