Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33: Món nợ sẽ đòi lại

"Trước khitruyện tui muốn xin ý kiến muốn Phượng nằm trên hay Hậu nằm trên thật sự t đang rối cái này :v"
--------------------------------
Công Phượng hoàn toàn rơi vào thế bị động, lần đầu tiên trong đời hắn bị người khác cưỡng hôn, người này lại còn là đối thủ một mất một còn. Cảm giác mềm mại trên môi khiến đầu óc hắn trống rỗng giây lát, cho đến khi bị người kia bực tức xé toạt quần áo, Công Phượng mới hoảng hồn ngăn cản:

"Cậu muốn làm gì? Buông tôi ra!"

"Câm miệng!" Văn Hậu gầm khẽ, cảm giác khó chịu trong người càng khiến cậu mất kiên nhẫn.

Công Phượng nhíu mày:

"Cậu là đang muốn cưỡng bức tôi còn không cho tôi nói?"

"Hừ! Dạo gần đây chúng ta rất hay gặp nhau nhỉ?" Văn Hậu chẳng thèm để ý, hai ba động tác đã đè được người đang muốn phản kháng bên dưới, sau đó tiếp tục xé.

Công Phượng dù sao cũng chỉ to xác, sức mạnh tất nhiên không bằng được người vào sinh ra tử như Văn Hậu nên chẳng nhúc nhích được, mặc người ta lột sạch.

"Này, cậu thật ra muốn làm sao? Tôi mặc dù không kén chọn những tôi và cậu không quen biết, tôi không muốn làm, cậu buông tôi ra!"

"Muộn rồi!" Văn Hậu nheo mắt nhìn vật nằm giữa hai chân Công Phượng, gương mặt vì thuốc mà đỏ khác thường, đôi mắt dù không tỉnh táo mấy vẫn có thể nhận ra sự âm trầm đến đáng sợ: "Lần này là anh gặp may, có thể hưởng dụng lần đầu của lão tử trước khi chết, ngoan ngoãn mà hưởng thụ đi!"

Công Phượng trong lòng kêu khổ không thôi, chẳng lẽ số hắn đen đuổi đến vậy sao? Hắn hối hận vì đã đến cùng chuyến bay với tên này.

Phân thân bất chợt bị túm lấy khiến Công Phượng giật mình, Văn Hậu không nhiều lời nữa, bàn tay trắng nõn chà sát vài cái đã thấy nó phản ứng, Công Phượng càng khổ hơn, đã lâu lắm rồi hắn chưa giải quyết, lúc này lại trở nên nhạy cảm như vậy...

"Này... chúng ta thương lượng được không?"

"Hửm?" Văn Hậu không ngẩn đầu, vẫn chuyên tâm làm cho vật kia cứng rắn hơn nữa.

"Tôi... tìm người cho cậu, cậu thả tôi đi!"

Văn Hậu nâng mắt, nhìn gương mặt điển trai kia trầm ngâm giây lát, trong đầu lóe qua vài thứ, hắn ta thật quen mắt nhưng nhất thời cậu nghĩ không ra. Văn Hậu cũng chẳng buồn suy nghĩ nữa, cậu cần giải quyết việc trước mắt đã. Cậu không trả lời mà nhanh tay xé quần áo chính mình, Công Phượng thấy vậy chỉ biết nhìn trời, hôm nay xem ra không thoát được việc bị cưỡng gian rồi diệt khẩu, quan trọng là nghĩ cách thoát thân sau khi cậu ta thỏa mãn. Thừa lúc Văn Hậu không chú ý, hắn mò điện thoại bị rơi ra gần đó, bấm vài số...

Văn Hậu thở hổn hển, quần áo ma sát với cơ thể khiến dục vọng của cậu càng bốc cao, bên dưới đã ướt không ra hình dáng. Văn Hậu thở phào khi thoát được quần áo chính mình, dưới ánh mắt ngẩn ngơ của Công Phượng, cậu cầm phân thân hắn cố định, hạ mình ngồi xuống...

Công Phượng trợn tròn mắt nhìn, này là chuyện gì đang xảy ra? Người lãnh đạo thứ ba của Song Long đường lại là thuần 0, chuyện này mà lọt ra ngoài sẽ là tai tiếng lớn trong giới hắc đạo a...

"Ân..." Văn Hậu thở ra một hơi thỏa mãn, đôi mắt ma mị liếc nhìn Công Phượng một cái khiến hắn rung lên.

Bên dưới cảm nhận được sự ấm nóng và khích chặt của người bên trên, càng khiến đầu óc hắn thêm mụ mị.

"Ân... ư..." cảm giác thỏa mãn khiến Văn Hậu càng thêm chìm sâu vào dục vọng, cậu động không biết mệt, vài lần đến cực hạn đã làm vơi đi phần nào tác dụng của thuốc trong cơ thê. Ánh mắt cậu ngày một tỉnh táo mà Công Phượng - mặc dù bị cậu làm rất thoải mái nhưng cũng một mặt phòng bị, dù sao tính mạng quan trọng hơn tất cả.

"Ân... thoải mái không?" Văn Hậu nhếch môi, vừa động lưng vừa nhìn vẻ mặt đã nhuốm dục vọng của người bên dưới, ánh mắt trở nên âm trầm.

"Hừ!" Công Phượng không lên tiếng mà cố định eo cậu, đỉnh lên khiến Văn Hậu nhuyễn xuống.

Khi cậu chưa kịp phản ứng đã bị hoán đổi vị trí, hai chân bị cố định hai bên, người kia đi vaò càng sâu khiến cậu không nén được rên rỉ.

"Là cậu tự tìm!"

Công Phượng đáp lại ánh mắt Văn Hậu bằng những lần đỉnh sâu khiến cả hai đều điên cuồng. Hắn cũng cảm thấy mình điên rồi, giờ phút này là thời cơ tốt nhất để chạy trốn thế mà hắn lại không thể dứt ra, cứ tiếp tục trầm luân trong đó...

Hai thân thể quấn lấy nhau hết lần này đến lần khác, những va chạm nóng bỏng cứ liên tục diễn ra, đến khi kết thúc đã năm giờ sau đó. Công Phượng thoát lực đổ ập sang bên cạnh, ngửa đầu nhìn trần nhà thở hổn hển...

Văn Hậu không lên tiếng, bàn tay mò mẫm lấy được khẩu súng trong túi áo, yên lặng lên đạn.

Đầu óc Công Phượng dần tỉnh táo lại, trong lòng kêu khổ không thôi. Hắn nhẩm tính thời gian người của hắn có thể đến đây để bản thân không mất mạng. Công Phượng yên lặng dịch người ra xa...

"Nằm yên!"

Một họng súng lạnh ngắt chĩa vào đầu hắn khiến hắn sựng lại, hắn "ha ha" cười khổ:

"Này... anh bạn, đừng tuyệt tình vậy chứ? Dù sao tôi cũng vừa cứu cậu, chúng ta không ai nợ ai có được không?"

"Hừ!" Văn Hậu hừ lạnh, việc cậu muốn làm nhất lúc này là một phát bắn chết hắn ta. Hôm nay là ngày nhục nhã nhất mà cậu nếm trải, cho nên người này không cần thiết phải sống.

Công Phượng nhìn chằm chằm vào cò súng, trong lòng thầm cầu nguyện người của hắn mau tới.

"Có trách thì trách mình xui xẻo đi! Vĩnh biệt..."

Văn Hậu cười khẽ bóp cò, ngay lúc đó cửa phòng bật mở khiến cậu giật mình bắn trượt, viên đạn ghim vào bả vai Nick khiến hắn nhiều mày, nhanh chóng vùng dậy lăn sang nơi khác tìm chỗ núp. Văn Hậu biết tình hình không ổn nên cũng nhanh chóng túm chiếc áo sơ mi bên cạnh, nhào qua cửa sổ gần đó thoát thân. Đám đàn em của Công Phượng đuổi theo nhưng bị hắn cản lại.

"Không cần đuổi! Mau chóng rời khỏi đây, cảnh sát tới sẽ phiền phức..."

Hắn nén đau đớn theo thủ hạ rời khỏi, ánh mắt vô thức lướt qua khung cửa sổ nát bét bên kia... Chúng ta còn gặp lại a, món nợ này hắn sẽ đòi lại!

End chap 33

Thế tóm lại là ai nằm trên ai nằm dưới😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dungchinh