Chap 50: Kết thúc
Thấm thoát đó mà nửa năm lại trôi qua, mọi người lại trở về cuộc sống vốn có của họ. Vài người tìm được hạnh phúc cho riêng mình, vài người lại mất đi một thứ rất quan trọng với họ, nhưng dù thế nào, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn...
Sự kiện lần đó đánh dấu sự thay đổi lớn trong cuộc đời Văn Hậu, cậu không còn bồng bột nông nỗi, từ một chàng trai dương quang bỗng nhiên trầm mặc như nước, ít bông đùa và trở nên yên lặng. Văn Hậu từng nghĩ khi mất đi Công Phượng, cậu sẽ không sống được nhưng sự thật cậu vẫn cứ sống, bởi mạng sống của cậu là hắn đánh đổi, nếu cậu nhẫn tâm kết thúc sinh mạng mình chẳng khác nào Công Phượng hi sinh vô ích.
Văn Hậu đã rất nhiều lần dò hỏi Tiến Dũng về nơi chôn cất Công Phượng nhưng mọi người chỉ cho cậu cái lắc đầu rồi thôi, điều đó càng dấy lên một hy vọng nhỏ nhoi trong sâu thẳm trái tim cậu, rằng: Công Phượng chưa chết... chỉ là cậu không hiểu tại sao hắn lại lẫn tránh cậu. Nên hiện tại, mọi thứ Văn Hậu có thể làm là tiếp tục sống và chờ đợi, đợi một ngày nào đó hắn trở về tìm cậu...
Số phận của lão Tuấn cũng tàn tạ như cái gia tộc rách nát của lão. Ngày hôm đó, Văn Hậu một mình đến gặp lão trong tầng hầm của Vũ gia, bắt lão trả lại món nợ mà lão ta đã nợ Công Phượng, nợ người cậu yêu nhất. Cậu chẳng biết mình đã ở trong đấy bao lâu, hành hạ lão bằng bao nhiêu cách... cho đến khi lão chỉ còn một hơi thở mong manh, Tiến Dũng mới kéo cậu ra ngoài, nhưng tất cả thống khổ trong lòng cậu, vẫn cứ ở đó, chưa từng nguôi ngoai.
Trong một căn nhà hai tầng ở VN, một người đàn ông đang yên tĩnh ngồi đọc sách. Thời gian không làm mất đi vẻ điển trai trên gương mặt hắn mà càng in sâu vào sự lắng đọng, trầm tĩnh và cô độc.
Công Phượng còn sống, viên đạn xé tan không khí ấy không cướp đi mạng sống của hắn mà chỉ cướp đi cảm giác ở đôi chân, khiến hắn mất đi sự tự do của mình mà chỉ có thể ngồi một chỗ. Hắn cảm thấy rất may mắn vì hắn không chết, nhưng điều này càng khiến hắn không thể gặp Văn Hậu. Cậu xinh đẹp là thế, là một chàng trai tài năng luôn khiến người khác bị thu hút, cậu nên tìm một mối tình khác để hạnh phúc cả đời chứ không phải mãi dính một chỗ với hắn - một người tàn tật chẳng biết bao giờ có thể đứng lên.
Công Phượng còn nhớ rất rõ sau khi biết mình bị liệt, câu đầu tiên hắn nói với Tiến Dũng là: "Đừng nói với Văn Hậu tôi còn sống!". Và ngày hôm đó hắn đã chuyển viện về VN, xóa hoàn toàn dấu vết của mình bên cạnh Văn Hậu, để cậu ấy nghĩ rằng hắn không còn tồn tại nữa.
Nửa năm qua, nhớ nhung cứ quay cuồng hằng ngày quanh hắn, hắn rất muốn nhìn thấy cậu nhưng hắn bất lực. Cuộc đời bọn họ vĩnh viễn là hai đường thẳng song song...
Gấp quyển sách trên tay lại, Công Phượng bất chợt lại nhìn dấu răng trên tay mình, thứ chứng tỏ một thời cuồng nhiệt giữa hắn và Văn Hậu, trái tim ấm áp lạ. Hắn có thể ôm ấp giấc mộng đê mê kia mà sống hết quãng đời còn lại, chỉ hi vọng Văn Hậu cũng tìm được cho mình một bến bờ hạnh phúc mới...
----------------------------------
"Đức Chinh, mau lên! Mọi người đang chờ anh kìa!" Xuân Trường háo hức tông cửa phòng Đức Chinh.
"Rồi rồi, anh ra ngay" Đức Chinh bật cười, hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại đối với cậu.
Lúc này đại sảnh nhà họ Hà vô cùng đông đúc bởi bạn bè và người thân thiết với gia đình Hà gia. Tiến Dũng vô cùng điển trai trong bộ vest Armani màu tối, mái tóc sướt lên lộ ra vầng trán rộng và sóng mũi sao ngất.
"Chậc, hôm nay tôi không tranh được hào quang với cậu rồi nhỉ?" Thành Chung trêu chọc.
"Anh phải trông chừng bảo bối nhà anh một chút, kẻo lúc về không thấy người đừng tìm tôi phiền toái!"
"Hừ! Cậu lúc nào cũng độc mồm, hôm nay tôi không tranh với cậu. Đức Chinh ra rồi kìa!"
Tiến Dũng ngoái lại nhìn nơi bậc thang, Đức Chinh xinh đẹp trong bộ vest trắng đang tươi cười đứng đấy. Dường như bất cứ đâu khi cậu xuất hiện, Tiến Dũng đều cảm thấy xung quanh như bị lu mờ bởi vầng sáng dịu ngọt của Đức Chinh, chúng khiến trái tim anh không còn bình ổn mà vội vã đập thật nhanh.
