Chap 9: Anh ghét em lắm sao?
Vì đã trể nên Tiến Dũng chỉ nấu vài món ăn đơn giản. Từ lúc chăm sóc các em,anh đã học một khóa nấu ăn nên khá thành thạo việc này, mà Đức Chinh, trước khi đến nhà cậu đã ở cô nhi viện nên việc nấu nướng cũng khá tốt. Vừa bày món ăn lên bàn đã thấy Đức Chinh vừa lau tóc vừa bước xuống. Mái tóc đen ẩm ướt dán vào gương mặt càng khiến cậu trông mềm mại hơn,hấp dẫn hơn ở cái tuổi mới lớn. Tiến Dũng cảm thấy tim mình "nện" thật mạnh trong lòng ngực, đôi mắt đen như sẫm lại.....Anh giả vờ cúi đầu, không nhìn Đức Chinh thêm được nữa.
Đức Chinh dừng bước chân cách bàn ăn một khoảng, không phải cậu không thấy sự thay đổi của sắt mặt Tiến Dũng khi nhìn cậu lúc nãy, chỉ là cậu khó chịu vô cùng khó chịu khi tự nhiên bị đối xử lạnh nhạt như vậy. Cậu đứng đó không động đậy khiến Tiến Dũng khó chịu nhăn mặt:
"Ngồi xuống ăn cơm đi!"
"Tại sao anh lại lạnh nhạt với em ?" Đức Chinh chất vấn
"Anh không có"
"Anh tưởng nói vậy là xong sao? Hai năm rồi, sức chịu đựng của em cũng có giới hạn, nếu anh chán ghét em thì cứ nói thẳng, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa...."
"Đức Chinh, anh không chán ghét em...." Tiến Dũng yếu ớt phản kháng.
"Thế thì tại sao?"
"Không tại sao cả!"
Đức Chinh đỏ mắt nhìn người anh trai mà cậu thích nhất, bao nhiêu tủi thân cứ dâng trào ồ ạt....
"Anh ghét em lắm sao ?"
Tiến Dũng nghe cậu nói thì đau xót trong lòng biết bao, anh rất thương cậu nhưng biết nói sao bây giờ, anh không muốn tình cảm của hai anh em lâu năm bị cắt đứt bởi con quái vật trong cậu trồi dậy. Tiến Dũng chỉ biết im lặng nhìn cậu:
"........."
Họ cứ đứng thế 1s 2s 3s rồi 4s.....10s Tiến Dũng không nở nhìn Đức Chinh mắt đỏ hoe tèm lèm như thế đành đứng dậy, định an ủi cậu nhưng bị cậu bị cậu hất tay ra:
"Em chán ghét anh!" Nói xong thì cậu bỏ chạy lên phòng khóa cửa lại
Tiến Dũng bất lực nhìn theo, bàn tay đưa ra vẫn cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi của cậu. Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ làm cậu khóc, bởi với anh Đức Chinh là thiên thần, mà thiên thần thì phải luôn mỉm cười...
Thế nhưng hôm nay.....anh làm cậu khóc. Tiến Dũng buông thỏng đôi vai ngồi lại bàn, tự lẫm bẫm với vị trí đáng lẽ ra là Đức Chinh ngồi: "Anh yêu em còn không hết thì sao mà chán ghét em được chứ...."
Tối đó Đức Chinh không ra ngoài nữa. Tiến Dũng trở về phòng mình, dù ở cách vách nhưng anh vẫn nghe thấy được tiếng nấc nghẹn ngào của Đức Chinh, chúng làm tim anh đau đớn, khó chịu đến mức muốn dở tung lòng ngực ra đem vứt đi....Phải chăng như thế thì sẽ không yêu cậu nữa, cũng không bị tình yêu cùng luân thường đạo lí tra tấn đến không ngủ được mỗi ngày.
Tiến Dũng tựa vào vách tường, lặng nghe Đức Chinh nức nở, cả đêm không ngủ, khói thuốc đã tràn ngấp khắp phòng.....Đức Chinh cũng mệt mỏi thiếp đi trong tâm trạng ngổn ngang chồng chất
_________________________
Một tuần sau đó, bọn họ không hề chạm mặt nhau thêm lần nào nữa. Tiến Dũng đã dọn ra ngoài như ý nguyện thế nên hai bọn họ lại càng ít gặp nhau hơn nữa. Cuộc sống vẫn nhộn nhịp theo vòng chảy của nó nếu Xuân Trường không đột nhiên tức giận vọt vào nhà vào một ngày nắng đẹp nào đó, hùng hổ tuôn một tràn
End chap 9
Chap hơi ngắn nhưng chap sau sẽ bù thật dài dài ơi là dài 😋
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro