Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32: Tiểu tam chỉ xứng với tiểu tam

Đức Chinh được cấp tốc đưa vào bệnh viện. Vì được sơ cứu kịp thời nên không sao cả, cậu chỉ phải ở bệnh viện một tuần mới được Tiến Dũng cho về. Trong khoảng thời gian đó, Xuân Trường mỗi ngày đều chạy đến, Tiến Dũng mỗi lần nhìn nó thì sắc mặt chẳng dễ coi, Xuân Trường cũng biết mình đuối lí nên chẳng hó hé câu nào.

Đức Chinh rất bất đắc dĩ, cậu không muốn tình cảm anh em bọn họ cứ ngày một xa cách như thế.

"Tiến Dũng, em không sao rồi, anh đừng tức giận Xuân Trường nữa!"

"Anh không giận!"

"Còn bảo không giận? Anh nhìn mặt anh đi, người ngoài còn thấy sợ nữa là!"

Tiến Dũng thở dài:

"Anh xin lỗi! Mỗi khi nhìn nó anh lại nhớ đến hôm đó, không kìm chế được. Anh lại suýt mất em vì hành vi ngu ngốc của nó."

"Cũng đâu phải lỗi tại nó! Anh giận cả em luôn đi, em cũng có lỗi..." Đức Chinh bất bình.

"Được rồi... được rồi! Anh biết rồi, đừng tức giận!"

Tiến Dũng không dám phản bác, người bệnh là trên hết. Đức Chinh nhìn anh một cái rồi không nói gì nữa. Vết thương ở đùi đang lên da non nên vô cùng ngứa ngáy khiến cậu như ngồi trên lửa.

"Em sao thế?"

"Ngứa quá!"

"Rán nhịn đi! Việc này anh cũng bó tay..." Tiến Dũng cười nhẹ vuốt tóc cậu: "Chỉ là...chắc sẽ để lại sẹo..."

"Anh đừng quên em cũng là nam nhân! Một vết sẹo có đáng là gì."

Tiến Dũng gật đầu, thấy trời cũng khá muộn nên đem Đức Chinh đi tắm rửa. Đức Chinh mỗi lần bị anh đem đi tắm đều đỏ mặt.

"Chậc, chỉ tắm thôi mà em cũng đỏ mặt được!"

"Nếu anh chỉ tắm đơn thuần thì em đỏ mặt làm chi? Háo sắc!"

Tiến Dũng hắc hắc cười. Mỗi lần tắm cho Đức Chinh là anh được dịp ăn "đậu hủ" no nê, mặc dù không làm đến cuối cùng nhưng cũng thỏa mãn phần nào. Hôm nay dự định ăn "đậu hủ" tiếp nhưng giữa đường thì bị "lật mương", Đức Chinh trêu chọc lại khiến anh thú tính đại phát, sau đó cậu cứ thế lên giường trùm chăn ngủ, bỏ lại anh đứng đó "chào cờ". Tiến Dũng cười khổ, Đức Chinh mất trí gần như trở thành một tiểu ác ma có thể nghịch ngợm bất cứ lúc nào.

"Đức Chinh..."

"Em buồn ngủ!"

"Đừng ngủ! Em làm anh như vậy xong mà ngủ được à?" Tiến Dũng bất mãn.

Đức Chinh mở mắt, khóe miệng nhếch lên:

"Thế anh muốn gì?" Bàn chân còn cố tình cọ nhẹ "nơi nào đó" của ai kia.

Tiến Dũng hừ nhẹ, đôi mắt tràn ngập dục vọng nhìn Đức Chinh khiến cơ thể cậu nhộn nhạo.

"Anh không tha cho em".

Sau đó Tiến Dũng giống như điên cuồng mà hôn cắn, giày vò Đức Chinh cả đêm, tuy thế vẫn vô cùng dịu dàng vì cậu đang bị thương. Đức Chinh chân chính rút ra triết lý: "không nên đùa với lửa, kẻo dẫn lửa thiêu thân".

--------------------------------

Lần này Công Phượng về chủ yếu là thư giản nên hắn không trở về nhà mà ở khách sạn. Chẳng biết vì số hắn quá nhọ hay là nghiệt duyên quấn thân mà đi đâu, làm gì cũng đụng phải Văn Hậu, khiến hắn mỗi lần đều phải tìm cách tránh né, lúc này hắn chẳng có ai bên người, đụng phải cậu ta chẳng phải tìm chết hay sao?

Văn Hậu cũng phát hiện sự trùng hợp lạ lẫm đó khiến cậu tò mò. Cho đến một ngày, khách sạn tổ chức một bữa tiệc nhỏ, Công Phượng chẳng hứng thú nên ở lì trong phòng còn Văn Hậu buồn chán nên xuống tham gia. Bộ dáng Văn Hậu hoàn hảo xinh đẹp nên được rất nhiều người chú ý, cả vài công tử ăn chơi của mấy tập đoàn tài phiệt nào đó.

Văn Hậu uống ngà ngà say nên đầu óc không còn tỉnh táo lắm, thêm việc cậu buồn phiền chuyện tình cảm với Tiến Dũng nên không quan tâm lắm đến xung quanh, chẳng biết ai đưa gì, cậu thấy khát nước nên cứ cầm lên uống mà không biết vài tên ở góc khác đang cười ngả ngớn.

Nuốt xong cốc nước vào bụng cậu mới phát hiện vấn đề. Văn Hậu nhíu mày cố chống lại cảm giác nóng cồn cào đang tăng dần trong người, đảo mắt nhìn quanh sảnh, bắt gặp nụ cười chưa kịp thu của bọn kia, cậu cười lạnh tiến lại gần. Văn Hậu cậu tuy bề ngoài không mấy cường tráng nhưng đường đường là người đứng thứ ba ở Song Long đường sao có thể bị người ta ức hiếp.

Trong đại sảnh náo nhiệt bỗng vang lên tiếng hét đau đớn của ba người đàn ông khiến mọi người hoảng sợ, tay bọn họ bị bẻ trật khớp khiến họ vừa đau vừa sợ. Văn Hậu hừ lạnh:

"Nhìn kỹ người rồi hãy ra tay nhé! Cẩn thận tao cho chúng bây xơi kẹo đồng đấy!"

Bọn chúng hoảng sợ kéo nhau bỏ chạy, Văn Hậu cũng không đoái hoài đến ánh mắt của mọi người xung quanh, nhanh chóng lủi về phòng, cơ thể nóng bức khiến trán cậu lấm tấm mồ hôi.

"Chết tiệt! Chẳng biết bọn chúng bỏ bao nhiêu đây?"

Văn Hậu chống tay lên tường từng bước về phòng, cảm giác khô nóng ngày càng mãnh liệt, bên dưới đã cứng rắn đau đớn nhưng không thể giải phóng khiến cậu khó chịu muốn chết.

Công Phượng đang xem TV trong phòng, bất chợt nghe tiếng động ngoài cửa, hắn tưởng phục vụ phòng nên đi ra xem. Vừa mở cửa thì một thân thể nóng bừng ngả vào suýt làm hắn bật ngửa.

"Này, cậu làm sao thế?"

"Nóng..."

Hắn chợt im bặt bởi thân hình này khá quen mắt. Mẹ nó! Không phải hắn xui vậy chớ, đã trốn kỹ vậy rồi mà còn bị tìm tới cửa. Công Phượng đang suy nghĩ nên đối phó thế nào thì người trong lòng đã động.

Văn Hậu nheo mắt nhìn người đang chết cứng trước mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác rồi túm lấy cổ Công Phượng, đôi môi phủ xuống trong sự hoảng hốt của hắn ta. Hai thân thể ngã nhào xuống tấm thảm, cánh cửa từ từ đóng lại, đoạn nghiệt duyên giữa họ cũng bắt đầu từ đó... 

End chap 32

"Nay t đẩy thuyền Phượng Hậu 😂 xin bác Thanh với bác Dụng cho tui xin "vợ" của hai bác để đẩy thuyền 😂"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dungchinh