Hôm nay là sinh nhật Đức Chinh, hai người bố của anh quyết định tổ chức một bữa tiệc linh đình để xua tan đi bầu không khí u ám những năm qua. Tiến Dũng cúi đầu, bàn tay chạm vào một chiếc hộp be bé trong túi quần, mỉm cười, đó là món quà anh đã chuẩn bị thật lâu dành tặng Đức Chinh vào hôm nay.
"Hôm nay con có bất ngờ gì không, Tiến Dũng?" Tiến Doãn cà lơ phất phơ mon men lại gần.
"Bố muốn con tạo bất ngờ gì đây?" Tiến Dũng hỏi vặn lại.
"Chẳng hạn như một món quà thật đặc biệt hay một lời cầu hôn chẳng hạn?" Tiến Doãn cười cười như nói: "Ta đây biết tuốt!".
Tiến Dũng cười khẽ:
"Không nói cho bố biết!" Khiến Tiến Doãn hận đến nghiến răng. Anh lúc này chỉ thấy mỗi Đức Chinh thôi.
Đức Chinh vui vẻ lại gần anh, hôm nay đông đúc khiến cậu khá hồi hộp.
"Muốn uống một chút không?" Tiến Dũng đưa ly rượu cho cậu.
"Ưm..." Đức Chinh đón lấy, hớp một ngụm. Vị ngọt của champane khiến cậu thật thích.
"Mọi người đã vào tiệc rồi, em có muốn đi dạo cùng anh không?" Tiến Dũng nắm lấy tay cậu khẽ hỏi.
Đức Chinh nhướng mày, nhìn quanh rồi gật đầu. Cậu cũng không quá thích sự đông đúc thế này. Bên kia đại sảnh, Tiến Doãn cười hắc hắc vỗ vai Văn Hoàng:
"Bọn chúng đánh lẽ rồi!"
"Em thật là...cứ thích gây rắc rối cho bọn chúng!"
"Anh không cảm thấy trêu Tiến Dũng rất thú vị à?"
Văn Hoàng nhướng mày:
"Nếu anh nhớ không lầm thì em rất sợ nó a!"
"Anh..."Tiến Doãn trừng mắt lại.
"Hì, lại đây bồi anh ăn nào!" Văn Hoàng kéo Tiến Doãn vào bàn ăn, tránh cho ai kia lại rãnh rỗi đi phá người khác.
Bên ngoài sân nhà to lớn, dắt tay Đức Chinh đi dạo. Không khí mát mẻ khiến tâm trạng hai người thật bình thản.
"Tiến Dũng..."
"Hửm?"
"Em đã nhớ lại tất cả!"
Tiến Dũng chợt dừng bước chân, niềm hạnh phúc đông đầy đôi mắt. Đức Chinh cũng mỉm cười nhìn lại anh. Cảm giác yêu thương trọn vẹn lúc này hơn hẳn tất cả mọi thứ mà cậu từng có, một thứ tình yêu mà cậu đã từng đánh đổi bằng mạng sống...
"Đức Chinh..."
"Hả?"
"Anh biết anh mãi mãi cũng không thể cho em một đám cưới công khai trước mặt mọi người, vì chúng ta ngoài quan hệ yêu đương còn gánh trên mình một thân phận khác. Cho nên, anh không thể cho em gì khác ngoài một lời hứa yêu em cả đời, dùng cả sinh mạng lẫn trái tim này yêu em. Em có trách anh không?"
Đức Chinh lắc đầu, cậu ôm chầm lấy Tiến Dũng, đôi mắt ướt át nhìn lên bầu trời đêm sâu thẳm.
"Em không cần gì cả! Chỉ cần bên anh đủ rồi..."
Tiến Dũng cười nhẹ, nắm lấy tay cậu kéo ra khiến Đức Chinh bối rối.
"Hôm nay là sinh nhật em, nên phải có quà!" Anh lấy trong túi ra một chiếc hộp nhung màu đen, đưa cho cậu.
"Gì vậy?"
"Em mở ra đi!"
Đức Chinh tò mò mở ra, trong đấy là một cặp nhẫn lấp lánh có khắc tên anh và cậu. Đức Chinh nhìn Tiến Dũng chăm chú, bao nhiêu cảm xúc như lấp đầy trái tim. Tiến Dũng mỉm cười lấy một chiếc đeo lên tay cậu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên, tựa như lời thề nguyền trước Chúa. Đức Chinh cũng đeo cho anh, đôi mắt ngập lệ vì hạnh phúc.
"Cặp nhẫn này thay cho hôn lễ kia, nó sẽ buột em và anh lại hết cuộc đời này!"
"Tiến Dũng, em yêu anh!"
Đức Chinh không nén được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, chỉ muốn hôn anh ngay lập tức để giải tỏa nỗi niềm hạnh phúc lúc này. Tiến Dũng đáp lại cậu, nụ hôn ngọt ngào cất chứa tất cả tình yêu của anh. Dưới bầu trời đầy sao, tình yêu sẽ được minh chứng.
Không cần hôn lễ xa hoa, không cần ai chứng nhận, chỉ cần dưới bầu trời này, bọn họ vĩnh viễn nắm tay nhau là đủ...
P/s: Còn một phiên ngoại nữa sẽ End truyện này nhé! Và sau đó là Hà Đức Huy tiếp tục lên sàn! =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro